TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dưỡng Nữ Thành Phi
Quyển 2 - Chương 35

Edit: Nhan Nhan

Beta: Khánh Linh

Nghỉ ngơi một đêm, khi mặt trời lặng lẽ leo dần lên bầu trời chiếu sáng cả đất trời rộng lớn, Mạn Duẫn bước xuống giường mang giày, đau đớn giữa hai chân đã không còn đáng kể.

Cửa phòng bị đẩy ra kêu kẽo kẹt, Tịch Mân Sầm bước vào. Bước chân rất nhẹ, không phát ra một chút âm thanh nào.

Người võ công càng cao cường thì tiếng bước chân càng nhỏ. Người như Tịch Mân Sầm, võ công đã đạt đến trình độ đỉnh cao hoàn thiện, thì tiếng bước chân càng không có một tiếng động.

"Rửa mặt mặc quần áo nhanh nhanh, đám người Hoàng bá bá sắp đi đến cửa thành rồi, không nên để bọn họ đợi quá lâu." Tịch Mân Sầm gỡ y phục vắt trên bình phong xuống dùm Mạn Duẫn, giúp nàng mặc vào từng món một.

"Biết rồi." Mạn Duẫn sửa sang lại vạt áo, búi đại mái tóc lên. một đám tóc đen dài rối tung xõa sau lưng.

Tịch Mân Sầm nắm lên một lọn tóc, vuốt ve trong tay một lúc, nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Mạn Duẫn mà thầm tự hỏi, khi nào thì mình mới có thể làm cho mái tóc đen dài này của Mạn Duẫn được búi lên? (Theo phong tục xưa của Trung Quốc, phụ nữ có chồng mới được búi tóc thành đủ kiểu.)

Trong đầu hiện ra hình ảnh mái tóc gọn gàng của Mạn Duẫn, khóe miệng Tịch Mân Sầm bất giác nâng lên một nụ cười nhàn nhạt.

Dáng vẻ của nàng lúc đó, hẳn là phải đẹp lắm.

Chu Phi Chu Dương đã chuẩn bị tốt xe ngựa từ sớm, Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn vừa ra phủ đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa trang hoàng hoa lệ được thắng hai con ngựa kéo. Tất cả các con ngựa trong Vương phủ đều là những chiến mã được tỉ mỉ chọn lựa, mặc dù không đến mức Nhất nhật Thiên lý Mã (ngựa phi ngàn dặm một ngày), nhưng cũng thuộc loại nổi bật nhất, tuyệt đối xứng với thân phận của Tịch Mân Sầm.

Lúc đi ngang qua, Mạn Duẫn đưa tay lên vuốt đám lông trên cổ ngựa, xúc cảm khá tốt.

"Nếu ngươi thích, chờ lúc quay về phủ Phụ Vương có thể sai người tìm cho ngươi mấy con." Tịch Mân Sầm kéo tay Mạn Duẫn, bước vào xe ngựa.

Ánh mắt Mạn Duẫn nhìn vào hai con ngựa kia khá mịt mờ.

Mạn Duẫn muốn hỏi tại sao không đưa hai con ngựa này cho nàng luôn? Cần gì phải chọn hai con khác nữa? Như vậy thật rắc rối! Huống chi, Mạn Duẫn cũng chỉ nghĩ thế thôi chứ bình thường cơ hội cưỡi ngựa của nàng cũng không nhiều.

Vốn đã có một nhóm người thuộc Hoàng thất tập hợp cùng đi với Tịch Khánh Lân từ trong hoàng cung, nhưng cũng có một số khác muộn hơn một chút nên toàn bộ hẹn nhau tập họp tại cửa thành, sau đó xuất phát đi núi Triêu Dương. Ngoại trừ người thuộc Hoàng thất, phàm là đại thần tam phẩm trở lên cũng phải đi theo.

Phong cảnh và phong thủy tại núi Triêu Dương Sơn cực kỳ tốt, trên núi cây cối sum xuê, kỳ trân dị thú cũng nhiều. Nhưng ngọn núi này đã được Hoàng thất ấn định làm của riêng từ lâu, toàn bộ các tiên hoàng từ những triều đại trước đều được an táng trong núi, cho nên nơi này suốt năm đều có trọng quân canh giữ. Dân chúng bình thường hoàn toàn không thể vào núi, cho dù có muốn săn bắt thì cũng chỉ có thể đến ngọn núi bên cạnh.

