Editor: Trà Xanh Kem Sữa
__________________________
Hắn mặc đồng phục sơ mi trắng ngắn tay, quần đen dài, cúc áo vì trời nóng mà tháo ra 2 nút, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Dáng người hắn rất cao, da trắng, tóc là kiểu thịnh hành của nam sinh trung học. Bồ Tử Hạo lông mày hình kiếm, ánh mắt sáng ngời có thần, gương mặt cười như không cười, giống như đắc ý vì nắm được điểm yếu của Sở Du.
Tướng mạo của hắn xuất sắc, trên người còn mang cảm giác đan xen giữa thiếu niên và đàn ông trưởng thành, dưới ánh nắng đẹp tới nỗi khiển cho Sở Du như loá mắt.
Sở Du bị sắc đẹp của hắn câu dẫn hồi lâu còn chưa phục hồi tinh thần lại, cô nhìn thẳng người trước mặt mà không lên tiếng, lúng túng phát hiện hình như mình quên tên của đối phương mất tiêu.
Cô im lặng nửa ngày, vắt hết óc mới dò xét hỏi: "...Bồ...Tử Hạo?"
"Gì?" - Bồ Tử Hạo nhếch mi, có chút kỳ lạ vì sao Sở Du còn không nổi đoá như trước. Cô luôn không thích dáng vẻ cà lơ phất phơ của Bồ Tử Hạo, hơn nữa hắn còn thường xuyên trêu chọc, vì vậy Sở Du chưa bao giơ cho hắn sắc mặt tốt cả.
Sở Du im lặng, cô rốt cuộc đã nhớ ra hắn là ai, Bồ Tử Hạo là bạn cùng bàn thời trung học của cô sau khi phân ban(1), không biết vì sao hắn luôn thích chọc ghẹo, đối đầu với cô. Hắn bình thường không có gì thì cố ý trêu chọc Sở Du, khiến cho cô cảm thấy y ngây thơ vô cùng.
(1) Ở Trung quốc đến lớp 11 thì phân ban tự nhiên và ban xã hội
Bồ Tử Hạo khi đó là học sinh kém tiêu biểu trong lớp, thành tích luôn là thứ nhất từ dưới đếm lên. Mỗi giờ học hắn ở dưới đều xem sách giải trí, chơi điện thoại, cùng với nam sinh lớp khác quậy đến gà bay chó chạy, mời phụ huynh là chuyện cơm bữa. Sở Du thời trung học ghét nhất là loại người này, luôn cảm thấy hắn chính là ngọn nguồn của mọi rắc rối.
Bồ Tử Hạo sau khi tốt nghiệp thì nhanh chóng xuất ngoại đi du học, Sở Du cũng không thích tụ tập bạn bè, vì vậy sau đó liền không còn liên lạc với nhau nữa. Qua nhiều năm như vậy, bây giờ miễn cưỡng nhớ được tên hắn cũng không dễ dàng gì, dù sao năm đó cũng không tính là thân.
Sở Du đang quan sát Bồ Tử Hạo thời trung học, không khỏi cảm khái, bộ dáng của hắn quả thật rất xuất sắc, chẳng trách ban đầu nhiều nữ sinh len lén hỏi thăm. Khi vào Truyện Đại, Sở Du cũng gặp qua nhiều người đẹp trai nhưng kiểu khí chất sạch sẽ như hắn, rất hiếm thấy.
Bồ Tự Hạo thấy Sở Du nhìn mình chằm chằm với biểu tình tinh tế, hắn cau mày nói: "Cậu nhìn cái gì?". Hắn luôn cảm thấy hôm nay Sở Dụ cứ là lạ, cử chỉ không bình thường, ánh mắt lấp lánh sinh động.
Sở Du lúc ở KTX thời đại học đã sớm bị bạn cùng phòng người Đông Bắc đầu độc, nghe được câu này theo bản năng đáp lại: "Nhìn cậu!"
