Hai ngày tiếp theo, Triệu Đạc Trạch ra bạc cùng Khương nhị gia ăn nhậu chơi bời, có khi Khương nhị gia nhàn rỗi đến nhàm chán sẽ chỉ Triệu Đạc Trạch làm như thế nào để dưỡng trùng, đấu quắc quắc, đua rượu đánh nhau.
Những chuyện này Tần vương thế tử chưa bao giờ trải qua, nghe mà choáng váng.
Khương nhị gia khinh thường Tần vương thế tử:
- Ngươi còn dám xưng là hoàn khố công tử? Này nọ cũng không hiểu? Thanh danh hoàn khố ăn công tử làm sao có?
- …
Triệu Đạc Trạch tự ti, thì ra muốn làm công tử ăn chơi trác táng thì phải giống như Khương nhị gia?
Không biết từ khi nào thì Triệu Đạc Trạch nổi danh là hoàn khố công tử.
Nếu nghiêm túc mà nói, hắn không ham rượu, không đánh nhau, không nháo sự, không phiêu xướng(=thanh lâu), cũng không bao dưỡng ngoại thất.
Ngay cả ý niệm cường đoạt mỹ nhân cũng bị Khương Lộ Dao diệt sạch, sao hắn lại nổi danh là hoàn khố công tử?
Khương nhị gia tỏ vẻ thấu hiểu vỗ vỗ vai Triệu Đạc Trạch:
- Về sau ta sẽ mang ngươi đi chơi.
- Không được, ta sợ Dao Dao trách ta.
- Không có việc gì, Dao Dao sẽ không trách ngươi, nàng chưa từng ngăn cản ta chơi bời, chỉ cần đừng quá phận là được, tỷ như kỹ nữ tuyệt đối không thể đụng vào.
Đó là đối với ngươi…… Triệu Đạc Trạch tin tưởng Khương Lộ Dao nhất định sẽ xem trọng tiêu chuẩn.
Huống chi nếu hắn đi theo Khương nhị gia chơi bời, sẽ có ngày tháng tự tại, nhưng hắn không phải là Khương nhị gia, thông qua chuyện lần này đối đầu với Từ Nghiễm Lợi, Triệu Đạc Trạch càng muốn hướng tới quyền lợi, cảm giác làm mưa làm gió mới là điều mà tâm trí hắn hướng về.
Lúc hắn đứng trước mặt hoàng thượng tố giác Từ Nghiễm Lợi mưu hại Dương gia, hoàng thượng thay đổi sắc mặt, triều thần kinh ngạc khó nói ra lời.
Này nọ hết thảy đều khiến Triệu Đạc Trạch khoái cảm, thao túng đại sự quả nhiên so với chuyện phân cao thấp với Tần vương thì thú vị hơn nhiều.
Trong giây lát Triệu Đạc Trạch đã giác ngộ, muốn chân chính nắm giữ vận mệnh của chính mình, chỉ có thể làm người mạnh nhất.
Mười tám năm trước sinh tử không nằm trong tay hắn, mười tám năm sau, hắn muốn ai sống thì sống, muốn khiến ai chết...Thì phải chết.
Đại án này khơi mào dã tâm của Triệu Đạc Trạch, cũng khiến hắn hạ quyết định thu nạp thuộc hạ do ngoại tổ phụ cùng tổ phụ lưu lại.
Trên đời này không có ai có tư cách kế thừa thực lực của lão Tần vương cùng Dương gia hơn hắn, còn về vật này nọ của phụ vương, chỉ cần hắn thực lực đủ cường, ai có thể từ trong tay hắn cướp đi tất cả?
Khương nhị gia gãi gãi đầu, Triệu Đạc Trạch nghĩ gì hắn đoán không được, nhưng rất nhiều đại thần đều có bộ dạng như Triệu Đạc Trạch lúc này.
Khương nhị gia không hiểu dã tâm của bọn họ, hắn cũng sẽ không dùng cuộc sống của mình áp đạt yêu cầu người khác.
Chỉ hy vọng Triệu Đạc Trạch có thể nhớ kỹ lời thề, đừng cô phụ khuê nữ của hắn.
