Không ngoài dự liệu của thái tử điện hạ, ngày hôm sau hắn đi bẩm báo cho Khang Hi, chuẩn bị mang thái tử phi đi tới ôn tuyền thôn trang một chuyến, lúc được thánh thượng cho phép quay trở về Dục Khánh Cung đã thấy thái tử phi đem mọi thứ linh tinh cần cho chuyến xuất hành chuẩn bị xong, còn để nhũ mẫu ôm Giáng Phúc chờ hắn trở về, xe ngựa cho chuyến đi cũng đã ở vào vị trí.
Vừa nhìn thấy củ cải đỏ hôm nay phấn khích hơn thường lệ, thái tử đối với hành trình tới ôn tuyền lần này không còn chút hy vọng gì, nhưng vẫn là muốn thử ngăn cản thái tử phi, “Phúc tấn, Giáng Phúc còn nhỏ, không thích hợp xuất hành, để nó lại ở trong cung đi.”
Thái tử phi thấy thái tử đã trở về, chính lúc đang phân phó cung nữ đứng ngay ngắn, sắp khởi hành được rồi, chợt nghe thái tử nói không nên mang củ cải đỏ đi chung, liền nói ngay không chút suy nghĩ, “Thái y nói, cơ thể Hoằng Thăng đang trong lúc phát triển mạnh, nên dẫn nó đi nhiều một chút.”
Thái tử nhíu mày, lời như vậy vừa nghe đã biết là mấy tên lang băm nói!” Nào có ai mang tiểu a ca mới mấy tháng xuất cung, bây giờ trời đông còn đang giá rét, lỡ như nhiễm hàn khí…”
Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy thái tử phi đã bảo Trữ ma ma cùng nhũ mẫu đem củ cải đỏ ôm vào trong xe ngựa, lúc này thái tử phi mới quay đầu đội mũ chóp cao lên cho thái tử, “Đều đã có gia ở đây, Hoằng Thăng làm sao có thể nhiễm hàn khí gì được, mà ôn tuyền còn là thứ dưỡng sinh rất tốt a. Chúng ta cũng lên xe ngựa thôi, cũng có thể đi sớm về sớm.”
Thái tử không nói gì nhìn thái tử phi tiến vào xe ngựa, nhìn cung nữ nhũ mẫu đứng bốn phía, thấy các nàng đều cúi đầu làm bộ không thấy gì, chép miệng một cái, cũng lên xe ngựa.
Thái tử, thái tử phi, và tiểu a ca ngồi xe ngựa trông rất bình thường, nhưng nội thất bên trong rất xa hoa rộng rãi, thái tử phi vào xe ngựa, liền nằm nghiêng xuống cùng củ cải đỏ đùa nghịch, lúc thái tử đi vào, thái tử phi ngẩng lên nhìn một chút, chờ xe ngựa lăn bánh chầm chậm ra khỏi cửa cung, thái tử phi xốc lên một góc mành cửa sổ xe, nhìn về phía hoàng cung càng lúc càng xa, sau đó buông mành, đột nhiên cảm thán nói, “Rốt cục cũng xuất cung.”
Thái tử nghe xong rất không nể mặt mũi dội cho hắn một chậu nước lạnh, “Đi ra thì thế nào, hay là muốn trở về.” Nói xong chênh chếch liếc mắt nhìn thái tử phi, “Bao nhiêu nữ nhân muốn vào trong cung, lại chỉ có mình ngươi đường đường là một thái tử phi, đầu óc thấm nước là muốn rời khỏi. Hừ, mộng tưởng hão huyền làm cái gì, đã vào trong cung thì hãy chuẩn bị tinh thần chết già ở đây đi.”
“Đúng vậy, bao nhiêu nữ nhân vào cung, đứng thẳng đi vào, nằm ngang đi ra. Những người may mắn còn đứng được mà rời khỏi đây, thì cũng là sắp đem chôn được cả rồi. Ai, các a ca khác đều có thể ra cung khai phủ, chỉ có ngươi vẫn phải ở trong cung, liên lụy ta cũng phải núp ở bên trong, đi ra một chuyến cũng đều khó khăn.” Thái tử phi nghĩ cũng oán giận nói, không để ý tới chậu nước lạnh của thái tử, bởi vì hắn nói là sự thực.
“Cô là thái tử, còn được ở trong cung đó là do thánh thượng cưng chiều, đổi lại người khác muốn cũng không được.” Thái tử bất mãn phản bác, “Cô nói ngươi không có việc gì làm đau buồn vô cớ để làm chi, chẳng lẽ làm một thái tử phi còn khiến ngươi nhục mặt phải không, bao nhiêu nữ nhân muốn cái vị trí kia của ngươi! Đừng chiếm tiện nghi còn muốn oán giận người khác.”
