TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 2 - Chương 19: Không là đàn ông

Edit: windy

Một đêm qua đi.

Tất cả mọi người đã ở trong phòng hóa trang, cũng chỉ có Mặc Khuynh Thành còn chưa tới.

Thôi Nghi Giai nhìn Hứa Tịnh lo lắng, hỏi: “Hứa Tịnh, em buổi sáng không gọi công tử em rời giường sao?”

Hứa Tịnh vội vàng cuống lên túm gấu áo, đi đi lại lại, “Chị Nghi Giai, em đã gọi rồi, trong phòng không có động tĩnh gì, em cho rằng công tử đã rời giường rồi.”

Không sai, mỗi lần mình gọi Mặc Khuynh Thành rời giường, bọn họ đã rời giường rồi. Đã có thể là cô ấy chưa bao giờ ngủ nướng, hôm nay vậy mà đến bây giờ còn chưa rời giường.

Quý Đồng mua xong điểm tâm đề nghị nói: “Nếu không ta đi xem đi?”

“Không cần, mình đến rồi.”

Mặc Khuynh Thành có chút quái dị tiêu sái tiến vào phòng hóa trang.

Mọi người phát hiện cổ quái của cô, nhao nhao hỏi.

Thôi Nghi Giai: “Cục cưng, hôm nay em làm sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Hứa Tịnh: “Công tử, sao bây giờ mới tới, làm cho Ốc Đóa chờ đến sốt ruột rồi.”

Ốc Đóa lại nói: “Không phải chúng tôi sốt ruột, là bảo bối của tôi chờ đợi đều nhanh thay đổi rồi.” Bảo bối của cô ấy là chỉ hộp hóa trang chuyên dụng.

Sùng Thiệu: “Khuynh Thành, có phải tối qua em nghỉ ngơi không tốt không, nếu không nói với Đạo diễn Từ một chút?”

Mặc Khuynh Thành nở nụ cười cứng ngắc, cự tuyệt nói: “Không sao, em có thể chịu đựng được.”

Thôi Nghi Giai lo lắng trực tiếp đỡ lấy cô, “Bảo bối, bây giờ em làm bộ cái gì, nhìn sắc mặt của em tái nhợt đấy.”

Mặc Khuynh Thành sao có thể không biết bộ dáng hiện tại của mình là gì, có chút buồn rầu, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt lại vẫn để lộ ra một tia xuân sắc, quan trọng nhất là, toàn thân cô mặc áo dài tay.

Ốc Đóa vừa giúp cô đánh phấn lót, vừa hỏi: “Công tử, cô như vậy không nóng sao?”

Trong lòng Mặc Khuynh Thành hung hăng mắng Mặc Dận một câu, bên ngoài lại nhàn nhạt nói: “Hôm qua ngủ hơi muộn, chăn không đắp kín, cho nên có phần cảm mạo.”

“Hóa ra là như vậy, vậy vị bạn trai thần bí kia không có tri kỉ đắp chăn cho cô sao?”

Mặc Khuynh Thành từ trong gương nhìn Ốc Đóa bên cạnh, đáy mắt sóng dậy lên, lại khiến cho cô vô cùng xấu hổ.

“Khụ khụ, tôi lắm miệng rồi.”

Mặc Khuynh Thành bỗng nhiên nở nụ cười xấu xa, nói: “Không có bạn trai thần bí, trái lại mỗi đêm tôi đều hư không khó chịu, không biết Ốc mĩ nữ có muốn đến bồi Bản công tử ta một đêm hay không?”

Hai má Ốc Đóa đỏ lên, vừa định không dám a, lại bị một trận khí lạnh phía sau lưng làm cho đông cứng.

“Cục cưng, xem ra buổi tối anh còn chưa đủ cố gắng, đêm nay tiếp tục, nhé?”

MD!

Mặc Khuynh Thành không biết Mặc Dận xuất hiện từ khi nào, trong lòng một trận máu phun ra.

Đêm nay tiếp tục? Đùa cô hả, tôi hôm qua làm cô đói khát khó chịu, ngay sau đó lại dừng lại, cảm giác như vậy gọi là gì, muốn ăn ăn không tới.

Lúc ấy hung hăng nhìn Mặc Dận, sắc mặt ửng hồng, tràn đầy xuân sắc, thanh âm khàn khàn, “Mặc Dận, anh dám dừng lại ở đây, anh liền không phải là đàn ông!”

Toàn thân Mặc Dận đều là mồ hôi, trên mặt gân xanh nổi lên, giống như đùa giỡn nói: “Anh muốn là không dừng lại, mới không phải là đàn ông.”

Mặc Khuynh Thành sửng sốt, sau đó càng thêm buồn bực, này tính cái gì, nếu nhớ lại không thể làm bây giờ, vậy còn gợi cô làm gì!

Mặc Dận cố kìm nén khó chịu của thân thể, bất đắc dĩ nói: “Ai bảo do em quá mức mê người.”

“Mê người anh liền thượng hả!”

Mặc Khuynh Thành mắng một tiếng, cô mới không thèm để ý những thứ này, hai người yêu nhau thì chuyện kia quả thực liền là nước chảy thành sông, anh ấy vậy mà, liền dây dưa kéo dài, hoàn cảnh không được, tuổi tác không được, cái gì cũng không được.

Mặc Dận vùi đầu vào cổ của Mặc Khuynh Thành, trầm thấp nở nụ cười.

Mặc Khuynh Thành trực tiếp trợn trừng mắt, chết cười anh thôi!

Mặc Dận mà nói dẫn tới hồi ức của cô, cũng khiến cho đầu óc mọi người không thể ngừng bát quái.

[Công tử vậy mà ngủ cùng phòng với Mặc Dận, tối hôm qua còn xảy ra chuyện trọng đại!]

[Cô nam quả nữ sống chung một phòng, còn không phải là củi khô lửa bốc hừng hừng thiêu cháy!]

[Không có khả năng đâu, công tử còn giống như vị thành niên, mà hai người bọn họ không phải là anh em ruột sao?]

[Cũng không phải ruột thịt, huống hồ thân càng thêm thân không phải càng tốt à!]

[Khổ thân tôi còn lớn hơn công tử, mà vẫn còn độc thân.]

