"Mới sáng mới mà sao ồn ào quá vậy hả?!" Chân trần từ trong phòng bước ra, cô gái mặc một chiếc váy ngủ kiểu Châu Âu dài đến chân, chất vải mềm mại, mỗi bước chân của cô đều tôn lên khí chất, chẳng khác nào một công chúa mới ngủ dậy, chỉ là so với chiếu váy quý phái trên người, gương mặt cô gái lúc này không hề che giấu lửa giận.
Người hầu chạy đôn chạy đáo, vô cùng bận rộn, đối với sự hiện diện của cô chỉ lễ phép chào một tiếng, vấn đề mà cô gái vừa hỏi cũng không ai có thời gian trả lời, Vân gia vốn dĩ rất lớn, so với Vân Trạch bên kia nhà chính Vân gia lại lớn hơn nhiều, người hầu tất nhiên cũng không ít, nhưng giờ phút này bọn họ đều bận rộn dọn dẹp, tất cả những thứ đồ cũ đều vứt sang một bên, thay vào đó là những đồ đạc mới mua, bất kể là chất lượng hay hình dáng, đều là loại tốt nhất, nhà chính Vân gia lâu rồi mới nào nhiệt như vậy!
"Ôi chao, giờ phút này mà cháu còn ngủ được sao?" Giọng nói từ bên cạnh truyền đến, cô gái liếc mắt nhìn, không biết từ khi nào mà bên cạnh cô lại xuất hiện thêm một người phụ nữ, bà mặc một bộ sườn xám màu hồng sen quyến rũ, làm nổi bật lên làn da trắng noãn, mái tóc được uốn gợn sóng, trên người đeo trang sức lộng lẫy, nhìn vào chẳng ai có thể tin được người phụ nữ này đã hơn sáu mươi tuổi.
Mới sáng sớm đã ăn mặc trang trọng như thế, xem ra vị này hẳn là bỏ không ít tâm tư để chuẩn bị.
"Chuyện gì mà tôi lại không thể ngủ được?!" Cô gái cười lạnh, đối với lời nói của người phụ nữ không hề bận tâm.
"Tịnh Nguyệt tiểu thư đây hẳn là chưa biết việc gì đúng không? Công chúa của chúng ta sắp trở về rồi."
"Cái gì? Vân Tịnh Giai sắp về? Sao không ai nói với tôi hết vậy?" Vân Tịnh Nguyệt giật mình, rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân vì sao mới sáng sớm mà cả nhà chính của Vân gia lại ồn ào như vậy, hóa ra là Vân Tịnh Giai sắp trở về. Bất quá cho dù chị ta có trở về thì thế nào, dù sao tiểu thư của Vân gia đâu phải chỉ có một mình chị ta, chỉ vì một Vân Tịnh Giai mà làm hỏng giấc ngủ của Vân Tịnh Nguyệt cô, đám người hầu này đúng là càng ngày càng thiếu dạy dỗ mà!
"Ái chà, chuyện công chúa sắp về cả Vân gia ai nấy đều biết, chỉ có một mình cháu là không biết thôi!" Vưu Tú Ngọc đối với lời nói của Vân Tịnh Nguyệt chỉ cảm thấy buồn cười, tin tức Vân Tịnh Giai trở về, ngày hôm qua Trữ Diên cũng đã gọi điện thông báo đến Vân Trạch, chỉ sợ lão gia bên kia cũng đã nhận được tin tức, vậy mà Vân Tịnh Nguyệt sống trong nhà này lại không biết gì cả. Cũng đúng thôi, Vân Tịnh Nguyệt sáng sớm đã ra ngoài, chiều tối mới trở về, đối với phong cách sống tùy tiện của cô có gọi điện thông báo cô cũng không nghe máy, chuyện này cô không biết cũng không có gì là lạ.
"Cả Vân gia? Vậy là ông nội cũng biết đúng không?" Vân Tịnh Nguyệt nhướng mày, cuộc sống như vậy cô sớm đã quen, không có Vân Tịnh Giai thì cô chính là tiểu thư cao quý của Vân gia nhưng một khi Vân Tịnh Giai trở về, trong mắt tất cả mọi người Vân gia cô chẳng là gì cả, so với chị ta, cô chẳng qua chỉ là vật thay thế.
