TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Chi Kiêu Nữ - Mộng Khê Trạch
Chương 28

Lời này vừa nói ra, trừ ba người Tang Doanh, Lục Hành và Trương Gia Hồng, những người khác đều giật mình không nhẹ.

Khương Thành Chí là ai? Nếu chia đạo diễn thành ba hạng như diễn viên, Đường Khả được phong hạng hai, vậy Khương Thành Chí chính là hạng nhất tuyệt đối, ông lớn trong giới đạo diễn.

Anh ta vốn xuất thân từ diễn viên, năm hai lăm tuổi, vì mãi không nổi tiếng, tức quá đổi nghề qua làm đạo diễn, sự chuyển đổi này không ngờ khiến anh ta đổi ra mùa xuân luôn. Những năm gần đây, Khương Thành Chí tổng cộng đạo diễn mười bảy phim điện ảnh, trong đó ba phim đạt được giải thưởng lớn quốc tế, trong đó lại có một bộ doanh thu phòng vé vượt mốc sáu tỷ, trở thành một trong top mười phim điện ảnh trong nước có doanh thu cao nhất từ trước tới nay.

Phải biết rằng một đạo diễn có tên tuổi lớn hay không, không chỉ được quyết định bởi phim của anh ta có thể lấy được giải hay không, được giải thưởng chính là chứng minh phim của anh có tính nghệ thuật, có nội hàm, nhưng chỉ vậy thôi chưa đủ.

Nghệ thuật không phải là đại chúng, khán giả đi coi phim, anh trái lại làm một bộ thâm ảo y như “Chu Dịch” để họ suy nghĩ ngâm cứu, vậy nội hàm thì đủ đó, nhưng doanh thu tuyệt đối thảm bại, cho nên doanh thu phòng vé cũng là một nhân tố trọng yếu chứng minh thực lực của một đạo diễn. (Chu Dịch là tác phẩm kinh điển sau Liên Sơn, Quy Tàng, Kinh Dịch, là cơ sở của khoa học dự đoán, khoa học thông tin, ra đời từ vũ trụ quan đối lập thống nhất, là phương pháp luận của chủ nghĩa duy vật biện chứng, chỉ rõ quy luật và quy tắc phát triển, biến hóa của các sự vật trong vũ trụ.)

Lúc Khương Thành Chí mới làm đạo diễn, vốn đi theo hướng nội hàm, sau lại phát hiện như vậy không được, cho nên cũng bắt đầu chuyển hướng sang tấn công phòng vé, chế tác hoành tráng, ngôi sao hàng đầu, rưới chút máu chó, thêm chút hài hước, lại cho vào chút gì đó khiến người ta suy nghĩ sâu xa, doanh thu phòng vé cũng tăng lên ngay.

Hiện giờ một bộ phim ra mắt, khán giả quan tâm tới tên của Khương Thành Chí trước tiên, cho dù không thấy hứng thú mấy với phần giới thiệu về bộ phim, cũng sẽ có tâm lý vào xem thử một lần, đây chính là sự bảo đảm cho phòng vé ở một mức độ nhất định.

Thế nên dù cho Khương Thành Chí lớn tuổi chút xíu, lại từng ly hôn, khi Trương Ninh Ninh gả cho anh ta, vẫn được rất nhiều phụ nữ hâm mộ. Một đạo diễn nổi danh như vậy, vừa có tài lại vừa có tiền, so với đám nhà giàu đời hai quần là áo lượt thì ngon hơn chán.

Khương Thành Chí rất tự cao, thường sẽ không chủ động mời người khác đóng phim điện ảnh, huống chi Tang Doanh chỉ là diễn viên hạng ba không tên không tuổi, trong nhất thời rất nhiều ánh mắt đều tập trung lên người Tang Doanh, Vương Phương Hân thì hận không chịu được, dựa vào cái gì mà số cô ả này hên vậy?

Trương Gia Hồng nửa giỡn nữa thật nói: “Khương đạo cho vai nào vậy, không thể lấy mấy vai vớ vẩn để qua loa bọn tôi được đâu!”