[Cậu đừng nói nữa, cùng là độc thân như nhau.]

[Kia há không phải sau này chúng ta liền sống trong cuộc sống màu hồng mấy tháng này sao?]

[May mà tôi kết hôn rồi.]

[Cút!]

[...]

Mọi người nháy mắt ra hiệu Mặc Khuynh Thành đều nhìn ra, nhưng cô không cho là đúng, cô đã có chủ là thật, tất cả nhóm người độc thân, chuẩn bị tốt nhận đường ngọt chưa?

Hóa trang xong, mọi người đồng loạt rời khỏi phòng hóa trang.

Mặc Khuynh Thành liếc thấy chỗ Từ Lập đang bận rộn, khóe mắt nhíu lại, xem qua hiệu quả ngày hôm qua không tồi.

Từ Lập nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn về phía cô, miệng đầy oán giận, “Mặc Khuynh Thành, cháu hôm qua bỏ bê công việc một ngày, có phải không muốn diễn nữa hay không, lại còn thất thần ở đằng kia làm gì!”

“Vâng ạ.”

Khóe miệng Mặc Khuynh Thành cong lên, ngoài miệng đáp ứng cực kì tốt, trên chân lại vẫn như cũ tiêu sái không nhanh không chậm.

Rất không dễ dàng gì đi đến trước mặt Từ Lập, một trận mắng không ngừng lọt vào tai.

“Cháu thuộc họ ốc sên hả, chậm như vậy, chờ cháu lề mề vài cái, mặt trời cũng đã xuống núi rồi!”

Mặc Khuynh Thành vừa nghe xong, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặt trời đang tỏa ra sáng ngời.

Từ Lập xem phản ứng của cô, theo bản năng hỏi một câu: “Cháu đang nhìn cái gì?”

Mặc Khuynh Thành thẳng thắn, thật thà nói: “Xem mặt trời khi nào lặn, sau khi xem xong, cháu cảm thấy còn có thể lề mề chút nữa.”

“... Ha ha!”

Từ Lập trừng mắt nhìn đám người Thôi Nghi Giai một cái, sau đó tức giận: “Có phải cần ta vẽ cho cháu một mặt trời, như vậy cháu có thể lề mề cả ngày rồi hả?”

Không nghĩ tới Mặc Khuynh Thành thật đúng là cực kì nghiêm túc suy nghĩ một phen, sau đó vui vẻ nói: “Đạo diễn Từ, cháu đây cảm ơn người trước vậy!”

“...”

“Ha ha ha.”

Từ Lập tức giận đến trực tiếp đuổi bọn họ đi.

“Mấy người các người rảnh rỗi quá hả, Phạm Vĩ, ông dẫn bọn họ đi xuống tìm chút việc làm đi.”

Phạm Vĩ bị gọi tên xấu hổ hỏi: “Nhưng mà Đạo diễn Từ, hiện tại đạo cụ còn không bỏ ra, quay thế nào?”

Từ Lập quát: “Vậy thì dẫn bọn họ đi lấy đạo cụ!”

Phạm Vĩ cho bọn họ một biểu cảm “Lực bất tòng tâm”, sau đó từ tổ kịch đi ra một đoàn diễn viên bực tức cầm đạo cụ ra.

Đuổi mọi người đi xong, Từ Lập thở hổn hển nói: “Được rồi.”

Ngay tại lúc cô đứng bên cạnh Từ Lập khi đó, ông nhỏ giọng nói câu.

“Nha đầu Khuynh Thành, cảm ơn.”

Khóe miệng Mặc Khuynh Thành cong lên, cũng không có đáp lời, thẳng tắp đi vào chỗ quay phim.

Cô đóng vai Tử Thư Hoa Hàn là một người đàn ông lạnh lùng mang theo chút quyến rũ, dưới bối cảnh nền trắng, cô không có làm ra bất cứ động tác gì, liền thẳng tắp đứng ở kia, đôi mắt màu đỏ làm như gắt gao nhìn cameras, lại giống như nhìn ở phương xa, khóe mắt cong lên mặc dù tăng thêm vẻ quyến rũ, nhưng đôi mắt lại tản ra vẻ lạnh lùng.

Bỗng nhiên, cô vung ống tay áo lên, làn gió nhu hòa thổi bay sợi tóc của cô, khóe miệng hơi hơi cong lên, hỏa diễm ở giữa mi tâm cúi xuống, có vẻ lóa mắt.

Chụp xong tạo hình của Tử Thư Hoa Hàn, liền tới Tử Thư Hoa La.

Bộ dạng hoàn toàn khác nhau, khiến người ta hoàn toàn nhìn không ra đây là cùng một người đóng.

Tóc dài đen tuyền bóng mượt, một nửa tóc chải thành cao vót, dùng kim cương nhỏ gắn kèm để làm đẹp. Giữa lông mày cong cong thon dài, có hình giọt nước, vẫn là có viên kim cương nhỏ gắn như cũ, bên trong đôi mắt thâm thúy, sóng nước dập dình, nhưng chỉ cần nhìn thấy người hoặc động vật bị thương, bên trong đôi mắt đó sẽ tràn đầy lo lắng, môi son phấn nộn đánh một lớp son mỏng, kết hợp với quần áo toàn thân màu xanh nhạt, có vẻ yên tĩnh lại rất đẹp.

Mặc Khuynh Thành thay đổi trang phục xong vẫn đứng giống như trước, nhàn nhạt đứng ở đằng kia, sau đó mặt mày cong cong, môi đỏ cong lên, làm cho cả người tản ra hơi thở ôn hòa.

Từ Lập hài lòng nhìn Mặc Khuynh Thành bên trong màn hình, cả người tựa vào ghế dựa sau lưng, hai chân bắt chéo, miệng lại vẫn khẽ hát.

“Đạo diễn Từ, những thứ này để cho tôi.”

Giọng nói quen thuộc đến không thể quen hơn vang lên, Từ Lập sửng sốt, nhìn Mặc Dận chẳng biết xuất hiện sau lưng mình từ bao giờ.

“Mặc Dận, cậu đến đây lúc nào?”

