Editor: Linh Phan
Xuống dưới?
Biên Trường Hi ngẩn ra.
"Đúng nha." Lâm Dung Dung hưng phấn nói: "Dưới kia có đồ ăn, quan trọng hơn đồ dùng trên này nhiều. Thứ tôi thiếu chính là chúng. Bây giờ thừa dịp loạn, bên dưới lại tối, cẩn thận một chút hẳn sẽ không bị phát hiện, chỉ là phải nhờ cậu canh chừng giúp tôi."
Cố Tự nói phía dưới không thiếu kẻ hung ác, một mình cô cũng không có gan đi xuống.
Nếu bại lộ không gian, nghĩ đến việc bị người bắt làm kho hàng di động, Lâm Dung Dung nhịn không được mà rùng mình. Nhưng sức hấp dẫn của đồ ăn quá lớn, cô cũng không thể luôn dựa vào Biên Trường Hi, chỉ mấy thứ Khâu Vân đưa tới này cũng không đủ ăn mấy ngày, không gian của cô vẫn còn rất nhiều diện tích, bỏ lỡ lần này không biết sau này còn có cơ hội tốt như vậy không, lỡ mất siêu thị này cô sẽ khóc chết.
Biên Trường Hi có chút do dự. Đồ ăn trong vòng ngọc còn có thể duy trì cô mười mấy hai mươi ngày, hạt giống hoa quả đã lấy được, hạt giống rau thì đã mua trước lúc mạt thế, tạm thời cô không vội.
Bây giờ nơi này nhiều người như vậy, sử dụng kho hàng trong nông trường là không sáng suốt, nhưng nếu không lấy, vậy cô đi xuống chỉ đơn thuần để đi dạo sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cơ hội khó được như vậy, bỏ qua đêm nay, ngày mai mọi người nhất định sẽ hợp lực ra khỏi siêu thị, chẳng lẽ cô còn có thể một mình ở lại hoặc nửa đường lại quay trở về?
Tang thi phía dưới cũng không phải ngồi không.
"Được, vậy thì hành động thôi!" Đi xuống dạo một vòng cũng không mất miếng thịt nào đúng không? Cô bảo Lâm Dung Dung mặc áo khoác màu đen, hai người đều ôm một cái chăn, che đi diện mạo, xen lẫn trong đám người đi xuống tầng, vừa xuống tầng hai liền lẻn vào góc, Lâm Dung Dung nhanh chóng thu chăn vào không gian.
May mắn thị lực của dị năng giả được đề cao, trong bóng đêm cũng có thể nhìn rõ ràng, cộng thêm ánh sáng hắt từ tầng ba xuống, ánh sáng từ đèn pin ở tầng hai, cũng có thể miễn cưỡng xem xét tình huống.
Người ở tầng hai tự phân tán, đại khái có thể chia thành ba đoàn lớn, dùng giá hàng che chắn, phân chia lẫn nhau đồng thời cũng bảo vệ lãnh thổ và đồ ăn của mình. Lúc này mọi người còn đang nói chuyện, ăn uống, khá là ồn ào.
Hai người Biên Trường Hi đều chưa từng tới siêu thị này, không rõ kết cấu, nhìn lướt qua thì thấy hầu hết mọi người đều ngồi ở khu đặt gạo, mỳ, bánh mì, sữa, đồ ăn vặt, khu rau quả và thực phẩm tươi sống gần như không có người.
Nghĩ lại thì cũng đúng, bây giờ không có lửa không có điện, mấy thứ tươi sống không thể nấu cũng khó mang theo, chỉ cần lấy một phần đủ ăn là được rồi.
Hai người lặng lẽ bước qua, Biên Trường Hi nói: "Cô chờ trước, tôi xem xét đã."
Lâm Dung Dung đương nhiên gật đầu, cô vô cùng căng thẳng.