Lăng mộ là lăng cùng mộ tạo thành. Nơi bọn họ đến hôm nay chỉ là lăng, cũng chính là Hoàng Lăng. Mộ địa mới thật sự là nơi chôn cất các vị Hoàng Đế. Hôm nay bọn họ chỉ muốn đến bái tế nên sẽ không tiến vào mộ thất. Huống chi để an tĩnh, sau khi Hoàng Đế nhập thổ, mộ thất đều được dùng cự thạch (đá tảng lớn) phong kín cửa, hoàn toàn không thể tiến vào.

Phong Yến quốc có trên trăm năm căn cơ, người thuộc Hoàng thất còn sống trên đời có chừng hơn trăm người. Tất cả những Hoàng tử Hoàng tôn được phong vương lập phủ đệ bên ngoài cũng toàn bộ tụ tập về Hoàng Đô vào thời điểm này. Nhưng vẫn có một số ít người không trở về, những người này đều đang có chuyện quan trọng trì hoãn nên mới có thể ngoại lệ.

Xe ngựa đi tới cửa thành, Mạn Duẫn đẩy rèm cửa sổ ra nhìn, trùng trùng xe ngựa đang ngừng san sát vào nhau bên ngoài.

Mỗi một chiếc xe ngựa đều đại khí xa hoa, ai cũng không thua ai, trong đó có một cỗ xe nhìn vô cùng quen mắt. Mạn Duẫn chỉ liếc một cái thì nhận ra ngay là nó thuộc Trầm vương phủ.

Chiếc xe này cực kỳ rêu rao nên thu hút không ít dân chúng dừng chân quan sát. Trầm Vương có bối phận rất cao trong Hoàng thất, xe ngựa đậu ở vị trí thứ tư phía trước.

Tịch Mân Sầm nắm tay Mạn Duẫn xuống xe, lập tức khiến cho đám người trở nên ồn ào.

Trong đó có rất nhiều gương mặt lạ hoắc, thậm chí còn có mấy khuôn mặt khá tương tự nhau. Trong lúc nhất thời, Mạn Duẫn không thể phân biệt rõ ai là ai.

Hoàng thất quả nhiên là một đại gia tộc, chỉ làm quen với thân thích không thôi cũng đủ mệt bở hơi tai.

"Đây chính là tiểu Quận Chúa Mạn Duẫn, ái nữ của Cửu vương gia đây mà!" Vài lão già hom hem đi tới, ăn mặc đâu ra đó, chắc là thần tử từ thời tiên hoàng.

Tịch Mân Sầm xưa nay không thích giao thiệp với những người này, trên mặt không lộ vẻ gì, chỉ hơi hơi gật đầu.

"Các vị hoàng thúc công mạnh khỏe." Mạn Duẫn biểu hiện cực kỳ nhu thuận. Bất kể thứ bậc lớn bé thế nào, chỉ cần một tiếng “Hoàng thúc công” là chính xác không sai vào đâu được.

"Dáng dấp xinh đẹp đấy, đẹp mắt hơn nhiều so với mấy đứa cháu gái của bổn Vương. Cửu vương gia thật là có phúc khí, dưỡng được một bảo bối như vậy."

Người khác khen Tịch Mân Sầm tốt có lẽ hắn sẽ thờ ơ, nhưng vừa nói đến Mạn Duẫn thì Tịch Mân Sầm liền thập phần hưởng thụ. Trong lòng hắn, Mạn Duẫn không phải là bảo bối đó sao?

"Ba vị này theo thứ tự là Lục Hoàng Thúc công, Bát Hoàng Thúc công và Cửu Hoàng Thúc công của ngươi." Tịch Mân Sầm cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai Mạn Duẫn.

Đừng tưởng rằng mấy vị này tốt lành gì nhé. Có thể sinh tồn trong hoàng thất lâu như vậy, không có thủ đoạn hơn người thì sao được?

Bình thường, ngày đoàn viên của nhà dân chúng tuyệt đối có thể xưng tụng là vui vẻ hòa thuận, nhưng đổi thành Hoàng thất thì chỉ có lục đục đấu đá với nhau. Có thể tại lúc ngươi chưa chuẩn bị, những người kia sẽ bắn tên trộm, hoặc hãm ngươi vào chỗ chết cũng không chừng.

Cho nên, lần này đi núi Triêu Dương, người mà bọn họ phải phòng bị không chỉ có Trầm Vương và Doãn Thái Úy, mà còn có những lão già kia.