Khương Thành Chí cười nói: “Có cậu Trương ở đây, tôi sao dám, tới lúc đó đưa kịch bản đến, cô Tang xem thử có hứng thú không rồi tính sau!”

“Vậy cảm ơn Khương đạo.” Tang Doanh nở nụ cười nhẹ, không lộ vẻ ham muốn, chỉ vì cô thật sự không mặn mà gì với công việc này, xem như nghề tay trái kiếm chút tiền tiêu vặt là được rồi.

Nhìn bóng dáng ba người rời đi, Trương Ninh Ninh hơi ghen tuông hỏi: “Sao tự dưng anh lại coi trọng cô ta quá vậy? Em thấy diễn xuất của cô ta cũng thường thôi mà.”

Khương Thành Chí nói: “Anh chỉ là cho đám cậu Trương mặt mũi thôi, em có từng thấy mấy tay chơi này để bụng đến đàn bà họ bao nuôi như vậy bao giờ chưa, còn tự mình tới một chuyến, có thể thấy rằng địa vị của Tang Doanh cũng không phải bình thường, có thể thông qua cô ta, đáp mối hai nhà Trương, Lục ở Hồng Kông cũng tốt.”

Anh ta còn nửa câu sau chưa nói ra, làng giải trí Hồng Kông có quy tắc riêng của nó, không quá giống ở đại lục, Trương gia và Lục gia dù sao cũng là thế gia danh môn Hồng Kông, liên hệ nhiều hơn, về sau muốn làm việc cũng dễ dàng.

Trương Ninh Ninh khó hiểu: “Trương Gia Hồng thì thôi không nói, nghe nói Lục Hành đến cả chuyện làm ăn của nhà họ Lục còn không dính vào, có thể giúp gì được cho anh chứ?”

Khương Thành Chí nhìn cô vợ trẻ nhỏ hơn mình nhiều tuổi, lại nhớ tới người vợ trước thông minh lý trí, luôn luôn hiểu được ý mình mà không cần nhiều lời, khẽ thở dài một hơi: “Chúng ta làm người phải đi một bước nhìn mười bước, ai biết sau này anh có thể phất lên hay không, dù sao đó cũng không phải vai diễn quan trọng gì, anh bán cho bọn họ một ân tình chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, nói không chừng tương lai có thể dùng tới.”

Ba người rời khỏi khách sạn Nguyên Phong, Trương Gia Hồng bắt đầu tranh công: “Em biểu hiện thế nào, giúp chị xả giận đúng không, đám người kia vừa nhìn biết ngay là mắt chó thấy người thấp.”

Tang Doanh liếc Lục Hành một cái, “Xả giận phải là hai người mới đúng chứ?”

Trương Gia Hồng: “Ặc, cậu ta là tay sai của em, đừng quan tâm đến cậu ta làm gì.”

Lục Hành: “…”

Tang Doanh ăn mặc như vậy, ra khách sạn rất gây sự chú ý, hơn nữa khí chất của cô vốn xuất chúng, ai cũng tưởng cô nàng là ngôi sao lớn nào đó, cứ ngoái đầu lại mãi.

Lục Hành đang muốn nói gì, chỉ thấy Trương Gia Hồng huýt sáo, trơ mặt thớt ra nói: “Hôm nay chị ăn vận rất được đó nha, dù sao chị cũng chưa tới Hồng Kông gặp ba mẹ em, thật ra cũng có thể thêm vào ‘chị em’ chữ ‘mối tình’, thành ‘mối tình chị em’ luôn!”

Tang Doanh thản nhiên nói “Tôi thấy không phải họ đang nhìn tôi, mà là đang đồng tình chúng ta.”

Lục Hành bị cô bẫy suốt, trực giác là không phải lời hay, liền ngậm mồm cho chắc, chỉ có Trương Gia Hồng còn chưa kịp phản ứng, ngu ngơ nhảy vào.

“Đồng tình chúng ta cái gì?”

