Editor: Thiên Y
Triển Mộ tắt máy, ôm cô xuống xe.
Mới đầu, Thương Lam còn không được tự nhiên mà né tránh.
Cho dù trước mặt mọi người, chuyện giữa bọn họ đã sớm rõ rành rành, nhưng trong lòng cô vẫn chưa sẵn sàng, vẫn hy vọng tình hình bây giờ sẽ thay đổi, Triển Mộ có thể giam giữ được mình bao lâu? Thời gian dài cô có thể tìm được cơ hội lật lại tình hình.
Trần Lệ mở cửa cho bọn họ, thân thiết nói: "Trở về rồi sao?"
"Dì Lệ." Ánh mắt Triển Mộ lướt qua Trần Lệ, nhìn về phía Thương Trung Tín đang ngồi trên ghế salon đọ báo, tiếp tục nói: "Chú Thương, chúng cháu đã về."
Thương Trung Tín không quay đầu lại, chỉ đáp lại thật nhỏ: "Ừ."
Để ý thấy Thương Lam không nói một lời ở bên cạnh, Trần Lệ hô: "Trời ơi! Tiểu Lam, hình như con gầy đi rồi."
Nụ cười trên mặt Triển Mộ hơi thu lại, mà người đang quay lưng về phía bọn họ là Thương Trung Tín vẻ mặt cũng trầm xuống. Ý thức được mình nói sai, trong mắt chị ta thoáng qua nụ cười gượng, chọn đề tài nói chuyện: "Nhanh vào đi! Hôm nay là Trung thu, buổi tối chúng ta ăn cơm ngoài vườn hoa, vừa ăn vừa ngắm trăng. Tiểu Lam, con nói có được không?"
Thương Lam gật đầu một cái, không lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vfao bóng lưng của người cha đang ngồi trên ghế sa lon, nhẹ nhàng kêu: "Ba."
Trong lòng Thương Trung chấn động, lật trang mới trên tờ báo trong tay, nhưng không quay đầu lại: "Ừ."
Thương Lam tránh khỏi vòng tay Triển Mộ, gọi lại một tiếng: "Ba!"
Trong giọng nói chứa đựng sự mất mác và không cam lòng.
Thương Trung Tín dừng lại chốc lát, rồi nói: "Đi vào ngồi đi."
Triển Mộ nhìn cô trở nên ủ rũ thì lôi kéo cô bước tới, cũng đưa cho Thương Trung Tín một túi văn kiện.
"Chú Thương! Trung thu vui vẻ."
Thương Trung Tín sững sờ, nhận lấy mở ra xem, là mấy tờ giấy chứng nhận đất đai.
". . . . . ." Đó là mảnh đất mà sáu năm trước Triển Mộ gom hết tất cả tài sản tích góp được để mua. Thật không ngờ chỉ vài năm sau lại được một triếu phú gốc Hoa coi trọng mà mua lại.
Thương Trung Tín nhìn chằm chằm trang giấy trong tay, từ bên trong rút ra tấm chí phiếu tám trăm triệu, lông mày ông nhíu lại, hỏi: "Cháu có ý gì?"
"Những thứ này là tiền mừng."
Cộng thêm mảnh đất kia, Triển Mộ đưa phần lễ này, ước chừng đến một tỷ.
Một tỷ.
Ánh mắt Thương Trung Tín loé lên, cũng không quên ước định giữa bọn họ.
Mặc dù đã muộn mấy năm, nhưng Triển Mộ vẫn làm được.
Nghĩ tới đây, Thương Trung Tín hơi híp mắt lại.
Mấy tháng trước, trong công ty lộ ra tin tức làm giả sổ sách. Cúc thuế đến điểu tra thì tìm ra được sổ sách có vấn đề. Mặc dù kịp thời tìm được người đứng ra nhận tội thay nhưng danh dự của công ty vẫn bị ảnh hưởng. Lúc này công ty CI bên Mỹ biết được tin tức này thì lập tức chấm dứt hợp tác với Thương thị. Hôm nay người chơi cổ phiếu tranh nhau bán tháo khiến giá cổ phiếu tụt dốc không phanh. Vì muốn ổn định lòng quân thì cần phải có vốn để quay vòng ở thời điểm này.
