Được mọi người cho phép đi cùng Âu Dương Linh vô cùng ngoan ngoãn nằm trong lòng Triệu Tử Kỳ. Cô còn nghịch ngợm tóc mái của anh làm anh ngứa ngáy 1 hồi. Cũng may là bọn người kia không quấy rấy không gian riêng tư của bọn cô. Người của nhóm nào thì sẽ đi xe của nhóm ấy. Âu Dương Linh thần thần bí bí lấy từ trong không gian những chiếc hộp xinh đẹp. Vui vẻ nở 1 nụ cười ngọt ngào với các anh: “ Em biết dạo này bởi vì em làm hại mọi người thăm gia vào cái đoàn đội phiền phức này. Còn làm cho mọi người gặp rắc rối vì em, em cảm thấy rất có lỗi. Đây là lễ vật em tặng cho các anh.”
Cô đưa từng chiếc hộp cho từng người: “ Bông tai này được em tỉ mỉ thiết kế theo tính cách riêng của từng người. Nó không phải là 1 đôi bông tai bình thường đâu. Nó là bông tai vô tuyên, bên trong đã có tần số của từng người chúng ta. Chúng ta có thể liên lạc với nhau mọi lúc mọi nơi, nó không bao giờ bị mất sóng như điện thoại đâu. Mọi người cứ yên tâm mà dùng mỗi người một đôi để tiện liên lạc với nhau.”
Lăng Vân Hoài vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô: “ Được đó Linh Nhi em có vẻ giấu mọi người nhiều chuyện lắm nha. Em có nhiều bảo bối như vậy, mau thành thật khai báo là từ đâu ra hả. Thành thật sẽ được khoan hồng.”
“ Có 1 số việc phải từ từ tiết lộ mới thú vị chứ. Anh thông minh như vậy thì tự mình tìm hiểu thử xem em rất chờ mong a” Âu Dương Linh lém lỉnh trả lời.
Lăng Vân Hoài yêu chiều vuốt mũi cô: “ Tiểu Linh Linh ngây thơ trong sáng ngày xưa của anh đâu rồi hả. Bây giờ Linh Nhi của chúng ta ngày càng tinh quái nghịch ngợm rồi.”
Cô chu chu cái miệng nhỏ của mình lên: “ Còn không phải học tính xấu từ anh sao? Anh còn hỏi nữa, em học tính hồ ly từ anh đó. Em chỉ muốn chơi đùa với bọn họ 1 chút, anh cũng biết quan hệ của họ và em khá rắc rôi. Bỏ đi thì sau này cũng sẽ gặp phải phiền phức, chi bằng chúng ta chơi đùa 1 chút trong những lúc đi đường nhàm chán này.”
“ Em muốn chơi đùa cũng được thôi, mọi người sẽ bồi em chơi đùa. Chỉ là em không được để mấy tên đàn ông chết tiệt kia chiếm tiện nghi. Nếu không anh cầm lòng không đậu mà ra tay giết hết chúng, như vậy thì em sẽ không còn trò vui nữa.” Vũ Văn Thành Ngọc quay đầu lại nói với cô. Ban đầu giọng nói vô cùng cưng chiều nhưng sau đó lại biến thành thị huyết.
Âu Dương Linh cười ngây ngốc lấy lòng mọi người: “ Em biết rồi mà. Em biết mọi người thương Linh Nhi nhất mà có đúng không? Em cũng thương mọi người nhất luôn.”
Triệu Tử Kỳ vuốt ve mái tóc bóng mượt của cô: “ Em đó biết mọi người thương em nên mới đi khắp nơi làm loạn như vậy. Nhưng mà chỉ cần em vui là được rồi.”
Chẳng mấy chốc đã đến cửa bên của khu nhà xưởng Lãnh Hàn dùng lửa nung chảy xích sắt mở cửa cho mọi người vào. Ở đây là 1 khu nhà xưởng rất lớn có vẻ như bọn cô là những người đầu tiên đến đây. Vì dù sao xe của các cô cũng xịn hơn bọn họ mà.
Để đẩy nhanh tiến độ cướp bóc các anh 1 bên đánh tang thi 1 bên xem chừng đám người kia khi nào sẽ tới. Nhờ có Hàn Dực mà cô có thể thong thả đi dạo mà không hề có 1 con tang thi nào dám cản đường. Các anh thấy cô đi với Hàn Dực cũng rất yên tâm dù sao đó cũng là anh em của các anh. Dù có biến thành tang thi nhưng lại rất lợi hại và không giống những con tang thi khác. Giao cô cho Hàn Dực các anh rất yên tâm mà đi làm nhiệm vụ rất nhanh giải quyết rất nhiều tang thi biến dị cấp cao.
