“Thầy của cô là vị tiền bối nào?” Chu Mặc Hoài cầm chữ ngắm tới ngắm lui, ngắm đến thích thú.
Anh ta không thể không thừa nhận, chữ viết của đối phương tốt hơn nhiều so với mình.
“Thầy tôi đã tạ thế.” Tang Doanh không trả lời thẳng.
Thượng Quan Nghi từng dạy dỗ cô quả thật đã mất hơn một ngàn năm, sau khi cô tới nơi này đọc sách lịch sử, mới biết được ông già có tính cách quái gở mà quật cường ấy, sau này bị Võ hoàng hậu giết, nhưng đã sinh ra một đứa cháu gái rất nổi tiếng, chính là Thượng Quan Uyển Nhi lần trước cô từng sắm vai.
Ông già Thượng Quan tuy rằng tính khí không tốt, nhưng thư pháp của ông ta có thể nói là số một đương thời, ngay cả hoàng đế cũng thích đến độ không thể rời tay.
Thuở nhỏ, Tang Doanh được ông nội là Đạo Vương rất mực yêu thương, đến cả việc học chữ của cô, cũng là do Đạo Vương đích thân ra mặt mời Thượng Quan Nghi làm thầy dạy, hơn mười năm khổ luyện, quanh năm không nghỉ, không nói đến ngày nay hơn một ngàn năm sau đủ để ăn đứt mọi người, dù là nhìn vào thời điểm đó, thời đại sản sinh biết bao danh gia, trình độ cũng đã rất lợi hại.
Vì vậy cô đương nhiên có đủ năng lực để kiêu hãnh.
Cho dù không còn phủ đệ, không còn tôi tớ, không còn gia thế, cô vẫn là cô.
Chu Mặc Hoài lại tỉ mỉ ngắn nghía lần nữa, cứ cầm mãi bức chữ đó không chịu buông.
Người khác có khi nào bắt gặp cảnh thầy Chu không kiềm chế được như vậy, nên có phần hơi sợ hãi, Dương Lâm vẫn không chịu hết hy vọng, sáp lại nói: “Thầy Chu, cô ta chỉ là viết ăn may vậy thôi, làm sao so được với anh ạ?”
Chu Mặc Hoài liếc cô ta một cái, cô ta triệt để mất tiếng.
“Cô có thể viết vài chữ nữa không?” Chu Mặc Hoài hỏi.
Tang Doanh nhướn mày, biết anh ta còn chưa tin, không hỏi anh ta muốn viết chữ gì, ung dung viết, dưới vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm viết tiếp bốn chữ.
Thanh giả tự thanh. (Trong sạch tự mình biết)
Chẳng khác nào trả lời cho nghi vấn ban nãy của Chu Mặc Hoài.
Lúc này Tang Doanh vẫn mặc bộ đồ diễn có vạt áo cong cong, tóc được vấn lên, cộng thêm dáng điệu cúi người viết chữ, gần như khiến người ta có ảo giác thời gian không gian như bị xáo trộn.
Chu Mặc Hoài nhìn không chớp mắt hướng đi của cây bút, từ khởi đầu, nối tiếp đến chuyển hướng, tạo góc, nhìn thấy nét sổ móc sau cùng hoàn thành, anh ta mới lên tiếng: “Bức chữ này có thể tặng tôi không?”
Trình độ Chu Mặc Hoài tuy không bằng Tang Doanh, nhưng nói gì thì cũng coi như đã có nghiêm túc bái sư luyện qua, anh ta rất rõ ràng, chỉ với mấy chữ này Tang Doanh đã đủ đánh bại cái gọi là bậc thầy giới thư pháp trong nước.
Tang Doanh nói, “Không phải là người có duyên, tôi sẽ không tùy tiện tặng chữ.”
Chu Mặc Hoài tức thì hiểu ngay ý nghĩa lời nói của Tang Doanh, cười nói: “Đương nhiên, chúng ta có thể đóng phim cùng nhau thì coi như có duyên rồi.”
Tang Doanh mỉm cười, nói chuyện với người thông minh hiểu biết đúng là thoải mái.
Đổi lại là người khác, có lẽ không đủ can đảm để nói vậy với Chu Mặc Hoài, nhưng Tang Doanh không có ham muốn thì không sợ hãi, tự nhiên không có gì phải e dè. Tất nhiên, nếu Chu Mặc Hoài không thích cách làm của cô, thậm chí vì thế mà phản cảm thì cũng hết cách, duyên phận giữa người với người, thật ra cũng phải xem số phận.
