Nằm trên giường Đường Trần Yên làm gì cũng cảm thấy bực bội, ánh mắt hung hăng nhìn trân trân trần nhà, tưởng tượng đó là gương mặt của Tiêu Dịch Phàm, sau đó cắn răng chửi thầm trong lòng mới khiến cô dễ chịu đi chút ít, vừa rút tai nghe ra đã nghe giọng của Hà Tử Thôi oang oang:“ Chậc, trưa nay khi các cậu đi mua đồ, mình và Yên Yên đã gặp bạn học Tiêu kia a~”
Từ Thú Thú bóc gói khoai tay ra, nhàn nhã ăn, chỉ ngước mắt lên hỏi:“ Thì làm sao??” Cái người đó cô cũng cảm thấy rất không thân thiện đi? Im lặng như một pho tượng, chẳng có tí ti gì là phong độ của đàn ông cả, đúng là quá kém sao với Khải Minh, Tiểu Triệ và Lâm Thành Luân kia.
Hà Tử Thôi ánh mắt sáng rực lên, giọng điệu có chút say mê:“ Ài, cái gì mà làm sao, cậu ta nhìn kỹ thật ra đẹp trai ơi là đẹp trai, mình thấy đám Lâm Thành Luân không bằng cậu ấy đâu, nếu sôi động thêm chút nữa thì quá tốt rồi a~~~”
Trịnh Như Sơ từ góc không ai thấy bĩu môi một cái, tên đó có gì mà so sánh với Lâm đại thần của cô? Đẹp trai thì thế nào, cũng không có ga lăng, ra tay hào phóng như Lâm đại thần, xì, còn không biết bề ngoài thì như vậy, không biết gia cảnh thế nào, nghĩ thế nào cũng không thể so sánh được với đại thần, đám người quê mùa cùng phòng cô cũng không biết có phải là tiểu thư hay là người quen đây?
Đường Trần Yên sắc mặt tối sầm lại, đó là Lão Tiêu nhà mình có được hay không? Các cậu lại muốn tranh cùng mình a?
Từ Thú Thú cười ầm lên, chỉ vào mặt Hà Tử Thôi không hề nể tình chế giễu:“ Dù thế thì cậu ta cũng không để mắt đên cậu đâu, đừng có ảo tưởng nữa, ha ha ha”
Hà Tử Thôi tức giận ném cái gối vào mặt Từ Thú Thú!, tức giận trừng mắt:“ Nói cái gì vậy hả? Mình cũng rất ổn nha!” Đẹp thì đẹp, nhưng cô không có gu cứng nhắc như cậu ta đâu a, quá mức hờ hững với xung quanh, ai mà chịu có một người yêu suốt ngày bỏ mặc mình như vậy được, hừ.
Trịnh Như Sơ bỗng nhiên lên tiếng:“ Mình có hẹn, đi trước nhé” Nói xong cô vội vàng bày đồ trang điểm ra bàn, bôi bôi trét trét vài lộ lên mặt, tô son vẽ mắt, sau khi nhìn trong gương thấy hài lòng mới cầm túi xách đi ra khỏi phòng.
Đườn Trần Yên nhìn theo lạnh lùng, còn ai ngoài tên kia có thể làm cô ta vội vàng như thể sợ mất tiền thế nữa? Hừ, đôi nam nữ các người làm tôi chịu biết bao nhiêu khổ sở? Nghĩ lại cô vẫn đau lòng vì mình, tin tưởng họ như vậy, rốt cuộc đổi lại là cái chết, thật sự cô vẫn rất không muốn tin, vì cô luôn xem Trịnh Như Sơ như người thân, còn đưa cô về nhà nhiều lần, cho cô ta tiền, kiếm việc giúp cô ta, dường như mọi thứ cô ta cô đều là một tay cô cho, vậy mà vì một người đàn ông sẵn sàng hại chết cô, đúng thứ súc vật mà.