Dục vọng của nhân loại thì dù tuổi có cao thế nào cũng sẽ không giảm bớt.

Mạn Duẫn liếc thấy phía trước có vài thiếu nữ đều mặc y phục tinh mỹ, đeo đầy trang sức vàng lấp lánh. Bọn họ nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, Mạn Duẫn muốn không nhìn thấy họ cũng khó. Tự nhủ trong lòng, ta trêu chọc các ngươi hồi nào mà ánh mắt các ngươi lại bất hảo như vậy?

Đột nhiên, một câu nói bay vào lỗ tai nàng, "Chính nàng ta đã hại Ngũ tỷ bị trục xuất ra cung. Ngay cả Thái tử ca ca cũng bị liên lụy, phế truất danh hiệu, đóng cửa suy ngẫm một tháng."

Mạn Duẫn giật mình. Các nàng muốn nói đến Tịch Vi Thanh và Tịch Kỳ Nhiễm chăng? Thời gian cũng đã quá lâu, Mạn Duẫn hầu như đã quên mất hai người kia rồi, không ngờ hôm nay lại bị người khác nhắc tới.

"Lần này vất vả lắm mới thấy nàng, chúng ta nhất định phải báo thù cho Ngũ tỷ và Thái tử ca ca." một giọng nữ cao ngọt lại vang lên ngay sau đó.

"Điều đó còn cần ngươi nói nữa sao? Bản công chúa đã..." Sau đó là một hồi bàn luận khe khẽ.

Người tại cửa thành quá nhiều nên Mạn Duẫn không nghe tiếp được lời của bọn họ, chẳng qua nhìn đám công chúa kia tuổi cũng không lớn, đoán chừng cũng không tạo nổi sóng gió gì đâu.

Mạn Duẫn thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa một bóng dáng quen quen. Thiếu niên này chẳng những đã cao hơn một chút, mà còn trở nên trầm ổn hơn, chính là Tịch Kỳ Nhiễm đã mấy tháng không gặp.

Mặc dù Tịch Kỳ Nhiễm không còn danh hiệu Thái tử, nhưng vây cánh ủng hộ hắn không hề dao động. Cho nên, hắn vẫn là người xuất chúng nhất trong đám hoàng tử.

Cảm nhận được ánh mắt của Mạn Duẫn, Tịch Kỳ Nhiễm nhìn về phía nàng mỉm một nụ cười, coi như là chào hỏi.

Chỉ một nụ cười, Mạn Duẫn nhận ra ngay thiếu niên này đã thay đổi. Trải qua sự kiện kia, người này hẳn đã trở nên càng thành thục chín chắn, không biết về sau Hoàng bá bá có thể truyền lại trọng trách cho hắn hay không?

"Chỉnh đốn, lập tức khởi hành."

Trong đám người phát ra một giọng nói lanh lảnh, truyền vào lỗ tai tất cả mọi người.

Theo hướng thanh âm phát ra, Mạn Duẫn liền nhìn thấy khuôn mặt dày đậm son phấn của Lý công công, tay còn tạo hình Lan Hoa Chỉ nữa.

"Duẫn nhi, lên xe." Bàn tay dày rộng của Tịch Mân Sầm khoác lên vai Mạn Duẫn, vỗ nhẹ.

Hai người vào xe ngựa. không bao lâu, xe ngựa liền bắt đầu lắc lư, chạy về hướng cửa thành.

Chu Phi Chu Dương đều ngồi bên ngoài đánh xe.

"Lát nữa phát hiện gì đó không đúng thì lập tức bỏ xe, nghe rõ chưa?" Tịch Mân Sầm nghiêm mặt nhìn Mạn Duẫn.

"Tại sao?" Mạn Duẫn kỳ quái liếc nhìn hắn. Ám sát không phải an bài tại hành cung sao? Chẳng lẽ nơi này còn có thể gặp nguy hiểm?

Nhận ra nét nghi hoặc của bé con, Tịch Mân Sầm giải thích: "Lúc ở cửa thành có một tiểu thái giám đút một gói thuốc bột vào mồm ngựa."

Cân nhắc thời gian thì phỏng chừng cũng sắp phát tác rồi.

Mạn Duẫn kinh ngạc quay đầu. Sao Phụ Vương nhìn thấy mà không ngăn cản? Tiểu thái giám kia rốt cuộc do ai sai khiến?