Chữ này tặng đi, chẳng khác nào có thêm một mối quan hệ.
Tâm trạng không tệ, cô liền đề lạc khoản vào.
Chu Mặc Hoài nhìn thấy: “Linh Tu?”
“Tên chữ của tôi.”
Lại nói tiếp, tên chữ của cô là khi ấy Võ hoàng hậu đặt cho. Cổ nhân đặt tên có một lưu ý, thông thường đều là nam Sở Từ, nữ Kinh Thi, văn Luận Ngữ, võ Chu Dịch, mà Võ hoàng hậu lại cố ý chọn hai chữ “Sở Từ” này, một mặt là do tính cách bà vốn không đi theo con đường tầm thường, còn mặt khác là do sự ưu ái dành cho Tang Doanh.
Chu Mặc Hoài tuy không biết nguồn gốc hai chữ này, nhưng hiện nay rất ít người biết đặt tên chữ, trước đó đã có chữ viết để khẳng định nên anh ta không cho rằng Tang Doanh đang ‘tỏ ra nguy hiểm’, ngược lại càng cảm thấy đây mới là có bản lĩnh thật sự.
Hai người tương tác với nhau đâu chỉ khiến mọi người kinh hãi, ngay cả trái tim cũng suýt ngừng đập, miệng trợ lý của Chu Mặc Hoài đã há thành hình chữ O.
Tên tuổi lớn dù sao vẫn có cái giá của tên tuổi lớn, nhất là trong cái ngành giải trí ‘đu bám người cao giẫm đạp kẻ thấp’ này, bạn mềm mỏng quá chẳng khác nào dễ bị ăn hiếp. Chu Mặc Hoài lại có tiếng là khó giao hảo, nhưng hiện tại ngay trước mặt bọn họ, không ngờ lại tán gẫu với một cô diễn viên hạng ba, quả thật là mở rộng tầm mắt.
Rất nhiều người trong đầu bất giác có suy nghĩ kiểu “Thầy Chu chắc không phải trúng ý cô ta đấy chứ”, nhưng lập tức lại bác bỏ ngay, trong giới này nữ ngôi sao xinh đẹp hơn Tang Doanh ở đâu cũng có, Chu Mặc Hoài dù có “bụng đói ăn quàng” chăng nữa, cũng chưa đến nỗi phải tiếp cận cô trước mắt bao người.
Dương Lâm sắp tức đén méo mũi, cô ta không lường trước được sao mọi việc lại vòng vòng thành như vậy.
Thật ra hai người không nói được mấy câu, Chu Mặc Hoài về chỗ tiếp tục nghỉ ngơi, Tang Doanh đi ra ngoài cửa, tìm một góc vắng bóng người, lấy điện thoại ra gọi đi.
Đợi lúc Tang Doanh gọi điện thoại xong quay về, phó đạo diễn đã thông báo cho mọi người vào chỗ, chuẩn bị quay lại lần nữa cảnh Thích phu nhân múa, Dương Lâm vì phải trang điểm lại nên bị chậm một chút.
Cô đi thẳng đến chỗ của Dương Lâm, cúi người xuống nói với Dương Lâm mấy câu.
Dương Lâm lập tức tái mét cả mặt mày, sắc mặt khó coi vô cùng nhìn Tang Doanh, mang theo vài phần hoang mang: “Cô nói bậy bạ gì đó!”
Tang Doanh mỉm cười, “Cô gọi điện đến hỏi đại gia của cô không phải sẽ biết ngay sao.”
Dương Lâm thấy Tang Doanh quay người đi mất, không hề nghĩ ngợi đứng dậy đuổi theo, chuyên viên hoá trang la lên: “Nè nè, mặt bên kia còn chưa trang điểm xong…”
Dương Lâm chạy được vài bước, chợt như nhớ tới cái gì, cầm lấy điện thoại chạy ra ngoài.
Cô ta đặc biệt tìm chỗ hẻo lánh, không ai biết rốt cuộc cô ta nói gì, lúc thợ hoá trang thấy cô ta trở lại, sắc mặt còn tệ hại hơn hồi nãy, lại còn mất hồn mất vía, lúc nãy còn vừa trang điểm vừa cạnh khóe chuyên viên hóa trang, giờ thì tốt rồi, để yên cho người ta bôi trét, không nói tiếng nào.