Âu Dương Linh đi dạo 1 vòng thu rất nhiều thứ vào không gian, mỗi cái cô đều để lại 1 ít cho bọn người kia. Cô không thể vô nhân đạo mà cướp sạch của người ta được. Ở đây có rất nhiều đồ tốt cô đều thu hết còn những món đồ chơi kia cô lười biếng nhường cho họ vậy. Cô làm việc với tốc độ vô cùng nhanh chóng lúc bọn người kia đến chỉ thấy cô yếu đuối sợ hãi đang nép bên người Hạ Quan Trường.
Nhìn bọn tang thi biến dị bị các anh xử trí nhanh gọn lẹ như vậy mọi người đều rất thán phục và ngưỡng mộ. Rất nhanh các nhóm đã chia nhau ra hành động giải quyết tang thi của từng nhà xưởng. Còn Dương Tử Yên được đội tinh anh bảo vệ nhanh chóng đi thu thập vật tư. Âu Dương Linh lười quản đám người kia cô chỉ chú ý đến Khương Hạo mà thôi. Hôm nay cô sẽ tặng cho hắn ta 1 món lễ vật lớn, để hắn ta nhớ hoài không quên.
Hàn Dực với cô vốn dĩ tâm ý tương thông anh nhanh chóng ra hiệu cho bọn tang thi tập trung tấn công đám người Khương Hạo. Sau đó dồn ép Khương Hạo tách ra khỏi nhóm của mình, trốn vào trong một góc tối của nhà máy. Còn Âu Dương Linh nhân lúc mọi người còn đang tập trung chiến đấu cô núp vào trong 1 gốc khuất vận dụng hết tinh thần hệ của mình tìm được tinh thạch bên trong đầu của Khương Hạo. Rồi dùng sức công kích phá hủy nó, tiếng răm rắc vỡ tang vang lên trong đầu khiến hắn đau đớn vô cùng. Khương Hạo bỗng nhiên la thất thanh. Hắn ta ôm đầu quằn quại nằm trên đất kêu la.
Mọi người đều bị thu hút bởi tiếng kêu của hắn ta. Tiếng kêu rên của Khương Hạo chẳng những không giảm bớt mà ngày càng thất thanh như heo bị chọc tiết vậy. Tất cả mọi người cố gắng hết sức giải quyết tang thi rồi nhanh chống đến xem hắn như thế nào.
Âu Dương Linh trong bóng tối lặng lẽ nở nụ cười không phải ngươi xem thường ta bởi vì ta là người bình thường hay sao. Hôm nay ta cho ngươi nếm thử mùi vị là 1 người bình thường sẽ như thế nào. Ngươi có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà cảm nhận như vậy sau này sẽ không chê cười họ nữa. Ta thật sự là 1 người quá tốt khi dạy người 1 bày học làm người a. ngươi có nên cảm ơn ta không Khương Hạo.
Trong lúc tất cả mọi người đều đang tập trung bên chỗ Khương Hạo cô nhanh chống lấy từ trong không gian ra máy thu thập tinh thạch. Bây giờ mọi người còn chưa nghiêm cứu ra tác dụng của tinh thạch, nên cô hay vô tình được hưởng lợi. Bọn họ cứ giết tang thi rồi để đó cô âm thầm đi thu thập là được rồi. Đâu có ai để ý đến mấy các xác tang thi làm gì.
Xử lý mọi thứ thỏa đáng cô trở lại nép vào lòng Lãnh Hàn không 1 ai phát hiện sự dị thường của cô. Các anh nhìn thấy cô thì bất đắc dĩ cười. Âu Dương Linh run rẫy lên tiếng: “ Hu hu hu người đó bị sao vậy. Có vẻ anh ấy rất đau khổ, anh ấy kêu như vậy thật là dọa người hu hu hu. Có khi nào anh ấy bị tang thi cào rồi khong? Anh ấy sắp biến thành tang thi đáng sợ rồi phải không? Hu hu hu em sợ hãi quá hu hu.” cô không ngừng oa oa khóc. Những người khác nghe cô nói như vậy cũng lui bước tránh qua chỗ khác.
Khương Hạo bị tiếng khóc ầm ĩ của cô quấy rầy thì đầu càng thêm đau nhứt. Hắn ta rống giận: “ Con đàn bà vô dụng chết tiệt này im ngay cho lão tử. Có tin là ta sẽ giết cô ngây bây giờ không hả? Mau câm miệng lại cho tôi, tôi không có bị tang thi cào. Chỉ là đột nhiên đau đầu có thể là bị bệnh rồi về uống thuốc là sẽ khỏi. Cô dám ăn nói bậy bạ khóc lóc ầm ỹ nữa tôi sẽ lập tức giết chết cô.”