Ông đã từng hoài nghi việc tin tức này là do Triển Mộ tung ra. Nhưng nghĩ tới việc những vấn đề sổ sách kia đều là chuyện xảy ra sau khi Triển Mộ rời khỏi Thương thị, vì vậy ông lại cho người điều tra, cũng bỏ đi suy nghĩ này.
Dù sao một người đã rời khỏi Thương thị sáu năm thì làm sao có thể hiểu được sự vận hành của công ty được.
"Chú Thương! Cháu hy vọng chú có thể tuân thủ cam kết, gả tiểu Lam cho cháu."
Nghe được câu này, Thương Lam ngồi ở một bên lập tức luống cuống, cô nhìn về Thương Trung Tín nhờ giúp đở.
Thương Trung Tín nhìn ánh mắt cô gái nhỏ dâng lên một tầng hơi nước, lại nhìn giấy tờ trong tay, hai tay siết chặt, cuối cùng vẫn cầm lấy túi văn kiện.
Ông đứng dậy từ trên ghế salon, nói: "Chú đã già, chuyện của mấy đứa, chú không muốn quản nữa."
"Ba!" Thương Lam không để ý Triển Mộ đang ngồi cạnh bên, lướt qua anh chạy đến níu lấy cánh tay Thương Trung Tín: "Người đã đồng ý với con rồi, người quên sao?"
Thương Trung Tín xoay mặt đi không muốn nhìn gương mặt đang tràn đầy mong mỏi của cô: "Chuyện của những người tuổi trẻ các con thì tự mình giải quyết đi." Nói xong, ông đẩy bàn tay đang giữ cánh tay mình của Thương Lam ra, siết trong tay túi công văn đi về hướng thư phòng.
Đối với sự uy hiếp của Triển Mộ, mặc dù Thương Trung Tín hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể tìm người để giải quyết, vì ông không thể lấy cơ nghiệp nửa cuộc đời mà chính mình gầy dựng để đánh cuộc được, anh không thua nổi.
Lúc đóng cửa thư phòng, trong mắt Thương Trung sáng lên ánh nhìn sắc bén. Thì ra ông cũng có ngày bị chính con chó mình nuôi nhiều năm cắn cho bị thương.
Thương Trung Thời đi ra từ gian phòng khác, nhìn thấy hai người ở dưới lầu bèn chào đón: "Các cháu đã về rồi à?"
Thương Trung Thời nhỏ hơn Thương Trung Tín mấy năm, người mới hơn 40 tuổi. Nhưng vì mỗi ngày phải lao động ở trong tù nên cơ thể mập mạp đã gầy đi không ít, cũng mất đi khí thể thô thiển của người có tiền, cả người nhìn qua thêm mấy phần phong trần.
"Chú hai." Từ trước đến giờ Thương Lam cũng không thân thiết với người chú hai này lắm, chỉ là lễ phép đáp lời rồi trầm mặc ngồi một bên.
Nói đến Thương Lam thì Thương Trung Thời cũng không gặp mấy năm rồi, tình thân giữa hai người cực kỳ xa lạ. Hơn nữa bây giờ cô lại khó chịu trong người khiến Thương Trung Thời không tìm được đề tài có thể nói chuyện, chỉ có thể dời sự chú ý lên trên người Triển Mộ.
"Tiểu Triển! Lúc nào thì cho chú uống rượu mừng?" Thương Trung Thời cố gắng muốn bày ra khuôn mặt tươi cười hòa ái hiền lành, nhưng trước mặt là hai người ,à ông ta không ưa nhất, nụ cười trên mặt cũng biến thành gượng ép.
Đột nhiên Triển Mộ nắm lấy tay Thương Lam, nói: "Cũng nhanh thôi."
"Vậy sao, đến lúc đó chú nhất định sẽ chuẩn bị bao lì xì thật lớn cho hai đứa." Thương Trung Thời nói xong, bàn tay vơi lấy trái cây trên mặt bàn để bỏ vào trong miệng, câu có câu không trò chuyện làm ăn với Triển Mộ.
