Gia Hân về nhà trước tiên là đi nhanh về phòng tẩy rửa bản thân, cô không muốn người nhà nhìn thấy cô chật vật trở về nên lần nào cũng chọn đêm để làm việc, một là thuận tiện hai là khỏi lo bị nói ra nói vào, nếu là ban ngày thì cô ra chỗ nào đó rồi đợi đêm mới về.
Hôm nay thật không may cho Gia Hân, Kiệt Kiệt buổi tối đi ra ngoài kiếm đồ ăn đêm do cậu học bài quên thời gian, vừa xuống tới bếp thì thấy bóng đen đi nhanh vào nhà lên lầu, Kiệt Kiệt nhìn thấy bóng người vào phòng chị cậu, cậu thiếu chút nữa la lên nhưng nhìn hình dáng giống chị nên câu chậm rãi đi lên lầu, cửa phòng vừa đống lại cậu lập tức đi tới mở khi chưa kịp khóa chốt.
_“ Chị.” Nhìn người trong phòng là Gia Hân thì Kiệt Kiệt rha3 tâm, nhưng thấy chị như là vừa đánh nhau xong miệng còn dính máu làm cậu hốt hoảng vừa định nói gì thì bị Gia Hân bịt miệng lại.
_“ Um... Um... Um......”
_“ Im lặng tí đi.”
_“ Um... Um... Um... Um......”
_“ Em muốn ba mẹ thức dậy nhìn chị thế này sao hả?.”
Gia Hân nhìn thấy Kiệt Kiệt thì bất ngờ sau đó thị sợ cậu la lên, nhanh chóng đi tới bịch miệng cậu lại không cho cậu nói rồi cảnh cáo cậu, thấy Kiệt Kiệt im lại cô từ từ thả tay ra.
_“ Chị muốn giết em hả?. Bịt luôn mũi sao em thở được a.” Kiệt Kiệt được thả thở hổn hển nói, lúc nãy thậy là ngạt chết cậu, tính ra cậu không phải muốn la lên mạ là cậu muốn hỏi vì sao chị lại như vậy, ai ngờ chị vị phòng ngừa mà ra ra tay trước làm cậu hết hồn.
_“ OK, chị xin lỗi được chưa, mai chị bồi thường con chíp mới mua của chị được chứ nhóc.” Gia Hân bắt đầu dụ dỗ nhóc con này.
_“ Em không đấu lại chị em thua, nhưng phải cho em biết chị như thế này là thế nào mới được?.”
Kiệt Kiệt không chịu thua kém, nó muốn biết nguyên nhân, cũng như công việc cuâ chị có nguy hiểm gì không a.
_“ Thôi được chị kể, nhung nghe xong thì về phòng ngay chi chị.”
_“ Em biết rồi a”
Gia Hân không còn cách nào khác đành phải kể lại cho Kiệt Kiệt nghe một lần, cô biết nếu không nói hôm nay sẽ không yên thân với câu đâu.
………………
Cùng lúc đó tại một ngôi nhà gỗ trong rừng Tiết Huy Nhan mang theo một bụng nghi hoặc mà đi nhanh vào bên trong. TTrong nhà vắng vẻ không một bóng người, Tiết Huy Nhan nóng nảy lớn tiếng gọi
_“ Sư Phụ người mau ra đây a.” Thấy gọi to không hiệu quả ánh mắt hắn lé lên bất đầu ngồi trên ghế để đồ mua được lên bàn chậm rãi nói. _“ Sư phụ người không ra thì coi như rượu và thịt này con đem đi vậy.”
Vừa nói xong thì bóng người vọt vào từ cửa, may mà hắn tránh kịp nếu không phải là ngồi dưới đất rồi.
Khi nhìn được, chỉ thấy một lão già râu tóc trắng xóa ngồi ngay tại nghế lúc nãy hắn ngồi tay vừa xé đùi gà miệng vừa nói.
_“ Thằng nhóc thối tha, muốn sư phụ đánh mông ngươi không, mau đem cả rượu ra cho ta nhanh lên.”