Đoạn phim Thích phu nhân múa rất nhanh được ghi hình lại, yêu cầu của động tác vũ đạo vốn rất cao, Dương Lâm lần trước làm mấy lần đều không được, lần này tinh thần hốt hoảng, phạm lỗi còn liên tục hơn, không chú ý vấp phải tấm thảm dưới chân, té chổng gọng.
Cả trường quay yên tĩnh nửa giây, sau đó phát ra tiếng cười to.
Dương Lâm tức nghẹn đứng lên.
Đạo diễn lại bị cô ta tiếp tục dày vò một trận, nên trừng mắt dựng mày, hoàn toàn không có một chút dễ chịu nào, “Rốt cuộc thì cô có định làm việc không? Thích phu nhân mà múa may cái kiểu như cô liệu có được Lưu Bang sủng ái không? Trước khi quay phim không phải có một tuần chuyên môn học vũ đạo sao, động tác của cô đều học đi đâu hết rồi!” Ông ta hạ thấp giọng, uy hiếp: “Tôi cho cô biết, nếu cô lại múa không tốt, chậm trễ tiến độ, tôi sẽ tự đi nói muốn thay người, đến lúc đó đừng nói tôi không đếm xỉa tới tình cảm, Trương thiếu xem chừng cũng sẽ không giữ được cô!”
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đối với đám công tử giàu có mà nói, loại phụ nữ như Dương Lâm thì đầy ra đấy, chẳng qua trên đầu cô ta còn đội cái danh hiệu ngôi sao hạng hai, nên thời gian Trương Gia Hồng ở bên cô ta mới lâu hơn chút đỉnh, một khi cảm giác mới mẻ qua đi, thì chia tay là điều không thể tránh khỏi.
Nếu đổi lại là lúc trước, Dương Lâm đã đốp chát lại ngay, hiện giờ lại cúi đầu, không hề phản bác, chờ đạo diễn nói xong mới nói: “Dương đạo, làm lại lần nữa đi ạ.”
Đạo diễn trừng cô ta một cái, la lớn: “Chuyên viên hoá trang, trang điểm lại cho cô ta đi!”
Phía bên kia Tang Doanh đang thoải mái ngồi ở ngoài hóng mát, cô bé vừa nãy nói chuyện với cô hưng phấn chạy ra ngoài tìm cô, kể lại sống động như thật vụ Dương Lâm bị ngã mất mặt.
Từ sau lần Tang Doanh thể hiện tài viết chữ, ánh mắt cô bé ấy nhìn cô, rõ ràng từ hóng hớt tăng lên đến sùng bái.
Dương Lâm do tính nết cứ hơi một tí là lại thích sai khiến người khác, nên mối quan hệ với đoàn phim khá tệ.
Tang Doanh rất hứng thú nghe xong, “Đoạn múa đó vẫn chưa quay xong à?”
Cô bé nọ lắc đầu, có phần vui sướng trên nỗi đau của người khác: “Chưa đâu, vẫn múa không tốt, đạo diễn đang nổi đóa!”
Tang Doanh cười mà không nói, sơ suất của Dương Lâm hẳn là bắt nguồn từ những lời mình nói với cô ta.
Vừa rồi cô gọi cho Lục Hành, hỏi về quan hệ của Dương Lâm và Trương Gia Hồng, biết được trong khoảng thời gian này, bên người Trương Gia Hồng lại có người mới. Vì thế câu nói của cô với Dương Lâm là: Bên cạnh Trương thiếu của cô đã có người khác, nếu đến cả bộ phim này cô cũng không đóng được, thì ngày sau chắc gì đã gặp được đại gia như vậy.
Dương Lâm nghe xong chắc chắn sẽ hoảng loạn, sau đó gọi điện thoại chất vấn Trương Gia Hồng, người nọ nào có coi cô ta ra gì, chắc hẳn là không kiên nhẫn miễn cưỡng lấy lệ cô ta, nếu Dương Lâm cố căn vặn gì thêm, cuộc nói chuyện chắc chắn sẽ cụt hứng kết thúc.
Bên đó Dương Lâm lo lắng về chỗ dựa và sự nghiệp đang lên không ngừng của mình chẳng mấy chốc sẽ không còn, đương nhiên tâm trạng lại càng không ổn, thế nên bị ngã chổng vó.