Dưới mặt bàn Thương Lam dùng sức muốn rút tay của mình về, cô vẫn không thể tiếp nhận chuyện Thương Trung Tín dùng một tỷ để trao đổi cô.
Nhưng mười ngón tay anh như băng keo, giữ chặt khiến cô không thế nào rút ra được.
Lúc hai người đang giằng co, Thương Hồng cũng trở về, Phùng Nguyên Chiếu đi theo phía sau.
"Tiểu Hồng! Để anh cầm giúp em, cái này rất nặng." Phùng Nguyên Chiếu lấy lòng nói.
Thương Hồng khẽ hừ một tiếng: "Anh đừng lẽo đẽo theo em suốt ngày nữa, anh không cần đi làm sao?"
Từ lúc Thương Trung Tín quyết định bồi dưỡng Phùng Nguyên Chiếu làm người thừa kế thì liền phân cho anh một chức vị trong Thương thị.
Nhưng nhân viên phía dưới sau khi nghe ngóng thì biết là con cháu vị bên trên nhảy dù xuống. Vì muốn giữ được chén cơm nên không ai dám đắc tội với ông chủ tương lai, cho nên không có một người dám sắp xếp công việc cho cậu ta. Từ lúc cậu ta đi làm, thời gian rảnh còn nhiều hơn khi sống ở nhà họ Thương . . . .
Phùng Nguyên Chiếu sờ mũi một cái, nhận lấy túi trên người Thương Hồng, ánh mắt nhìn thấy Thương Lam trong phòng khách.
"Tiểu Lam." Cậu ta cười chào hỏi với cô. Với người bạn chơi lúc nhỏ này, tương lai còn là chị vợ của của mình, câu ta rất có thiện cảm.
"Anh Nguyên Chiếu." Vì không muốn tạo sự chú ý quá lớn nên cô không giãy giụa, nhưng vẫn không cam lòng mà véo lên tay Triển Mộ một cái.
Lúc ăn cơm, người giúp việc sắp xếp một bộ bàn ghế ở vườn hoa, người một nhà quây quần ăn một bữa cơm đoàn viên, vừa nói vừa cười vui vẻ hòa thuận.
Nhưng sự ấm áp bên ngoài để che đi những sóng ngầm mãnh liệt bên dưới, cũng chỉ có người sáng suốt mới có thể nhìn ra được.
Mà "Người sáng suốt" dĩ nhiên là không bao gồm Phùng Nguyên Chiếu.
Thương Lam ăn từng chút một đồ ăn trong chén, ánh mắt lại nhìn chuyện xảy ra bên phía Phùng Nguyên Chiếu.
"Phùng Nguyên Chiếu, em muốn ăn cá." Thương Hồng không ngẩng đầu lên mà nói, bộ dạng vênh mặt hất hàm sai khiến, cũng là tật xấu do được nuông chiều quá sinh hư.
Phùng Nguyên Chiếu nhận được chỉ thị, quả thật ngoan ngoãn dùng đũa kẹp một miếng cá đặt ở trong đĩa thận trọng gỡ xương rồi đưa vào bát cô ta.
Thương Trung Tín vốn là người trọng nam khinh nữ , hơn nữa xuất phát từ trong tâm trí luôn duy trì tư tưởng người phụ nữ cần phải dịu dàng dè dặt, kết hôn thì đàng hoàng ở nhà giúp chồng dạy con.
Vào lúc này nhìn tình tình đứa con gái như đại tiểu thư thì không khỏi nhíu mày, nhưng lại nhìn thấy Phùng Nguyên Chiếu dù bị sai bảo nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng, cuối cùng lời dạy dỗ đến miệng lại dừng lại.
Thương Lam không thèm để ý ánh mắt không cam lòng của Thương Hồng đang nhìn mình.
Hai chị em từ trong bụng mẹ sinh ra, chỉ một chút ánh mắt thì cô đã biết rõ suy nghĩ của cô ta.