_“ Sư phụ người thật là con sâu rượu đó.” Hắn lắc đầu nói, vừa nói vừa lấy hai bịnh rượu để lên bàn rồi ngồi đối diện sư phụ hắn.
_“ Ta là sư phụ ngươi ngươi dám nói thế hả.” Thẹn quá hóa giận ông lão ném cái xương gà ra ngoài mắng lên vì bị nói trúng tim đen của lão.
Cũng không thể trách ông được, nếu không có rượu ông không thể say mạ không thể say ông sẽ không thể quên được chuyện năm đó ông làm ra cho huynh ấy.
_“ Sự thật không chối cãi được mà.” bĩu môi một cái, hắn tiếp tục nói.
Thậy không biết sư phụ làm sao làm được thiên sư nữa, thật phải gọi là lão sâu rượu mới đúng nha. Nhớ tới chuyện cần nói, hắn nghiêm túc lại nhìn thẳng sư phụ hắn lên tiếng.
_“ Sư phụ con có chuyện hỏi người đây.”
_“ Chuyện gì nói đi.” Nhìn thằng nhóc trước mắt bộ dạng nghiêm túc làm ông cũng không thể nào đùa được trầm giọng lại kêu đệ tử của mình nói cho ông nghe.
_“ Con từng kể cho sư phụ nghe một cô bé đồng đạo như con ở trường sư phụ còn nhớ a.”
_“ Thế nào thích con bé đó rồi hử.”
Hắn vừa nói thì ông lão đâm cho một câu làm hắn hắc tuyến đầy đầu rồi, sư phụ a người không thể nghĩ chuyện khác được hả. Ông lão cười cười đắt ý nhìn thắng nhóc đệ tử thay đổi sắc mặt.
_“ Su phụ đó không phải chuyện chính, mà là thanh kiếm Long Thanh Kiếm không còn a.” Hắn tức giận giọng cũng lớn hơn.
Chỉ là khi nghe xong ông lão cười cười, sau đó mới nắm được mấu chốt cửa câu nói ông mới gần như hét lên.
_“ Con nói cái gì?.”
Tiết Huy Nhan hết nói nổi với ông ấy, sau lại chậm rãi nói hết chuyện hôm nay cho ông lão nghe.
………………
Sau khi Gia Hân.kể xong cho Kiệt Kiệt nghe thì cậu thất thần, cậu không ngờ chuyện như vậy thật quá nguy hiểm, rồi còn những gì trước kia chị phải làm sao a, vì sao chị lại gánh chịu một mình hết thẩy như vậy.
_“ Kiệt Kiệt em nhớ chị làm việc là theo đạo chị học, chị là thiên sư trách nhiệp phải bắt quỷ hàng ma em hiểu không?.” Nhìn ra Kiệt Kiệt suy nghĩ Gia Hân nắm lấy vai cậu nghiêm túc nói
_“ Em hiểu, nhưng mà chị bị thương. Chị, sau này Kiệt Kiệt lớn chị cho Kiệt Kiệt theo nha.” Kiệt Kiệt gần như bất lực sau đó như quyết định gì nhìn Gia Hân nói.
_“ Kiệt Kiệt hiện giờ điều mà em cần làm là học và chơi, để cho ba mẹ không phải buồn phiền, nếu sau này chị thấy được sẽ đưa em theo.”
Gia Hân không thể nói gì nữa vì cô nếu nói thêm nữa sẽ làm Kiệt Kiệt suy nghĩ tới phương,án cực đoan đành đồng ý sau này lớn sẽ dẫn cậu theo cùng.
_“ Kiệt Kiệt hiểu.”
_“ Còn bây giờ em mau về phòng ngủ sáng mai còn đến trường.”
_“ Vâng ạ.”
_“ Ngoan.”
Thấy Kiệt Kiệt hiểu được ý của mình Gia Hân dặn dò đôi câu rồi để cậu về phòng ngủ, còn cô thì cũng tẩy rửa rồi nghĩ ngơi.