Biên Trường Hi để Lâm Dung Dung canh chừng, chính mình thì khom lưng đi vài vòng trong khu rau quả, xác định không có người, thuận tay lấy vài món, không hề lưu luyến đi tới khu thịt tươi. Tủ lạnh đã bị mở, bị tranh đoạt rối tinh rối mù, cũng may siêu thị có nguồn điện dự phòng, sau khi mất điện tủ lạnh còn hoạt động thêm một thời gian, lúc này bên trong vẫn còn hơi lạnh, cô lấy một ít thứ còn có thể ăn cất đi.
Lại qua khu thủy sản, rất tanh, cô cũng không muốn đụng vào, chỉ là có mấy bồn lớn bên trong còn vang lên tiếng nước, cô lại gần nhìn, phát hiện bên trong có tôm cá, liền thu vào cùng với chậu luôn. Bởi vì là vật còn sống, không thể cho vào kho hàng, trực tiếp đặt ở nông trường.
Tùy tiện lấy mấy thứ trong khu đồ muối, trứng gà vịt trứng muối cũng lấy không ít, còn có cải bẹ, dầu ăn, gia vị, cũng nhẹ nhàng lấy một ít.
Sau đó tới khu thực phẩm khô như nấm hương, mộc nhĩ, hoa quả khô đều là thứ tốt, những tới gần nữa chính là khu bày gạo, có mấy người đang ngồi ở đó nói chuyện.
"Anh Báo, mấy người tầng trên quá kiêu ngạo, anh không thấy cái tên Khâu Vân kia vừa rồi đã lên mặt như thế nào đâu." Một người đàn ông nói.
"Người ta xuất thân quân đội, có "đồ chơi" (súng) trong tay, còn có ba, à không, bây giờ là bốn dị năng giả, có thể không kiêu ngạo sao?" Một người khác trầm giọng nói, xem ra là anh Báo kia, tiếp theo là một chàng trai trẻ tuổi cười nói: "Vậy thì ngày mai để bọn họ tiên phong, bọn họ càng có năng lực không phải chúng ta sẽ càng thoải mái sao?"
"Đúng vậy, bên dưới có tới mấy trăm tang thi, xem thử bọn họ chết bao nhiêu người mới thoát ra được. Anh, anh biết cô gái kia là ai không? Cô ta thật sự chữa được cho người bị tang thi cắn kia?" Một cô gái hỏi.
Chàng trai trẻ tuổi trả lời: "Là một nữ sinh viên, dị năng giả hệ Mộc, lúc nãy anh lên xem, người gọi là Ảnh Tử kia quả thật đã tốt lắm, đang ngủ giống như người bình thường, thật sự thần kỳ."
Anh Báo hít một ngụm khói, gõ tay quyết định: "Cô gái kia chúng ta phải lấy tới tay, trước đi thăm dò ý tứ của cô ta, lôi kéo được là tốt nhất, nếu không được cũng phải nhìn kỹ, không thể để cô ta làm việc cho người khác."
Tiếp theo lại bàn bạc chuyện ngày mai thoát khỏi siêu thị.
Biên Trường Hi chậm rãi rút lui, quan sát một vòng, trong lòng đã nắm rõ tình huống, trở lại bên người Lâm Dung Dung. Lâm Dung Dung căng thẳng hỏi: "Có thể sao?"
"Ừ, nơi không có ánh sáng cũng không có người, nhưng cô phải cẩn thận, đồ rơi trên đất rất nhiều." Lại nói cho cô ấy một số nơi dễ va chạm.
Lâm Dung Dung cảm động gật đầu: "Vậy tôi đi đây."
Biên Trường Hi canh chừng, trọng điểm chú ý ngọn đèn bên phía anh Báo kia.
Nếu không nghe lầm, cô gái kia là Dương Hiểu Văn, không nghĩ tới cô ta vậy mà chạy trốn được tới bên trong siêu thị này, chàng trai trẻ kia cùng đi với cô ta, "anh Báo" kia là ai không biết, không nghĩ tới bọn họ lại đã để mắt đến bản thân rồi.
