Edit: windy
Sáng sớm chính là tốt đẹp, bắt đầu từ một cước đá kia của Mặc Khuynh Thành.
Trên bàn ăn, Mặc Khuynh Thành ngồi, Mặc Dận đứng.
Dì Trương bưng bữa sáng bỏ lên trên bàn, cũng kỳ quái hỏi: “Đại thiếu gia, sao cậu lại đứng vậy, mau ngồi xuống đi.”
Mặc Dận cười cự tuyệt: “Dì Trương, không có chuyện gì, sáng nay tôi thức dậy không cẩn thận bị ngã xuống đất, giờ mông đang đau, đứng ăn là được rồi.”
Dì Trương vừa nghe xong, vội vàng nhìn xuống phía dưới anh, quan tâm hỏi: “Đau lắm hả, nếu không tôi đi lấy cao xoa cho cậu một chút?”
Mặt Mặc Dận bất đắc dĩ, “Dì Trương, tôi cũng đã lớn rồi, chút đau này, lát nữa là hết thôi.”
Dì Trương nghe anh nói như vậy, vẫn có chút không yên lòng, “Vậy đại thiếu gia, nếu đau không chịu nổi nữa, liền gọi tôi nha.”
“Biết rồi.”
Chờ dì Trương rời đi, Mặc Dận mới nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, chỉ thấy khuôn mặt cô chợt đỏ bừng, đương nhiên là đang nhịn cười.
“Buồn cười liền cười, nghẹn không khó chịu sao?”
Nghe anh nói như vậy, Mặc Khuynh Thành trức tiếp “Ha ha” nở nụ cười.
“Ha ha ha, Dận, anh còn đau không, có muốn em gọi dì Trương đến thoa thuốc cho anh không?”
“Em còn muốn đùa, nếu không em thoa cho anh đi?”
Mặc Khuynh Thành ế một tiếng, bên tai có chút nóng lên, thẳng tay phất, “Em không giúp được anh, để cho dì Trương giúp anh đi.”
Mặc Dận bị thương nhìn cô, “Cục cưng, nhiều năm tình nghĩa như vậy, đổi lấy lại là lời từ chối của em sao.”
Mặc Khuynh Thành biết rõ anh đang diễn, những vẫn không ngừng đau lòng được, ai, Mặc Khuynh Thành, anh chính là khắc tinh của cô.
Sau khi ăn xong, Mặc Dận đưa Mặc Khuynh Thành đến quán cà phê bốn mùa.
Vừa ngồi không bao lâu, Lê An An dẫn Tống Tiểu Bảo vội vàng chạy tới.
“Khuynh Thành, mình, mình tới đây.’
Mặc Khuynh Thành thân mật đưa một cốc nước đến trước mặt cô, Lê An An vội vàng nhận lấy, liền một mạch liền uống xong.
“Cuối cùng cũng sống lại.” Lê An An lười biếng gục xuống bàn.
Tống Tiểu Bảo bất đắc dĩ liếc nhìn cô, nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, “Khuynh Thành,cậu tìm bọn mình có chuyện gì?”
Mặc Khuynh Thành đem văn kiện chuẩn bị đẩy đến trước mặt hai người.
“Đây là cái gì?” Lê An An tiện tay mở ra, giây tiếp theo trực tiếp cả kinh khép lại.
“Đây, đây...”
Tống Tiểu Bảo nghi ngờ mở văn kiện ra, đập vào mắt rõ ràng là một phần hợp đồng, hơi kinh ngạc nhìn Mặc Khuynh Thành một cái, sau đó cẩn thận nhìn lại.
Nội dung hợp đồng không nhiều lắm, là ba tờ giấy mỏng, lại làm cho anh cảm giác nặng ngàn cân.
Tống Tiểu Bảo vội vàng đẩy văn kiện trở về, “Khuynh Thành, hợp đồng này mình không thể ký.”
Lê An An cũng phản ứng lại, “Khuynh Thành, trước cậu làm một tràng động tác lớn như vậy, chính là muốn mở công ty sao, mặc dù mình rất cao hứng cho cậu, nhưng mà, cậu cũng biết, mình không phải là thiếu tiền mà.”
Mặc Khuynh Thành đẩy hợp đồng lại, “Các cậu đừng từ chối nhanh như vậy, trước nghe mình giải thích một chút.”
Mặc Khuynh Thành nhìn hai người không có dị nghị gì, liền nói: “Các cậu cũng biết mình tình cờ tiến vào vòng giải trí, trong khoảng thời gian này cũng có rất nhiều công ty liên lạc với mình, nhưng cũng bị mình từ chối, không phải là mình không muốn tiếp tục phát triển, mà là mình muốn tự mình làm.”
Lê An An lần đầu thiếu kiên nhẫn, “Khuynh Thành, cậu xác định là tự làm, không phải là người trong nhà mở công ty chứ?”
Mặc Khuynh Thành lắc đầu một cái, “Trong nhà chỉ có Dận biết mình muốn mở công ty, tiền cũng mượn từ chỗ anh ấy.”