“Đồng tình nhãn quang của tôi, khẩu vị của cậu.”

“… Trước khi bọn này xuất hiện, đối tượng khi dễ của chị là ai?” Nói tới cũng kỳ, người như Trương Gia Hồng, Lục Hành, tính tình cũng không thể xem là tốt lành gì, nhưng trước mặt Tang Doanh, họ hoàn toàn không phát cáu nổi, bị áp bức gắt gao, đúng là ứng với câu nói: trời sinh vạn vật, vật này hàng phục vật khác.

Tang Doanh: “Người đại diện của tôi.”

Trương Gia Hồng: “Tôi thật đồng tình với anh ta.”

Tang Doanh: “Vậy bây giờ cậu có thể đồng tình với chính mình.”

Trương Gia Hồng: “…”

Lục Hành bỗng cảm thấy thật thích.

Ba người đi đến bãi đỗ xe, Tang Doanh mở cửa sau ngồi vào, tay Lục Hành vốn đã đặt ở chỗ phó lái, ngẫm nghĩ, cũng ngồi vào ghế sau luôn.

Trương Gia Hồng: “… Đây là xe cậu thì phải?”

Lục Hành mặt không đổi sắc: “Cậu lái xe đi, cổ tay tôi mới bị trẹo mất rồi.”

Trương Gia Hồng bất bình nhìn anh ta, số khổ ngồi vào ghế lái, “Tôi ghét kiểu xe này lắm, không phù hợp với ý thích của tôi chút nào!”

Lục Hành giả vờ như không nghe thấy gì, câu nói ủ trong bụng luyện tập mấy lần, nhân lúc xe nổ máy, nhạc cũng mở thật to, liền nói với Tang Doanh: “Hôm nay cô rất đẹp.”

Tang Doanh ờ một tiếng: “Vậy nên anh thích tôi hả?”

Trong chớp mắt cậu hai Lục thẹn quá nổi khùng.”Đó là khách sáo thôi, hiểu chưa!”

Tang Doanh biết nếu còn trêu tiếp, chắc ai đó sẽ xù lông, nên ngược lại nói vào việc chính: “Hai đầu bếp đó am hiểu về món ăn nào?”

Lục Hành nói: “Có vẻ am hiểu các món ăn Quảng Đông, nhưng mà các món khác đều biết sơ qua, nếu cô thấy có năng lực thì suy xét chuyện giữ họ lại.”

Tang Doanh gật đầu, mặc dù cô là quý tộc nhà Đường chính gốc, với mỹ vị thì nghe nhiều nên quen, nhưng dù sao chỉ giới hạn ở việc nhìn, ngửi, ăn, nghe, chưa bao giờ tự mình xuống bếp thực hiện, vì thế mà lý luận trống rỗng, thực tiễn thiếu sót.

Hơn nữa ẩm thực nhà Đường có một khiếm khuyết lớn, đó là thời ấy không có xào, cách nấu món xào đến thời Tống mới xuất hiện, nếu đưa ra phong vị ẩm thực thời Đường, thì ắt phải tiến hành cải tiến, không có khả năng rập khuôn toàn bộ.

Nói cách khác, vừa phải để cho thực khách cảm nhận được phong vị của mỹ thực thời Đường, nhưng không thể đưa ra chỗ thiếu sót của ẩm thực thời đó.

Chuyện này nhất định phải tiến hành trao đổi với chuyên gia, làm ra từng món từng món thật đặc biệt cho câu lạc bộ.

Xe đi không bao lâu đã tới. Địa điểm mà đám Lục Hành chọn vốn là một hộp đêm, sau này bị niêm phong trong một đợt càn quét tệ nạn xã hội, ngay cả hậu trường cũng bị tóm, đúng lúc đó bọn Lục Hành tìm quan hệ mua chỗ này rồi sửa sang lại. Dựa theo phong cách Tang Doanh và Phương Duệ Thu dự định trước đó, nhanh nhất cũng phải mất ba tháng mới xong được. Dù vậy mấy người cậu hai Lục vốn lắm tiền nhiều lực, nên đã mượn tạm phòng bếp của nhà hàng Quảng Đông ở gần đó một buổi trưa, để hai cái đầu bếp cùng Tang Doanh xâm nhập trao đổi.

