TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 2 - Chương 16: Cục cảnh sát

Edit: windy

Trong phòng tối, người kia mặc bộ váy hết sức hở hang, trong tay lắc lắc ly rượu đỏ, ngoài miệng treo một nụ cười, đáy mắt tràn đầy đắc ý.

“Tiểu thư, Mặc Khuynh Thành đã bị cục cảnh sát bắt về rồi.” Trong bóng đêm, người đàn ông kia nói tiếp.

“Đinh.”

Cô gái ngồi ở trên ghế sofa, ngón tay dũa kĩ càng lắc ly rượu đỏ, cân nhắc nói: “Không nghĩ tới, lão già Văn Xương kia lại thượng đạo như vậy.”

“Đó là tiểu thư đưa ra điều kiện tốt.”

“A, cho dù điều kiện tốt, cũng cần phải có mệnh hưởng thụ.”

“Tiểu thư nói đúng.”

Cục cảnh sát.

“Ầm.”

Mặc Khuynh Thành nhìn về phía cửa, thiếu thút nữa cười ra tiếng.

Người tới béo tới nỗi không thể hình dung ra, áo sơ mi đều đã căng đến mức thấy được bụng mỡ từng tầng từng tầng một, tuy nói trời cực kì nóng, nhưng ông ta quả thực chính là đi như suối phun, mồ hôi nhễ nhại, trên mặt lại không hề kiên nhẫn, hình dung thế nào nhỉ, heo còn đáng yêu hơn so với ông ta.

“Bốp.”

La Khánh đem văn kiện trong tay ném xuống bàn, lại dùng khăn tay trong tay lau đi mồ hồi trên mặt, cục cảnh sát tồi tàn chết tiệt, vì sao đến cái điều hòa cũng không có, thôi, nhanh làm xong việc rồi về nhà.

“Mặc Khuynh Thành phải không, kí tên vào văn kiện này.”

Mặc Khuynh Thành không động, hỏi: “Không biết nội dung của văn kiện này là gì?”

La Khánh cực kì không kiên nhẫn nói: “Bảo cô kí tên thì cứ kí đi, sao cứ nói vô nghĩa như vậy.”

Mặc Khuynh Thành lấy văn kiện qua, mở ra xem liếc mắt một cái, nháy mắt nở nụ cười.

“Ha ha ha.”

La Khánh nghi hoặc nhìn Mặc Khuynh Thành đối diện cười không ngừng, người này sao lại thế này, nội dung trên văn kiện bản thân cũng biết rõ, làm gì có chỗ nào buồn cười.

“Này, cô cười cái gì mà cười, nhanh kí tên đi, đúng là lãng phí thời gian.”

Mặc Khuynh Thành rất không dễ dàng gì ngừng cười lại, trên mặt mang theo trào phúng, đem văn kiện trực tiếp ném trên mặt đất.

La Khánh nhìn văn kiện rơi trên mặt đất, tức giận đến đập xuống bàn.

“Mặc Khuynh Thành, cô đừng có mà được một tấc lại muốn tiến lên một thước, nhanh ký tên vào cho tôi, có biết đang lãng phí thời gian của bản cục trưởng hay không.”

Cục trưởng?

Mặc Khuynh Thành hoàn toàn không coi trọng ông ta, “Ông là cục trưởng? Cục trưởng không phải là Hồng Cao sao? Khi nào thì đổi cục trưởng vậy?”

La Khánh nghẹn lời, ông ta thích nhất là xưng mình là cục trưởng, cũng chán ghét người ngoài gọi ông ta là Phó Cục trưởng, công lao của ông ta không thua Hồng Cao, dựa vào đâu người kia lại là Cục trưởng mà bản thân mình chỉ là Phó Cục trưởng, nhưng mà cũng không sao, Văn Xương đã đáp ứng ông ta, chỉ cần mình làm tốt chuyện này, ông ta có thể lên làm Cục trưởng.

“Bản cục trưởng là Phó cục, chuyện này của cô còn phải kinh động tới Cục trưởng sao, cô tự cho mình là minh tinh nổi tiếng sao, được rồi, đừng có nhiều lời như vậy, ký tên đi.”