Nhìn thái độ của Thương Hồng với Phùng Nguyên Chiếu, sợ là chán ghét chiếm đa số. Mà mấy ngày trước khi mình trở về, nghĩ đến việc cô ta cố hết sức để cho hai người có cơ hội ở chung một chỗ thì Thương Lam hừ nhẹ, thật là lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đường cũng biết.
Cũng khó trách tại sao lúc đấy Thương Hồng mới vừa đụng phải Thương Lam thì lại nắm thật chặt không để cho cô đi như vậy.
Thương Lam lùa cơm vào miệng, lại nhìn Phùng Nguyên Chiếu.
Nhìn anh đối xử tốt với Thương Hồng thì trong lòng thở dài. Thật ra nếu như cô có thể chọn, trái ngược với Triển Mộ, cô tình nguyện muốn một người chồng thật thà thành thật như anh Nguyên Chiếu.
"Mấy ngày nữa anh sẽ tìm cho chú một công việc, chú ra ngoài làm cho tốt biết không?" Thương Trung Tín nói với Thương Trung Thời.
Thương Trung Thời gật đầu một cái, từ nhỏ ông ta đã kính trọng người anh trai hơn mình mấy tuổi này rồi, ông nghĩ một chút thì bổ sung: "Có thể phải trễ mấy ngày vì em còn muốn ngày mai về quê đi thăm mẹ một chút."
Lúc bà nội qua đời, Thương Trung Thời vẫn còn ở trong tù. Vì chuyện xảy ra đột ngột nên đợi đến khi đơn xin về của ông ta thông qua, đi suốt đêm về thôn thì người cũng đã mất được mấy ngày rồi. Ông ta chỉ vội vã được nhìn người một lần cuối rồi đầy nắp quan tài rồi hạ táng .
Thương Trung Tín "Ừ" một tiếng, coi như là đồng ý.
"Tiểu Lam, con và trợ lý Triển đã quyết định được ngày nào chưa?" Mặc dù Triển Mộ đã rời khỏi Thương thị từ lâu, nhưng Trần Lệ vẫn giữ thói quen xưng hô này.
"Gần đây cháu có chút bận nên không thể rời được. Nếu như dì Lệ không phiền thì người giúp chúng con chọn ngày." Triển Mộ sau khi nói xong, chú ý tới một nửa bát cơm của Thương Lam vẫn còn nhiều thịt, nhíu mày nói: "Ngoan, đừng kén chọn"
Cô uống chén canh từng chút một, không để ý đến lời của anh. Nơi này là nhà họ Thương, dù ngày thường Triển Mộ có quá đáng thế nào thì vào lúc này cũng phải thu lại. Mà cả ngày nay tâm tình cô đều rất không vui nên tự nhiên ăn không vô.
Đối với sự coi thường của cô, Triển Mộ thu mình lại, nghĩ đến buổi tối về sẽ trừng trị cô thật tốt, hôm nay cở chỗ đông người nên thuận theo cô vậy.
Trên bàn cơm lại rơi vào trầm mặc, trừ Phùng Nguyên Chiếu thỉnh thoảng nói một vài lời thì tất cả đều mang suy nghĩ riêng. Thình thoảng Thương Lam ngước mắt nhìn những người trên bàn, những thứ này đều nhận là người thân nhưng không có một ai quan tâm đến suy nghĩ cảm nhận của cô. . . .
Thương Lam khuấy đều trong chén canh suông, âm thầm hạ quyết tâm.
Sau khi ăn xong, Thương Trung Tín và Triển Mộ đánh cờ ở trong phòng khách. Hai người như nước với lửa, ngươi tới ta đi không ai nhường ai, người bên cạnh nhìn mà không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Ngày trước, ở trên bàn cờ, Thương Trung Tín vẫn luôn tán thưởng Triển Mộ ở sự cơ trí, tỉnh táo, người trẻ tuổi nhưng cẩn thận khiêm tốn, không kiêu ngạo không nóng nảy, là người có thể làm nên đại sự. Vì vậy anh vẫn luôn là mẫu con rể lý tưởng trong mắt ông.
Nếu như dựa theo trình tự của kiếp trước, Triển Mộ sẽ âm thâm chịu đựng thêm vài năm. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, đợi đến khi Thương Trung Tín qua đời, Thương thị và nhà họ Thương đều sẽ là của anh. . . .