- Ngươi thành Long cũng tốt, cơ hàn cũng thế, nhớ rõ, chỉ cần ngươi thú khuê nữ của ta, thì ngươi chính là tiểu tế của ta, tương lai nếu thật sự không chịu nổi nữa, thì hãy theo ta, ta sẽ đem kinh nghiệm dưỡng trùng giao cho ngươi, nhất định không sợ chết đói.
- …
Triệu Đạc Trạch vô ngữ, cũng đúng, coi chuyện này như là một con đường lui, cho dù trên đời này mọi người vứt bỏ hắn, thì Khương nhị gia vẫn sẽ thu lưu hắn, chỉ cần hắn không cô phụ Dao Dao.
- Nếu tương lai ta có thể là đại thần, nhạc phụ đại nhân, người muốn cái gì ta cũng cho người, quyết không nuốt lời.
- Thật ra ta cũng không muốn gì nhiều, ăn ngon uống tốt là được.
Khương nhị gia nghĩa khí nói với Triệu Đạc Trạch, trong lòng cũng tăng thêm vài phần hảo cảm, nam nhân có bản lĩnh có chí khí mới xứng với Dao Dao.
Khương nhị gia biết Dao Dao khó được, cho nên hắn không có đem đám bằng hữu có nhân gia tốt giới thiệu cho nữ nhi.
Cùng Tần vương thế tử có hôn ước là Vĩnh Ninh hầu thế tử, Khương nhị gia chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm Vĩnh Ninh hầu thế tử.
Trước kia hắn không dám nghĩ, cũng sợ phiền toái, hiện giờ nếu hắn đã vào thiên lao, chỉ cần có thể sống mà đi ra ngoài, vị trí Vĩnh Ninh hầu thế tử không phải hắn thì là ai?
Ở trong thiên lao ăn ngon uống tốt còn được trở thành Vĩnh Ninh hầu thế tử, Khương nhị gia cảm thấy cho dù hồi phủ phải quỳ bàn tính, lấy lòng khuê nữ cũng đáng giá.
Đại trượng phu không thể một ngày không có quyền, Khương nhị gia có thể không cần quyền lợi địa vị, nhưng cũng không thể để phù sa chảy ra ruộng ngoài.
Sau này hắn gặp mặt Triệu vương cũng tự tin hơn, có tước vị cùng không có tước vị rất khác nhau.
Tần Vương phủ.
Tần vương ở trong phòng bực bội đi tới đi lui, Tần vương phi biết tin Tần vương thế tử cáo trạng Từ Nghiễm Lợi bị nhốt vào thiên lao, nàng lấy danh nghĩa là phải chiếu cố Từ Anh, tránh gặp Tần vương, cho nên chỉ có Tần vương vì ái tử mà phát sầu.
- Chủ tử Từ đại nhân có thể hay không…
- Ta nói cũng vô dụng, chuyện này ai nói cũng vô dụng, phải xem ý tứ của hoàng thượng.
Tần Vương phi đang nhuộm màu móng tay (=sơn móng), nhẹ nhàng thổi thổi móng tay.
- Lát nữa đưa điểm tâm khuya cho Dật nhi cùng vương gia đi.
- Người cũng thật đau tiếc nhị thiếu gia, cơ hội tốt như vậy lại nhường cho nhị thiếu gia.
- Ta làm chuyện này, ngươi không hiểu, ta muốn gì, ngươi cũng không hiểu, ngươi chỉ cần biết Dật Nhi giống như thân sinh nhi tử của ta, ở vương phủ người nào dám bạc đãi Dật nhi, ta quyết không tha.
- Nô tỳ hiểu Dật thiếu gia đối với người vô cùng hiếu thuận, cũng cảm kích người, nếu không có người, Dật thiếu gia có thể có ngày hôm nay?
Tần Vương phi nâng bàn tay bạch ngọc, cẩn thận xem xét móng tay, màu đỏ tươi như máu.
- Ngươi phải chú ý hướng đi trong cung, nghe xem hoàng hậu nương nương nói như thế nào, nếu chẳng may hoàng thượng không chịu được sự phản đối ý kiến của trên dưới triều thần mà tra rõ Từ Nghiễm Lợi…… Ta cũng nên sớm an bài, cũng không thể bạc đãi Anh nhi.