Mặc Khuynh Thành hai tay ôm ngực, đi đến chỗ văn kiện bị rơi, không chút khách khí dẫm lên trên, “Ký tên? Phần văn kiện này rõ ràng là nói sai, tôi có ngốc mới ký tên.”

La Khánh âm hiểm nói: “Hôm nay cô không ký cũng phải ký!”

Ông ta đứng dậy đi đến trước mặt Mặc Khuynh Thành, vươn bàn tay béo phì ra làm bộ bắt lấy tay cô.

“A.”

Mặc Khuynh Thành khẽ cong môi, nhìn La Khánh kêu như heo bị giết.

“Phó Cục trưởng, ông làm sao vậy?”

La Khánh không nghĩ tới Mặc Khuynh Thành có thân thủ như vậy, đáng chết, một người yếu đuối như cô, sao có thể có khí lực lớn như vậy!

“Mặc, Mặc Khuynh Thành, cô nhanh buông tay Bản cục trưởng ra! Nếu không thì cô sẽ thêm một tội đánh lén cảnh sát!”

Mặc Khuynh Thành không sao cả gia tăng thêm lực ở tay, không cho là đúng nói: “Cái này gọi là đánh lén cảnh sát? Nha, thực xấu hổ, nhưng mà nếu ông đã nói như vậy rồi, tôi cũng phải làm chút gì cho giống với tội đánh lén cảnh sát mới được.”

“A.”

La Khánh trực tiếp quỳ trên mặt đất, đau đớn trên tay khiến cho mồ hôi trên người ông ta ra càng nhiều hơn.

“Mặc Khuynh Thành, có chuyện gì từ từ nói, chuyện này cũng không thể trách tôi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện hẳn hoi, được không?”

Mặc dù ngoài miện nói như vậy, nhưng trong lòng lại không ngừng mắng chửi, chỉ cần Mặc Khuynh Thành buông tay ra, ông ta tuyệt đối không bỏ qua cho cô! Vừa rồi chỉ là bản thân không có phòng bị, nếu không làm sao cô có thể đắc thủ, Mặc Khuynh Thành, cô chờ cho tôi!

Mặc Khuynh Thành làm như do dự, tay thoáng buông ra, khiến cho trong lòng La Khánh không khỏi mừng thầm, không tồi, buông thêm chút nữa, là ông ta có thể phản kích rồi.

Ai ngờ, một giây sau Mặc Khuynh Thành làm cho ông ta mất hết hi vọng.

Cảm giác được khí lực so với ban đầu còn nặng hơn, mặt La Khánh trắng bệch, thất kinh hỏi: “Mặc Khuynh Thành, sao cô lật lọng như vậy?”

Mặc Khuynh Thành vô tội nói: “Phó Cục trưởng, tôi cũng không nghĩ muốn nha, vừa rồi lời nói kia của ông thật sự đả động tôi, nhưng mà tôi cũng không thể buông ông ra được.”

“Vì sao, tôi đã nói ngồi xuống nói chuyện hẳn hoi rồi, tuyệt đối không ép buộc cô!”

Mặc Khuynh Thành thở dài một tiếng, buồn rầu nói: “Phó Cục trưởng, đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, chỉ là lời ông nói không có độ tin cậy, nếu không ông viết giấy cam đoan đi?”

Giấy cam đoan?

Trong giọng nói của La Khánh mang theo tức giận, “Cô làm như thế với tôi để tôi viết giấy cam đoan cho cô? Nực cười, khi tôi nói chuyện với cô đều không tính toán gì hết, Mặc Khuynh Thành, cô mau thả tôi ra!”

Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ nói: “Một khi đã như vậy, tôi đây chỉ có thể làm như vậy rồi.”

“Mặc Khuynh Thành, cô muốn làm cái gì, tôi nói cho cô biết, đừng có làm chuyện điên rồ, tôi, a!”

Mặc Khuynh Thành khinh bỉ nhìn ông ta một cái, nhặt văn kiện trên đất lên, không chút khách khí đưa ngón tay đầy máu của ông ta ấn lên trên văn kiện, sau đó hài lòng buông tay ra.

La Khánh xoa bàn tay đau đớn, nhìn vết máu rõ ràng trên ngón tay, giận dữ hét: “Mặc Khuynh Thành, cô đưa văn kiện cho tôi!”