Đến 7h tối, Đường Trần Yên vừa mới tắm xong bước từ phòng tắm ra, nghe Từ Thú Thú vừa nói vừa chỉ lên giường:“ Vừa nãy có ai gọi cho cậu kìa Yên Yên, mình sợ là ba mẹ cậu gọi đến nên không có bắt máy”
Đường Trần Yên một tay cầm khăn lau mái tóc ướt nhẹp, một tay với lấy điện thoại trên giường,nghiêng đầu bấm vào nhật kí cuộc gọi nhỡ, nhìn tên người gọi cpo nhịn không được kéo khóe môi dãn ra, quay người đi ra ban công đứng, cô nhấn vào “ lão Tiêu ❤” gọi lại, hừm, ít nhất còn biết gọi đến, nếu cậu không gọi, cô thề chẳng thèm quan tâm nữa.
“ A lô” Giọng trầm trầm ấm áp từ bên đầu dây kia truyền đến, nghe như đang ngậm cái gì trong miệng vừa ăn vừa nói.
Đường Trần Yên nhìn ra phía xa xa, khẽ mở miệng:“ Vừa nãy cậu gọi cho mình làm gì à?”
Giọng cậu nghe trong điện thoại lại chững chạc như vậy, không hề giống khi nói chuyện với cô, lắp ba lắp bắp không rõ ràng, a? Có phải là ngại ngùng vì cô không nha? Nghĩ cũng có lý nên Đường Trần Yên cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, tạm thời tha thứ cho cậu ngày hôm nay.
Tiêu Dịch Phàm đang đánh răng nghe giọng nói mềm mại quen thuộc kia, giật mình nhìn tên người gọi đến, vội vàng súc sạch kem đánh răng trong miệng, lau lau sơ qua mới trả lời:“ À, ban nãy định rủ cậu đi ăn tối, cậu rảnh không?” Mặc dù rất ngại gọi cho cô, nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt kia của cô là cậu lại không chịu được, gọi 2 lần không ai bắt máy cậu còn tưởng cô thực sự ghét mình rồi, Còn đang ủ rũ đánh răng nghe cuộc gọi đến thuận tay nhấn trả lời, không ngờ lại là cô gọi cho cậu a?
Đây là đang muốn chuộc tội với cô hả?
“ ừm đang rảnh” Trong lòng Đường Trần Yên vô cùng đắc ý cười thầm, ngoan ngoãn thế này thì tốt, sau này mọi việc cô có thể dễ dàng sai khiến cậu, hắc hắc ~~~
Tiêu Dịch Phàm mừng rỡ, nhanh chóng mở miệng:“ Vậy 15 phút nữa mình ở dưới ký rúc xá chờ cậu nhé” Được đi ăn riêng với cô? cậu đang mơ hay thật a? giơ tay nhéo nhéo da mặt, cảm giác đau mới khiến cậu tin đây không phải là mơ, sung sướng chạy ra ngoài, mở tủ quần áo, chọn một cái áo sơ mi cùng quần bò màu nâu đen, mãi đứng trước gương ngắm qua ngắm lại, thế này được chưa nhỉ? Lần đầu đi ăn riêng phải làm cô không mất hứng được!
Khải Minh nằm trên giường chơi game, liếc mắt nhìn Tiểu Triệt nháy nháy mắt, dùng khẩu hình mồm mà nói: Nhìn cậu ta hình như sắp đi đâu a?
Tiểu Triệt ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiêu Dịch Phàm, rồi nhin Khải Minh ra dấu: Hình như là thế.
Khải Minh hắng hắng giọng, dùng giọng điệu coi là tự nhiên nhất hỏi:“ Dịch Phàm à, cậu sắp đi hẹn hò hay sao mà chau chuốt dữ vậy?”
Tiêu Dịch Phàm kéo kéo góc áo sơ mi lại, “ ừ” một tiếng rồi cầm ví nhét vào túi, chạy nhanh khỏi phòng, để lại hai kẻ há hốc mồm nhìn theo, ông trời ơi, cậu ta ừ thật luôn? Không phải chứ? Trong 4 người không lẽ cậu lại có bạn gái trước họ hay sao a? Không thể tin được, không thể tin được a~~~
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thì Ra Nơi Này Còn Có Anh
Chương 7
Chương 7