Sau cũng không có chờ bọn họ nói chuyện, nói tiếp: “Mặc dù gia cảnh nhà mình rất tốt, cũng khiến mình phát triển hơn nhiều người bình thường. Nói thật, mình chưa từng nghĩ mình sẽ tiến vào vòng giải trí, mặc dù mình không giống người đi trước, coi bọn họ là người diễn trò, nhưng cũng không muốn giống như bọn họ phải lấy lòng mọi người.”
Dừng lại, lại nói: “Có lẽ duyên phận chính là như vậy, Ngọc Diện công tử lần đó, nhạc đệm <Đào hoa thương>, sau khi tiến vào trong đó, người hâm mộ vẫn chờ đợi mình, điều này làm cho mình biết, con đường sau này, nên đi như thế nào.”
Lê An An rất có cảm xúc, “Khuynh Thành, cậu quyết định như vậy rất tốt, bọn mình cùng cậu trải qua nhiều chuyện như vậy, nhìn những người hâm mộ cậu kiên trì ủng hộ cậu, quan tâm cậu, đây chính là xuất phát từ chính bọn họ, nhưng bởi vì một Ngọc Diện công tử, cậu sống cuộc sống như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì, hoặc đây chỉ là người hâm mộ ảo thì sao.”
Tống Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn cô một cái, không nghĩ tới Lê An An tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, lại có thể nói ra lời nói như vậy, nhưng mà...
“Khuynh Thành, bọn mình biết cậu mở công ty không phải là tùy tiện vui đùa một chút, nhưng mà mời bọn mình về làm nhân viên, có phải quá qua loa rồi không, dù sao chỉ là một con mọt sách, chỉ biết dùng cái đầu.”
Lê An An nghe nói như thế, lập tức không vui.
“Tống Tiểu Bảo, cậu là mọt sách không sai, nhưng tớ không phải là người chỉ biết dùng cái đầu! Cậu không thấy trước mình nói cho đám Đường Đan không mở miệng được sao!”
Mặc Khuynh Thành cũng đồng ý nói: “Đúng vậy, Tiểu Bảo, thật ra An An rất thông minh, có thể sử dụng biện pháp đơn giản cậu ấy tuyệt đối sẽ không phức tạp, huống hồ, cậu không phát hiện ra, cô ấy có một cái miệng có thể giết chết người sao?”
Tống Tiểu Bảo nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Rõ ràng là miệng mở ra hại chết người.”
Sau khi Lê An An nghe xong, không cho là sai cho là đúng, “Tống Tiểu Bảo, mình có thể nói cho bọn họ chết, cũng là một bản lãnh rồi, còn cậu, trừ chuyện học giỏi ra, còn có thể làm gì!”
Tống Tiểu Bảo cũng có loại nghi ngờ này, đem tầm mắt nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, hi vọng cô có thể cho mình đáp án.
“Thành tích của Tiểu Bảo rất tốt, đã nói lên cậu có một đầu óc thông minh, huống chi cậu ấy với số học, có thiên phú, cho nên mình tin tưởng, giao tài vụ cho cậu ấy, mình rất yên tâm.”
Tài vụ!
Tống Tiểu Bảo đã không tìm được bất cứ từ ngữ nào để hình dung tâm tình của mình.
Tài vụ, ở trong công ty, có vị trí rất quan trọng. Công ty phát triển cần có tài vụ phân tích xác định, dưới tình huống bình thường, chức vụ này đều là người mà tổng giám đốc rất tín nhiệm, mà mình...
Nói không động tâm là giả, hợp đồng như vậy, toàn tâm phó thác tín nhiệm như vậy, anh không khỏi muốn hỏi, mình có thể không làm hay không... Uổng phí Mặc Khuynh Thành tín nhiệm như vậy.
Suy nghĩ nhiều hơn nữa, cũng không giữ được nhiệt tình hừng hực thiêu đốt.
Anh còn chưa mở miệng, Lê An An liền nhanh chóng ký vào, “Khuynh Thành, mình đồng ý với cậu, mặc dù mình không thể xác định được có đảm nhận được hay không, nhưng mình sẽ cố gắng, cố gắng cùng cậu sáng lập, thế giới thuộc về cậu.”
Do dự cuối cùng của Tống Tiểu Bảo bị hành động lần này của cô đánh vỡ, cô ấy cũng có thể như vậy, mình thân là nam nhi, cũng không thể lui bước.
“Khuynh Thành, sau này mong chiếu cố nhiều hơn.”
Lê An An cười hì hì đem hợp đồng đưa cho Mặc Khuynh Thành, đưa bàn tay thon dài ra, “Thời khắc có ý nghĩa như vậy, thêm chút dầu đi!”
Mặc Khuynh Thành và Tống Tiểu Bảo bèn nhìn nhau cười, đồng thời đưa tay đặt lên trên tay Lê An An.
“Vì cùng mục tiêu chung.”
“Vì tương lai chúng ta.”
“Vì thế giới của chúng ta.”
“Cố gắng lên!”
Hoặc giả bọn họ còn không biết, đây giống như xung động tuổi trẻ, mở ra tương lai sau này của Mặc Khuynh Thành.