Từ nhỏ Vân Tịnh Nguyệt đã phải sống dưới cái bóng của Vân Tịnh Giai, cho dù hai người là chị em ruột cùng cha cùng mẹ nhưng cách mà tất cả mọi người Vân gia đối xử với cô thật sự khác xa Vân Tịnh Giai, cho dù cô có làm tốt hơn Vân Tịnh Giai thì mọi người vẫn không đặt cô vào mắt, đôi lúc Vân Tịnh Nguyệt thật sự cảm thấy bất công nhưng thân là người Vân gia, dù có bất công thế nào cô cũng không có quyền lên tiếng!
Cô mang họ Vân, là cháu gái của Vân lão gia, địa vị ở Vân gia của cô cũng không thấp, thế nhưng tại sao trong mắt tất cả mọi người cũng đều chỉ một Vân Tịnh Giai mà lại không có Vân Tịnh Nguyệt cô?! Cùng là người Vân gia nhưng đĩa ngộ khác biệt, hiện tại chỉ vì chị ta trở về mà cả Vân gia náo nhiệt như thế, vậy thì ba năm trước khi cô từ Anh trở về, sao không thấy bọn họ làm rầm rộ như vậy đi?!
"Đúng vậy, nghe nói hôm nay lão gia sẽ về nhà chính đấy!" Vưu Tú Ngọc không hề che giấu vui mừng, mấy năm nay lão gia cũng không có về nhà chính, suốt ngày chỉ ở Vân Trạch, cho dù Trữ Diễn có khuyên can thế nào ông cũng không nghe. Hiện tại Vân Tịnh Giai trở về, nghe đâu là định cư dài hạn, mặc dù bà không mấy thích Vân Tịnh Giai nhưng dù sao cô cũng là công chúa của Vân gia, là cháu gái mà Vân lão gia yêu thương nhất, vì vậy nhất định lão gia sẽ nghe lời Vân Tịnh Giai, trở về nhà chính sinh sống. Phần lớn công lao lần này tuy thuộc về Trữ Diễn nhưng khi lão gia về, Trữ Diễn cũng không thể tiếp tục gây khó dễ cho mẹ con bà ta, kể từ ngày lão gia chuyển đến Vân Trạch, nhà chính tất nhiên do Trữ Diên làm chủ, tuy không phải danh chính ngôn thuận nhưng lão gia bên kia khi nhận được tin tức cũng không tỏ thái độ thì mọi người liền biết lão gia là đang ngầm đồng ý, cho nên nếu muốn yên ổn sống trong Vân gia, điều đầu tiên chính là quy thuận Trữ Diên - nữ chủ nhân của Vân gia!
"Vậy thì hôm nay tôi không về nhà đâu..." Quả nhiên ngay cả ông nội cũng xem trọng chị ta hơn cô, tuy cô sớm đã quen nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu, nếu chị ta trở về thì cô cũng chẳng có lý do gì phải ở đây nữa, nếu không nhìn mặt chị ta cô lại nhịn không được mà cãi nhau, đến lúc đó lại khiến bà nội khó xử với ông nội.
"Không được! Bà nội cháu đã nói rồi, bất kì người nào của Vân gia thì hôm nay không được phép ra ngoài, nếu hôm nay cháu cũng không về... trừ khi cháu không phải người Vân gia!" Vưu Tú Ngọc ngọt ngào cười, đối với khổ sở trong mắt Vân Tịnh Nguyệt làm như không thấy, dù sao cô cũng không phải cháu gái của bà, tất nhiên là bà sẽ không đau lòng.
"Vậy thì xem như tôi không phải người Vân gia đi?" Có bao giờ các người xem tôi là người vân gia đâu? Trong mắt các người chỉ có một Vân Tịnh Giai, nếu bà nội thật sự vì chị ta mà làm như vậy thì xem như Vân Tịnh Nguyệt cô đầu thai vào nhằm nhà rồi!