………………
_“ Con là nói hai thanh kiếm hợp làm một.” Sau khi nghe xong chuyện Tiết Huy Nhan kể thì ông lão đờ người nói lên được một câu.
_“ Dạ, sư phụ.” Hắn mờ mịch trả lời
_“ Thanh kiếm khác kia tên gì?.”
_“ Phụng Hỏa Kiếm.”
Nghe tên kiếm ông lão đứng bật dậy làm hắn hết hồn, từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ hắn phản ứng lớn đến vậy.
Long Thanh Kiếm, Phụng Hỏa Kiếm. trong đầu ông lão điều là tên của hai thanh kiếm này, là huynh ấy phải không, là huynh ấy tới sao, huynh ấy xuống núi rồi sao, huynh ấy đến làm gì đây tới tìm bắt ông sao, không không thể nào, người dùng kiếm là một bé gái, không lẽ huynh ấy nhận nữ đệ tử, chắc là như vậy rồi không khác được chắc là như vậy.
_“ Sau này con phải theo cô bé kia không được tách ra, con nhớ không được để mất con bé đó nghe không.” từ trong suy nghĩ tỉnh lại ông lão nghiêm túc nhìn Tiết Huy Nhan nói.
nếu thật là đệ tử huynh ấy chắc chắn sẽ biết huynh ấy ở đâu chỉ cần theo con bé sẽ gặp lại huynh ấy, huynh ấy từng nói Long Phụng Kiếm một khi hợp thể sẽ là ngày chấn hưng mao sơn.
_“ Dạ, nhưng mà sư phụ.......” Tiết Huy Nhan thắt mắt muốn hỏi nhưng bị cắt ngan.
_“ Đừng hỏi ta nguyên do, sau này con sẽ hiểu.”
lấy lại thái độ cà lơ phất phơ ông lão nói nhẹ nhành với hắn. Chỉ là câu tiếp theo của Tiết Huy Nhan làm ông lão phải dựng tóc gáy.
_“ Dạ, còn một chuyện con muốn hỏi, sư phụ con.có nói với người là con đi bắt cáo yêu, hỏi người cách trừ nó người lại chỉ sai cho con ha.” Tiết Huy Nhan nhớ tới mình bị lừa lập tức hỏi.
_“ A, buồn ngủ quá, buồn ngủ quá ta đi ngủ đây, tạm biệt.”
Ong lão lập tức giả đò hồ đồ nói rồi chạy biến, Hắn nhìn thấy thì tức giận hét lên.
_“ SƯ PHỤ..u..u.........”
………………
Gia Hân trị thương một ngày tại nhà, may mà cô học được cách từ sư phụ nếu không thì khó mà nói a. Gia Hân nhìn ngày cuối tuần hôm nay lắc đầu, cô phải đi làm nữa rồi đến ngày hứa hẹn với mẹ cô không thể bỏ lỡ được àiiii.
Như thường lẹ cả nhà ăn sáng xong thì ai làm việc nấy, Trâu Tâm Tâm thường thường liếc nhìn Gia Hân làm cho Gia Hân phải rùng mình một cái bắt đắt dĩ nói.
_“ Mẹ à con biết mẹ sốt ruột nhưng hiện giờ là buổi sáng nha, chúng ta phải đợi chiều mới có thể đi được a.”
Trâu Tâm Tâm cười trừ với Gia Hân ngượng ngùng cuối đầu làm tiếp công việc. Trâu Tâm Tâm nhận hàng về làm tay ở nhà, bà không thích ra ngoài nhiều với lại nếu bà đi làm trong nhà không còn ai thì cơm nước ai lo đây, Trâu Tâm Tâm không muốn cả nhà ăn cơm tiệm, cũng không muốn ở không không làm gì nên dù kiếm ít tiền chút cũng muốn ở nhà làm.
Lay hoay qua lại thì tới 4h30 hai mẹ con bắt đầu chuẩn bị lên đường, và đương nhiên cơm nước diều nấu xong mới đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Linh Nhãn
Chương 30
Chương 30