Mặc Khuynh Thành quơ quơ văn kiện trong tay, hơi nghiêng đầu, “Cái này? Ông muốn?”

La Khánh điên cuồng gật đầu, vừa định lớn tiếng nói chuyện, đã kịp kìm nén, đã biết thời điểm này không nên động đến Mặc Khuynh Thành, phần văn kiện này có dấu tay của chính mình, chỉ cần lộ ra ngoài, bản thân sẽ thành hung thủ giết người, đồng thời, trong lòng cực kì bực tức mắng Văn Xương mấy lần, vốn tưởng rằng là chuyện đơn giản, không nghĩ tới Mặc Khuynh Thành lại khó đối phó như vậy, nếu là biết trước như vậy, bản thân tuyệt đối không nhận chuyện này, cho dù ông ta là chủ tịch nước, bản thân cũng sẽ không đáp ứng.

“Mặc Khuynh Thành, phần văn kiện này sai rồi, đưa cho tôi bỏ đi, thế nào, còn có, tôi cẩm thấy được cô có thể đi rồi.”

Mặc Khuynh Thành buồn cười nhìn La Khánh thái độ hoàn toàn khác với ban đầu, “Nhanh như vậy đã có thể đi rồi? Mấy người còn chưa hỏi gì?”

La Khánh ngượng ngập cười một tiếng, “Vốn dĩ chỉ là mời cô tới phối hợp điều tra, hiện tại Văn Tư Tư còn chưa tìm được, vụ án lần này cũng không giải quyết được gì, chúng tôi cũng không có lý do gì để giữ cô lại, lãng phí thời gian của cô rồi.”

Mặc Khuynh Thành kéo ghế dựa ra, đặt mông ngồi xuống, xoa xoa bả vai, buồn bực nói: “Bả vai tôi đau quá, sao lại thế này, chẳng lẽ vừa rồi ra lực quá mạnh?”

La Khánh lập tức đi lên phía trước, mát xa cho Mặc Khuynh Thành, “Đau chỗ nào, cảm thấy thế nào, có thoải mái không?”

Mặc Khuynh Thành hài lòng nhắm mắt lại, “Được, không sai, xem ra Phó Cục trưởng không chỉ thích hợp làm cục trưởng, còn có thể làm thợ đấm bóp nữa, bên cạnh một chút, đúng, chính chỗ đó.”

“Xoạt.”

“Ầm.”

“A!”

La Khánh trực tiếp bị ghế dựa đè trên mặt đất, đau nhức sau lưng cùng trước ngực, khiến cho ông ta thiếu chút nữa không thở nổi.

Mặc Khuynh Thành châm biếm nhìn ông ta, dùng văn kiện quạt quạt, vừa quạt vừa nói: “Phó Cục trưởng, ông làm sao vậy?”

Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Địch Lương Tuấn mang theo Chu Phi vọt vào.

La Khánh giống như thấy hi vọng, lớn tiếng la lên: “Các cậu mau bắt Mặc Khuynh Thành lại, cô ta đánh lén cảnh sát!”

Hai người ngẩn ra, nhìn về phía Mặc Khuynh Thành vẻ mặt vô tội.

Chu Phi hỏi: “Phó cục, có phải ngài nhìn nhầm hay không, Mặc Khuynh Thành sao có cách đem ngài...”

Tha thứ cho anh ta nói không nên lời, cho dù là anh ta, anh cũng không nắm chắc có thể quật ngã La Khánh trực tiếp xuống đất.

La Khánh giận không thể nghỉ, “Chu Phi, tôi là cục trưởng hay cậu là cục trưởng, cậu là đang muốn cãi lệnh hay sao!”

Địch Lương Tuấn cười giải vây nói: “Phó cục, tôi biết hiện tại anh là cấp trên, nhưng chúng tôi là cảnh sát, phải theo lẽ công bằng không phải sao?”

Hay cho theo lẽ công bằng, trong mắt Mặc Khuynh Thành hiện lên ánh sáng, người như vậy, phải giao hảo một phen.

Địch Lương Tuấn nhìn về phía cô, lại hỏi: “Mặc Khuynh Thành, cô có thể giải thích vừa mới xảy ra cái gì không?”

