Editor: Bông Ngố
Beta: Cua Heo
Cầu thang gỗ lim tổng cộng có bốn mươi sáu bậc thang, Cố Thiền bước đi lại có cảm giác dài như cả đời.
Từ sau khi tứ hôn, đây là lần đầu tiên nàng cùng Hàn Thác gặp mặt, lại ngay trong hoàn cảnh xấu hổ này.
Lý Vũ Thành dẫn Cố Thiền đến nhã gian chữ Thiên, bước vào ngay trước cửa có bình phong làm bằng cây tử đàn điểm thúy khảm đá cao để trang trí. Nhìn qua liền thấy Hàn Thác ngồi ở phía trước cửa sổ hoa hồng, tay linh lung cầm nắp trà, thảnh thơi thưởng thức trà.
Khách nhân của Tùng hạc lâu không phải kẻ giàu thì cũng là người có địa vị cao, trang sức bài trí tự nhiên sẽ hết sức tinh xảo.
Nhã gian này tất cả đồ dùng đều bằng gỗ cây tử đàn, sau bình phong là bàn tròn thiết li Long Linh như ý lớn, trước bàn treo tám cây đèn đế tròn lung linh, lưng ghế dựa được khảm điền ngọc lớn bằng bàn tay, treo trên tường là bức tranh sơn thủy, cửa sổ khắc hoa mở ra đem cảnh phố nhìn không sót một cái gì, phía trước cửa sổ có hai chậu hoa hồng trắng, phía bên phải hé ra bức tranh tượng Phật Di Lặc, ngay cả chén trà cũng khắc một đóa hoa sen bạch ngọc tinh xảo, trong nước trà trong suốt từ từ nở rộ, trông rất sống động.
Nhưng Cố Thiền không có tâm tư thưởng thức những thứ này. Hàn Thác vẫn trầm mặc, không nhìn nàng, cũng không để ý nàng, nàng tính nói lời cảm tạ nhưng liền nói không nên lời.
Bọn họ gặp mặt lần cuối là một tháng trước, tình cảnh tan rã trong không vui vẫn còn rõ ràng, hiện nay hắn lạnh lùng như vậy, Cố Thiền cho dù trong lòng có cảm kích, thì cũng không thể không biết xấu hổ mà biểu hiện nhiệt tình.
Cố Thiền chỉ có thể nhìn chăm chú chén trà hoa sen, trên đầu cánh hoa khẽ điểm hồng, nàng mượn chuyện này che giấu không yên cùng bất an.
“Ngươi có biết hôm nay mình làm sai cái gì?” Rốt cuộc vẫn là Hàn Thác mở miệng trước.
Hàn Thác ngữ khí lạnh như băng lại nghiêm túc, chén trà nguyệt nha trong tay đặt lên bàn phát ra một tiếng vang nhỏ, tâm Cố Thiền cũng theo đó trầm xuống.
Nàng không trả lời được vấn đề của hắn, bởi vì căn bản không biết chính mình có sai, đành phải chậm rãi lắc đầu.
“Trước khi ngươi giúp người, chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sao? không biết tự lượng sức mình, đến cuối cùng không chỉ không thể giúp người khác, còn có thể hại chính bản thân. Nếu hôm nay không có ta ở trong này, hoặc cho dù có ở đây mà không thấy được ngươi thì sao? Ngươi hiện tại sẽ thế nào? Ngươi về sau như thế nào?”. Nếu không phải Hàn Thác đúng lúc phái người ra tay, thanh danh Cố Thiền hôm nay cũng hủy ở nơi này.
Khi đã nghe thân phận của nàng, sẽ không có người nào bận tâm đi tìm nguyên nhân hay nguồn gốc câu chuyện như thế nào, mà bọn họ sẽ chỉ biết đồn đãi tiểu thư của Bố Chính Sứ, Tĩnh vương phi tương lai bên đường bị bắt, bị tú bà nhìn thấy mặt, bị nô tài ôm ôm kéo kéo tiến vào thanh lâu...
Như vậy cho dù Cố Thiền cuối cùng có thể đào thoát, về sau cũng không có khả năng gả cho Hàn Thác, thậm chí căn bản đừng nghĩ gả cho người đứng đắn, chỉ sợ chỉ có thể xuất gia làm ni cô, thanh đăng cổ đèn mà sống hết đời.
Cố Thiền tuy nói không tình nguyện, nhưng cũng dần dần tiếp nhận chuyện phải gả cho Hàn Thác, thậm chí còn liệt kê ra một số lợi ích khi gả cho hắn. Đương nhiên, nếu có thể không gả vẫn là tốt nhất, nhưng nàng không tính đem hủy cả đời mình làm cái giá.
“Vương gia, thật sự cảm kích ngươi lại cứu ta một lần nữa.” Cố Thiền nhẹ giọng nói.
Lúc này nàng không hỏi lại làm sao để báo đáp Hàn Thác, gả cho hắn không phải tương đương lấy thân báo đáp rồi sao.
Hàn Thác cũng không buông tha nàng dễ như vậy, hắn thở dài một hơi trong lòng, đây đã muốn là lần thứ hai!
Lần đầu tiên còn chưa tính, nhưng đã nếm qua một lần mệt, cư nhiên nàng lại không nhớ lời giáo huấn, lần này nếu không nói nặng một chút, chỉ sợ tương lai còn không thiếu lần thứ ba, lần thứ tư...... Luôn luôn một hồi lại muốn té đau.
hắn đây là quan tâm quá bị loạn, đã có chút oan uổng Cố Thiền, hôm nay dù sao không phải nàng dẫn đầu đi giúp mẹ con kia, chẳng qua Hàn Thác không có nhìn thấy toàn bộ quá trình mà thôi.