Ánh mắt Mặc Dận vẫn nhìn Mặc Khuynh Thành đang đứng chụp ảnh, nhàn nhạt nói: “Từ lúc ông ngâm nga hát mấy câu không rõ lời kia.”

Từ Lập nghẹn lời, trong lòng yên lặng châm chọc câu, không hổ là người một nhà, liền biết cách làm ông không thể nói tiếp được.

“Cậu muốn mấy bức ảnh này, chậc chậc, mấy bức này cũng không phải là miễn phí là có thể đạt được.”

Ông rung chân, dương dương đắc ý đợi Mặc Dận trả lời.

Hừ, cậu ta muốn mấy bức ảnh này, có thể nha, bản thân cũng chưa nói là không cho, nhưng mấy bức ảnh này không thể cho không được, ít nhất phải có chút ưu đãi, không ít thì nhiều.

Sau khi Mặc Dận nói như thế, lúc này mới dời mắt đến chỗ Từ Lập, sau đó nói: “Đạo diễn Từ, ông đang tiêu tiền của tôi đó.”

“Đúng vậy.” Nói thừa, cậu đầu tư bộ phim mà.

“Tiền ông đưa cho thợ chụp là tiền tôi xuất ra.”

“Cùng với vấn đề trước có khác nhau?”

Mặc Dận nói: “Tôi xuất tiền cho ông quay phim, kết quả vừa mới chụp ảnh thôi, ông đến cả ảnh chụp cũng không cho tôi, còn muốn đòi chút ưu đãi từ tôi, Đạo diễn Từ, lời này cục cưng mà nghe được sẽ bãi công đấy.”

Từ Lập cứng ngắc nhìn anh, theo cách nói của anh yêu cầu ưu đãi của mình sẽ dẫn đến diễn viên chính bãi công?

“Dận nói có chút đạo lý, đạo diễn Từ, người nói hiện tại cháu có nên ngoan ngoãn quay về khách sạn nghỉ ngơi hay không?”

Mặc Khuynh Thành xuất quỷ nhập thần xuất hiện bên cạnh màn hình, hai tay ôm ngực, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không.

Địch Thiên đang chuyển đạo cụ, cười nói: “Đạo diễn Từ, ông như vậy không tốt lắm a...”

Thôi Nghi Giai còn lại là trực tiếp buông đạo cụ trong tay ra, cầm lấy quạt điện nhỏ, làm bộ dáng “Lão nương cũng cần phải bãi công”.

Từ Lập tức giận đến giận sôi lên, đám nhóc này, kiếp trước mình nợ gì bọn họ sao, a..., không đúng, hẳn là nợ Mặc Khuynh Thành! Nếu không thì diễn viên nhu thuận làm việc làm sao có thể biến thành tổ tông đứng trên đầu ông được.

“Mấy người tính tạo phản hả!”

Mọi người oan uổng nói: “Chúng tôi muốn tạo phản cũng không có cách tạo ra nha!” Ông cũng không phải Hoàng đế.

Tuy nhiên câu cuối bọn họ cũng không nói ra, nhưng Từ Lập làm sao có thể nghe không hiểu.

Bàn tay to chụp ra, bỏ lại bộ đàm trong tay, hừ một tiếng nói: “Các người đều đã như vậy, tôi đây cũng làm thế.” Dù sao không phải ông đầu tư, bản thân cũng không thiệt thòi gì.

Mọi người không nghĩ tới Từ Lập sẽ rời đi, diễn viên thiếu kinh nghiệm có chút kinh hoảng.

“Làm sao bây giờ, đạo diễn Từ không chụp, chúng ta có thể trực tiếp về nhà hay không?”

“Đừng như vậy, không dễ dàng gì có cơ hội này, nếu là cứ như vậy sẽ hối hận chết.”

“Nhưng việc này chúng ta không thể quyết định được, chỉ hi vọng đạo diễn Từ chỉ đang nói đùa thôi.”

Đới Khê nhìn không khí tiếp tục giằng co, không khỏi hỏi Quý Đồng bên cạnh, “Cậu nói xem, đạo diễn Từ thật sự bãi công sao?”

Quý Đồng không cho là đúng nói: “Sợ cái gì, không phải còn có công tử ở đây sao.”

Lâu Kỳ Thâm đồng ý gật gật đầu. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần lo lắng đến lúc quay phim bản thân diễn tốt hay xấu, chứ không cần lo lắng cái này nếu là Từ Lập thật sự bốc đồng bãi công, bọn họ nên làm cái gì bây giờ, loại sự tình này, căn bản chính là chuyện Mặc Khuynh Thành khởi đầu làm ra.

Mặc Khuynh Thành nhìn Từ Lập đùa giỡn, vươn một ngón tay chọc chọc phía sau lưng ông, ngoài dự kiến bị ông né tránh, cô tiếp tục chọc, ông tiếp tục trốn, sau cùng...

“Ầm.”

Mọi người trừng to mắt nhìn Từ Lập ngã trên đất, sau đó ngẩng lên trời 45 độ, sợ bị ông nhìn thấy bọn họ cười.

Từ Lập sững sờ ngồi dưới đất, nhìn Mặc Khuynh Thành, cô vươn tay ra kéo mình, run rẩy chỉ vào cô, một chữ nói không nên lời.

Mặc Khuynh Thành vô tội nhìn ông, thật sự nói: “Cháu không phải cố ý.”

Từ Lập nói bản thân phải bình tĩnh lại, tuyệt đối không thể tức giận, đúng, hôm qua cô đã giúp mình giải quyết chuyện tình nhiều năm như vậy, nói thế nào cũng coi như có ân với mình, huống hồ vẫn còn là vị thành niên, Từ Lập chịu đựng, lại muốn tiếp tục khuyên nhủ bản thân, nhất định không được bực tức, nhất định...

Ai ngờ, Mặc Khuynh Thành tiếp theo đã nói câu tiếp theo: “Đạo diễn Từ, nếu không có chuyện gì nữa, cháu liền bãi công đây.”

MD!

Cô thật sự chuẩn bị bãi công?

Mọi người để ý nhìn Từ Lập, không biết ông sẽ có phản ứng gì.

Từ Lập vẫn như cũ không nói ra lời, ánh mắt một phen, ngất đi thôi.