Mặc Khuynh Thành vô tội chỉ chỉ văn kiện, “Vừa rồi không biết Phó Cục trưởng làm sao, phát điên lên đòi phải kí vào phần văn kiện này, tôi cũng đã ngăn cản rồi, nhưng ông ấy không nghe, lại vẫn tự cắt ngón tay để chảy ra máu, nhất thời dưới tình thế cấp bách, tôi chỉ có thể dùng toàn bộ sức lực Hồng Hoang đẩy ông ấy ra.”

“...Ha ha!”

Địch Lương Tuấn ngầm nhéo Chu Phi một phen, trên mặt cố nén cười, làm bộ như cực kì thành thật nói: “Hóa ra là như vậy, Mặc Khuynh Thành, không biết tôi có thể nhìn văn kiện này một lát hay không?”

“Đương nhiên là được.”

“Không được!”

La Khánh bất chấp đau đớn trên người, đứng lên, nhìn chằm chằm văn kiện trên tay Mặc Khuynh Thành, “Phần văn kiện này các cậu không thể nhìn! Nhanh bắt lấy Mặc Khuynh Thành, đoạt lại, lấy văn kiện lại!”

Trong mắt Địch Lương Tuấn hiện lên một suy nghĩ sâu xa, phần văn kiện này rốt cuộc có gì đặc biệt, có thể khiến cho La Khánh cứ muốn đoạt lại như vậy.

La Khánh nhìn thấy hai người không có phản ứng gì, trực tiếp tự mình động thủ, dù sao hiện tại ông ta cũng không bị Mặc Khuynh Thành trói buộc, cũng không tin không cướp về được!

Lý tưởng là đầy đặn, hiện thực là tàn khốc.

Cho dù hiện tại có Địch Lương Tuấn và Chu Phi ở đây, Mặc Khuynh Thành mặc dù không thể động thủ, nhưng cũng không có nghĩa là cô không thể trốn.

Cô lộ vẻ mặt kích động, nhìn La Khánh bổ nhào đến trước mặt, cuống quít nghiêng người tránh thoát.

“Phó Cục trưởng, ông muốn làm gì, phần văn kiện này ông thật sự không thể kí, ông cứ vì dân phục vụ thật tốt đi!”

La Khánh thở hổn hển, oán hận nói: “Mặc Khuynh Thành, cô còn biết tôi còn muốn vì dân phục vụ thì thức thời đưa văn kiện đó cho tôi, tôi còn có thể đối xử khoan dung với cô.”

Mặc Khuynh Thành ôm văn kiện, kiên quyết lắc đầu, “Phó Cục trưởng, phần văn kiện này tôi thật sự không thể cho ông, tuy tôi nhớ được ông có thể tiếp tục vì dân phục vụ, nhưng mà tôi biết được thời khắc ông kí xuống văn kiện này, là tâm tình gì, tôi không thể để ông tiếp tục đi đến con đường đen tối được, Phó Cục trưởng, quay đầu là bờ!”

“Cô, cô!”

La Khánh cũng không biết nói cái gì cho phải.

Vì cớ sao cho dù ông ta nói cái gì, Mặc Khuynh Thành đều có thể biến thành chính mình phạm vào sai, cô là sứ giả của chính nghĩa, cho dù lòng có không đành lòng, nhưng vẫn muốn Đại Nghĩa Diệt Thân!

Tình huống rõ ràng không phải là thế này, kích thích thiếu chút muốn thổ huyết, Văn Xương, tôi không để yên cho ông!

Mặc Khuynh Thành trực tiếp trốn ở phía sau Địch Lương Tuấn, thò đầu ra, chân thành nói: “Phó Cục trưởng, tôi biết ông quá cảm kích tôi, ông cái gì cũng không cần nói, tôi biết hết, bản tính nhân thiện, tôi căn bản chính là thiện lương.”

“...”

Lần này cho dù là Chu Phi, hay là Địch Lương Tuấn, khóe miệng cũng không ngừng giật giật. Sao lời này mà Mặc Khuynh Thành cũng có thể nói ra được, cái gì mà cô căn bản là thiện lương, cô quả thực là cội nguồn của ác ma. Ban đầu thật là lo lắng La Khánh sẽ gây áp lực cho cô, dẫn đến vu oan giá họa, không nghĩ tới bọn họ lo lắng lầm đối tượng rồi. Quả nhiên, người không thể tùy tiện làm sai chuyện gì, nếu không thì bên cạnh nhất định sẽ xuất hiện một nhân vật như Mặc Khuynh  Thành tới để hành hạ mình.