Nhìn bóng lưng cô rời khỏi, Vưu Tú Ngọc chỉ có thể lắc đầu, dù sao mọi chuyện cũng là do Trữ Diên bất công, cả hai đều là cháu gái vậy mà đối xử quá khác biệt, chẳng trách Vân Tịnh Nguyệt lại có tính tình như vậy. Bất quá Trữ Diên cũng thật gian xảo, nhìn thấy bề ngoài của Vân Tịnh Giai có vài nét tương đồng với Olivia thì liền cho cô sáng Pháp du học, mướn người dạy lễ nghi cung đình Pháp cho cô, dưỡng cô trở thành bản sao của Olivia, nhờ vậy lão gia mới chú ý đến đứa cháu giá này, nếu không chỉ sợ cô cũng sẽ giống như Vân Tịnh Nguyệt, tuy là tiểu thư Vân gia nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực!
Chỉ là bà thật khâm phục Trữ Diên, bà ta vì muốn có được tình yêu của lão gia mà có thể vứt bỏ ghen tỵ cùng thù hận qua một bên, đi yêu thương cô gái giống hệt Olivia.
Lúc này tại Vân Trạch.
Mới sáng sớm Mạc Tử Yên đã bị Elena đánh thức, tuy có chút không tình nguyện nhưng vì Elena là người ông cô phái đến nên cô phải ngoan ngoãn nghe lời, mơ mơ màng màng để mặc Elena không ngừng xoay qua xoay lại người mình, đến khi tỉnh ngủ thì phát hiện mình đã ngồi trước gương, mà Elena thì đang trang điểm cho cô.
Nhìn thấy chính mình trong gương, Mạc Tử Yên không khỏi thầm khen Elena cao tay, cô ấy không những biết làm tóc mà còn biết trang điểm, kĩ thuật lại không hề thua kém thợ làm tóc chuyên nghiệp, hơn nữa lại rất có thẩm mỹ, chiếc váy trên người phối với kiểu tóc vô cùng hài hòa.
"Xong rồi."
Cô gái trong gương không phải loại xinh đẹp diễm lệ đến mức hoa nhường nguyệt thẹn mà là loại thanh thoát nhẹ nhàng, khí chất cao quý phối với đôi đồng tử màu xanh nhàn nhạt, cô mang trên người nửa dòng máu của dòng họ Annatoria vĩ đại, bất luận là dung mạo hay khí chất, đều rất giống Olivia Annatoria. Đặc biệt là khi cô cười rộ lên, đôi mắt tựa như phát ra từng đợt hào quang nhàn nhạt, cô mang cảm giác nhẹ nhàng mà thanh thoát, từng cái nhấc tay nhấc chân đều mang theo phong phạm của tiểu thư quý tộc thời Châu Âu cổ xưa.
"Yên Nhi tiểu thư, trước khi đến nhà chính Vân gia, tôi mong cô có thể nắm rõ tình hình mọi chuyện tại Vân gia." Đối với tác phẩm của chính mình, Elena hài lòng gật đầu, nhìn Mạc Tử Yên đã tỉnh ngủ, giọng nói của cô bắt đầu trở nên nghiêm túc.
"Cô cũng đã biết, lão gia có ba người vợ, trong đó Olivia phu nhân là người vợ đầu tiên của ông ấy cũng là người vợ chính thất duy nhất, ông ấy có ba người con trai và một cô con gái, trong đó có mẹ và cậu nhỏ của cô."
Không muốn tốn nhiều thời gian, Elena cố gắng giải thích rõ mối quan hệ giữa những người trong Vân gia bằng cách tóm gọn câu chuyện.
"Olivia phu nhân đã mất, cho nên người hiện giờ được xem như là nữ chủ nhân của Vân gia là Trữ Diên phu nhân, bà ấy là người vợ thứ hai của lão gia, bà có một người con trai và hai cô cháu gái, một người lớn hơn cô hai tuổi gọi Vân Tịnh Giai, người còn lại bằng tuổi cô là Vân Tịnh Nguyệt."
Vân... Tịnh Giai?!