"Đừng hỏi nhiều như vậy, cứ nghe lời Phụ Vương. Chút nữa ngươi sẽ qua đi cùng xe ngựa với Hoàng huynh, lúc đó có cái gì muốn hỏi thì cứ hỏi hắn." Tịch Mân Sầm gõ gõ nhẹ cái trán của Mạn Duẫn mấy cái, rồi kề gần lại hôn một cái.

Mạn Duẫn như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn gật đầu nói: "Duẫn nhi đã biết."

Đột nhiên, con ngựa hí cao một tiếng, nhấc cao hai vó trước, rồi như nổi điên mà xông về phía trước.

Xe ngựa của Tịch Mân Sầm nằm giữa đoàn xe, may mà quan đạo tương đối rộng, hai chiếc xe ngựa đồng thời chạy song song vẫn dư dả. Đội ngũ xe ngựa vì đột nhiên xảy ra tình huống này mà xuất hiện hỗn loạn. Nhiều thị vệ vì muốn ổn định thớt ngựa mà níu căng dây cương, tránh cho ngựa giật mình chạy loạn.

Chu Phi Chu Dương đánh xe cực kỳ thuần thục, ghìm chặt dây cương, hướng ngựa dạt về phía khác của quan đạo, nên mới không có đụng vào xe ngựa ngay trước mặt.

"Bỏ xe." Tịch Mân Sầm vừa nói xong, Mạn Duẫn liền phi thân lên, lao ra khỏi xe ngựa.

Ngay cả Chu Phi Chu Dương ngồi đánh xe bên ngoài cũng đồng thời bỏ xe, xoay người rơi xuống đất.

Con ngựa như bị kích thích, lồng lên phi thẳng về phía trước mặt, từng trận bụi mù cuồn cuộn nổi lên. Thị vệ xuất hành đều là những kẻ tinh anh, vừa phát hiện trạng huống này liền rút ra bội kiếm bên hông, trực tiếp xông lên cắt mấy đao trên cổ con ngựa.

Con ngựa co quắp toàn thân mấy cái, rồi ngã thẳng xuống đất. Máu tươi chảy thành sông, nhiễm đỏ bùn đất xung quanh.

Đoàn xe dừng lại, rất nhiều người trong hoàng thất đều ra khỏi xe ngựa, hỏi thăm chuyện gì xảy ra.

"Cửu vương gia, ngài có bị thương không?" Rất nhiều đại thần cùng Hoàng tộc vây quanh Tịch Mân Sầm.

"Sao lại thế này, mới ra cửa thành chưa được bao lâu mà con ngựa lại như phát điên thế nhỉ?"

"Năm nay còn chưa tới được núi Triêu Dương thì đã xảy ra chuyện rồi. Có phải đây là một loại dấu hiệu hay không?"

Đủ các loại nghị luận, càng lúc càng thái quá.

Tịch Mân Sầm khoát tay, "Bổn Vương không có việc gì."

Bước vài bước tới cạnh Mạn Duẫn, xem xét quanh Mạn Duẫn mấy lần, rồi mới hỏi: "Duẫn nhi, có bị thương gì không?"

Mạn Duẫn lắc đầu. Lúc vừa phát hiện xe ngựa tăng nhanh tốc độ, trong đầu nàng liền hiện lên lời Phụ Vương, nên trước tiên liền vọt ra khỏi xe ngựa.

Huyên náo rất lớn nên chiếc xe ngựa khảm Kim Long đi đầu tiên cũng dừng lại theo.

Tịch Khánh Lân bước từ trong ra, "Xảy ra chuyện gì?"

một thị vệ hồi đáp: "Bẩm báo Hoàng thượng, con ngựa kéo xe Cửu vương gia bị phát cuồng. Nhờ phát hiện kịp thời, không có bất kỳ thương vong nào."

Nghe không có thương vong, sắc mặt Tịch Khánh Lân khá hơn nhiều, "Nếu vậy chúng ta tiếp tục lên đường thôi.”

Thời gian vừa qua, nghe đồn là quan hệ giữa Cửu vương gia và Hoàng thượng càng ngày càng căng thẳng. Giờ nhìn thấy đúng là không giả. Xe ngựa của Cửu vương gia đã báo hỏng, muốn đi tiếp thì đi bằng cái gì? Chẳng lẽ đi bộ lên núi Triêu Dương?

Khoảng cách từ nơi này đến núi Triêu Dương nếu ngồi xe ngựa thì phải mất ít nhất nửa ngày. Nếu đổi thành đi bộ thì có khi mọi người tế bái xong Cửu vương gia còn chưa tới.

Đọc truyện chữ Full