Hiện giờ người khẩn trương nhất là hoàng hậu cùng thái tử, từ đầu xuân long thể hoàng thượng bất an, căn cứ theo lời mật báo hoàng thượng từng phun huyết……
Chỉ sợ hoàng thượng đã sớm chọn phụ thần cho thái tử, cho nên Từ Nghiễm Lợi mới có thể đưa Từ Anh vào kinh.
Nếu lần này Từ Nghiễm Lợi suy sụp, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thái tử, hoàng thượng vì thái tử chuẩn bị an bài lại bị huỷ hoại hơn phân nửa.
Không biết hoàng thượng còn tâm lực lại vì thái tử lựa chọn phụ chính đại thần hay không.
Một khi Từ Nghiễm Lợi suy sụp, Từ Anh chính là một quân cờ chết, Tần vương phi nhíu mày, cho dù là quân cờ chết, cũng phải vì mình mà cống hiến mới được.
Dám cáo trạng đả đảo Từ Nghiễm Lợi chính là đại anh hùng, tất nhiên Tần vương thế tử sẽ nổi danh trong thiên hạ, đây là điều mà Tần vương phi không thể tiếp nhận.
- Phủ thái tử đèn đuốc sáng trưng, nô tỳ nghĩ thái tử thật sự khẩn trương vì vụ án của Từ đại nhân, có khi nào có người đi thiên lao…
- Ngươi nghĩ thế tử gia không có chuẩn bị mà dám đi vào thiên lao?
Tần vương phi ngăn chận hạ nhân có tâm tư nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của:
- Hiện tại ta không động tới hắn, đương nhiên là ta có dụng ý, không chỉ không mượn cơ hội này động thủ, ta còn muốn bảo hộ Tần vương thế tử, hiện tại còn chưa phải lúc lật con át chủ bài, Thương nhi còn chưa chuẩn bị thỏa đáng.
- Ngươi sai người đi xem Anh nhi, khuyên nàng đừng lo lắng…
Tần vương phi chuyển động đôi mắt:
- Thôi, để ta đích thân đi một chuyến, cọc kiện tụng này, thế tử gia thành bại đã là tứ lục, hiện tại ta có chút hồ đồ, sao thế tử gia lại dám trực tiếp đối đầu cùng Từ đại nhân? Điều này không giống hành ngôn của hắn trước giờ, sai người chú ý hướng đi của đám thuộc hạ của thế tử gia.
- Tuân mệnh.
Tần vương phi chỉ để ý Tần vương thế tử ra hậu chiêu, căn bản là không lưu tâm đến Khương nhị gia.
Trong mắt nàng, chẳng qua Khương nhị gia chỉ là người bị thế tử gia chọn để ném ra dò đường mà thôi.
Trong thư phòng, Triệu Đạc Dật khuyên nhủ Tần vương:
- Phụ vương có tức giận cũng không thể không màng đến sự sống chết của đại huynh, người tốt nhất hãy sớm an bài, nhi tử sợ Từ đại nhân…
Mấy năm gần đây Từ Nghiễm Lợi rất ương ngạnh, ở Giang Nam có căn cơ, vây cánh trải rộng trong triều dã.
Một khi Từ Nghiễm Lợi thẹn quá thành giận, Triệu Đạc Trạch sẽ gặp nguy hiểm, Triệu Đạc Dật nhẹ giọng nói:
- Nhi tử cho rằng nên đề phòng đến người mồi lửa.
- Trừ Triệu vương điện hạ không còn cơ hội thừa đế, hoàng trưởng tử, tam hoàng tử, tứ hoàng tử, vẫn còn có người duy trì, tuy hoàng trưởng tử thân thể không tốt, nhưng hoàng trưởng tử không chỉ là trưởng tử của bệ hạ, còn là nhi tử của Thục phi người khiến hoàng thượng áy náy hổ thẹn nhất, hai nhi tử của hắn đều là nhân trung chi long, trong đám hoàng tôn, hoàng thượng cũng coi trọng hai người bọn họ nhất.