“Đạo diễn Từ!”

“Mau đưa lên trên ghế nằm!”

“Ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng!”

Một đám người rất nhanh đẩy Mặc Khuynh Thành ra xa, cô sờ sờ mũi, hợp tình hợp lý nói: “Mọi người cho ông ấy chút đá, này rõ ràng là bị cảm nắng rồi.”

“...”

Bọn họ nhìn mặt trời nháy mắt bị đám mây che khuất, trong lòng thở ra, đến mặt trời cũng không quen nhìn rồi!

Một trường náo kịch kết thúc, buổi chụp hôm nay rốt cuộc cũng bắt đầu.

Bên kia.

Liêu Minh suy sút ngồi ở trong quán bar, một ly lại một ly tiếp.

Một bàn tay ngăn lại động tác của ông ta.

Liêu Minh ngửa mặt lên, sau đó hung hăng đẩy ra, tiếp tục uống rượu.

Thẩm Lực nhìn thấy ông ta như vậy, lại đoạt lấy ly rượu, khuyên nhủ: “Đạo diễn Liêu, ông đừng như vậy, không phải ông nói muốn hung hăng dẫm nát Từ Lập xuống dưới cùng sao?”

Liêu Minh cười thảm một tiếng, “A, dẫm nát xuống dưới cùng thì em gái có thể trở về sao?”

Thẩm Lực nói: “Đạo diễn Liêu, tuy Mãn Mãn không về được, nhưng mà chúng ta có thể báo thù cho cô ấy!”

Liêu Minh nhìn ông ta, nói: “Báo thù? Báo thù ai? Bọn họ nói không sai, chuyện lúc trước bản thân làm sao có thể không có trách nhiệm, nếu không phải tại mình, em gái làm sao có thể...”

Dứt lời, ông lại mạnh mẽ đem một ly Whisky rót vào cổ họng, một loại cảm nhận như dao cắt sâu sắc kích thích thần kinh.

“Đạo diễn Liêu, ông không nên nghe bọn họ nói, ông nào có chỗ nào sai, đều do Từ Lập, khẳng định là ông ta cho Mãn Mãn uống thuốc gì đó, nếu không thì làm sao cô ấy có thể nhìn trúng!”

“Ầm.”

Thẩm Lực kinh ngạc nhìn Liêu Minh hung dữ với chính mình, không rõ bản thân nói sai cái gì rồi.

Liêu Minh nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Không cần nói thêm nữa, tôi với ông đều là người trưởng thành rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi nói với ông thế nào là phân rõ trắng đen?”

Thẩm Lực không thể tin được nhìn ông ta, đề cao âm lượng nói: “Anh Liêu, rốt cuộc anh làm sao vậy, trước không phải anh cũng nói như vậy, chẳng lẽ thực sự bị mấy câu nói kia liền thay đổi cách nghĩ?”

Liêu Minh lại rót cho mình một ly rượu, liếc mắt nhìn chai rượu thấy đáy, dùng thái độ cực kì bình tĩnh nói: “Ông sai rồi, kỳ thật tôi đã sớm hiểu rõ chuyện này toàn bộ không thể trách Từ Lập, chỉ là tôi đang trốn tránh, đến ngày hôm qua Mặc Khuynh Thành trực tiếp xé rách lớp màng bọc kia, tôi mới biết được, là tôi ngu xuẩn bao nhiêu.”

Thẩm Lực hoàn toàn không chấp nhận ông ta nói những lời này.

“Trốn tránh cái gì, cái gì không thể trách Từ Lập! Chẳng lẽ lại trách Mãn Mãn? Cô ấy ngây thơ thiện lương như thế, tốt như thế, dựa vào cái gì mà Từ Lập không thích cô ấy, không hểu quý trọng còn chưa tính, vậy mà lại bức cô ấy chết!”

“Thẩm Lực!”

Liêu Minh nhíu mày, hai tay gắt gao nắm lấy bả vai Thẩm Lực.

“Thẩm Lực, ông tỉnh táo lại đi, chuyện tình cảm chưa bao giờ là tôi thích cậu, cậu nhất định phải thích tôi, đây là không đúng, trước đây thời điểm tôi biết em gái thích Từ Lập, loại đương nhiên này vẫn luôn tồn tại trong lòng tôi, đúng, Liêu Mãn cực kì xuất sắc, nhưng mà xuất sắc không làm cảm tình xuất hiện được, huống hồ tôi thực sự ngay từ đầu đã biết Từ Lập có vị hôn thê, ông ấy cũng luôn trốn tránh không gặp em gái mình, là tôi, là tôi mỗi lần nhìn thấy đôi mắt thương cảm kia, liền mềm lòng đáp ứng giúp em ấy.”

“Anh Liêu, anh không có sai.”

“Không, tôi sai rồi! Tất cả mọi chuyện, muốn nói vô tội, có lẽ chính là chị gái của Từ Lập, mỗi lần mơ, tôi đều có thể nhìn đến cảnh người kia toàn thân đầy máu nước mắt chảy đầm đìa, trong lòng tôi đều đã không nhịn được áy náy.”

Thẩm Lực nghe nói như thế, lơ đễnh nói: “Anh Liêu, anh là đang suy nghĩ quá nhiều rồi, chuyện của Mãn Mãn anh giữ trong lòng nhiều năm như vậy, huống hồ cái chết của em ấy cũng không liên quan tới anh, trách thì trách Từ Lập thời điểm đó nói cái gì mà vị hôn thê.”

“Bốp.”

“Thẩm Lực, sao ông lại không có lương tâm như vậy!”

Thẩm Lực vốn là hai mắt trừng lớn, sau đó châm chọc nói: “Tôi không có lương tâm? Liêu Minh, nếu tôi không thích Mãn Mãn, ông cảm thấy tôi sẽ buông ta cho việc tri thức kia, chạy đến Đế Đô làm loạn cùng ông? Được, ông có lương tâm, ông cảm thấy được bản thân có lỗi với những người này, vậy ông lại vẫn chèn ép Từ Lập làm gì, cực kì rảnh rỗi hả!”

