TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Trọng Khải Nông Trường
Chương 8: Qùa tặng, cầu phú quý trong nguy hiểm

Editor: Linh Phan

Nữ tang thi gào lớn di chuyển về phía Biên Trường Hi.

Biên Trường Hi hít vào một hơi, vặn cổ: "Tốc độ chậm như vậy, biểu tình nguyên thủy như vậy, thật là hoài niệm mà..."

Nói xong, cô bước nhanh tới nghênh đón, vòng sang bên cạnh tang thi, chém một đao vào cánh tay tang thi, "cạch" một tiếng, giống như chém vào gậy đá vậy, cánh tay Biên Trương Hi bị chấn động run lên, đồng thời nhanh chóng lùi về sau, cánh tay tang thi chỉ bị chém xuống một phần ba chiều sâu.

Đao quá nhẹ, nếu lần này dùng rìu nặng thì cánh tay kia đã bị chặt đứt.

Sau khi bị công kích tang thi càng lớn tiếng gào thét, lại di chuyển về phía Biên Trường Hi. Biên Trường Hi dùng lại chiêu cũ, lại chém thêm một nhát vào vết thương cũ.

Tang thi cấp thấp chính là kém ở điểm này, thật sự quá ngu ngốc, lại bị Biên Trường Hi chém cũng không biết dlequydon thay đổi một chút, vẫn duỗi tay nhào tới như cũ, Biên Trường Hi một lần lại một lần chém vào cánh tay của nó, tuy nhiều lần thiếu chút nữa thì không kéo đao ra được, hoặc là bị móng tay của nó sượt qua mặt, rốt cuộc vẫn thành công chặt hai tay của nó.

Cô há miệng thở dốc, lắc lắc hay tay ê ẩm, lùi về sau duy trì khoảng cách an toàn với tang thi, nhìn chằm chằm nó lẩm bẩm: "Giết ngươi, ngươi sẽ thành năng lượng mở ra nông trường của ta."

Cô đột nhiên tăng tốc, vòng ra phía sau tang thi, hai tay giơ cao đao, chém vào cổ tang thi.

Kẹt ở giữa cổ.

Tang thi lảo đảo một cái, Biên Trường Hi thuận thế đạp một cái, tang thi ngã sấp xuống mặt đất, đao thẳng bị bắn ra.

Biên Trường Hi nhảy lên lưng nó, lấy ra đao ngắn từ cạnh ngoài đùi, luồn vào từ vết cắt trên cổ tang thi, cắt đến tận cùng, đầu tang thi dứt rời ra.

Biên Trường Hi lui sang một bên chống tay lên đầu gối thở dốc.

Quá yếu!

Tay cô thậm chí còn đang run rẩy, ngay cả đao cũng không nắm vững, dùng lực quá nhiều rồi.

"Huýt!!!"

Tòa nhà phía đối diện truyền tới tiếng huýt sáo, Biên Trường Hi nhìn lại, một người đàn ông ở lầu hai đang huýt sáo với cô: "Cô bé lợi hại nha! Đủ mạnh mẽ!"

Biên Trường Hi lạnh lùng nhìn hắn một cái, lại thấy xung quanh có không ít người đang nhìn, nhặt đao lên, lùi về trong cánh cửa thủy tinh của nhà trọ, dựa vào vách tường ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Qúa yếu, tiêu chuẩn như vậy cũng khó trách kiếp trước trong vòng một tháng cũng không giết được nửa tên tang thi."

Từ nhỏ thể chất của cô đã yếu, sau khi cha mẹ bị tai nạn máy bay đau thương quá độ, lại có một đám thân thích ngày ngày tới cửa thảo luận cổ phần công ty như đòi nợ, phẫn uất đến bệnh nặng một trận, nếu không có Bạch Hằng tỉ mỉ chăm sóc chắc có lẽ đã bệnh không dậy nổi. Hai năm sau đó vẫn bệnh nặng bệnh nhẹ không dứt, mãi đến khi thức tỉnh dị năng hệ Mộc, thân thể được thuộc tính ôn hòa đặc biệt của hệ Mộc điều dưỡng quanh năm mới từ từ khôi phục khỏe mạnh.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô tập trung tu luyện hệ Mộc theo hướng chữa trị, trên thực tế hệ Mộc còn có thể công kích, khống chế, gieo trồng, năm hệ khác trong ngũ hành cũng có các nhánh tương ứng, tùy thuộc từng người phát triển như thế nào.

Phải nhanh chóng thức tỉnh dị năng hệ Mộc, chỉ là không biết một đời này dị năng của cô có phải vẫn là hệ Mộc.

Cô cầm lấy một thứ, là một cánh tay của nữ tang thi.

Bắp thịt thối rữa lộ ra xương cốt màu trắng xám, đầu ngón tay vừa dài vừa nhọn, giống như tấm thép dường như có thể xuyên vào tận trong xương cốt của người.

"Qùa tặng của người bị hại trước..."

Nếu kiếp này không linh nghiệm thì sao? Nếu có tác dụng phụ thì sao?