Khi nghe thấy cái tên này Mạc Tử Yên không khỏi sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến khoảng thời gian cô còn bên cạnh Trác Lân. Khi đó hai người đã chính thức quen nhau, dù thế nhưng cách mà hắn đối xử với cô chẳng khác nào người xa lạ, cô là bạn gái của hắn nhưng mối quan hệ giữa bọn họ lại không công khai, lúc nào cô cũng là người chủ động khiến đám người ở trường đều nghĩ cô bám váy Trác Lân, là nữ nhân ham hư vinh danh lợi, thật ra ngay cả bản thân cô cũng nghi ngờ: "Liệu cô có phải bạn gái hắn?". Nhưng vì tình yêu đối với hắn nên cô đành nhẫn nhịn, cô vì hắn học nấu ăn, vì hắn học khiêu vũ, vì hắn mà trở thành một bạn gái toàn năng, chỉ vì muốn xứng đáng với hắn, vì muốn được ở bên cạnh hắn... thanh xuân của cô đều dành hết cho hắn nhưng đổi lại chỉ là sự phản bội cùng chán ghét.
Ngay từ khi chính thức quen nhau, cô đã biết trong lòng hắn đã và đnag chôn giấu một bóng hình khác, mà người đó lại không phải là Mạc Tử Yên cô!
Người con gái thông minh là người sẽ không hỏi về bạn gái cũ của bạn trai mình, Mạc Tử Yên hiểu rõ đạo lý này cho nên cô cũng không nhắc đến, cô chỉ đơn thuần nghĩ rằng, một ngày có cô ở bên, cô sẽ khiến hắn quên đi người con gái đó, người đã tàn nhẫn bỏ rơi hắn đi du học nước ngoài, người vì sự nghiệp mà bỏ rơi tình yêu của bản thân!
Thế nhưng cô đã sai, ngày đó Trác Lân uống say, không ngừng gọi một cái tên, mang theo đau khổ và vô cùng thê lương, thậm chí trong mộng hắn vẫn rơi nước mắt.
Cô đã từng đọc qua một câu nói thế này: "Một chàng trai sẽ không thể quên người con gái anh đã yêu bằng tất cả chân thành", Trác Lân có lẽ đã dùng tình yêu chân thành nhất của hắn để dành cho cô gái đó, vì vậy trong tim hắn mới không có vị trí giành cho cô.
Nếu là trước kia, Mạc Tử Yên nghe đến hai chữ "Tịnh Giai" này chỉ sợ sẽ đau lòng, sẽ tức giận nhưng hiện tại cô cũng chẳng biết bản thân nên có cảm giác gì, bởi vì Trác Lân đối với cô chỉ là quá khứ, mà quá khứ một khi đã qua thì không thể thay đổi, thứ cô nên trân trọng là hiện tại. Tuy nhiên khi nghe đến cái tên này, lòng cô nhịn không được mà nhói lại, tim cô nhịn không được mà lỡ mất một nhịp, có lẽ là vì oán hận tích tụ, cũng có thể là do sự đố kỵ của bản thân, bởi vì trước kia cô đã yêu hắn nhiều như vậy nhưng lại không thể lay chuyển được trái tim hắn, một cô gái như cô... lần đầu chịu ủy khuất như vậy!
Tình yêu giống như một cơn bệnh cảm, người bị bệnh khi nào không hay biết, mà Trác Lân thì đã được tiêm vắc xin ngừa bệnh, cho nên đối với virus tình yêu của cô dành cho hắn mới miễn dịch, cô thật sự muốn biết rốt cuộc la một cô gái như thế nào có thể khiến Trác Lân - người nhẫn tâm đùa giỡn tình cảm của cô lại yêu cô gái đó thật lòng?!
"Yên Nhi tiểu thư, cô làm sao vậy?" Thấy Mạc Tử Yên ngồi ngẩn người, Elena không khỏi mở miệng nhắc nhở.
Mạc Tử Yên bị lời nói của Elena làm bừng tỉnh, cô vội vàng lắc đầu, khôi phục lại thái độ thường ngày.
"Không..."
Có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi, chị họ của cô làm sao có thể là người yêu cũ của Trác Lân? Nếu thật sự là như vậy thì thế giới này... không phải là quá nhỏ sao?
"Người vợ còn lại của lão gia là Vưu Tú Ngọc phu nhân, bà ấy có một người con trai, một cháu gái và một cháu trai..."
~~~
"Bà nội... cháu về rồi đây!"
