Editor: Linh Phan
Lâm Dung Dung thật sự ngạc nhiên, chỉ vào tinh hạch hỏi: "Đây là gì, thật đẹp."
Ai da, quên mất Lâm Dung Dung, Biên Trường Hi nghĩ, tang thi này cũng không phải do một mình cô đánh chết, không thể độc chiếm tinh hạch.
Trong lòng cô tính toán, rạng sáng nay, cô đánh được một viên hạch trắng, ở trạm xăng dầu lấy được bốn viên hạch trắng, một viên hạch lam, tiếc rằng ba viên trong đó đã bị Trương Hổ cướp mất. Sau đó lại đào được hai viên, một trắng một đỏ, như vậy, bản thân có ba viên hạch trắng cấp một, hạch đỏ hạch lam mỗi loại một viên.
Hạch trắng không thể lấy ra nữa, không biết đã bị nông trường tiêu hóa thành bộ dáng gì, tài sản của cô cũng chỉ còn hạch đỏ hạch lam.
Cô nhìn Lâm Dung Dung, thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô ấy không giống giả vờ, nhân tiện nói: "Đây là tinh hạch, trong đầu mỗi tang thi đều sinh ra thứ này, tang thi này đã tiến hóa, nên viên này là tinh hạch cấp hai. Tang thi die ndanl equyd on là do chúng ta cùng giết chết, tinh hạch cũng nên mỗi người một nửa, nhưng viên này vừa lúc phù hợp với tôi, nửa kia của cô tôi nợ trước, sau này lấy được viên khác lại trả cho cô được không?"
Lâm Dung Dung nghe được cái hiểu cái không, nhưng cũng hiểu rõ ý chính, vội liên tục xua tay: "Nếu không có cô tôi đã sớm bị thứ ghê tởm đó ăn luôn, giết tang thi đều là cô ra tay, đây là tinh hạch đúng không? Tôi không thể muốn, cô cứ lấy đi."
Biên Trường Hi cũng không nói gì nữa, cô sẽ không khách khí với người mình không tin tưởng, Lâm Dung Dung có thể nói như vậy là tốt nhất, chỉ là cô cũng không muốn chiếm lợi của người khác: "Vậy tôi nhận trước, một viên hạch xanh cấp hai như vậy có thể đổi mười viên hạch trắng cấp một, chờ tôi đánh được năm viên hạch trắng sẽ trả cho cô."
Lâm Dung Dung lập tức nói: "Thứ này còn phân loại màu sắc? Còn có đẳng cấp? Phân biệt như thế nào? Cô cho tôi thêm chút thông tin đi, hạch trắng gì đó tôi sẽ không lấy nữa."
Biên Trường Hi cân nhắc một chút: "Cũng được. Chỉ là chờ lát nữa đi, con đường này sở dĩ không có tang thi khác đại khái là vì tang thi cấp hai này, bây giờ nó đã chết, tang thi khác sẽ trở lại, tôi đề nghị nắm chặt thời gian thu thập đồ trước."
Lâm Dung Dung nghĩ cũng thấy đúng: "Được, chúng ta vừa làm vừa nói chuyện đi, cô đã cứu tôi, tôi cũng không có bản lĩnh gì, chỉ có một cái không gian, cô có đồ gì cứ để ở chỗ tôi trước đi." Ngừng một chút lại bổ sung: "Không gian của tôi khoảng hơn năm mươi mét vuông, nhưng bây giờ gần như là trống rỗng, có thể chứa không ít đồ."
"Năm mươi mét vuông? Vậy thật sự khá lớn." Hệ Không gian cấp một bình thường có không gian mươi hai mươi mét vuông đã không tệ rồi. Biên Trường Hi lắc đầu: "Một mình tôi cũng không cần quá nhiều thứ, tự tôi giữ là được, chúng ta chia ra làm việc đi."
"A?" Lâm Dung Dung cực kỳ thất vọng, chỉ là nghĩ lại hai người vừa mới quen, người ta không tin tưởng mình, dựa vào cái gì đưa đồ cho mình giữ, nên cũng không nói gì nữa.