Khẩu khí ấy - Muốn bao nhiêu kiêu ngạo có bấy nhiêu kiêu ngạo
"..." - Bồ Tử Hạo bị những từ này làm đứng hình, nửa ngày mới có phản ứng, nặn ra một câu: "Hôm nay cậu bị làm sao thế?"
Sở Du nghe vậy nội tâm nhảy lộp bộp, trong lòng vô cùng hối hận, đều do cô bạn Đông Bắc cùng phòng hại, giọng nói này chính xác là bị cổ làm cho ô nhiễm! Cô rõ ràng là người Đế Đô cứ như thế bị chỉnh thành người Đông Bắc, cứ như vậy nhiều năm luyện thành phản xạ tự nhiên.
Sở Du cố trấn định, Bồ Tử Hạo với mình không thân lắm, chắc là sẽ không nhìn ra cái gì, cô đưa tay ra nói: "Không có gì, trả bài lại đây cho tôi". Sở Du không rảnh cũng Bồ Tử Hạo tiếp tục nói nhảm, cô vẫn còn đau đầu với chuyện sửa bài đây.
Bồ Tử Hạo vốn có chút nghi ngờ, nghe câu này lại cảm thấy Sở Du so với bình thường cũng không có gì khác biệt. Hắn ỷ dáng người cao, cố ý giơ bài kiểm tra lên cao, vẻ đắc ý như có như không xuất hiện: "Không trả"
Sở Du: "..."
Sở Du rốt cuộc cũng hiểu vì sao lúc trung học mình không thích cậu ta, hắn đích thực là một con quỷ ngây thơ. Sở Du hai tay ôm ngực, cũng không cố rướn lấy, cau mày nói: "Cậu có trả hay không?"
Bồ Tử Hạo nhìn vẻ cau mày của Sở Du, mạnh miệng nói: "Không - trả"
"Thật không trả?"
"Thật"
"Được, không trả thì không trả, vậy cậu sửa bài lại cho tôi" Sở Du lười dây dưa với hắn, dứt khoát về chỗ ngồi, lật sách Lịch Sử trên bàn. Nếu Bồ Tử Hạo một mực giữ bài kiểm tra của cô thì liền giúp cô sửa lại bài kiểm tra, ngược lại cô đỡ tốn công suy nghĩ.
"..." Bồ Tử Hạo trấn dịnh ngồi xuống nhìn Sở Du, trừng-mắt-nhìn. Cô ấy thế nào không đối xử với hắn như bình thường?
Bồ Tử Hạo có chút phiền não, lông mày nhướng lên buồn bực nói "Cậu tưởng bở hả! Tôi mới không giúp cậu sửa bài đâu, cũng không trả cho câu". Bồ Tử Hạo nhìn bài kiểm tra của cô tràn đầy khinh thưởng, làm sao còn giúp Sở Du sửa sai đây?!
Huyệt thái dương của Sở Du bắt đầu đau, người ngồi cùng bàn với cô rõ ràng là 17 tuổi, sao lại giống đứa trẻ 7 tuổi vậy chứ, Sở Du nhìn thẳng vào mắt Bồ Tử Hạo, biểu tình tự tiếu phi tiếu(2) "Tiểu tử, cậu thật phách lối!"
(2) Tự tiếu phi tiếu: cười như không cười
"Vậy thì sao! Cậu muốn làm gì?" - Bồ Tử Hạo thấy Sở Du ép lại gần hắn, không biết tại sao có chút chột dạ, hắn luôn cản thấy Sở Du hôm nay phản ứng không giống với bình thường cho lắm. Trước đây, Sở Du có tức giận cũng chỉ liếc nhìn hắn một cái, khinh thường dây dưa cùng hắn, hôm nay vì sao lại giống như thổ phỉ vậy?
-----tui là tuyến phân cách tích cách an tĩnh của bạn cùng bàn bị đen hoá -----
Cảm giác của Bồ Tử Hạo không sai. Trước mặt hắn giờ đây quả thật không phải là Sở Du yếu đuối của những năm trung học mà là một Sở Du cuả nhiều năm lăn lộn trong nghề biên tập đạo diễn.