Tang Doanh cùng hai người nọ thảo luận rất chuyên nghiệp, chỉ có thể nghe mà không thể ăn, Trương Gia Hồng cùng Lục Hành chán muốn chết ra ngoài đi loanh quanh, đợi tới lúc Tang Doanh gọi điện thoại cho bọn họ thì cũng đã gần tám giờ tối.

“Bỏ đi chị, thất bại không phải mẹ của thành công sao, nếu mẹ đã không chịu nhận con, chúng ta làm Mãn Hán toàn tịch luôn cho xong.” Trương Gia Hồng nhìn thấy một mớ lộn xộn dọc ngang trong nhà bếp, lại nhìn ba người mặt mày mỏi mệt, còn tưởng thí nghiệm không thành công, vì thế an ủi cô.

Lục Hành cũng khó được dịp nói câu tiếng người: “Tôi đưa cô về nghỉ ngơi.”

Tang Doanh không để ý đến bọn họ, nói với hai người kia: “Đem đồ lên đi.”

Hai bếp trưởng đây bình thường toàn là người khác làm trợ thủ cho bọn họ, kết quả hôm nay bị Tang Doanh chỉ huy đến quay mòng mòng, dù sao đám Trương Gia Hồng trả tiền không ít nên cũng chấp nhận, điều quan trọng nhất là quả thật xem như có thu hoạch.

Ngay sau đó, Trương Gia Hồng và Lục Hành nhìn thức ăn và bánh ngọt được bưng lên như nước chảy không ngừng.

“Món này gọi là Lòng bò Thông thảo, vốn phải nhồi thịt cừu non vào cây Thông thảo rồi nấu lên, vì trông giống lòng bò nên có tên này, nhưng Thông thảo là thảo dược có tính lạnh, hiện nay không hợp thời nữa, bọn tôi bàn với cô Tang, đổi Thông thảo thành ngó sen, nhồi thịt cừu non hảo hạng vào rãnh trống của ngó sen, sau đó cho vào nồi hấp, tuy nghe có vẻ giống món ngó sen kẹp thịt, nhưng lại là một thứ hương vị khác hoàn toàn, hai vị không ngại thử thì một lần.” (Thông thảo: lõi phơi hay sấy khô của thân cây Thông thảo, họ Nhân sâm)

“Trong “Hồng Lâu Mộng” có một món ăn, Tủy gà nấu măng, người đời sau nghiên cứu nói là đập vỡ xương gà, lấy tủy xương ra đặt lên trên măng tươi, nhưng cô Tang nói món ăn này không phải như thế, phải lấy gà nhồi vào trong măng mới đúng, vì ở thời Đường cũng đã có hình thức ban đầu của món này, cái gọi tủy ở đây, là chỉ gà nhồi vào cốt tủy của măng, chứ không phải tủy gà.”

Lục Hành cùng Trương Gia Hồng nghe xong mắt chữ ô mồm chữ a, nhìn hai bếp trưởng không biết từ lúc nào đã hóa thân thành mỹ thực gia ở đó ‘chỉ điểm giang sơn’, ba câu không rời “cô Tang nói”.

Trương Gia Hồng còn chưa ăn tối, tùy tiện chọn một món, thò tay qua, rốt cuộc ăn một lần thì không dừng được miệng.

Anh ta vốn nghĩ mấy thứ đồ ăn giai đoạn thí nghiệm chắc ăn chẳng ngon tới đâu, nhưng lại không nghĩ rằng, có hai bếp trưởng xịn tự mình ra tay, dù thế nào cũng không có khả năng tới nỗi khó ăn.

“Đây là món gì?”

“Em bé tuyết, đem ếch lột da, bỏ nội tạng, sau đó lăn qua bột đậu rồi chiên, rắc lên chút muối tiêu, món ăn này là bọn tôi căn cứ theo cô Tang miêu tả, hoàn toàn làm theo như vậy, không điều chỉnh thêm gì.”