Thái tử phi nghe vậy trừng mắt, làm thái tử phi còn không phải làm nhục hắn, nói đúng hơn là làm mai một hắn! Làm một người có lòng cầu tiến, sống trong thời đại mới nơi con người với khuynh hướng nỗ lực phấn đấu độc lập, hắn cho rằng đem thời gian quý báo của mình hao phí ở trong hoàng cung đó là chuyện khiến người dằn vặt nhất!” Ta nói trước đây ta cũng không nghĩ muốn chiếm cái vị trí này a.”
“Cô biết, ” thái tử quay lại trừng mắt, cắn răng thấp giọng nói, “Ngươi cho là cô rất vui vẻ để ngươi làm thái tử phi sao, cũng không biết hoàng a mã nghĩ như thế nào lại đem ngươi chỉ hôn làm phúc tấn của cô.”
“À, nói cho cùng khi đó cũng không phải là ta có ý định muốn làm phúc tấn của ngươi, chỉ là ta không có sự lựa chọn nào khác, ngươi còn phải cảm tạ hoàng a mã đã đưa ta vào Dục Khánh Cung mà không phải là tam phúc tấn.” Thái tử phi đưa ngón trỏ ra, đâm đâm vào trong ngực thái tử, “Ngươi còn muốn ghét bỏ cái gì, nếu muốn ghét bỏ cũng nên là ta ghét bỏ ngươi mới phải.”
“Hừ!” Thái tử nghĩ đến nếu thực sự là tam phúc tấn làm phúc tấn của hắn thật, Dục Khánh Cung còn không náo loạn đến tận trời sao, nghĩ vậy cũng dám phản bác thái tử phi, chỉ có thể ảo não mà đẩy tay của thái tử phi ra, cúi đầu liền đụng phải cặp mắt to đen lúng liếng của củ cải đỏ, nhất thời lại nghẹn lời, con của hai người cũng đều đã sinh ra, còn nói chuyện ly hôn này thì có ý nghĩa gì.
“Quên đi, cô không chấp nhặt với ngươi, miễn cho Giáng Phúc nghe được không hay.”
Thái tử phi nghe vậy, cũng đưa ánh mắt đặt ở trên người củ cải đỏ, cũng rất buồn bã, dựa đầu ở trên vai thái tử, đúng vậy, bây giờ nói nhiều hay ít cũng không còn ý nghĩa gì, củ cải đỏ cũng đã sinh ra, cãi nhau nhiều thì được gì, còn phải cùng thái tử cột chung vào một chỗ sống qua ngày.
Đoàn người chủ tớ gồm bốn chiếc xe ngựa, không ồn ào ầm ĩ mà hướng về ôn tuyền thôn trang ở ngoài ngoại ô kinh thành đi, cuối cùng đã tới nơi, thái tử cùng thái tử phi xuống xe ngựa, cung nữ nhũ mẫu theo phía sau, còn có thị vệ và thái giám, liền tiến vào ôn tuyền thôn trang.
Sau khi thôn trang xây xong luôn có người của thái tử phi trông coi, hôm qua chủ nhân thôn trang được thay đổi, thái tử phi để người của mình rút đi, toàn bộ đều đổi lại người của Khang Hi, sau khi thái tử mang theo thái tử phi, củ cải đỏ vào thôn trang thì có một thái giám dẫn người đến bái kiến bọn họ, sau đó vị thái giám tên Hình Trung kia giới thiệu các cảnh vật trong ôn tuyền thôn trang cho thái tử và thái tử phi.
Thái tử phi nghe Hình Trung giới thiệu, trong ngực nổi lên phiền muộn, cái thôn trang này là hắn thiết kế, có cái cảnh vật, công trình, hệ thống thoát nước, còn có bể phun nước các loại linh tinh gì hắn đều biết rõ ràng từng chút một, phải cần tới giới thiệu lần thứ hai nói cho hắn biết, chủ nhân cái thôn trang này còn không phải là hắn sao?
Thái tử vừa nghe vừa gật đầu, khóe mắt liếc ngang liền thấy bộ mặt của thái tử phi xụ xuống, biết nàng đang suy nghĩ gì, cũng liền không để Hình Trung nói tiếp, phất tay bảo hắn lui xuống phía dưới chuẩn bị chỗ tắm, còn hắn mang theo thái tử phi cùng tiểu a ca đi đến một chỗ trong trang viên gọi là phù nhàn biệt cư, lấy ý tưởng tù kiếp phù du trôi nổi nhàn nhã trên mặt nước, vừa vào phòng chính, thái tử thấy bài trí bên trong có cái ghế bọc da giống hình cái lưng, trừng mắt nhìn, hỏi, “Thái tử phi, làm sao những đồ vật bày biện ở đây lại kỳ quái như thế?”