"Giai Giai, cháu yêu của bà!"
Vân Tịnh Giai vừa bước vào cửa, đập vào mắt cô đầu tiên là thân ảnh của một người phụ nữ đang với vẻ ngoài đoan trang quý phái, cô không chút do dự chạy lại, nhào vào lòng bà, bộ dạng như đứa trẻ không ngừng nũng nịu.
"Cháu nhớ bà chết mất!"
"Nhớ bà mà bây giờ mới trở về thăm bà sao?" Trữ Diên có chút hờn giận.
"Cháu cũng muốn lắm nhưng mà..." Vân Tịnh Giai rất chi là ủy khuất.
Trầm Ngọc Hương im lặng đứng một bên nhìn con gái lớn vừa từ bên ngoài bước vào đã nhào vào lòng Trữ Diên, bỏ mặc người mẹ là bà sang một bên khiến tâm tình bà không khỏi phức tạp.
Khi Vân Tịnh Giai vừa sinh ra, vốn dĩ Trữ Diên cũng không bận tâm đến cháu gái này, dù sao trong quan niệm của bà sinh được con trai mới là có giá trị, cho nên đối với con dâu chỉ sinh được cháu gái, bà cũng không muốn ban cho cháu gái một chút tình thương, mà Vân lão gia khi đó vẫn còn vì chuyện Vân Hinh Như mà buồn bực cho nên Trầm Ngọc Hương cũng chỉ có thể im lặng cam chịu sự chán ghét từ mẹ chồng.
Bất quá càng lớn Vân Tịnh Giai càng có nhiều điểm tương đồng với Olivia, giống như Olivia thích hoa cỏ, từ nhỏ cô đã theo người làm vườn học cách trồng hoa, Olivia thích nuôi mèo, đặc biệt là giống mèo Ba Tư, mà Trữ Diên lại bị dị ứng với lông mèo cho nên bà đã cấm toàn bộ Vân gia không được nuôi động vật lông lá nhưng vì Vân Tịnh Giai vẫn lén lút nuôi, lúc này mọi người Vân gia mới phát hiện, sở thích của Vân Tịnh Giai giống hệt Olivia. Mà Vân lão gia cũng vì vậy mà đã thay đổi cách nhìn về cô, còn Trữ Diên, nhìn thấy Vân lão gia tỏ thái độ mặc dù trong lòng bà hận không thể giết chết Olivia nhưng bà lại đột nhiên muốn nuôi dưỡng Vân Tịnh Giai, mục đích của bà rất rõ ràng, khiến cô trở thành bản sao của Olivia, bởi vì như vậy bà mới có thể có lại sự quan tâm của Vân lão gia!
Cho nên khi lên bảy, Vân Tịnh Giai đã sống xa cách Trầm Ngọc Hương, ngoại trừ trên danh nghĩa bà là mẹ của cô thì những chuyện khác vốn dĩ không cần bà phải bận tâm, bởi vì đã có Trữ Diên xử lý. Tuy vậy nhưng trong lòng Trầm Ngọc Hương, Vân Tịnh Giai vẫn là con gái bà, là người mà mang nặng đẻ đau để sinh ra, bởi vì từ nhỏ đã xa cách càng khiến cho bà yêu thương cô hơn vài phần, vì muốn bù đắp cho cô mà bà đã thiên vị Vân Tịnh Giai hơn hẳn Vân Tịnh Nguyệt.
"Giai Giai..."
Vân Tịnh Giai lúc này mới nhìn đến bà, gương mặt xinh đẹp lạnh nhạt gọi: "Mẹ."
Thái độ của cô khiến Trầm Ngọc Hương có chút xấu hổ, ai lại gọi mẹ mình bằng giọng điệu lạnh nhạt như vậy, bất quá bà cũng không trách cô, vì không muốn phá hoại bầu không khí vui vẻ, bà liền chuyển đề tài lên người người đàn ông bên cạnh cô.
"Giai Giai, cậu này là...?"
"A? Con quên mất, giới thiệu với mọi người đây là bạn trai của con - Trác Lân."
Trữ Diên cẩn thận đánh giá hắn, tướng mạo tuấn tú đường hoàng, ánh mắt nhìn người của cô quả thật không tệ, bất quá chỉ dụa vào vẻ bề ngoài cũng chưa thể quyết định được mọi chuyện.