Tần vương hít sâu một hơi, ánh mắt thâm trầm, hỏi:
- Bọn họ sẽ mượn đao giết người?
- Kỳ thật người muốn đại huynh xảy ra chuyện không phải chỉ có Từ đại nhân, còn có thái tử điện hạ, phụ vương, người đừng xem thường đại huynh, gần đây bát đại tổng binh chuẩn bị vào kinh báo cáo công tác, nhi tử cho rằng nếu lời đại huynh nói là thật, thì không có cơ hội nào thích hợp để đả đảo Từ Nghiễm Lợi hơn lúc này. Từ khi tổ phụ cùng Dương Soái qua đời, biên cương vẫn không ổn định, bao gồm Liêu Đông, Liêu Dương, Mông Cổ phần lớn lãnh thổ đã thành miếng mồi cho Man Di, sắp đến mùa thu hoạch, Man di không chịu trồng trọt, chỉ biết đoạt lấy, bát đại tổng binh muốn làm theo ý mình, hoàng thượng lại không tin bọn họ, liên tiếp điều bọn họ thay quân, bọn họ không nhất định có thể ngăn cản được Man Di.
- Cho dù bọn họ có tâm, đánh giặc không phải chỉ cần có tướng quân là được, Dương Soái một tay thao luyện ra quân đoàn thép vào lúc này sẽ bảo trì trầm mặc sao?
Sắc mặt Tần vương biến đổi, trong lòng sợ hãi nói:
- Nói như vậy, Trạch nhi làm đúng rồi?
- Vẫn là muốn xem thử xem có người cùng đại huynh hợp mưu hay không, nói động bát đại tổng binh cũng không phải là một việc dễ dàng, ai cũng biết có thế dựa thế, nhưng dựa thế như thế nào còn phải bố trí kỹ càng tỉ mỉ, ngàn vạn lần không thể làm qua loa, nếu không có uy vọng nhất định, cho dù đăng cao danh vọng, cũng không đạt được thiên hạ, chỉ cần có thể khống chế cục diện, hoàng thượng sẽ không dễ dàng động vào Từ đại nhân, chân tướng vụ thảm án Dương gia chỉ có đại huynh mới có thể để ý.
Triệu Đạc Dật cũng không để ý đến Tần vương đích phi Dương thị, hắn chỉ nhận Tần vương phi hiện giờ là mẫu.
Tần vương hỏi:
- Ngươi nói xem hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Hay là để ta đi liên hệ với bát đại tổng binh? Không được, nếu ta đi, không chừng hoàng thượng sẽ cấm vòng Tần vương phủ.
- Không sai.
Triệu Đạc Dật tiếc nuối thở dài, cưỡng chế nhiệt huyết, chỉ có thể nhìn cơ hội tốt nhất ở trước mắt hắn trôi đi.
Cho dù hắn đoán được bước tiếp theo nên làm như thế nào, Tần vương nhất mạch căn bản không thể nhúng tay, đừng nhìn thấy thái hậu che chở Tần vương mà lầm, nếu thật sự muốn xung đột với hoàng thượng, cho dù là thái hậu cũng không được.
Hoàng thượng mới là đế vương danh chính ngôn thuận của Đại Minh.
- Nhi tử nghĩ cần phải bảo hộ đại huynh, chuyện này đặt lên hàng đầu.
- Dật nhi, ngươi thực tốt.
Tần vương mang vài phần tiếc nuối, đáng tiếc dù hắn xuất sắc hơn nữa cũng không phải đích phi sở sinh.
Triệu Đạc Dật khiêm tốn nói:
- Trong thiên hạ không thiếu người tài ba, nhi tử có thể nghĩ ra, người khác cũng có thể nghĩ, phải xem các hoàng tử ai nhanh tay hơn ai, ai nghĩ dài lâu.
P/s bắt đầu đấu sâu rồi nha các nàng. đừng quên vote ủng hộ ta nha😙😙😙😙😙😙😙
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hầu Môn Kiêu Nữ
Chương 45-1: Xuất ngục (1)
Chương 45-1: Xuất ngục (1)