Nhưng bởi vì liên quan đến Thương Lam nên dã tâm của anh đã sớm phơi bày vơi người trước mặt này. Ở điểm này Thương Trung Tín cũng trở nên phòng bị anh hơn:
"Gần đây đang bận rộn gì?" Thương Trung Tín đặt xuống một quân cờ, không chút để ý hỏi.
Triển Mộcười lạnh ở trong lòng.
Từ ngày anh đưa Thương Lam đi, mặc dù trước mặt Thương Trung Tín không nói gì, nhưng lại ngầm phái người đến giám thị từng cử động của anh.
Anh đang làm gì chả lẽ ông không biết sao? Cái lão hồ ly này.
"Chiếu tướng." Trên mặt của Triển Mộ vẫn thản nhiên, không trả lời.
Thương Trung Tín vẫn không hiểu vừa qua Triển Mộ thu mua một số lượng lớn những toà nhà cũ đang hoạt động, mới đây lại để mắt tới người dân phố Thanh Long. Nơi đó cũ kỹ đổ nát, lấy kinh nghiệm mấy chục năm làm kinh tế của mình để nhìn thì cho dù đến hai mươi năm nữa thì chỗ kia cũng không có gì phát triển.
Hơn nữa loại toà nhà cũ này vị trí không tốt, giao thông bất tiện, ông thật sự không nghĩ ra có thể làm được cái gì.
Trước đó Thương Trung Tín không hiểu Triển Mộ, nhưng cho đến hôm nay sự nghi ngờ của ông cũng đã được giải đáp bằng việc anh đưa cho mình mảnh đất đang có giá trị kia, chẳng lẽ là thằng ranh này nhận được tin tức bí mật gì mà mình không biết sao?
Thương Lam vùi ở trên ghế sa lon lẳng lặng nhìn TV, người giúp việc bưng ra một đĩa trái cây đã được cắt gọn gàng từ trong phòng bếp. Cô cầm một quả nho bỏ vào trong miệng, ngay sau đó cảm giác được vị chua của quả trong miệng mình.
Mà bị chua không chỉ là một mình cô, Thương Hồng kêu lên: "Quả nho này là ai mua nha, chua chết đi được."
"Thật xin lỗi, là anh thuận đường mua lúc tan làm." Phùng Nguyên Chiếu sờ lên quả đầu húi cua của mình, rất là lúng túng.
Thương Hồng khẽ hừ một tiếng, xoay mặt đi, thấy thế Phùng Nguyên Chiếu vừa cầu xin vừa dỗ cô ta, cuối cùng còn ăn nói khép nép, ngồi ở một bên gọt cho cô ta quả táo.
Thấy vậy, ánh mắt Thương Trung Tín hơi nhíu lại, thu dọn bàn cờ. Nếu như Phùng Nguyên Chiếu có một nửa khôn khéo, cơ trí của Triển Mộ thì ông cũng không phiền muộn như vậy.
Nhưng hôm nay, con chó Triển Mộ này ông ta tuyệt đối không dám nuôi nữa. Bởi vì nó không phải là chó, rõ ràng là một con chó sói khát máu mà.
Người thắng đi trước.
Nhìn Triển Mộ mở ra bố cục, Thương Trung Tín rơi vào trầm tư. Nếu như không có cách nào khống chế, lại không thể xuống tay giết được, như vậy thì chỉ còn một lựa chọn, đó chính là cho nó một khúc xương, sau đó ném nó đi, càng xa càng tốt.
Thương Lam lại ngồi một lúc, nhìn về bốn phía, sau một hồi chần chừ thì đứng dậy đi tới cửa cầu thang.
"Đi đâu?" Triển Mộ đi ngựa lên ăn xe của Thương Trung Tín, mặc dù không quay đầu lại nhưng vẫn thể biết từng cử động của cô.
"Em đi dọn dẹp ít đồ trước đây."
Lúc này sắc trời ngoài cửa sổ đã đen thùi, trăng tròn ngày mười lăm treo thật cao ở cuối chân trời, xung quanh có vô số ngôi sao nhỏ, trời không có bóng mây, xem chừng ngày mai là một ngày thời tiết tốt.