Âu Dương Linh bị lời nói của hắn dọa đến run rẫy, cô uất ức kiềm ném tiếng khóc của mình. Nhưng vẫn phát ra vào tiếng nấc to. Khương Hạo bị cô chọc giận đến đỉnh điểm. Dù đầu vô cùng đau đớn như bị ai dùng búa bổ vào vậy, nhưng hắn ta vẫn cố lên bước giơ tay muốn đánh Âu Dương Linh. Lại bị Vũ Văn Thành Ngọc lãnh khóc ngăn cản làm hắn ta té sỗng xoài trên mặt đất: “ Cậu dám đụng vào 1 sợi tóc của cô ấy thử xem. Hôm nay cậu chết như thế nào cũng không biết đó. Ngoan ngoãn nếu không thì đừng trách tôi vô tình.” giọng nói của anh mang đầy sát khí và thị huyết làm cho tất cả mọi người phải rùng mình. Anh đôi mắt sắt bén của anh quét 1 vòng: “ Còn không mau mang tên phế nhân về trị liệu. Các người còn muốn để hắn ở đây la hét ầm ỹ thu hút thêm tang thi đến nữa à.”
Nghe thấy giọng nói băng lãnh không chút hơi ấm nào của anh mọi người nhanh chống giúp đỡ Khương Hạo ra xe nhanh chống rời đi.
Hứa Chí Vỹ vô cùng không vui rõ ràng anh mới là đoàn trưởng vậy mà hôm nay lại bị lưu mờ trước bọn người kia. Địa vị của anh đang bị lung lây, hôm nay lại chẳng lấy được món gì đáng giá, lương thực và mọi thứ đều còn rất ít. Không lẽ tin tức của bọn anh là sai lầm sao, hay là có người đã vào đây lấy đồ trước bọn anh. Nhưng mọi thứ đều không có dấu hiệu đã bị chạm qua, chuyến đi cực khổ này xem như công cóc rồi thật đáng ghét mà. Hơn nữa Âu Dương Linh rõ ràng là bạn gái của anh lại luôn bám lấy người đàn ông khác, mặt mũi của anh đều bị cô ta hủy cả rồi. Không được tối nay anh nhất định phải hành hạ con đĩ nhỏ đó cho cô ta biết mùi vị lợi hại mà thu liễm lại mới được.
Dương Tử Yên cũng vô cùng buồn bực hôm nay chẳng thu được thứ gì tốt cả. Vốn cô còn tưởng hôm nay mình sẽ được 1 món hời to, có số vật tư khổng lồ kia cô không cần phải kiêng dè gì hết nữa. Mọi người đều để cung phụng cô, xem sắc mặt cô mà sống. Ai dè chuyến đi nguy hiểm này lại thành công cóc. Phải biết rằng dù có dị năng không gian nhưng cô chẳng khác người thường là bao không thể đánh trả tang thi. Những con tang thi cao cấp kia lúc nào cũng như muốn ăn tươi nuốt sống cô làm cô vô cùng sợ hãi. Lại vì hình tượng không dám biểu hiện ra ngoài như Âu Dương Linh sẽ bị người ta khinh khi cười nhạo. Tâm trạng hôm nay của cô vô cùng tồi tệ, tối nay phải hẹn Triệu Tử Kỳ ra giải tỏa mới được.
Mạc Nguyệt lúc này cũng vô cùng tức giận hôm nay vốn tưởng cô sẽ được tỏa sáng trước tất cả mọi người. Ai dè lại trở thành không khí vô hình như không tồn tại thật là đáng giận mà.
Còn Âu Dương Linh và các anh lúc này thì vô cùng vui vẻ sản khoái. Cô lấy rất nhiều thức ăn ra xem như ăn mừng chiến lợi phẩm của ngày hôm nay. Mấy ngày nay bọn họ đều không được thoải mái như vậy do bị bọn người đáng ghét kia quấy rấy. Bây giờ lại giống như lúc xưa cô vui vẻ đút bánh cho các anh ăn, ôm lấy các anh làm nũng. Bọn cô còn cùng nhau ca hát giải tỏa nữa. Thật đúng là vô cùng vui vẻ.
Chuyến đi kết thúc người vui vẻ người buồn bực chuyện gì lại sắp diễn ra nữa đây chờ chap mới nhé.
Tg ai lôi ta về với sao ta càng ngày càng đi xa quá xa rồi mọi người cũng bỏ rơi ta không thương tiết luôn hu hu. tg thật đáng thương.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Mạt Thế
Chương 48: Trò chơi bắt đầu
Chương 48: Trò chơi bắt đầu