"Vậy cô muốn lấy gì đó mà không chứa nổi thì gọi tôi, còn có, ách, lỡ như gặp phải tang thi gì đó, tôi gọi cô có được không, tôi,... một mình tôi không đối phó được..."
Cô bất giác cảm thấy xấu hổ, bản thân thật sự quá vô dụng.
Biên Trường Hi suy nghĩ, một người không có năng lực bảo vệ mình sao có thể đơn độc hành động như vậy.
Cô nhìn kỹ cô ấy, đổi thành người khác đại khái cô sẽ trả lời qua loa một câu rồi tránh ra, nhưng chung một trường đại học, tuổi tương đương, linhPHanleequysđôn sự bất lực tương tự, kiếp trước cô cũng như thế này, sợ hãi yếu ớt, không biết nên tin người nào lại cố chấp chờ mong có người, có kỳ tích có thể cứu mình trong nước lửa.
Ánh mắt cô mềm đi, nghĩ một chút, lấy dụng cụ truyền tin dạng đồng hồ ra: "Gọi lớn sẽ không tốt, đây là một dạng máy liên lạc, chúng ta liên hệ qua cái này."
Lâm Dung Dung mở to hai mắt: "Thật là lợi hại, ách, dùng như thế nào,...Trường Hi, sao đèn này lại sáng?"
Biên Trường Hi cũng đang chơi đùa dụng cụ truyền tin tương tự trên cổ tay, ngẩng đầu vừa nhìn, đèn màu đỏ trên dụng cụ truyền tin trong tay Lâm Dung Dung phát sáng.
Cô ngẩn người, chợt nhớ tới cái gì, vội vàng cướp lấy: "Nhanh cúp máy!"
Đáng tiếc đã chậm, từ phía bên kia truyền tới giọng nam trầm ổn hơi quen tai: "Biên tiểu thư?"
Biên Trường Hi nhìn màn hình biểu thị cuộc gọi đã kết nối.
Thầm than một tiếng: "Xin chào đội trưởng Cố, tôi không cẩn thận chạm phải phím gọi, quấy rầy anh rồi, tạm biệt..."
"Giọng của cô không được tốt, lại bị thương?"
Cái gì gọi là "lại" bị thương? Giọng điệu này...
Nhất thời Lâm Dung Dung nổi lên sự tò mò, vểnh tai lên nghe ngóng.
Biên Trường Hi hơi nghiêng người, "khụ khụ", tận lực để giọng nói nghe có vẻ bình thường: "Loại thời điểm này ai có thể không bị thương?"
"Nói cũng phải. Biên tiểu thư, tôi có một vấn đề muốn hỏi cô, không biết cô có thể giải thích nghi hoặc cho tôi không?"
"Vấn đề liên quan đến tang thi?"
"Đúng vậy, về thứ xuất hiện trong đầu tang thi."
Biên Trường Hi nhìn Lâm Dung Dung, vậy mà lại giống vấn đề cô ấy hỏi: "Tôi chỉ là người bình thường, không thể hiểu biết nhiều hơn anh được."
"Nhưng vẫn hơn đúng không? Biên tiểu thư, có lẽ cô không biết, lời nhắc nhở ngày hôm qua của cô đã giúp nhóm chúng tôi một việc lớn, ddlequydon nếu không chúng tôi đã lành ít dữ nhiều." Cố Tự có chút tự giễu, lập tức lại trịnh trọng nói: "Tôi hứa, bất luận cô nói cái gì, sau này tôi cũng sẽ không tìm hiểu nguồn gốc, cũng sẽ không khiến cô gặp phiền toái, hơn nữa xem như tôi nợ cô một nhân tình."
Biên Trường Hi im lặng, đến khi Lâm Dung Dung cũng sốt ruột thay cô, cô than nhẹ một tiếng:"Anh đã coi trọng tôi như vậy, tôi cũng không thể rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phải không?"