Liêu Minh bị ông ta nói cho lui về sau một bước, đúng vậy, đã biết sai cái gì, mặc dù không thể làm bạn nữa, Từ Lập cũng sẽ không tất cẩ trách nhiệm đổ lên đầu mình, bản thân lại có tư cách gì đem tất cả đổ lên trên đầu ông ấy.

Ông ta yên lặng ngồi tại chỗ, không hé nửa lời tiếp tục uống rượu.

Thẩm Lực âm hiểm nhìn ông ta một cái, sau đó xoay người quyết tuyệt rời đi.

**

“After the moment, with you...”

Mặc Dận mắt còn đang nhìn Mặc Khuynh Thành quay phim, yên lặng tiếp nhận điện thoại.

“Khuynh Thành, có phải cậu quên mấy ngày hôm nay không, mình liền biết cậu quên rồi, mình nói cho cậu biết, hôm nay là ngày điền nguyện vọng, tuy cậu không cần điền, nhưng chuyên môn phải chọn đó, cậu muốn chọn cái gì, mình...”

“Lê An An, ngậm miệng.”

Mặc Dận nhíu mày, lâu như vậy, lại vẫn huyên náo như vậy.

Lê An An đầu bên kia cuồng nuốt nước miếng, vì sao điện thoại Mặc Khuynh Thành lại ở trong tay Mặc Dận, vậy phải làm sao bây giờ, trên thân mình cũng không đánh ra được từ huyên náo, kỳ thật cô cũng không huyên náo tiếng nào, chỉ là thích nói chuyện mà thôi, không sai, chính là như thế này.

“Ha ha, là anh cả Mặc sao, Khuynh Thành đâu?”

“Quay phim.”

Lê An An có phần không biết nói cái gì, rõ ràng Mặc Dận không có ở trước mặt cô, vì sao lại cảm thấy có áp lực lớn như vậy.

“A..., vậy sao, vậy anh nói với Khuynh Thành một chút, chính là cái kia.”

“Biết rồi.”

Không chút do dự tắt điện thoại, tiếp tục nhìn Mặc Khuynh Thành quay phim.

Không thể không nói, lần này Từ Lập đúng là bỏ hết vốn liếng ra.

Chỉ là một mình Mặc Khuynh Thành, chỉ trang phục đã có mấy chục bộ, càng đừng nói là toàn bộ trang sức các loại, mà cung điện giáo chủ ma giáo lại càng hoa lệ, nói trắng ra, tiền bạc đều nện lên trên người cô, đến ngay cả nam chính nữ chính cũng không nhiều bằng cô.

Hiện tại Mặc Khuynh Thành đang quay cảnh tại lúc Tử Thư Hoa Hàn biết được Thánh nữ tiếp xúc thân thiết với tiên nhân trên núi Lâm Sơn.

Tử Thư Hoa Hàn lười biếng tựa vào ghế tựa da hổ trắng, ánh mắt khép hờ, nô tỳ bên cạnh đem quả nho nhỏ bỏ vào trong miệng của hắn, hai nô tỳ khác một người đấm vai, một người bóp chân.

“Ngươi nói gần đây Ngưng Vân qua lại thân thiết với nhân sĩ chính đạo của Lâm Sơn?”

Nam tử mặc áo đen quỳ ở phía dưới nói: “Đúng vậy, giáo chủ, thân là Thánh nữ của ma giáo, lại kết giao thân thiết với mấy người đó, rõ ràng là muốn làm phản.”

Địch Thiên đóng Hữu Hộ Pháp từ một bên đi tới, ôm quyền nói: “Giáo chủ, Ngưng Vân tuyệt đối không làm phản!”

Tả Hộ Pháp Trần Đương Thân, “Hữu Hộ Pháp, huynh có quan hệ tốt với Thánh nữ, cũng sẽ không ảnh hưởng tới phán đoán của tôi, tính tình của Ngưng Vân ai chẳng biết.”

“A, có lẽ là cô ấy giả vờ, chúng ta đều phái thám tử ẩn nấp, bọn họ cũng có thể như vậy.”

“Trần Đương, ngươi già mồm át lẽ phải!”

“Trình Siêu, ngươi là không phải không biết!”

“Đủ rồi.”

“Giáo chủ làm chủ.”

Hai người đồng loạt quỳ trên mặt đất.

Tử Thư Hoa Hàn vẫy tay cho tì nữ lui xuống, nhìn về phía ngoài cửa, “Chuyện này, vẫn nên để Thánh nữ tự mình giải thích đi.”

“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.”

Thôi Nghi Giai đóng Thánh nữ Ma giáo Tô Ngưng Vân, mặc trang phục màu đỏ hồng, bên hông đeo một cây kiếm, tóc dài buộc phía sau đầu, bước vào, sau cùng quỳ gối trước bậc thang trên mặt đất.

“Thánh nữ Tô Ngưng Vân tham kiến giáo chủ.”

“Đứng lên đi.”

“Vâng.”

Tử Thư Hoa Hàn nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu. nhìn móng tay được làm trau chuốt nói: “Vừa rồi Tả Hữu Hộ Pháp nói đều nghe thấy?”

Tô Ngưng Vân gật gật đầu, “Nghe được.”

“Vậy ngươi có điều gì muốn nói không.”

Tô Ngưng Vân nói: “Bản Thánh nữ thấy rất lạ, vì sao chỉ là thường xuyên gặp phải người đó, đã bị nói thành qua lại thân thiết với hắn ta, Tả Hộ Pháp có nên giải thích cho bản Hộ Pháp một chút không?”

Trần Đương hừ lạnh một tiếng, “Thánh nữ quả nhiên nói khéo như rót, thường xuyên gặp phải người Lâm Sơn? Sao bản Hộ Pháp lại không có duyên với bọn họ như vậy, thường xuyên gặp phải nữa?”

“Đó là Tả Hộ Pháp vận khỏi kém.”

“Được, cho dù lấy cái cớ này, vậy bản Hộ Pháp muốn hỏi một chút, vì sao gặp lại không động thủ?”

Khóe miệng Tô Ngưng Vân mang theo trào phúng, “Tả Hộ Pháp, ông cho là ta là ông sao, gặp người nào cũng cắn sao?”

“Ngươi!”

“Được rồi.”