La Khánh giơ ngón tay run rẩy chỉ Mặc Khuynh Thành, sau đó phẫn nộ với Địch Lương Tuấn nói: “Địch Lương Tuấn, tôi lệnh cho cậu nhanh bắt lấy Mặc Khuynh Thành, nếu không thì cái chức Đội trưởng cậu đừng làm nữa!”

Địch Lương Tuấn nghiêm túc nói: “Phó cục, anh chưa có quyền này, chức vị của tôi, là Cục trưởng trao tặng.”

Được, được, được lắm! Cả một đám đều đối nghịch với ông ta, vậy cũng đừng trách ông khiến cho bọn họ rơi xuống!

La Khánh trước mắt hung dữ, vỗ vỗ tay, nhất thời từ ngoài cửa xông đến rất nhiều người.

“Địch Lương Tuấn, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, nếu không thì cậu liền chờ ngồi tù cùng Mặc Khuynh Thành đi.”

Chu Phi khẩn trương lôi kéo Địch Lương Tuấn, anh ta không biết sự tình lại phát triển ra như vậy, cảnh sát không phải là tồn tại để bảo hộ dân chúng sao, vì sao bọn họ lại muốn đổ oan cho người vô tội như Mặc Khuynh Thành?

Địch Lương Tuấn vỗ vỗ tay anh ta, nói với La Khánh: “Phó Cục, thật xin lỗi, làm nhiều năm cảnh sát như vậy, huy hiệu cảnh sát thời khắc nhắc nhở tôi, không thể làm chuyện có lỗi với dân chúng.”

Chu Phi kích động nói: “Nói cho cùng! La Khánh, chúng tôi sẽ không khuất phục trước uy quyền của ông đâu!”

Mặc Khuynh Thành trực tiếp trợn trắng cả mắt, trẻ con, người khờ khạo như vậy cực kì dễ dàng bị xã hội vô tình này vứt bỏ.

La Khánh hừ lạnh một tiếng, “Các người đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí, lên!”

Cảnh sát khác trực tiếp vây quanh ba người.

Địch Lương Tuấn đem Mặc Khuynh Thành bảo vệ phía sau, cơ bắp toàn thân đều căng thẳng, cảnh giác nói với Chu Phi câu: “Bảo vệ tốt Mặc Khuynh Thành.”

Sau đó trực tiếp vọt vào đám người.

“Ầm.”

“Bốp.”

Chu Phi một bên khẩn trương bảo hộ phía trước Mặc Khuynh Thành, một bên chú ý tình hình chiến đấu của Địch Lương Tuấn.

Đột nhiên, anh ta nhìn thấy một cảnh sát cầm gậy cảnh sát đánh tới phía sau ông, hô lớn: “Đội trưởng, cẩn thận!”

Địch Lương Tuấn không kịp phản ứng, chỉ có thể cường bạo nhận cú đánh này.

Nhưng lại ngoài dự đoán không hề thấy đau đớn xuất hiện, chỉ nghe thấy phía sau kêu lên một tiếng đau đớn, cảnh sát tập kích ông cứ như vậy bay ra ngoài.

Ông kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy ý cười đầy mặt Mặc Khuynh Thành, “Cô...”

Mặc Khuynh Thành vỗ vỗ vai ông, ghét bỏ nói: “Vốn tưởng thân thủ cảnh sát sẽ tốt chút, không nghĩ tới lại kém như vậy, này, Địch Lương Tuấn, cảnh đội các ông huấn luyện thế nào vậy?”

Địch Lương Tuấn không nghĩ tới đã là lúc này rồi, mà Mặc Khuynh Thành còn có thể nói ra kiểu ghét bỏ như vậy, nhưng mà hơi chút bất đắc dĩ nói: “Không có biện pháp a, cảnh sát chỉ là bảo hộ nhân dân, cũng không phải là siêu nhân phi thiên nhập địa.”