Cái nghề này chính là: phụ nữ thì như đàn ông, đàn ông thì như súc vật(3), Sở Du làm dân công(4) truyền hình nhiều năm, hơi thở giằng co này quả thật có chút doạ người. Các cô lúc đầu quay phim đến khuya để bị bọn bợm rượu quấy rối, liền xách chân máy quay đánh nhau, bọn họ bình thường đều là kiểu người tử tế dịu dàng, nhưng trong máu luôn tồn tại loại tính cách khốc liệt.
(3) nguyên văn
(4) dân công: ở đây có nghĩa là người chạy việc trong đoàn phim
Muốn có bài nộp lên cấp trên thì phải ném khái niệm giới tính qua một bên, đừng bao giờ nghĩ mình là phụ nữ, có quyền yếu đuối.
"Sao hỏi tôi muốn làm gì, là cậu muốn làm gì chứ?" - Sở Du nở nụ cười nhạo báng, ánh mắt ác liệt, đứng dậy, chậm rãi ép tới gần Bồ Tử Hạo. Thật ra cô không cao như Bồ Tử Hạo, chỉ đến bả vai hắn vậy mà Bồ Tử Hạo bị cô ép lui vài bước, đụng phải bàn ở phía sau.
Hắn luôn cảm thấy vẻ mặt cười như không cười của Sở Du vô cùng khí thế, nhất thời có chút bối rối, tay cần bài kiểm tra cũng dần để xuống.
Sở Du xích lại gần, dễ dàng lấy lại bài của mình, nhìn bộ dạng mờ mịt thất thố của hắn, cười cười. Cô đem bài của mình cuộn tròn lại, vỗ nhẹ lên mặt Bồ Tử Hạo: "Bớt dùng những trò lừa bịp mà gây sự với tôi, bằng không tôi sẽ cho rằng cậu đang yêu thầm tôi đấy!"
Giọng cô hài hước, cặp mắt nheo lại, ngược lại, cảnh vật xung quanh như có ma thuật mà dừng lại. Tờ giấy nhẹ nhàng vỗ trên mặt, hơi ngứa ngáy, Bồ Tử Hạo nhất thời bị ánh mắt của cô mê hoặc, sững sờ tại chỗ. Cho đến khi Sở Du ngồi xuống, Bồ Tử Hạo mới bừng tỉnh, có chút xấu hổ nói: "Cậu đúng là đồ tự luyến!"
Sở Du nghe vậy cũng chỉ nhẹ nhàng liếc hắn một cái, thế nhưng Bồ Tử Hạo luôn có cảm giác cô nhìn thấu bí mật nào đó.
Đinh -
Chuông vào học vang lên, Bồ Tử Hạo tức giận ngồi xuống. Hắn vừa mở sách, một bên len lén đánh giá Sở Du, cô bình tĩnh tập trung nghe giảng, tựa hồ vừa rồi cái gì cũng không xảy ra.
Bồ Tử Hạo thở phào nhẹ nhõm, đồng thời có chút mất mác, hắn tin chắc Sở Du hoàn toàn không nhớ quá khứ. Có lẽ Sở Du sẽ cho rằng hắn bình thường rảnh rỗi, thích chọc ghẹo mình thôi. Nghĩ như vậy, tâm tình của hắn trở nên thật khó chịu, cũng không có hứng thú nghe giảng, dứt khoát móc điện thoại ra gõ chữ. Thành tích học tập của hắn luôn không tốt, thầy đối với hắn cũng bó tay, thấy tình cảnh như vậy đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
{Bồ Dạ không biết nên nói gì, chỉ còn cách cố gắng đem hình ảnh khắc thật sâu vào trí nhớ: mái tóc dài đen huyền được trâm đỏ màu rượu vấn cao lên, lộ ra chiếc cổ nhỏ xinh đẹp. Cẩn Du ánh mắt đen nhánh sáng ngời, tràn ngập ý cười, tay cầm hàn kiếm vãn hoa, hỏi: "Sư huynh, ngươi cảm thấy thế nào?"