Lại tiến sâu vào bên trong, phát hiện một bàn bằng gỗ lim được đánh trơn bóng, bên trong còn bày một cái giá, bên trên bày đầy bình rượu các loại, trên bàn bày chén rượu được úp lại, trong lòng thái tử cảm thấy ngạc nhiên, đây là chuẩn bị cho tửu quỷ sao. (tửu quỷ là ma men, sâu rượu, bợm nhậu v.v…)
Vòng qua bàn rượu, bên trong là bàn tiệc lớn, có một cánh cửa nhỏ đi thông đến phòng ăn cách đó không xa, bàn tiệc được làm bằng đá cẩm thạch được mài trơn bóng, thoạt nhìn ngăn nắp sạch sẽ rộng rãi, giản đơn nhưng không mất vẻ ưu nhã.
Thế nhưng, thái tử điện hạ không thể giải thích nổi cái bàn này được bố trí trong phòng để làm cái gì, chần chờ một chút lại hỏi, “Thái tử phi, đây thật là do ngươi bố trí?”
Thái tử phi nhìn thiết kế nội thất của căn nhà cũ đã lâu không gặp, quầy bar, thang lầu xoắn ốc, còn có dàn đàn trúc mà hắn yêu thích phải nhờ nghệ nhân dân gian có tay nghề làm theo mô phỏng mà chế lại, kích động gật đầu.
Ôm củ cải đỏ liền hướng tới dàn đàn trúc đi qua, cái bộ đàn này cao phải đến một thước rưỡi, bằng gỗ thiết kế bảy đường ống xếp liền nhau, to phải bằng hai người ôm, thật dài vòng qua toàn bộ phòng khách, thái tử phi cầm cây gõ lên đánh lên từng ống trúc tạo thành một khúc nhạc thanh thúy dễ nghe như nước chảy.
Thái tử thấy thái tử phi gật đầu, ngồi an vị trên ghế sa lon, lò xo của ghế sa lon kia là được thợ rèn danh tiếng mà thái tử phi nuôi trong thôn trang, án theo yêu cầu của hắn mà làm, thất bại vô số lần rốt cục làm được lò xo có thể sử dụng, cái ghế sô pha này là thành phẩm đầu tiên. Thái tử ngồi trên ghế tuy rằng cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng quả thật rất thoải mái, có điều phẩm vị của thái tử phi thật sự là thấp, cái phù nhàn biệt cư này tuy rằng đơn giản trang nhã, nhưng vẫn là cảm thấy không được tự nhiên thế nào ấy, không đẹp đẽ quý giá một chút nào.
Nếu như hoàng a mã thấy được, còn không biết nghĩ như thế nào đây.
Thái tử đang muốn mở miệng mắng cho thái tử phi thông suốt một trận, chợt nghe cái giá đàn kia truyền ra một bài tiểu khúc, lời đến khóe miệng chợt biến thành, “Di, cái giá thật đúng là tinh xảo. Căn phù nhàn biệt cư này cùng cái ghế kỳ quái và cái giá đàn này thật thú vị. Cô nghĩ cô sai rồi, hoàng a mã chưa chắc sẽ không thích cái thôn trang này. ngươi có thể nói cho cô biết, đây toàn bộ là do ngươi tỉ mỉ kiến tạo sao?”
Thái tử phi nghe vậy, híp mắt nhìn thái tử, thái tử là một cổ nhân, thiết kế ở bên trong phòng này không va chạm nảy lửa với thẩm mỹ cổ đại của hắn mới là lạ chứ. Thái tử nếu thật thấy những thứ linh tinh trong phòng này như một đứa trẻ chưa thấy qua không ngừng sợ hãi than: Oa, giỏi quá, oa, ngươi thiết kế thật lợi hại, oa, cô thật sự là hoa cả mắt khen không dứt miệng.
Nếu như vậy, đó mới làm hắn thấy kỳ quái, không chừng sẽ cho rằng thái tử là từ nông thôn đến.
Thế nhưng, cho dù trong lòng thái tử phi hiểu rõ thái tử chưa chắc sẽ tán thưởng với sở thích linh tinh của hắn, nếu phản ứng của thái tử như thực sự tỏ ra xem thường cách hắn bài trí đơn giản trang nhã này, hoặc để cho thái tử phi người vừa không có thôn trang lại vừa không được tán thưởng cảm thấy tức giận trong lòng.
