Editor: Linh Phan
Cố Bồi ngẩng đầu nhìn bóng lưng trầm lặng kiên nghị của anh trai, trong lòng vô cùng áy náy. Cậu biết, nếu không phải vì cậu, anh trai và đồng đội đã sớm tới được nơi an toàn hơn, chứ không phải mạo hiểm tính mạng vòng quanh nội thành.
Đồ ăn họ tìm được đều đã chia cho cậu và những sinh viên không thể giúp được gì này, anh Khâu Vân còn die ndanle quydon bởi vì bảo vệ bọn cậu mà bị thương. Cậu cũng đã nhìn ra được tình huống càng ngày càng tệ, bây giờ tiếp tục tìm kiếm rất nguy hiểm, sao cậu có thể yêu cầu mọi người tiếp tục mạo hiểm? Chỉ là Trần Hải Đào, cậu ta thực sự rất đáng thương, cậu phải cự tuyệt như thế nào...
Bốn người họ chung phòng ký túc xá, thường ngày tình cảm vô cùng tốt, thấy Trần Hải Đào nóng nảy, Triệu Thành nhịn không được mở miệng: "Hải Đào cậu đừng vội, các anh ấy nhất định sẽ giúp cậu tìm được người nhà."
"Đúng vậy, không phải quân nhân cần phải phục vụ nhân dân sao? Chắc chắn bọn họ định đưa chúng ta tới nơi an toàn trước, sau đó sẽ giúp cháu, đừng hoảng sợ!" Một người phụ nữ bên cạnh Triệu Thành- phỏng chừng là mẹ hắn nói.
Vẻ mặt những người khác đều là tán thành.
Chân mày Khâu Vân nhíu lại, như cười như không, chỉ là hắn nhìn Cố Tự, không lên tiếng. Cố Bồi nghe giọng điệu đương nhiên của những người này, nắm chặt tay, nhíu mày nhìn bọn họ: "Các người đang nói cái gì? Gì mà phải phục vụ các người? Chẳng lẽ anh tôi cứu các người là chuyện đương nhiên?"
Cậu chợt nhớ lại, ngoại trừ lúc vừa được cứu ra, bọn họ nói một đống lời hay, sau này lại sợ này sợ kia, nhìn thấy tang thi chỉ biết chạy trốn kêu khóc, không quan tâm bọn họ một chút liền oán trách.
Cậu bỗng phát hiện, các anh cố gắng và trả giá như vậy không đáng chút nào, những người này hoàn toàn không hề thật lòng cảm kích, ngược lại cảm thấy vốn nên phải như vậy.
Người phụ nữ kia vểnh miệng muốn phản bác, người đàn ông bên cạnh kéo bà ta, lúc này mới từ bỏ. Triệu Thành vội cười làm lành: "A Bồi cậu đừng tức giận, mẹ tôi vô tâm, bà ấy tin tưởng mọi người nên mới nói như vậy. Chúng tôi biết các anh của cậu đều là người tốt."
Cố Bồi không phải ngu ngốc, đương nhiên nghe được lời nói của hắn chỉ qua loa lấy lòng, không hề thật lòng cảm ơn. linhPHanle"quydon Cậu hỏi: "Triệu Thành, có phải cậu cũng nghĩ rằng anh tối cứu mấy người là nghĩa vụ quân nhân? Là chuyện đương nhiên? Cậu không thấy thầy giáo, bảo vệ ở trường học chạy trốn nhanh hơn so với bất cứ ai sao? Còn có cảnh sát, bọn họ là những người đầu tiên đập phá cửa hàng cướp bóc đồ vật."
Mẹ Triệu Thành lẩm bẩm: "Sao không phải là nghĩa vụ? Chúng tôi nộp nhiều thuế như vậy cũng không phải nộp không. Cậu nói nhiều như vậy không phải là muốn chúng tôi biết ơn cậu sao? Chúng tôi biết ơn, vô cùng biết ơn được chưa? Cần bao nhiêu tiền phí bảo vệ, các cậu nói đi!" Bà ta bĩu môi: "Hơn nữa, các cậu có súng, lợi hại như vậy không phải là nên giúp đỡ những người yếu như chúng tôi sao? Đứa trẻ này, là sinh viên, đã học được những tư tưởng gì vậy hả?"
Cố Bồi tức giận đến đỏ bừng mặt: "Bà..."
Một họng súng tối om đè lên gáy của người phụ nữ kia, Khâu Vân nhếch miệng lưu manh cười: "Nói nhảm với loại người này làm gì, trực tiếp cho một viên đạn không được sao?" Hắn liếc mắt nhìn những người khác: "Biết ơn mà thôi, cũng không cần trả tiền, trực tiếp trả lại mạng cho chúng tôi không phải đơn giản hơn nhiều sao, còn có thể tạo chỗ trống cho ông đây nằm."
Người phụ nữ kia sợ tới mức mặt không còn chút máu, những người khác vội lùi sang bên cạnh: "Cậu, sao cậu có thể như vậy? Đừng có làm bậy..."
"Khâu Vân!"
Rốt cuộc Cố Tự cũng lên tiếng, Khâu Vân bĩu môi, thu hồi súng dựa vào cửa sổ không nói lời nào. Cố Bồi nhếch miệng, xấu hổ cúi đầu: "Anh, thật xin lỗi."