Tử Thư Hoa Hàn ngồi ở trên ghế không hờn giận cắt ngang lời của bọn họ, nhìn người phía dưới, nói: “Chuyện này liền kết thúc ở đây đi, Ngưng Vân, về sau phải chú ý một chút.”

“Hiểu rồi.”

“Không có chuyện gì nữa liền giải tán đi.”

Ba người: “Cung tiễn giáo chủ.”

“Cut! Nghỉ ngơi một lát.”

Mặc Khuynh Thành chậm rì rì từ trên ghế đi xuống, còn thỉnh thoảng xoa xoa eo của mình, ai oán nói: “Đạo diễn Từ, người là không có tiền sao, ghế tựa này sao ngồi khó chịu vậy, làm cho thắt lưng cháu rất đau.”

Thôi Nghi Giai nghe nói như thế, trực tiếp xù lông. 

“Mặc Khuynh Thành, em còn không biết xấu hổ nói lời này, em xem, em ngồi ở trên ghế đến giờ, bọn chị nếu không đứng, thì là quỳ, em cũng tới thử đi.”

Mặc Khuynh Thành giống như ngốc nhìn cô, “Chị tưởng em ngốc sao?”

Thôi Nghi Giai không cho là đúng nói: “Cho nên, em đang kéo cừu hận, có phải hay không, các vị?”

Ai ngờ, Trình Siêu với Hạ Nhàn đều nói: “Chúng tôi không hâm mộ, ngồi lâu cũng không tốt, còn không bằng cử động nhiều một chút.”

Thôi Nghi Giai nghẹn lời, sau đó đem ánh mắt hướng về chỗ Từ Lập.

Từ Lập nhìn thấy xong, bất đắc dĩ nói: “Khuynh Thành, cháu cũng đừng không biết đủ như vậy, toàn bộ tiền bạc của tổ phim đều đã tiêu trên người cháu rồi.”

Mặc Khuynh Thành vừa nghe, cẩn thận đánh giá một phen, kéo cằm nỉ non câu: “Xem ra tổ phim thật sự rất nghèo.”

“...”

Trọng điểm thật là cái này sao!

Mặc Dận đi lên phía trước, cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho cô, sau đó nói: “Cục cưng, vừa rồi Lê An An tìm em.”

“Có việc gì.”

Mặc Dận gật gật đầu, nói: “Hôm nay là ngày điền nguyện vọng.”

“A...”

Nhưng mà tùy ý của cô lại khiến cho Thôi Nghi Giai ở một bên gấp gáp.

“Bảo bối, sao em lại không thèm để ý đến như vậy, phải biết rằng điền nguyện vọng sẽ ảnh hưởng đến tương lai!”

“Cho nên?”

Từ Lập nói: “Nghi Giai, cô không cần quá lo lắng, cô ấy là nhận được thư chấp nhận rồi, hiện tại chỉ cần chọn chuyên ngành thôi, chỉ là, Khuynh Thành à, cháu chuẩn bị chọn chuyên ngành gì? Hệ biểu diễn?”

Mặc Khuynh Thành lắc lắc đầu, với cô biểu diễn vẫn cảm thấy được cần thực tiễn, còn không bằng nhận mấy bộ phim chất lượng tốt, như vậy không chỉ có thể kiếm được tiền, mà còn có thể học được kinh nghiệm.

Từ Lập đồng ý gật gật đầu, “Quyết định này không sai, khóa biểu diễn còn không bằng để Sùng Thiệu dạy cháu, cậu ta chính là Lão Hí Cốt.”

Sùng Thiệu bị điểm danh khiêm tốn nói: “Đạo diễn Từ, ông nói như vậy làm tôi không đảm đương nổi, tôi cũng không có chỗ, tất cả mọi người là giúp đỡ nhau học tập thôi.”

Từ Lập: “Sùng Thiệu, cậu đừng khiêm tốn, mới đến vài ngày, cậu liền giúp mấy diễn viên mới này phân tích nhân vật, tận tâm hoàn thành trách nhiệm của tiền bối không nhiều lắm, ai, mọi người cần phải nhanh chóng lưu lại phương thức liên lạc đi!”

“Đạo diễn Từ, chúng tôi đã sớm lưu số, một vị thầy như vậy, chúng tôi không thể buông tha.”

“Đúng vậy, bộ dáng của anh Thiệu đẹp trai như vậy, tính lại tốt, không có cái giá gì, mà lúc hỏi cái gì đều cực kì kiên nhẫn giải đáp.”

Sùng Thiệu vội vàng ngăn cản nói: “Được rồi, mọi người đừng nói nữa, hiện tại không phải đang nói Khuynh Thành nên chọn chuyên ngành gì sao, Khuynh Thành, em có tính toán gì không?”

Mặc Khuynh Thành cười nói: “Em nghĩ muốn học Tài chính.”

Tài chính?

Từ Lập nhíu mày, vốn tưởng rằng dù cô không chọn hệ biểu diễn, cũng sẽ chọn một chuyên ngành tương tự, không nghĩ tới lại chọn tài chính, cô ấy định theo tài chính?

Mặc Khuynh Thành tiếp tục nói: “Cháu không có khả năng cả đời đều diễn, huống hồ cháu lại mở công ty, nếu là một chút cũng không hiểu, cháu đây liền không thể tiếp tục duy trì nó.”

Cô nói cực kì thật, một chút cũng không đùa giỡn, có lẽ lúc trước mở công ty chỉ là không nghĩ muốn khuất phục mọi người, có thể nghĩ thông, nhưng mà đã mở ra rồi, nếu không hiểu kinh doanh, chẳng lẽ sau này bản thân liền trở thành bà chủ mặc kệ mọi việc sao? Đương nhiên, cô rất thích làm thế, cũng không biết đám người trong công ty có thể đồng ý hay không.

Từ Lập nói: “Cháu không nói đúng là ta đã quên, hiện tại cháu đúng là bà chủ đối tượng lấy lòng, Mặc tổng, có muốn đầu tư thêm chút không?”

Mặc Khuynh Thành cực kì thật thà suy nghĩ một phen, nói: “Thật xin lỗi, đạo diễn Từ, công ty không phải cháu quản.”