Trong lòng Biên Trường Hi hiện lên rất nhiều ý nghĩ, động tác lại không hề chậm trễ, dùng móng tay kia rạch một đường le"quy.don trên tay trái, rất đau, máu đỏ tươi nhanh chóng chảy ra, da thịt xung quanh miệng vết thương dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà biến thành màu vàng, dường như sắp thối rữa, nhìn vô cùng dọa người. Biên Trường Hi lấy băng vải từ trong ba lô quấn chặt miệng vết thương, sau đó kéo ống tay áo xuống, gập chân ngồi chăm chú nhìn vách tường trắng xóa trước mặt.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, vận may sẽ không vô duyên vô cớ rơi vào trên đầu bất cứ ai, muốn có được thì phải mạo hiểm chính là thiên kinh địa nghĩa*, nếu như không may xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô cũng đã chuẩn bị tốt tâm lí, trước khi xảy ra tình huống xấu nhất, kết liễu chính mình.

Một chiếc mô tô bóng loáng phóng nhanh trên đường phố hoang vắng.

Tiếng động cơ trầm thấp vững vàng cũng không dẫn tới quá nhiều sự chú ý, đột nhiên, dường như phía trước xuất hiện tình huống. Ba con tang thi đang vây chặt một của hàng tiện lợi, dùng nắm đấm cứng như sắt của nó nện lên cửa thủy tinh, dùng hình thể nặng nề dồn lên, không cần nghĩ thêm, nhất định bên trong cửa hàng có người.

Biên Trường Hi giảm tốc độ, vừa tới gần vừa quan sát.

Đây đều là nam tang thi, trước mạt thế hẳn là công nhân khuân vác, thân hình cường tráng, khí lực cũng rất lớn, dù là một đánh một cô cũng không phải là đối thủ, nhưng mà tang thi đơn lẻ quá khó tìm, trước sau con phố này lại rất vắng vẻ, cũng xem như là một cơ hội tốt.

Cô sờ bao nhỏ chứa hộp gỗ đựng vòng ngọc bên hông, lại nhìn rìu chữa cháy buộc trên xe, trong lòng có chút do dự.

Người bị vây trong cửa hàng tiện lợi nghe thấy tiếng xe mô tô đều mừng rỡ, kêu lên với cô: "Bạn học này giúp đỡ một chút, chúng tôi bị ba con tang thi này bao vây không ra được, nếu cô có thể giúp chúng tôi dẫn đi một hai con, chúng tôi vô cùng cảm kích."

Đã là ngày thứ hai sau mạt thế, bất đầu có người ra đi tìm đồ ăn, điều tra tình huống, Biên Trường Hi đi ra từ tiểu khu cũng gặp được không ít. Bây giờ xem đối phương có khoảng bốn nam hai nữ, hơn hai mươi tuổi, bộ dạng chật vật, hẳn là sinh viên đại học, lInhpHan bọn họ có thể lựa chọn phố buôn bán có chút suy bại trước mạt thế này mà không lập tức tham lam đi tới mấy cửa hàng tổng hợp, siêu thị lớn thì xem ra cũng có chút đầu óc.

Biên Trường Hi liếc mắt nhìn búa, gậy sắt, dao phay trên tay bọn họ, trong lòng nghĩ có thể hợp tác một lần.

Bỗng nhiên một trong sáu người hưng phấn kêu lên: "Trường Hi, là em sao? Trường Hi! Anh là Dục Văn đây!"

Biên Trường Hi nhíu mi, liếc mắt nhìn hắn ta một cái, không biết.

"Trường Hi, nhanh tới cứu bọn tớ, tớ là Vương Diễm, chúng ta là bạn cùng lớp." Lại có một cô gái kêu lên.

Lần này Biên Trường Hai dừng lại một chút, bạn cùng lớp? Cô nhớ lại một chút, dường như thật sự có một người như vậy, người tên "Dục Văn" kia cũng có chút ấn tượng, hình như là bạn trai cuối cùng của cô Trương Dục Văn.

Vào năm cô đang học cấp ba, sau khi cha mẹ bị tai nạn máy bay, vì cổ phần của công ty, cô phải chịu áp lực lớn nhất từ trước tới nay từ gia tộc, nhất là vị "Bác cả" kia, thậm chí còn có nguy cơ bị mưu sát. Vì thế cô không thể không ép Bạch Hằng rời đi, không thể không ngụy trang bản thân thành một người sau khi chịu tổn thương sâu sắc thì trở nên vô tâm vô phế, ăn chơi sa đọa.

Hai năm này cô kết giao với rất nhiều bạn trai.

Một tháng đổi một lần, thường xuyên đến những nơi hỗn loạn, biến bản thân thành một cô gái hư hỏng, bây giờ nghĩ lại thật sự vừa hoang đường vừa ngây thơ.

Nếu là Trương Dục Văn và Vương Diễm, vậy những người khác cũng là sinh viên đại học S? Nói không chừng chính là người quen.

Cô ngược lại không muốn dừng nữa, thu hồi tầm mắt tăng tốc độ.

"Trường Hi cậu đừng đi, cậu không thể đi được!"

"Cô ta thật sự là Biên Trường Hi?"

"Cô ta muốn rời đi sao? Sao cô ta có thể như vậy!"

Một lon nước còn chưa mở được ném ra từ lỗ hổng trên cửa thủy tinh, ném về phía Biên Trường Hi, cô xoay đầu tránh thoát, nhưng âm thanh lon nước rơi xuống đất vẫn khiến ba con tang thi chú ý, bọn chúng nhìn về phía Biên Trường Hi, phát hiện đối phương mà đồ ăn tươi mới, tang thi ở tít phía sau lập tức lảo đảo đi về phía cô.

*thiên kinh địa nghĩa: lẽ tất nhiên

Đọc truyện chữ Full