"Chào cậu Trác, mời cậu ngồi."
"Lân, đây là bà nội và mẹ em, còn người này là bà nội nhỏ của em..." Đối với thân phận của Vưu Tú Ngọc, Vân Tịnh Giai tự nhiên giới thiệu, gương mặt xinh đẹp vẫn giữ nụ cười, một chút cũng không cảm thấy khó xử, mà Vưu Tú Ngọc cũng chỉ mỉm cười ngọt ngào.
Trác Lân lễ phép chào một lượt, dựa theo lời giới thiệu của cô, liền biết rõ cô không chỉ có một bà nội nhưng chuyện này hắn sớm đã dự liệu được, dù sao trước khi đến đây hắn cũng xem như là nắm rõ tình hình Vân gia. Vân gia tung hoành hắc đạo, Vân lão gia không chỉ có một người vợ đó là chuyện bình thường, bất quá điều khiến hắn kinh ngạc là thân phận của cô, Vân gia tiểu công chúa, là cháu gái mà Vân lão gia yêu thương nhất, khắp Hồng Kông không ai không biết đến danh viện Vân Tịnh Giai.
"Cậu Trác cùng Giai Giai nhà chúng tôi qua lại bao lâu rồi?"
"Chúng cháu quen nhau khi còn học bên Pháp, sau đó bọn cháu về đây được một năm thì cô ấy quyết định tiếp tục đi du học..." Trác Lân không nhắc đến việc hai người đã từng chia tay, dù sao đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì, hơn nữa lại có trưởng bối tại đây, nói ra thì chỉ sợ bản thân mất điểm trong mắt người Vân gia.
"Thời gian con bé ở Pháp hai đứa vẫn còn qua lại sao?" Trữ Diên tinh mắt nắm đc chủ chốt vấn đề trong lời nói của Trác Lân.
Mấy năm trước Vân Tịnh Giai trở về được một năm, thời gian chủ yếu cô chỉ sống ở S thị, khi đó bà cũng không biết S thị có gì thu hút mà cô lại kiên quyết ở nơi đó không chịu về Vân gia, nhưng Vân lão gia lại không phản đối cho nên Trữ Diên cũng tiện không tỏ rõ thái độ. Học kì mới đã bắt đầu, thấy việc học quan trọng nên Trữ Diên đã bảo cô về Pháp tiếp tục học tập, đợi khi hoàn thành khóa học sẽ nhanh chóng về nước, khi đó bà cũng không biết cô đã kết giao bạn trai.
"Thật ra là không ạ, khi cô ấy quyết định về nước thì cháu và cô ấy đã chia tay rồi ạ..." Dù hắn muốn giấu cũng không thể.
Sớm đã đoán được câu trả lời, ngữ khí của Trữ Diên vô cùng bình tĩnh: "Vậy tại sao hai đứa lại quyết định quay lại?"
"Cháu vẫn chưa quên được cô ấy." Giọng nói Trác Lân thập phần nghiêm túc.
Vân Tịnh Giai bên cạnh đỏ mặt, trong lòng không khỏi vui mừng khi Trác Lân bày tỏ rõ tình cảm với cô trước mặt mọi người, tuy hai người xa cách mấy năm nhưng cô biết trong lòng hắn, người quan trọng nhất vẫn là cô!
Trữ Diên hài lòng gật đầu: "Nhà cậu Trác đây làm kinh doanh sao?"
"Vâng..."
"Hắc bạch lưỡng đạo vẫn là bạch đạo?" Trữ Diên nhướng mày, Vân gia bọn họ xuất thân từ hắc đạo, đối với đám người bạch đạo tất nhiên sẽ không có thiện cảm gì mấy, nếu Vân Tịnh Giai và Trác Lân thật sự yêu thương nhau nhưng gia đình Trác Lân lại từ bạch đạo thì bà sẽ không đồng ý, bà cũng không muốn Vân Tịnh Giai là Vân Hinh Như thứ hai!
"Thưa phu nhân, lão gia đã về ạ."