Hiện trường yên lặng một giây, sau đó bật ra tiếng cười.

Giữa trưa, mọi người thu thập một phen, nhao nhao đi cùng Mặc Dận đến khách sạn đã hẹn xong.

Bởi vì nhiều người, trừ bỏ diễn viên chính ngồi một chỗ, những người khác đều bị chia đến mấy cái ghế lô khác.

“Ầm.”

Từ Lập mở bình rượu ra, chén của ai cũng đều có rượu, nói: “Hôm nay mọi người không cần khách khí ăn, uống liền thôi, buổi chiều còn quay phim.”

“Yên tâm đi, đạo diễn Từ, lão nương ngàn chén không say, uống ít nhiều đều sẽ không ảnh hưởng đến quay phim chiều nay.”

“...”

Mọi người thấy bộ dạng này của cô ấy, yên lặng đem bình rượu chuyển đến chỗ xa nhất.

Từ Lập giơ ly rượu lên, nói: “Mượn hơi của Mặc Dận, lần trước Hạ Nhàn không có tới tham gia, lần này coi như tẩy bụi trần cho cậu ta.”

Hạ Nhàn chính là diễn Trần Đương, ba mươi mấy tuổi cũng không có chút mập ra nào, chỗ có bắp thịt một chút cũng không thiếu, lại cộng thêm tiếng nói thiên nữ tính, có cảm giác nói không lên lời.

“Đạo diễn Từ sao lại nói vậy, theo lý mà nói tôi nên là chịu tội mới phải, trước lịch trình quá bận, đành phải đến muộn vài ngày.”

“Hạ Nhàn, lời này của cậu có vẻ quá khách khí, chúng tôi đều biết dạo gần đây cậu vội vàng bắt đầu hội biểu diễn, lần này tới đóng vai phụ đã không dễ dàng rồi.”

Một câu của Sùng Thiệu, nói đơn giản ra là gần đây Hạ Nhàn bận bịu cái gì, khiến cho người khác sẽ không cho là anh ta đang đùa giỡn mọi người.

Mặc Khuynh Thành nhìn anh ta, lại cảm thấy ngứa, không chỉ diễn tốt, mà còn là người khéo léo, rất muốn đào được vào công ty, đáng tiếc, chính anh ta đã có phòng làm việc rồi.

Nhưng ngay cả như vậy, cô cũng hiểu được nên giao hảo, làm một người đóng hai vai mà nói, đây là khiêu chiến trước nay chưa từng có, một cái xử lý không tốt không chỉ hủy đi bộ phim này, cũng sẽ tạo nên vết nhơ không thể xóa nhòa không cuộc đời điện ảnh và truyền hình của mình, mà Sùng Thiệu ở đây, có Từ Lập, cô ít nhất không cần lo lắng tại thời điểm không khống chế được, không ai nhắc nhở cô và phân tích cho cô.

“Được rồi, hai người các người một người là cây thông già của giới điện ảnh, một người là thần thoại ca hát, có hai người ở đây, cho dù chúng tôi diễn không ra gì, cũng không cần lo lắng vấn đề tỉ lệ người xem rồi.”

Từ Lập cười cả giận nói: “Cũng không biết là người xem quá thấp hay là rất cao nữa, người đầu tư nào mà không hi vọng có thể kiếm được nhiều tiền, cháu ngược lại, thường thường nghĩ bãi công, Mặc Dận, cậu phải quản cô ấy tốt vào!”

Mặc Dận nhìn Mặc Khuynh Thành một bộ “Tôi đầu tư phim, tôi có thể tùy hứng”, sủng nịnh nói: “Cô ấy vui vẻ là được.”

“Chải quét.”

Mọi người trực tiếp cho Từ Lập một ánh mắt, ý tứ là [Đạo diễn Từ, ông hỏi sai đối tượng rồi!]

Từ Lập trả về một cái [Không có cách nào, ai kêu nhà đầu tư là hai cái người không đáng tin bọn họ.]

Cơm no rượu say xong, Từ Lập vừa định nói chuyện, đã bị một tiếng đạp cửa cắt ngang.

“Ầm.”

“Từ Lập, nạp mạng đi!”

Chỉ thấy Thẩm Lực đá văng cửa đi vào, không nói hai lời hướng về phía Từ Lập chạy tới, mọi người phản ứng không kịp, trong nháy mắt liền thấy được ông ta đang lao vọt tới trước mặt Từ Lập.

“Đạo diễn Từ, cẩn thận!”

“Mau tránh ra!”

Từ Lập đứng ở đằng kia, không phải ông không muốn tránh ra, mà là nếu tránh ra người bị đâm sẽ là Mặc Khuynh Thành, ngày hôm qua đã để cho cô giúp mình rồi, sự tình đều đã tính đến ngày hôm qua, còn lại không thể tiếp tục cuốn cô vào nữa.

Mặc Khuynh Thành có chút cảm động nhìn Từ Lập chắn ở phía trước mình, sau đó lạnh thấu xương nhìn Thẩm Lực.

Không biết sống chết!

Cô đẩy nhẹ Từ Lập ra, vươn tay phải ra, không phí sức nào liền cầm được cổ tay của Thẩm Lực, sau đó.

“Rắc rắc...”

“A!”

“Ầm.”

Dao găm rơi xuống đất, bị Sùng Thiệu phản ứng kịp đá văng ra xa, sau đó cùng Nhàn Hạ một phen ép ngã Thẩm Lực.

“Buông ra, tôi muốn giết Từ Lập!”

Mặc Khuynh Thành nhàn nhạt tiêu sái đến trước mặt ông ta, một cước giống như vô ý dẫm nát cổ tay ông ta.

“A.”

Mặc Khuynh Thành vô tội hỏi: “Ông là tiểu đệ bị cắt hay là bị bạo cúc hoa vậy, kêu như xé rách như vậy, người khác không biết còn tưởng rằng tôi làm gì ông.”

Thẩm Lực ngẩng hai mắt đỏ bừng lên, mắng nói: “Mặc Khuynh Thành, chuyện này không liên quan tới cô, mau thả tôi ra!”