Triển Mộ trầm ngâm chốc lát, nói: "Có muốn anh giúp em một tay hay không?"
"Không, không cần. Em chỉ trở về phòng thu dọn một số bộ quần áo. Hai người chơi đi, em xuống nhanh thôi." Thương Lam thấy Triển Mộ không nói tiếng nào, coi như là ngầm cho phép, thì đi theo cầu thang lên lầu, cho đến đi vào khúc quanh hành lang mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đẩy cửa phòng của mình, ngay sau đó cẩn thận khóa cửa lại.
Cô đứng tại chỗ một lúc rồi đi tới giá sách bên cạnh, Ở chỗ góc khuất nhất lấy ra một quyển tự điển.
Mở sách ra, chỉ thấy bên trong đựng một hộp nhỏ có mật mã.
Thuần thục nhập mật mã, cô mở ra cái hộp nhỏ, lẳng lặng nhìn chiếc USB và CD nằm ở bên trong. Ánh mắt cô chợt nhịu lại, suy nghĩ trôi về khoảng thời gian trước đây.
Đó là năm mình mười sáu tuổi, từ trong máy vi tính của Triển Mộ tìm được dữ liệu này. Lúc đầu vì lý do cẩn thận, trừ chiếc USB, cô còn lưu vào một đĩa CD khác, bên trong ghi lại quá trình rửa tiền và các loại buôn bán bất hợp phải của anh trong mấy năm ở Thương thị.
Triển Mộ người này có thói quen bảo mật hai lần. Ở trong laptop của anh có một chương trình mã hoá cao cấp, mở máy lên sẽ hiện ra một chuỗi những mệnh lệnh, nếu không được những yêu cầu đã đặt ra, như vậy tài liệu trong ổ cứng(hard disk) sẽ tự động tiêu hủy.
Thương Lam nhớ tới trong mấy năm sau khi bọn họ cưới, bởi vì tò mò mà mình đã từng động đến laptop của anh, kết cục thì có thể hiểu.
Từ sau lần đó, anh liền tự tay dạy cô các bước mở những mệnh lệnh này, vì vậy mà cô mới có thể lấy được những thông tin này vào sáu năm trước.
Nhũng chuyện đen tối của Thương Trung Tín cũng bị lôi ra hết. Khoảng thời gian Thương thị vừa mới bắt đầu khởi nghiệp, các loại ma túy, buôn bán súng ống ông đều tham gia. Cho dù những chứng cứ phạm tội kia đã bị tiêu hủy, còn dư lại cũng chỉ là vấn đề sổ sách trong mấy năm gần đây, nhưng số tiền đó cũng ảnh hưởng rất lớn. Dựa vào những tài liệu này, nếu giao cho cảnh sát thì Thương Trung Tín, Triển Mộ và tất cả những nhân viên đều khó thoát khỏi sự trùng trị của luật pháp.
Bọn họ sẽ phải ngồi tù, hơn nữa còn phải ngồi mấy năm. . . .
Thương Lam nghĩ tới đây thì bắt đầu do dự.
Thật ra thì ngay từ đầu cô đã nghĩ đến, nếu như giao chiếc USB này ra, như vậy người bị thiệt hại nhiều nhất sẽ là Thương Trung Tín. Ba đã hơn năm mươi, không bao giờ nghĩ…. Sẽ mất hết chỉ vì sự bồng bột lúc còn trẻ. Thương thị chính là tất cả của ông, nếu như không có Thương thị. . . . . .
Bởi vì nghĩ đến điểm này, cho nên sáu năm trước cô mới chần chờ. Vì vậy mà khiến cho Triển Mộ có cơ hội thừa nước đục thả câu.
"Tiểu Lam?" Đột nhiên âm thanh của Triển Mộ vang lên từ bên ngoài, ở trong không gian yên lặng lại càng thêm vang vọng.
Trong lòng Thương Lam kinh ngạc, chiếc hộp cầm trong tay rơi xuống, phát ra một tiếng vang.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Thương Lam
Chương 116
Chương 116