Lúc thái tử quay về Dục Khánh Cung thì thái tử phi đang cho củ cải đỏ ăn táo bào, còn chưa có ăn xong, chỉ thấy Hà Ngọc Trụ cho người tới đây bẩm báo rằng thái tử đang ở tẩm điện của mình phát hỏa, để thái tử phi nhanh chóng quá một chuyến.
Thái tử phi mới vừa nghe còn kinh ngạc một chút, có điều cũng không nói gì, để Lý ma ma tiếp tục chăm sóc củ cải đỏ, chính mình liền vội vã hướng đến nơi ở thái tử chạy đi, đến thư phòng thái tử rồi, nhìn đống hỗn độn đầy đất, thái tử phi đau xót, “Trời ạ, sứ men xanh tốt nhất, a, bình hoa thời Minh, đều là cực phẩm đồ cổ, thế nào đều rớt bể?”
Thái tử ngồi ở ghế trên sắc mặt rét run, trong mắt tức giận, không nói được một lời.
Thái tử phi để cho cung nữ tiến đến đem những thứ trên mặt đất thu thập sạch sẽ, chờ sau khi cung nữ rời khỏi đây mới hỏi thái tử, “Đã xảy ra chuyện gì, thế nào lại tức giận đến như vậy?”
Thái tử khẽ nâng mí mắt, rồi lại nhắm mắt lại, ngay cả lời đều lười nói, chỉ là đem một bản tấu chương hướng thái tử phi, thái tử phi tay mắt lanh lẹ tiếp nhận, vừa mở ra nhìn, “Cái Sa Mục Cáp này là người nào? Chẳng lẽ là người của ngươi.” Lại một một đồng đội ngu như heo?
Làm sao lại không để ý an nguy bản thân mà kéo thái tử cùng xuống nước như vậy? Thái tử phi nghĩ thầm, bây giờ thái tử đi lộ tuyến ổn trọng, tuyệt đối sẽ không tự ý vô duyên vô cớ làm chuyện hao phí công sức lại không được hưởng lợi như thế, còn nữa nhìn thái tử tức giận như vậy, nhất định là chuyện xảy ra cực kỳ đột ngột, ngay đến thời gian đối phó cũng không có. Khang Hi chỉ sợ cũng nổi trận lôi đình, sự tín nhiệm giữa thái tử và Khang Hi trong lúc đó bởi vì việc tế tổ lần này mà đã tạo nên vết rách.
Sự thực mà trong lòng Khang Hi không muốn nhận định, hiện tại đều bị người ta nói ra, thái tử thực sự trưởng thành, lão già như ông nên thoái vị nhường ngôi! Bất luận có phải do thái tử bày mưu tính kế hay không, lòng Khang Hi vẫn sẽ nguội lạnh.
Thái tử lắc đầu, “Nhìn bề ngoài cô không thể tìm ra điểm sai xót gì từ hắn, cô cũng vẫn cho là hắn rất thanh cao, nhưng lần này nếu không có người sai bảo, hắn làm sao có cái lá gan này!”
“Lão tam?” Người đầu tiên thái tử phi nghĩ đến là tam a ca, bởi vì tam a ca làm ngay ở lễ bộ.
“Không phải là lão tam, lão tam còn không có bản lãnh lớn như vậy.” Thái tử phủ định, tam a ca mặc dù đang ở lễ bộ, thế nhưng cũng không có chút giao tình nào với Sa Mục Cáp, mà lá gan lão tam cũng không lớn như vậy, cũng không thể sai bảo một lễ bộ Thượng thư.
“Lão đại?” Thái tử phi kỳ thực đã loại bỏ đại a ca, Minh Châu và Sa Mục Cáp có mối thù đoạt thiếp, đây là tin đồn được thu thập từ miệng các phu nhân, ở trên triều lúc trước Minh Châu cũng thường đả kích Sa Mục Cáp, mà Sa Mục Cáp cũng không thể nào vì đại a ca mà làm mất đi vị trí lễ bộ thượng thư của mình, nhưng lại dâng một tấu
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi
Chương 67
Chương 67