Mặc Khuynh Thành nghe xong cười to một tiếng, cười lên ha hả, sau đó nói: “Ông đó, ông có ngốc không, ông có thể thấy bạn mình sắp bị giết mà còn có thể buông ra sao?”

Thẩm Lực trực tiếp nhìn về Từ Lập phía sau lưng cô, “Từ Lập, ngày hôm qua ông núp ở phía sau, hôm nay lại vẫn núp tiếp, ông có còn là đàn ông hay không!”

Từ Lập tiến lên vài bước, vượt qua người Mặc Khuynh Thành, trong lời nói không nghe ra chút cảm xúc gì.

“Vì sao ông muốn giết tôi?”

Thẩm Lực nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông đương nhiên không biết tôi là ai, nhưng tôi lại nhớ ông biết Liêu Mãn là ai.”

“Ông thích Liêu Mãn?”

Thẩm Lực lớn tiếng thừa nhận nói: “Không sai, tôi thích Mãn Mãn, từ nhỏ đã thích, nhưng tại ông, ông không chỉ cướp đi tình yêu của cô ấy, lại còn cướp đi mạng của cô ấy, Từ Lập, tôi hận không thể lóc da tróc thịt!”

Từ Lập trầm mặc một hồi, sau đó lấy điện thoại ra, bấm gọi.

“Là cục cảnh sát sao, nơi này có một người giết người chưa đạt được, các người mau đến bắt đi đi.”

Hai mắt Thẩm Lực mang theo tơ máu tức giận trừng với ông, thân thể không ngừng vùng vẫy.

“Từ Lập, ông dám báo cảnh sát?”

Từ Lập làm bộ vô tội như Mặc Khuynh Thành.

“Vì sao tôi không thể báo cảnh sát?”

“Ông!”

Thẩm Lực không biết nói gì, Từ Lập báo cảnh sát không đáng trách gì, nhưng ông ta đã nói ra có liên quan tới Liêu Mãn, ông ấy lại không hề áy náy mà báo cảnh sát!

Từ Lập đem ánh mắt của ông ta thu hết ở đáy mắt, trong lòng hừ lạnh, nhiều năm như vậy, bọn họ không phải ỷ vào chút áy náy đó thôi, có lẽ trước đây bản thân sẽ bỏ qua cho ông ta, mà lúc này sẽ không, giống như Mặc Khuynh Thành nói trước đó, nhiều năm như vậy, nên buông tha cho bản thân rồi.

Cảnh sát rất nhanh liền đến, đem Thẩm Lực áp đi, thuận tiện bảo Từ Lập đi theo về cục cảnh sát viết báo cáo.

Từ Lập có chút phiền toái lại có chút bất đắc dĩ, nói với Phạm Vĩ: “Buổi chiều mọi người quay cảnh không trọng yếu trước, chờ tôi trở lại rồi bắt kịp tiến độ.”

“Yên tâm đi, đạo diễn Từ.”

Mọi người cảm thán, lần quay phim này thực nhiều tai nạn.

Đột nhiên, Thôi Nghi Giai như là phản ứng kịp gì đó, gắt gao nhìn Mặc Khuynh Thành mặc đồ rất kín, mang theo một nụ cười, hỏi: “Bảo bối Khuynh Thành, sao hôm nay em mặc nhiều như vậy?”

Mặc Khuynh Thành mặt ngoài trấn định nói: “Bị cảm.”

Thôi Nghi Giai một chút cũng không tin, vừa tiến lên nói, vừa khoa chân múa tay vung lên.

“Bảo bối, cảm mạo cũng không thể mặc nhiều như vậy, tới, chị giúp em kéo áo lên.”

Mặc Khuynh Thành nhanh chóng tránh ra, nực cười, nếu thật để Thôi Nghi Giai đắc thủ, thì không biết mấy người ở đây sẽ nghĩ tới cái gì.

Nhưng mà cho dù cô không để lộ ra, bọn họ cũng đã nghĩ tới rồi, ai kêu buổi sáng Mặc Dận nói ra câu kia khiến mọi người liên tưởng không ngừng.

“Bảo bối, em không cần ngại, chị cũng không có cởi quần áo em.”

Mặc Khuynh Thành chẳng muốn tiếp tục nói chuyện cùng với cô ấy tiếp, cho Mặc Dận một ánh mắt “Anh giải quyết”, liền lẳng lặng hai tay ôm ngực lui về một bước.

“Phạm Vĩ, hình như buổi chiều Thôi Nghi Giai có rất nhiều cảnh phải quay.”

Không phải câu hỏi, ngữ điệu nhàn nhạt nói cho Phạm Vĩ biết không phải thật cũng cần phải là thật.

Phạm Vĩ nhanh chóng phản ứng kịp trong lòng thầm cầu cho Thôi Nghi Giai, nói: “Đúng vậy, Nghi Giai, chúng ta nhanh về đi, nếu không thì cảnh của cô đến tối cũng không quay xong.”

Thôi Nghi Giai trực tiếp trợn mắt há mồm, đây tính là cái gì, ngày hôm qua thông cáo cũng không có như vậy, phó đạo diễn, ông không thể dễ dàng cúi đầu trước cái ác như vậy!

Trong lòng mọi người đều đã rõ ràng, tthời điểm nhận thông cáo ngày hôm qua bọn họ đều ở đây, đương nhiên biết kỳ thật hôm nay quay nhiều nhất chính là Mặc Khuynh Thành chứ không phải cô ấy, đáng tiếc, ai kêu cô ấy chỉ là diễn viên đâu.

Chỉ có Hạ Nhàn không hiểu chân tướng mới vỗ vỗ vai cô ấy, an ủi, “Nghi Giai, cô phải cố lên, tôi sẽ phần cơm chiều cho cô.”

Thôi Nghi Giai nở nụ cười cứng ngắc, “Anh Hạ Nhàn, thật sự cảm ơn anh rồi.”

“Không cần khách khí, dù sao nhiệm vụ của em cũng nhiều.”

“...” Hạ Nhàn, anh có thể đừng nhắc nhở hậu quả cô tìm đường chết được không?

Ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, đám mây che khuất mặt trời, nội tâm của cô bi thương.

Nhân sinh ngắn ngủi, phải tránh không được tùy ý tìm đường chết!


Đọc truyện chữ Full