"Sao? Mau ra ngoài đón lão gia..." Trữ Diên vốn đang buồn bực vì cuộc trò chuyện bị cắt ngang nhưng khi nghe lời nói của người hầu, tâm trạng buồn bực nháy mắt liền biến mất, thay vào đó là sự vui mừng không che giấu.
"Không cần đâu." Vân lão gia lúc này đã vào nhà, ông khoác tay cho người hầu lui xuống.
"Lão gia..." Trữ Diên thấy Vân lão gia về liền vội vàng đứng lên, nhường lại vị trí chủ tọa cho ông nhưng ông lại phớt lờ rồi đi thẳng đến chiếc ghế đối diện.
"Lão gia mời dùng trà." Vưu Tú Ngọc không biết từ khi nào đã chuẩn bị sẵn trà, khi ông vừa mới ngồi xuống thì bà đã mang trà đến, đúng loại trà Long Tĩnh mà ông vẫn hay uống.
Vân Tịnh Giai thấy Trữ Diên bị xấu hổ mà Vưu Tú Ngọc lại ghi được điểm trong mắt Vân lão gia liền định thay bà lấy lòng ông nhưng Trác Lân bên cạnh đã mở miệng trước.
"Mạc Tử Yên, sao cô lại xuất hiện ở đây?"
"Lân, anh quen cô ấy sao?" Lời nói của hắn không lên nhưng Vân Tịnh Giai bên cạnh vẫn nghe thấy rõ ràng, lúc này cô cũng chú ý đến Mạc Tử Yên đứng nơi đó.
"Cô ấy là Mạc Tử Yên... là... một người quen." Nghe thấy ngữ khí của Trác Lân có phần kì lạ, Vân Tịnh Giai lúc này cũng hiểu rõ vấn đề, bởi cái tên này cô đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi!
"Xin chào Mạc tiểu thư, tôi là Vân Tịnh Giai, cô là bạn gái cũ của Lân đúng không?" Vân Tịnh Giai lễ phép mở miệng, ngữ khí vô cùng tự tin, tựa hồ người trước mắt không phải là bạn gái cũ của bạn trai cô.
Mạc Tử Yên bên này cũng hiểu rõ thân phận của người trước mặt, không nghĩ đến thế giới này lại nhỏ bé như vậy, tại sao không phải là Vương Tịnh Giai, Hạ Tịnh Giai, Lâm Tịnh Giai, bất kì họ nào trên thế giới mà lại là Vân Tịnh Giai - chị họ của cô?!
"Bạn gái cũ? Sao cô ta có thể vào được đây?" Trầm Ngọc Hương nghe vậy liền nhíu mày, không vui nhìn Mạc Tử Yên.
"Người đâu, mau đưa cô ta ra khỏi đây." Trữ Diên cũng không khách khí hạ lệnh đuổi khách, dù sao bà cũng là nữ chủ nhân của Vân gia, ngày thường không có Vân lão gia tại mọi chuyện đều do bà giải quyết, hiện tại thấy Mạc Tử Yên là bạn gái cũ của Trác Lân lại đến tìm tận đây, không vui hạ lệnh cho người hầu, quên mất có Vân lão gia tại đây.
"Dừng lại! Con bé là đi cùng ta." Giọng nói nghiêm nghị, pha lẫn chút tức giận nhưng Trữ Diên lại không phát hiện.
"Lão gia? Sao ông lại cho người ngoài vào Vân gia?" Nhìn gương mặt của Mạc Tử Yên khiến Trữ Diên không khỏi nhớ đến hình bóng của Olivia, trong lòng có chút bất mãn.
"Người ngoài? Ai bảo con bé là người ngoài? Con bé là cháu ngoại của ta!"
Lời nói như đinh đóng cột, vô cùng cứng rắn, mọi người trong Vân gia không khỏi sửng sốt, sắc mặt Trữ Diên nháy mắt trở nên tái nhợt, chỉ có Vưu Tú Ngọc là biểu tình bất ngờ.
Cháu ngoại... là con gái của Vân Hinh Như sao?
Như vậy... không phải cô gái này mới chính là công chúa thật sự của Vân gia sao?!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã
Chương 44: Công chúa thật sự
Chương 44: Công chúa thật sự