Buổi chiều Lương Thần Quang mang tin tức tiến vào cửa thành U châu, sau đó cưỡi ngựa tới Cố gia.
Cố Cảnh Ngô chân trước mới từ nha môn về đến nhà, sau lưng liền nghe được người gác cổng báo lại, có thái giám tuyên chỉ từ kinh thành đến.
Trong lòng hắn nghi hoặc, nghĩ không ra sẽ là chuyện gì, vội vàng chuẩn bị, mang thê nữ đi tư đường nghe chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, U châu thừa tuyên bố chính sử, tư Bố Chính Sứ Cố Cảnh Ngô có nữ nhi Cố Thiền, tướng mạo xuất chúng, đoan trang hiền thục, tài đức toàn vẹn, trẫm nghe thấy rất thích... Đặc biệt đem nàng gả cho tam hoàng tử Tĩnh vương Hàn Thác làm Vương phi...”
Cố Thiền quỳ trên mặt đất, mờ mịt tiếp nhận thánh chỉ màu vàng trên tay Lương Thần Quang. “Cố đại nhân, tam phu nhân, nhị cô nương, chúc mừng.” Lương Thần Quang liên tục chúc mừng, vẻ mặt tươi cười, thần sắc dễ chịu nhưng vẫn ra dáng Đại nội tổng quản.
Ninh thị là muội muội ruột của Hoàng hậu, Cố Cảnh Ngô cùng hoàng đế là anh em cột chèo(1), Cố Thiền cũng sẽ trở thành Tĩnh vương phi.
Lương Thần Quang là người thông minh, nhà này toàn là hoàng thân quốc thích, có thể giao hảo thì tất nhiên sẽ không kết thù kết oán, dù sao hắn ăn cũng không mệt đâu.
Nha hoàn dâng nước trà cho Lương Thần Quang, Cố Cảnh Ngô cùng hắn uống trà hàn huyên, đúng vào thời gian bữa tối, liền mời Lương Thần Quang lưu lại dùng cơm.
Nếu ở kinh thành, sau khi nội thị tuyên chỉ nhiều nhất chỉ dùng một ly trà, nghỉ tạm một lát liền phải về cung phục mệnh, không thể trì hoãn lâu.
Nhưng đây là ở ngoài U Châu ngàn dặm xa xôi, cưỡi ngựa cũng muốn mất ba tới năm ngày mới đến kinh thành, tự nhiên sẽ có thời gian ăn xong bữa cơm.
Lương Thần Quang xoa thắt lưng, một chút cũng không khách khí từ chối, lập tức đáp ứng.
Hoàng thượng đưa lệnh xuống, một đường 800 dặm mệt mỏi, ngựa đều không đếm được đã đổi bao nhiêu lần, chỉ mới một ngày liền từ kinh thành đi tới U châu, chỉ tội nghiệp bộ xương già của ông, cơ hồ đều rã rời.
Đại Ân hoàng tử bình thường là mười bốn tuổi liền có trưởng cung nữ khuyên dạy nhân sự(2), mười lăm, mười sáu tuổi thì tứ hôn, mười tám tới hai mươi tuổi liền thành hôn. Thế nhưng Tĩnh vương nay năm đã hai mươi bốn, thật sự là quá muộn.
Lương Thần Quang thầm nghĩ, cũng không biết Hoàng thượng đột nhiên gấp cái gì. Theo như ông nghĩ, muốn gấp đã sớm nên nóng nảy, đằng này đã trì hoãn qua nhiều năm, hiện tại lửa cháy đến nơi thì trễ một hai ngày thì có sao đâu?
Bất quá, ông cũng chỉ dám oán thầm một chút, trên mặt cũng không thể lộ ra bất mãn.
Ninh thị lệnh cho nha hoàn mang tới một cái hồng bao, tự mình đưa tận tay cho Lương Thần Quang: “Công công có biết vì sao bệ hạ đột nhiên tứ hôn không?”
Nàng ở kinh thường xuyên tiến cung, cùng Lương Thần Quang rất quen thuộc, liền lớn mật tìm hiểu, nhưng lại sợ đối phương hiểu lầm: “Mấy ngày trước đây vừa có thư của tỷ tỷ nhưng vẫn chưa thấy nhắc tới. Chuyện này rất đột ngột, Lương công công người xem, Xán Xán của ta cao hứng đến độ ngây người.”
Ninh thị đương nhiên biết Cố Thiền ngẩn người không phải bởi vì cao hứng, bất quá Lương Thần Quang là nội thị bên người Nguyên Đồng đế, ở trước mặt hắn, vạn lần không thể lưu lại chuyện gì, nữ nhi nếu không diễn trò, bà làm nương dù sao cũng phải giúp đỡ giảng hòa.
Lương Thần Quang nghe vậy nhíu mày, hừ, muốn thám thính tin tức, ông mới sẽ không nói cho bọn họ biết là Tĩnh vương viết thư cầu Hoàng thượng tứ hôn, “Nhị cô nương từ nhỏ liền băng ngọc tuyết rất đáng yêu, thông minh lanh lợi, hợp ý người, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương đã sớm nhìn trúng nhị cô nương làm con dâu cũng không kỳ lạ.”
Hắc hắc, nói mà như chưa nói, Lương Thần Quang âm thầm đắc ý, Hoàng hậu nương nương kỳ thật cũng không biết cái gì đâu.
Ninh thị không hỏi nhiều, trong lòng bà lo lắng, nữ nhi gả cao, vẫn là gả hoàng tử, tương lai bị ủy khuất vợ chồng bà chưa hẳn bảo hộ được nàng. Lỡ như bởi vì quan hệ với tỷ tỷ, Tĩnh vương đối với nữ nhi có hiềm khích, thì nửa đời sau nữ nhi liền không được thuận ý.