“Còn có nha hoàn của ngươi.” Hàn Thác lại nói: “Bạch Hoa ngươi không chịu dùng, kết quả bên người đều là người không có đầu óc, thời khắc mấu chốt không biết bảo vệ chủ, ngược lại còn ngu ngốc bán đứng chủ tử?”. Hàn Thác ngữ khí quá kém, Cố Thiền theo bản năng liền muốn phản bác lời hắn nói, hoàn toàn không thèm để ý trọng điểm, “Nàng không phải nha hoàn, là thư đồng.”
Hàn Thác cười nhạo nói: “Chính là nữ nhi của nữ đầu bếp kia? Xuất thân thấp hèn, lại không có quy củ, hơn nữa không biết hộ chủ, quả thực không đáng tý nào, hôm nay ta thay nhạc phụ nhạc mẫu đem nàng xử trí.”
Cố Thiền kinh ngạc, vì cách xưng hô của Hàn Thác da mặt dày này, hơn nữa hắn như trước đối với mình hết thảy giống nhau, còn có: “Ngươi tính xử trí nàng như thế nào?”
Nàng đương nhiên nhìn thấy Giang Liên Nam và người Túy Hồng lâu cùng bị nhét vào xe ngựa, vốn tưởng rằng chẳng qua chỉ là diễn vậy thôi, tránh cho người ta nghị luận liên lụy Hàn Thác, nhưng nghe khẩu khí của hắn, tựa hồ không phải tính toán như vậy.
Hàn Thác nói: “Ngươi không cần biết, dù sao từ nay về sau nàng không bao giờ sẽ xuất hiện ở trước mặt ngươi nữa.”
Thế nào là sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt nàng nữa?
Trừ bỏ người chết, còn có tình huống gì có thể cam đoan một người vĩnh viễn không hiện ra ở trước mặt một người khác?
Cố Thiền vội la lên: “Nàng là người của ta, muốn xử trí cũng là tự ta làm. Hơn nữa, muốn dùng người nào, là chuyện của ta, không cần Vương gia quan tâm, xen vào việc của người khác.”
Khẩu khí nàng đông cứng gần như chống đối. Cố Thiền cũng không thích việc Giang Liên Nam vừa mới làm, nhưng như vậy cũng không đáng là tội chết, nhiều nhất chỉ là không để nàng bên mình nữa thôi.
Hơn nữa, Cố Thiền cảm thấy thật sự rất phiền chán thái độ này của Hàn Thác. Nàng không phải đứa trẻ ngốc, cho dù có chút việc thu xếp không được chu toàn, trước khi làm không nhìn trước ngó sau, cũng không cần hắn lấy cách giáo huấn tiểu hài tử mà giáo huấn nàng, lại càng không cần hắn thay nàng quyết định.
“Nếu ngươi không phải là Vương phi tương lai của ta, ta mới lười quản ngươi chết hay sống.” Hàn Thác không chút khách khí đáp lễ nàng: “nói cho cùng, nếu không phải phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, ta cũng sẽkhông lấy ngươi.”
Cố Thiền nghe vậy cứng họng, hơn nửa ngày mới tìm lại giọng của mình: “Vương gia, nếu Vương gia không muốn lấy, ta cũng không nguyện gả, còn không bằng mời Vương gia hướng Hoàng thượng đề nghị hủy bỏ cọc hôn sự này?”
Đều nói Hoàng thượng miệng ngọc lời vàng, nói cái gì thì là cái đấy, thánh chỉ đưa ra, không có khả năng sửa đổi, nhưng Hàn Thác là hoàng tử, tuy rằng không thể so với quan hệ phụ tử của gia đình bình thường, tóm lại cũng còn có thể có chút đường sống, nếu là hắn thử đề cập một lần cùng Hoàng thượng, chưa hẳn không có hi vọng.
Hàn Thác bị nàng chọc giận đến cười không ngừng: “Tốt, hiện tại ngươi cùng bổn vương về kinh, trước mặt phụ hoàng tỏ rõ thái độ, yêu cầu hủy bỏ hôn sự.”
hắn chớp mắt đã đứng lên, đi nhanh tới trước người Cố Thiền, bắt được cánh tay nàng, đem người hướng ra cửa.
Cố Thiền vừa mới nói xong liền phát giác không ổn, trong lòng có hơi chút hối hận, thấy Hàn Thác có hành vi như thế, dường như thật sự muốn dẫn nàng rời đi thì không khỏi kinh ngạc và sợ hãi, nhưng lại tránh không thoát bàn tay như kìm sắt của hắn.
Hàn Thác chính là đang hù dọa nàng, tứ hôn là do chính hắn cầu mà được, cũng là hắn quyết tâm mặc kệ Cố Thiền có nguyện ý hay không, trước đem người lấy về rồi hãy nói sau, làm sao mà có khả năng chỉ nói hai ba câu không hợp liền đổi ý.
hắn đem Cố Thiền kéo tới cạnh cửa, thấy nàng sợ tới mức hoa dung thất sắc, rốt cục dừng lại không nháo nữa.
Bất quá, Hàn Thác cũng không buông tay ra, chính là đem cánh tay rất nhanh kéo lại rồi ôm eo nàng, buộc nàng mặt đối mặt dựa vào trong ngực mình.
Cố Thiền căn bản không kịp chống đẩy, môi Hàn Thác đã không tha kháng cự đè ép xuống, hung hăng in lên cánh hoa của nàng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)
Chương 26: Nếu vô tình
Chương 26: Nếu vô tình