Bồ Dạ tâm tư sớm đã không còn ở thanh kiếm trước mặt, chỉ có thể nhẹ nhàng nói: "Rất tốt". Hắn từ lâu đã không biết là đang nhìn kiếm hay đang ngắm người...}
Bồ Tử Hạo mặc dù thành tích học tập không tốt, nhưng thấy nhiều sách báo tiêu khiển, đọc lại càng nhiều. Đọc nhiều, dần dần bắt đầu tự viết, cứ như vậy đăng lên mạng, cũng được 1 2 năm rồi. Bồ Tử Hạo không giống những học sinh khác, ngày ngày đúng hạn làm bài tập, việc học hoàn toàn dựa vào tâm tình, ngược lại viết truyện ra chương mới rất đúng hẹn, dần dần 1 2 năm cũng tích luỹ không ít fans.
Hắn lướt qua lượt khen thưởng hàng tháng, tiện tay xem một vài bình luận
[Vũ Trụ Đại Đế: Lại là một chương đơn thuần, trong sáng, nội dung tốt, nhất định là câu chuyện tình cảm đơn phương kìm nén nha~! Qua bao nhiêu chương rồi mà một cái nắm tay cũng không có!]
[Firework: Tác giả nhiêu tuổi rồi, trước đây bị tổn thương tình cảm sao?! Nhanh nhẹn một chút, tóm tiểu sư muội lại đi chứ, giày vò nhiều chương như vậy -.-. Không phải ngựa giống cũng chấp nhận đi, ngay cả nữ chính cũng không dám đụng nhiều thì thật sự hiếm thấy nha!]
(Cái này chắc ngụ ý nói Bồ Dạ trong truyện quá nhát. Không lăng nhăng, không như ngựa giống cũng được, đằng này đến nữ chính ổng cũng không dám đụng, chỉ dám thương thầm.... Dù sao cũng đại loại là than thở tiểu thuyết của Bồ Tử Hạo quá đơn thuần, qua nhiều chương rồi mà không tóm được nữ chính, khiến cho con dân sốt rột...)
[Chua như vậy thật là thoải mái: Nói trắng ra chính là chó độc thân, viết chuyện tình cảm rất khó khăn, các ngươi vì sao không biết a~]
Bồ Tử Hạo càng xem tâm tình càng không tốt, hắn dứt khoát cất điện thoại, mắt không thấy tâm không phiền.
Mấy người phàm phu tục tử các người làm sao biết ta vô cùng đau khổ! Cẩn thận ta trốn cho các ngươi xem!
Các người trêu chọc như vậy rất phiền! Rất dễ dàng mất đi ta có biết hay không?
Bồ Tử Hạo lại trộm nhìn kẻ đầu têu bên cạnh, cô tựa hồ vô cùng tập trung nghe giảng.
Sở Du ngoài mặt đang nghiêm chỉnh nghe giảng, thật ra thì hoàn toàn không hề biết thầy đang nói cái gì. Cô bây giờ có thể ngoan ngoãn ngồi nghe giảng cũng không tồi, bình thường để cho cô chuyên tâm như vậy trong một thời gian dài nhất định là nói đùa. Sở Du sau khi lên Đại học, những thói quen học tập tốt đẹp được nuôi dưỡng từ thời trung học căn bản đã bị phá huỷ, giờ học giống như bắt cá(5)
(5) ý kiểu không ngồi yên được mà nghịch đủ chỗ ý
Cô chỉ có thể cố gắng tập trung lại, nắm bắt những điều thầy đang giảng. Thật may vì năng lực của thầy lịch sử không tồi, phương pháp giảng bài phong phú, hài hước. Sở Du cũng dần tìm lại chút cảm giác tập trung nghiêm túc nghe giảng, những kiến thức trên ppt nhìn cũng giống như đã từng gặp qua.
Cô phải xây dựng lại thói quen học tập, một lần nữa vượt qua kỳ thi đại học sắp tới mới có thể bàn lại đến sự nghiệp truyền thông của mình
Tấm bằng cử nhân của Truyện Đại chính là vé vào cửa của cô!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Làm Biên Đạo Chủ Chốt
Chương 2
Chương 2