Ninh thị sợ lúc trước nữ nhi cùng Tĩnh vương từng xảy ra chuyện không nên, hiện tại ngược lại lòng tràn đầy hy vọng nữ nhi cùng Tĩnh vương trong lúc đó đã sớm xem vừa mắt nhau, như vậy sẽ không lo lắng Tĩnh vương đối với hôn sự này bất mãn.
Đồ ăn rất nhanh mang lên bàn, Lương Thần Quang nhìn sắc hương vị câu toàn, tám mặn một canh, thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, rốt cục cũng có thể ăn canh nóng món ngon. Bất quá, chiếc đũa là chuyện gì xảy ra?
Hắn đùa nghịch cầm chiếc đũa bằng bạc, nghiên cứu thành thực nói: “Cố đại nhân không hổ là xuất thân từ hầu phủ, ngay cả chiếc đũa đều rất chú ý.”
Một đôi đũa này dùng bạc làm thành, theo thị trường ít nhất cũng là hai lượng, một đôi đũa này của Cố gia người nghèo khổ làm cả đời đều không đủ.
Cố Cảnh Ngô vội vàng giải thích, “Gần đây mới đổi, thật ra là có nguyên nhân.”
Ông tinh tế đem chuyện Ninh thị trúng độc nói một lần, đương nhiên không đề cập tới chuyện Cố Thiền biến mất và khúc mắc cùng Tĩnh vương.
Tuy rằng vẫn chưa tìm ra người hạ độc, nhưng Cố gia vẫn chưa chân chính hoàn toàn yên tâm, nên âm thầm điều tra nghe ngóng, đem đũa, chén nước trong nhà đổi thành đồ bạc, để tránh bị người ám hại.
Lương Thần Quang nghe được mùi ngon, còn tưởng rằng chỉ trong cung mới phức tạp, muốn phòng bị các việc xấu xa thủ đoạn, không nghĩ tới Cố gia đơn giản cũng sẽ gặp chuyện không may, nhưng lại càng thêm ly kỳ cổ quái, thú vị thật thú vị.
Chính là Cố gia nhị cô nương xem ra lớn lên không giống như trước, có điểm ngốc lăng, hay là do bị người đầu độc thành ra như vậy. Nguy rồi nguy rồi, Hoàng thượng không biết chuyện này, ông phải lưu tâm quan sát một phen, trăm ngàn lần đừng kêu Tĩnh vương điện hạ lấy cái ngốc tử về nhà.
Lương Thần Quang ở bên người Nguyên Đồng đế nhiều năm, từ người đến suy nghĩ đều luyện thành “Hoàng đế không vội thái giám vội”. Tuyệt chiêu này không ức chế được mà phát tác.
Cố Thiền còn chưa có phục hồi tinh thần bị khiếp sợ sau khi tiếp chỉ, tay cầm chén cơm, ăn mà không biết vị.
Hoàng thượng vì cái gì đột nhiên tứ hôn?
Kiếp trước cũng không có chuyện này.
Không, kiếp trước Hoàng thượng cũng tứ hôn, nhưng là ở hai năm sau, đem nàng tứ hôn cho Hàn Khải.
Cố Thiền vẫn cho là Ninh thị không mất, bản thân không cần tiến cung, hết thảy tất cả mọi việc đều đã khác trước, tự nhiên sẽ không phát sinh chuyện tứ hôn với hoàng tử, nàng có thể lựa chọn người mình muốn gả, có cuộc sống an tĩnh.
Không nghĩ tới, sự tình khác trước nhưng cũng hoàn toàn vượt qua dự kiến của nàng. Cố Thiền cũng hoài nghi, có thể hay không là Hàn Thác hướng Nguyên Đồng đế đề cập qua, mới có việc tứ hôn.
Nhưng mà thời gian không khớp, cho dù ngày ấy Hàn Thác bị tức giận rời đi sau đó lập tức viết thư, một đường chạy tới kinh thành cũng mất khoảng tám, chín ngày.
Huống hồ, đúng hắn làm hay không thì có gì khác nhau, hoàng mệnh không thể làm trái, nàng kiếp này vẫn là trốn không thoát tái giá lại một lần với Hàn Thác, vẫn phải cuốn vào việc mẫu tử tranh đấu, Hàn Thác cùng Ninh hoàng hậu......
Kỳ thật, vận mệnh thiên ti vạn lũ, giao triền như võng, càng không thể thoát, thoát ra không chỉ có mình nàng.
Cố Thiền cứu Ninh thị, thay đổi không chỉ vận mệnh người một nhà nàng mà mọi người mọi việc liên quan tới bọn họ đều đã chịu ảnh hưởng, tầng tầng tiến dần, gợn sóng không ngừng mở rộng, biến hóa trong lúc đó va chạm lẫn nhau, cuối cùng sẽ tạo ra tương lai của Cố Thiền hoàn toàn bất đồng với đời trước.
Lần này tứ hôn chẳng qua chỉ mới là mở đầu mà thôi.
- ----------------------------------------------------------------
Chú thích (beta):
(1) Anh em cột chèo: những người cùng làm rể cho một gia đình. Ví dụ trong trường hợp này, Ninh hoàng hậu và Ninh thị là hai chị em ruột, nên Nguyên Đồng đế (kết hôn với Ninh hoàng hậu) và Cố Cảnh Ngô (kết hôn với Ninh thị) sẽ là anh em cột chèo.
(2) Nhân sự: từ này ở đây có thể hiểu theo nghĩa là “việc người, việc đời” hoặc là “chuyện ăn nằm gái trai”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)
Chương 22: Vận mệnh
Chương 22: Vận mệnh