Cố Tự mừng rỡ: "Cám ơn."
Biên Trường Hi ra hiệu với Lâm Dung Dung, hai người bắt đầu thu thập đồ trong cửa hàng, còn có nhiều đồ có thể mặc, bởi vì biết Lâm Dung Dung cũng muốn nghe, cô cũng không bảo cô ấy rời đi.
"Đội trưởng Cố, nếu anh đã hỏi tôi vấn đề này, hẳn là anh có được rất nhiều thứ này, nhưng không hiểu rõ phải sử dụng như thế nào đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vậy đã có những màu sắc gì?"
Cố Tự nói ra, Biên Trường Hi méo miệng, lợi hại, đủ sáu màu, bọn họ đã giết chết bao nhiêu tang thi chứ? Thật ra cô nhớ kiếp trước sáu bảy ngày sau mạt thế mới chậm rãi có người phát hiện bí mật trong đầu tang thi, mới bắt đầu lấy tinh hạch, nhóm Cố Tự có thể bắt đầu lấy sớm như vậy, rất lợi hại.
Không hổ là đệ nhất cường giả.
Chỉ là với hiểu biết của cô, người như Cố Tự hẳn sẽ không đi hỏi người khác vấn đề này, mà chính mình tự suy nghĩ, lớn mật giả thiết rồi cẩn thận chứng thực mới đúng, anh hoàn toàn có kiên nhẫn và đầu óc như vậy.
Lắc đầu, cô nói: "Nhân tình thì thôi, tôi muốn tất cả hạch trắng và xanh trong tay anh, anh đồng ý thì tôi sẽ nói cho anh biết."
"Được, tôi phải đưa cho cô như thế nào?"
Biên Trường Hi há miệng thở dốc, cũng đúng...không lấy được.
Cô nhét một bộ đồ ngủ vải bông vào ba lô, hào phóng nói: "Trước cứ cất ở chỗ anh đi. Đội trưởng Cố, dị năng trong mạt thế phân thành rất nhiều loại, trong đó chủ yếu, chiếm địa vị chính là dị năng hệ ngũ hành, phân biệt là năm hệ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, thứ sinh ra trong não tang thi anh có thể gọi là tinh hạch, tinh hạch cũng có thuộc tính tương đồng, phân biệt tương ứng với năm màu vàng kim, xanh lá, xanh lam, đỏ, vàng đất, còn có màu trắng tương ứng với tất cả dị năng ngoài hệ ngũ hành, cho nên nó có số lượng lớn nhất. Bên trong tinh hạch chứa rất nhiều năng lượng, nếu như tôi nghĩ không sai, vậy sau này loại tiền thông dụng và nguồn sinh lực đều phụ thuộc vào tinh hạch nho nhỏ kia."
"Tinh hạch và dị năng giả hẳn là có quan hệ mật thiết đúng không?"
"Không sai, dị năng giả ngoài hệ ngũ hành có thể dùng hạch trắng, nhưng dị năng giả hệ ngũ hành chỉ có thể dùng tinh hạch có màu sắc tương ứng."
"Nếu dùng sai..." Cố Tự hỏi.
"Tôi cũng không biết sẽ như thế nào, có thể có một phần hiệu quả, có thể không hề có, cũng có thể sẽ bị nổ tan xác mà chết, ai biết được, nhưng tóm lại sẽ không có nhiều ích lợi."
Cố Tự gật đầu: "Vậy nên sử dụng như thế nào?"
Biên Trường Hi cười cười: "Nghìn vạn lần đừng ăn, nắm trong tay, cảm thụ năng lượng của nó, sau đó hấp thu,...Đội trưởng Cố, chuyện này cần chính mình lĩnh hội, phương pháp của mỗi người có lẽ sẽ có sự khác biệt."
“Tôi đã hiểu.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Trọng Khải Nông Trường
Chương 29: Trò chuyện, nghi vấn của Cố Tự
Chương 29: Trò chuyện, nghi vấn của Cố Tự