Đây là sự đáp trả Tang Doanh dành cho cô sau màn hãm hại lúc nãy. Nếu Tang Doanh ăn miếng trả miếng, cũng xô đẩy cô ta như vậy, không chỉ có khả năng bị phát hiện, mà còn có vẻ quá ấu trĩ thấp kém, cách đáp trả tốt nhất, tất nhiên là đả kích từ gốc rễ.
Bên trong đại điện, cảnh phim phải quay đi quay lại rất nhiều lần, đến khi Dương Lâm sắp hư thoát thì cuối cùng cũng miễn cưỡng xong.
Mặc dù Thích phu nhân múa là chính, nhưng Lưu Bang ngồi cạnh bên, cung nữ nội thị đứng đằng sau, ai cũng không phải là người chết, bị cô ta dày vò suốt nửa ngày trời, hầu hết đều uể oải tinh thần, miệng không nói gì, trong bụng không biết chừng đang ‘ân cần thăm hỏi’ Dương Lâm.
Kết thúc cảnh quay này, phần diễn của Chu Mặc Hoài coi như đã quay xong toàn bộ, anh ta đứng lên, mặt không biểu cảm phủi bụi trên người, đi tới chỗ Dương Lâm đang thở hồng hộc, thẳng thừng ném ra một câu: “Tôi không hy vọng có cơ hội hợp tác với cô lần nữa.”
Sắc mặt Dương Lâm trắng bệch trong chớp mắt.
Này thì đúng là bom nổ, mọi người nhìn thấy màn ấy, giật mình có, đồng tình có, vui mừng trên nỗi đau của người khác cũng có.
Với cách đối nhân xử thế của Chu Mặc Hoài, không phải chỉ đơn giản thốt ra một câu nói độc địa như vậy là xong, anh ta thật sự nói được là làm được, nếu người trong ngành nghe được chuyện này, chắc chắn sẽ hỏi thăm ngọn nguồn, thông tin qua lại, tác phong và kỹ năng diễn xuất của Dương Lâm sẽ bị lộ ra, nếu đằng sau cô ta không có người tiếp tục giúp đỡ, đoán chừng là về sau tương lai sẽ rất u ám.
Đầu bên kia đã có người lấy di động bắt đầu đăng lên Weibo (mạng xã hội của Trung Quốc): Tại trường quay của bộ phim ‘bom tấn’ sẽ công chiếu vào cuối năm nay, có nữ ngôi sao kia ỷ vào bối cảnh nên làm giá, cuối cùng bị ông lớn trong ngành đáp lại một câu, “Tôi không hy vọng có cơ hội hợp tác với cô lần nữa”, nhân vật lớn đúng là nhân vật lớn, đến cả nói chuyện cũng đầy quyền lực như vậy!
Tang Doanh cũng không nhàn hạ, ngày mai còn có cảnh quay của cô, đó là cảnh Tân phu nhân cùng trò chuyện với Lữ hậu dưới ánh đèn, đạo diễn đang thảo luận về cảnh quay với hai người.
Thảo luận xong xuôi thì trời đã tối đen, đoàn phim có gọi cơm hộp, mọi người ăn xong thì có thể về trước nghỉ ngơi.
Trên thị trấn khách sạn đủ cả, phía nhà sản xuất đã thuê một chỗ chuyên cung cấp nơi nghỉ cho đoàn phim, đương nhiên cỡ như Chu Mặc Hoài và Lý Ung thì điều kiện ăn ở khẳng định là không giống với mấy nhân vật nhỏ rồi.
Trời nóng nực, chẳng thấy buồn ngủ gì, một số người đề nghị đi hát karaoke hay đánh bài, Tang Doanh không có hứng đi, cô chỉ muốn quay về tắm rửa rồi đắp mặt nạ dưỡng da.
Đi đến cửa phòng, vừa mới lấy chìa khóa ra đã thấy trợ lý của Chu Mặc Hoài vội vàng bước tới từ phía bên kia hành lang, thái độ rõ ràng khách sáo hơn lần trước rất nhiều.
Cô ta đưa qua một tờ giấy, “Cô Tang, đây là số điện thoại của thầy Chu, phiền cô có thể để lại số của mình không?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Chi Kiêu Nữ - Mộng Khê Trạch
Chương 16
Chương 16