Mặc Khuynh Thành: “Ai, lấy cớ không tồi, đáng tiếc, hiện tại là người dân vô tội đang bảo hộ cảnh sát đó.”

“...” Địch Lương Tuấn nháy mắt có thể cảm nhận được cảm giác của La Khánh, quả thực như vô hình xuyên qua làn da, đâm thẳng vào tim, quả thực là bực tức thành cẩu.

“Ầm.”

Mặc Khuynh Thành một cước đá ngã một cảnh sát, sau đó nói: “Này, anh còn phát ngốc cái gì ở đó nữa, nhanh, tôi thật là một thiếu nữ vị thành niên tay trói gà không chặt đấy!”

Địch Lương Tuấn trực tiếp không nói lời nào, động tác trên tay càng lúc càng tàn nhẫn hơn.

La Khánh một bên vốn dĩ đắc ý nhìn thấy thế cục nghiêng về một phía, có chút bối rối nói: “Đám phế vật này, nhanh tiếp tục đánh, bọn họ chỉ có ba người, các người nhiều người như vậy còn đánh không lại sao!”

Trong lòng mọi người phát khổ, đây là ba người đơn giản sao, một người là đội trưởng của bọn họ, một người là cảnh sát mới vào, một người là Mặc Khuynh Thành bọn họ cho là rất yếu.

Chu Phi thì dễ rồi, thân thủ của anh ta có tốt cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối ứng, mà Địch Lương Tuấn, là đội trưởng nhiều năm như vậy là bạch đương a, bất ngờ ngoài dự liệu chính là Mặc Khuynh Thành, thân thủ của cô so với Địch Lương Tuấn còn tốt hơn, dễ dàng đánh bại nhiều người bọn họ như vậy.

Phó cục, không phải là bọn họ nghĩ không đánh lại, mà thật sự là bất lực mà!

Đám người Mặc Khuynh Thành nhẹ nhàng giải quyết những người này, cô cười hì hì nhìn vẻ mặt kinh hoảng của La Khánh nhìn bọn họ, ý còn chưa hết nói: “Phó cục, còn không?”

Còn có cái gì? Chẳng lẽ những người này cô vẫn thấy không đủ?

La Khánh lui về phía sau một bước, nói: “Cô, cô không phải là người! Cô nói đi, cô là quỷ hay là yêu quái?”

Khóe mắt Mặc Khuynh Thành giựt giựt, thiếu chút nữa nhịn không được trực tiếp đánh tới.

Đánh không lại còn nói mình không phải người, ông ta mới không phải người, ông ta là heo mập trốn khỏi chuồng heo, quả thật là mất hết mặt của heo.

“Ầm.”

“Tất cả không được nhúc nhích!”

Cục trưởng mang theo một đám người xuất hiện ở cửa.

Mặc Khuynh Thành nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, không nói hai lời, trực tiếp té ngã trên đất, trong mắt nước mắt dâng lên, ấm ức nói: “Dận, em bị đánh.”

Mặc Dận nhìn thấy cảnh sát té ngã đầy trên đất, không nói hai lời trực tiếp đi đến trước mặt Mặc Khuynh Thành, ôm cô lên, lạnh giọng nói: “Cục trưởng, ông xem rồi làm đi.”

Hồng Cao phía sau lưng toát mồ hôi lạnh, Mặc Khuynh Thành không có việc gì làm sao ông ta không biết, tại lúc vừa vào cửa đó, còn có thể rõ ràng thấy cô đứng ở đằng kia, ai ngờ một giây sau đã nằm trên mặt đất, khóc lóc kể lể mấy người này làm việc ác. Nhưng mà ông không thể nói gì, cho dù thế nào, đuối lý đều là cục cảnh sát.

Thanh âm Hồng Cao vang lên, “Đem mấy người này trực tiếp đưa vào phòng giam.”

“Rõ!”

Hồng Cao nhìn về phía La Khánh chân run nhè nhẹ, đáy mắt hiện lên một thất vọng. Ông với La Khánh cùng tiến vào cục cảnh sát cùng một năm, tâm tư của ông ta không phải ông không biết, chỉ là nể tình tình cảm ngày xưa, mắt nhắm mắt mở mà thôi, ai ngờ đến lần này ông ta trêu chọc phải nhân vật lớn như vậy, lần này bản thân cũng không thể bảo vệ được ông ta rồi.