“Món này thì sao?”

Có Trương Gia Hồng ‘gỡ mìn’, Lục Hành cũng yên tâm, vô tư mà ăn.

“Món này gọi là Hương thơm qua cửa, dùng ba thứ thịt sườn non nhất của dê, bò, heo đập đi đập lại, sau đó lăn bột rồi chiên.”

Miệng Trương Gia Hồng còn đang nhóp nhép nhai, lười nói chuyện, dùng đũa chỉ chỉ vào một món ăn khác mình vừa gắp.

Đầu bếp hiểu ý giải thích: “Đây là bánh trái mơ.”

Tang Doanh nhìn những món ăn quen thuộc mà lại xa lạ trước mặt, chợt nhớ tới kiếp trước đã từ rất lâu rồi không còn nhớ đến, không khỏi có chút buồn lòng.

Hai đầu bếp nhìn chằm chặp phản ứng của Trương Gia Hồng và Lục Hành, chờ đến lúc đũa hai người họ cuối cùng không duỗi tới đằng trước nữa, vội vã hỏi ngay: “Hai vị cảm thấy thế nào?”

Trương Gia Hồng gật đầu, làm động tác giơ ngón cái, nuốt xuống miếng ăn cuối cùng trong miệng, mới lên tiếng: “Rất tốt, rất tốt, có lai lịch, có mánh khóe, còn có cả hương vị, tôi thấy có thể đó!”

Cậu hai Lục liếc nhìn Tang Doanh, thể hiện oai phong đủ rồi mới nói: “Tuy rằng còn chưa đủ khả năng, nhưng cũng coi như là có đặc sắc.”

Tang Doanh không có tâm trạng trêu anh ta, đứng dậy: “Ăn xong rồi thì đưa tôi về thôi.”

Cậu hai Lục đã dần quen với việc bị ngược đãi, bỗng dưng được tha cho ngược lại có chút không quen.”Cô không sao đấy chứ?”

Tang Doanh lắc đầu: “Dạng đồ ăn cơ bản đã thử nghiệm xong, vài hôm nữa có thể đưa cho các anh thực đơn.”

Trương Gia Hồng thấy cô quả thật rất mệt mỏi, thức thời nói: “Ở đây cứ để tôi sắp xếp lại, cậu đưa chị tôi về trước đi.”

Trên xe, dáng vẻ Tang Doanh bình tĩnh lạ thường, từ từ nhắm mắt lại, không nói một lời.

Tất nhiên, ngày thường cô cũng không ồn ào, chẳng qua hôm nay từ vẻ ngoài bình tĩnh mà mỏi mệt của cô, Lục Hành mơ hồ nhận ra chút gì đó khang khác, nhưng lại không nói ra được.

Lục Hành thật cẩn thận nhìn cô, “Cô thật không có chuyện gì chứ?”

Qua một lúc sau Tang Doanh mới ừ một tiếng.

Cậu hai Lục bắt đầu kiếm chuyện để nói: “Cô đã đói chưa, muốn đi ăn chút gì không?”

“Cô lấy ở đâu ra mà biết nhiều thứ quá vậy, trước kia sao không thể hiện ra?”

“Họ Tang này rất ít thấy nha, cô không phải là dân tộc thiểu số đấy chứ?”

“Hôm nay mấy người ở buổi họp lớp có phải nhìn cô không vừa mắt không?”

“…”

Tang Doanh rốt cục mở mắt, “Tôi đã biết.”

Lục Hành sửng sốt, “Biết cái gì?”

Lúc này, xe vừa lúc chạy đến dưới lầu nhà Tang Doanh.

“Biết anh vì sao cứ hỏi mãi không yên,” Tang Doanh thương xót nhìn anh ta, đồng thời mở cửa xuống xe, “Bởi vì đêm nay tôi không có khi dễ anh, cho nên anh tịch mịch.”

“Cô đi chết đi!”

Đọc truyện chữ Full