"Không sao, coi như mua một bài học kinh nghiệm." Cố Tự nói: "Sau này phải nhìn cho rõ, không phải ai cũng có thể giúp đỡ, cũng không phải ai cũng cần sự giúp đỡ của em, không chỉ phải xem xét năng lực của mình, còn phải xem đối tượng."
Anh mỉm cười, vươn tay xoa đầu em trai đang ủ rũ, cười nói: "Chỉ là người khác như thế nào cũng không thể trở thành lý do để em lùi bước, nếu em đã đáp ứng tìm người nhà giúp họ, nam tử hán đã nói thì phải làm, ngày mai anh đưa em trở về trung tâm thành phố một chuyến." Anh liếc nhìn Trần Hải Đào: "Cậu cũng cùng đi, không có cậu chúng tôi cũng không tìm được."
Trần Hải Đào lo lắng hỏi: "Chỉ ba người chúng ta?"
"Chê ít?"
"Lão đại!" Khâu Vân lập tức ngồi thẳng dậy.
"Như vậy sao được? Hai người họ không thể chiến đấu, quá nguy hiểm, ít nhất cũng phải mang theo tôi!" Ảnh Tử cũng bảy tỏ không đồng ý.
Cố Tự cười vỗ cánh tay bị thương của Khâu Vân ddlêquysđonkhiến hắn nhe răng hút khí: "Dưỡng thương cho tốt, bốn người các cậu cho rằng bảo vệ mười mấy người rất nhẹ nhàng? Nói đi nói lại, miệng vết thương có cảm giác gì đặc biệt không?"
"Cảm giác giống như có thứ gì đó muốn chui từ bên trong ra vậy, cả người đều đau, mà người tôi nóng tới lợi hại, đầu choáng váng, không phải tôi cũng sẽ biến thành quái vật đó chứ?" Hắn tự giễu. Sắc mặt Cố Tự nghiêm túc: "Đừng nói bậy! Nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa tôi có lời muốn nói với các cậu."
Bây giờ đã là nửa đêm, bóng đêm dày đặc, trên cao chẳng biết đã mọc lên mặt trăng hình lưỡi liềm màu máu từ lúc nào, ánh sáng đỏ thản nhiên chiếu xuống, phủ lên quanh cảnh một tầng bóng mờ đáng sợ.
Khác với tang thi ở nội thành đang lắc lư di chuyển khắp nơi, vùng ngoại thành chỉ có trên đường phố và trong khu dân cư mới có thể nhìn thấy nhiều tang thi hơn một chút, kho hàng và khu công nghiệp gần đó cũng chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy mấy con, còn chưa kịp tới gần đã bị người gác đêm tiêu diệt.
Một kho hàng trong số đó, gác đêm một nửa thời gian trước chính là Thành Hải Tuấn và Chu Đức có cường hóa lực lượng kia, hai người một người cầm dao cắt dưa hấu, một người cầm chùy sắt lớn, vừa hợp lực giết một nữ tang thi, Thành Hải Tuấn thở hổn hển hỏi: "Chu Đức, cậu có cảm thấy tối nay sức lực của tang thi đặc biệt lớn không?"
Thiếu chút nữa hắn đã bị móng vuốt của nó đánh bay, hắn nhìn vết xước bị móng tay của tang thi cào ra đang chảy máu trên mu bàn tay, nhíu chặt mày: Nếu hắn không phản ứng nhanh, chỉ sợ cái tay này đã mất, cái móng tay kia quả thực còn sắc hơn cả dao mổ lợn.
Chu Đức cực kỳ có cảm giác thành tựu, hắn cảm thấy rõ ràng khí lực của mình lớn hơn người khác rất nhiều, mọi người cũng nghĩ vậy, những ánh mắt sùng bái hâm mộ khiến hắn vô cùng sảng khoái. Vừa rồi giết tang thi cơ bản là một mình hắn ra sức, tuy cũng hiểu rằng dường như tang thi này đã lợi hại hơn một chút, nhưng thừa nhận không phải tỏ ra mình yếu kém? Hắn không để ý nói: "Vậy sao, tôi lại không cảm thấy gì hết."
Thành Hải Tuấn cau mày khó hiểu, không chỉ cảm thấy sức lực của tang thi lớn hơn, mà dường như còn trở nên vô cùng táo bạo, đã có bốn năm con tiến tới muốn công kích con người, hai buổi tối trước đó cũng không như vậy.
Hắn không khỏi nhớ tới lời nói trước khi đi của Biên Trường Hi: "Tôi có cảm giác bất an, dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra, bắt đầu từ ngày mai anh gặp tang thi thì nhớ cẩn thận một chút, đừng vội vàng xông lên, nhìn xem người khác làm như thế nào trước."
Rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?
Thành Hải Tuấn ngẩng đầu nhìn mặt trăng máu trên bầu trời, cũng cảm thấy bất an thật sâu.
Mà giờ phút này, phía sau kho hàng, ba bóng người lén lút tụ lại một chỗ.
"...Cái gì? Không lấy được vòng ngọc? Mấy người đã làm gì vậy? Họ Biên kia hôn mê sâu như vậy mà mấy người vẫn bó tay?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Trọng Khải Nông Trường
Chương 19: Nghĩa vụ? Đừng nói mấy lời ngứa tai đó
Chương 19: Nghĩa vụ? Đừng nói mấy lời ngứa tai đó