Biên Trường Hi cười lạnh, thế đạo này thật sự là người sợ nổi danh heo sợ mập. Lòng người bị tai họa bất ngờ ập tới làm vặn vẹo, ác ý ở chỗ sâu trong nhân tính được phóng thích, lý do gì cũng có thể là ngòi nổ cho sự bạo ngược trong đáy lòng bọn họ, một chút không cẩn thận cũng có thể khiến mình chọc phải kẻ thù, bị chết mà không rõ lý do.
Chỉ là, người trùng sinh cũng dễ bị bắt nạt như vậy à?
Sau hơn mười phút, Lâm Dung Dung cũng tỏ vẻ việc lớn đã thành, vừa khéo người ở tầng hai chuyển đồ cũng gần xong, hai người cúi đầu đi lên, không nghĩ tới vừa đứng vững, trước mặt lại hiện lên một bóng người đen nhánh.
Biên Trường Hi hô nhỏ: "Cố Tự!" Lập tức điều chỉnh âm điệu: "Đội trưởng Cố, anh đây là..."
"Cháo xương thiếu gia vị, tôi xuống lấy." Cô Tự nhìn hai người các cô, Lâm Dung Dung có cảm giác chột dạ như ăn trộm bị bắt ngay tại trân, yếu ớt quay đầu, tầm mắt anh dừng lại trên người Biên Trường Hi: "Vết thương của cô đã đỡ chưa?"
"Đã tốt hơn nhiều."
"Vậy là tốt rồi, tôi nhìn quả thật cũng có tinh thần hơn không ít, đồ vật bị vỡ kia..."
"Một trang sức nhỏ thôi, không quan trọng, đoán chừng là không chịu nổi năng lượng."
Dường như Cố Tự đã tiếp nhận lời giả thích này: "Hai người qua đó ngồi đi, sắp ăn được rồi, tôi đi một chút rồi trở lại."
Biên Trường Hi nhìn bóng lưng anh, trừng mắt nhìn, lấy gia vị cần anh tự mình đi? Cô cảm thấy ánh mắt anh rất sâu, như là nhìn thấu ý tưởng của cô vậy.
Cô thầm suy nghĩ, Cố Tự chỉ có điểm ấy là không tốt, ở trước mặt anh hầu như không ai có bí mật, một đôi mắt độc đến lợi hại, chính bởi vì vậy, kiếp trước cũng thế, bây giờ cũng vậy, cô luôn không quá thích ở chung với anh.
Thật ra cho dù bại lộ không gian, vậy có thể nói bản thân là song hệ Không gian và hệ Mộc, người khác cũng không thể hoài nghi, nhưng bản thân cô ăn, mặc ở, đi lại đều là một người, cũng chỉ cần một ít vật tư, tuy rằng đáng tiếc, nhưng quả thật không cần thiết mỗi giờ mỗi phút đều thu thập bốn phía, hoàn toàn có thể lừa gạt mọi người.
Hơn nữa chuyện liên quan đến nông trường, không cho phép cô không cẩn thận, cô không bao giờ muốn trải qua bi kịch kiếp trước nữa, bí mật mà, phải sống chết bảo vệ mới là thỏa đáng.
Kiếp này, cô và Cố Tự chính là người xa lạ, cũng chỉ muốn là người xa lạ, thoát khỏi siêu thị sẽ mỗi người một ngả, tuy rằng trong lòng cô có mang cảm kích và áy náy đối với anh, nhưng cũng chỉ là cảm xúc lưu lại từ đời trước, lúc có thể sẽ tận lực giúp đỡ, còn khoét tim đào phổi thì cô không làm được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Trọng Khải Nông Trường
Chương 37: Hiểm ác, người chỉ sợ nổi danh
Chương 37: Hiểm ác, người chỉ sợ nổi danh