“Giá ôn tuyền thôn trang quả thật là do ta tỉ mỉ kiến tạo, cuối cùng đều tặng ra ngoài, bây giờ ngươi nói cho ta biết là ngươi hối hận?” Giọng nói thái tử phi rất nhu thuận, lại làm cho thái tử nghe ra một tia khí tức nguy hiểm.
Vì vậy, hắn vội vàng cười nói, “Thái tử phi, Hình công công hẳn là đã chuẩn bị xong, chúng ta dời bước qua bên kia tắm đi.”
Nói rồi thái tử cười tủm tỉm xoay người, bước chân lại rất rộng mà nhanh chóng đi ra khỏi phù nhàn biệt cư.
Dưỡng sinh ôn tuyền trì xây cách chỗ phù nhàn biệt cư không xa, thái tử phi không có ngu ngốc mà xây phòng tắm lộ thiên để cho thuận tiện, mà là thuận theo tư tưởng phong kiến, đem ôn tuyền ao xây ở bên trong, cái thôn trang này là hắn xuất ra một lượng lớn tiền bạc, hơn nữa ở đây nước nóng phun ra nhanh, phẩm chất cao, mùi lưu huỳnh lại vô cùng nhạt, vừa vào bên trong ôn tuyền là có thể cảm thấy hơi nóng đập vào mặt.
Sau khi thái tử chờ cung nữ cởi áo cho hắn chỉ còn đồ lót, thì để cung nữ và nhũ mẫu đều coi chừng ở ngoài phòng, sợi dây hai bên trái phải ôn tuyền ao, nếu như có việc, chỉ cần kéo nhẹ nhàng, chuông bên ngoài vang lên, cung nữ và nhũ mẫu sẽ tiến vào, cực kỳ thuận tiện. Chờ đến lúc trong phòng chỉ còn lại có hắn và thái tử phi, còn có củ cải đỏ trong lòng thái tử phi, thái tử cũng không còn cố kỵ cái gì, trực tiếp cởi áo lót, lộ ra cơ ngực cũng coi như tinh tráng, bên dưới mặc một cái khố bằng gấm, liền bước vào ôn tuyền trì.
Ôn tuyền trì có chiều rộng ba trượng hình tròn dẹp, dùng đá cuội làm đáy ao cao thấp không bằng phẳng, đạp lên còn có chút cảm giác trợt chân, thái tử tìm một nơi nước không quá ngực ngồi ngồi, thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó thấy thái tử phi đem củ cải đỏ lột hết chỉ còn một cái yếm, đã đem nó đặt vào thùng gỗ trôi nổi ở trong ao.
Củ cải đỏ ngồi ở trong thùng gỗ đập tay thình thịch, trắng trắng mập mập nhìn rất buồn cười, thiếu chút nữa là ngã từ thùng gỗ vào trong ao, thái tử tay mắt lanh lẹ đem thùng gỗ thăng bằng lại, còn sợ củ cải đỏ khiếp sợ, kết quả tiểu tử kia trái lại còn cảm thấy thú vị càng ra sức lăn qua lăn lại.
“Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên, ngươi chỉ làm toàn chuyện tốt, đem Giáng Phúc tới đây, nó quậy như vậy còn có thể tắm cái gì.” Thái tử vừa mới nói một câu, liền liếc lên thấy thái tử phi đang cởi áo trong, trợn to mắt, “Này, mau dừng tay! Ngươi cần gì phải cởi hết, muốn tắm lõa thể sao, Giáng Phúc còn ở đây.”
Thái tử phi nghe vậy ngừng động tác lại, nào có cởi hết, lõa lõa cái gì, không phải là còn chuẩn bị túi lớn khăn tắm sao, vừa định nói, chợt nghe thái tử lại bảo, “Nếu không đem Giáng Phúc ôm ra ngoài, ngươi cởi sạch cũng không sao cả, dù gì cô nhìn thấy cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sâu ngày mai phải về trường học đăng kí, cho nên phải tạm ngưng một ngày, ngày hôm nay cũng bận rộn, lại mệt rã rời, cho nên Chương mới hơi ngắn, mong muốn mọi người tha thứ một chút, đăng kí xong là nghỉ tết Trung Thu, liền bù đắp nợ.
Sâu nhưng thật ra là càng ngày càng lười, cầu những nạn nhân mới nhập hố bao nuôi duy trì, cúc cung biểu thị lòng biết ơn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi
Chương 47
Chương 47