“La Phó Cục trưởng, ông ngang nhiên mang theo nhiều cảnh sát như vậy để ra tay với Mặc Khuynh Thành, cực kì trái với kỷ luật, hậu quả không cần tôi nói ra.”

Hiện tại La Khánh chỉ mong sao Hồng Cao dẫn mình đi, vội vàng đi lên phía trước, “Tôi biết tôi biết, hiện tại tôi cực kì hối hận, tôi sẽ thật sự tiếp thu xử trí của tổ chức.”

Hồng Cao nhìn ông ta thượng đạo như vậy, tảng đá lớn trong lòng cũng buông xuống được chút, chỉ cần thái độ của ông ta tốt, có lẽ sự tình còn có thể cứu vãn được đường sống.

“Một khi đã như vậy, mang đi.”

“Đợi một chút.”

Mặc Dận ngồi ở trên ghế, vỗ nhẹ sau lưng Mặc Khuynh Thành, ánh mắt sắc bén như dao xé toạc mặt nạ ra.

“Cục trưởng Hồng, ông sẽ không cho ràng cho qua đơn giản như vậy chứ?”

Trên mặt Hồng Cao xuất hiện vẻ xấu hổ, cười nịnh nói: “Mặc tiên sinh, làm sao có thể a, hiện tại quan trọng nhất là đưa Mặc tiểu thư trở về nghỉ ngơi, sau đó, tôi nhất định cho cậu một cái công đạo.”

“A.”

Mặc Dận trực tiếp trào phúng liếc ông ta một cái, sau đó? Ai biết được sau đó của bọn họ là khi nào, nói không chừng đến lúc đó đến chết cũng không nhận nha.

“Nếu Cục trưởng Hồng không có khả năng xử lý những thứ này, vậy cũng không phiền đến ông nữa.”

Hồng Cao ngây ngốc, ý của anh là muốn tự mình xử lý?

“Mặc tiên sinh, dù sao La Khánh cũng là người của cục cảnh sát, vẫn là tôi xử lý là tốt hơn.”

Mặc Dận hoàn toàn không muốn tiếp tục vô nghĩa với ông ta, sau khi anh biết được Mặc Khuynh Thành bị cảnh sát đưa đi, trái tim giống như không phải của mình, lúc mở cửa kia, nhìn thấy cô không bị làm sao, tuy trong lòng hạ xuống, nhưng lửa giận lại không ngừng bốc lên, đây là cục cưng của anh, anh đã không nỡ động vào cô, những người này lấy đâu ra lá gan động tới!

Mặc Dận lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi Mặc Giác, “Giác, tới cục cảnh sát đường Phồn Vinh một chuyến, cục cưng bị bắt nạt rồi.”

Mặc Khuynh Thành trong lòng Mặc Dận khóe miệng mang theo vui vẻ cười, ha ha, bộ dáng vừa rồi của Mặc Dận rất đẹp trai, làm sao bây giờ, hiện tại rất muốn hôn anh một cái.

Nghĩ như vậy, cô cũng liền làm luôn.

Trong mắt Mặc Dận hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó tràn đầy ý cười hôn trả.

Tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi rớt cằm xuống đất, đây là cái tình huống gì, hai người này không phải là anh em ruột sao?

Mặc Giác tới rất nhanh, anh đến, triệt để đè đứt cọng rơm cuối cùng trong lòng La Khánh.

“Tao đánh mày cái đồ chó đẻ này, là ai không biết sống chết bắt nạt em gái lão tử, đứng ra đây cho lão tử, tuyệt đối không bắn chết mày.”

Mặc Giác mặc quân trang, phía sau mấy vị quân nhân theo sau, hấp tấp xông vào cục cảnh sát.

Khí thế kiên cường của anh sau khi nhìn thấy Mặc Khuynh Thành trong lòng Mặc Dận, tiêu tán đi một chút, sau đó thờ ơ nhìn người xung quanh, sau cùng đừng trên người Hồng Cao.

“Cục trưởng Hồng, ông thật sự là tốt lành.”

Đọc truyện chữ Full