TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Làm Biên Đạo Chủ Chốt
Chương 30

Sở Du đối với kỹ thuật thu âm không tinh thông cho lắm, tuy nhiên một vài động tác cơ bản thì vẫn nắm được.

Thao tác của cô nhanh nhẹn, điều chỉnh dây loa, dây diện vốn đang tán loạn dưới đất đều được sắp xếp gọn gàng, không còn chồng chéo một chỗ nữa. Đại Bàng nhìn thấy động tác lưu loát của cô liền sửng sốt, Sở Du đã nhanh chóng điều chỉnh boom mic thật tốt, sau đó thử giơ một chút. Hai tay cô nắm cán của boom mic, tư thế tiêu chuẩn, động tác lưu loát giơ lên chỗ vị trí đã chỉ định. Cô đứng ngoài quan sát rất lâu, vô cùng rõ ràng cảnh quay này, vì vậy chỉ cần làm một lần liền đúng chỗ.

Đại Bàng thấy vậy sửng sốt một chút, không nghĩ tới Sở Du vậy mà lại là người trong nghề. Bây giờ bọn họ có thể động tay động chân không chút kiêng kỵ như vậy chẳng qua là bởi vì coi thường bọn người Bạch Thanh không hiểu thu âm thôi, không nghĩ tới Sở Du lại hiểu được.

Triệu Trạch và Đại Bàng không phải là không làm việc, chỉ là luôn để lại một vài lỗi nhỏ khi âm thanh xuất ra. Bạch Thanh để cho Triệu Trạch ghi âm, Triệu Trạch thì ỷ lại vào việc Bạch Thanh không hiểu âm thanh mà ba lần bốn lượt đổ lỗi cho quay phim nên hiệu quả thu âm không tốt.

Đại Bàng cảm thấy có gì đó không đúng, đi tới chỗ Sở Du muốn lấy boom mic lại, đứng trước mặt Sở Du, anh ta chìa tay ra nói, “Tôi nghỉ ngơi xong rồi, để tôi cầm cho.”

Sở Du cầm cán boom mic, không hề có động tác trả lại, ngược lại quét mắt một lượt qua hai tay của Đại Bàng, nhẹ nhàng cười, “Thôi được rồi, vật trên tay của anh hình như vô cùng quan trọng, đụng vào mà hư thì không hay cho lắm.”

Trên tay của Đại Bàng quả thật có đeo một chiếc nhẫn và vòng tay, nghe vậy, ngón tay anh ta rụt lại một chút, vô thức muốn thu tay về. Sở Du cười như không cười nhìn anh ta một cái, ánh mắt đầy ý tứ. Giọng nói của cô vô cùng bình thường, nhưng lại khiến cho lưng Đại Bàng run lên. Nguyên nhân là do lúc Đại Bàng còn đi học, giảng viên ghét nhất là mấy sinh viên hệ thu âm mà trên tay đeo đồ dư thừa, boom mic là dụng cụ thu âm chuyên nghiệp, mang mấy vật nhỏ này lúc vô tình phát ra tiếng động đều bị mic thu được.

Anh ta nghe thấy ám chỉ trào phúng của Sở Du, cảm thấy vô cùng giống như lời trách mắng lúc trước của giảng viên, theo phản xạ có điều kiện mà sợ hết hồn, Sở Du lúc này chính là đang mờ mịt nghi ngờ độ chuyên nghiệp của anh ta. Bản thân anh ta đối với công việc này không quá chú tâm, chỉ cho rằng bộ mini webdrama này không muốn trả thêm thù lao, nên tuỳ ý cầm mic, nhẫn trên tay cũng không thèm tháo xuống.

Hai tay Đại Bàng đưa ra sau lưng, len lén tháo nhẫn mà vòng tay ra, có thể là do quá khẩn trương, chiếc nhẫn bị kẹt lại, nhất thời không thể tháo xuống được, anh ta gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.

Ngược lại, Sở Du cũng không để ý đến động tác nhỏ của Đại Bàng, mà đi thẳng đến trước mặt Triệu Trạch, khách khí nói, “Thầy, trưa nay đã làm phiền người nhiều rồi, nếu như người nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta kiên trì một chút nữa được không?”

Triệu Trạch vừa mới nghỉ ngơi được một lúc, lời nói của của Sở Du lại khiến ông ta thêm thoả mãn, nhất thời không có lý do cự tuyệt, chỉ có thể từ chối, “Chờ chút, đợi trợ lý âm thanh Đại Bàng của tôi trở lại...”

“Thầy, anh Đại Bàng giơ từ sáng đến giờ chắc mệt lắm rồi, thầy để cho anh ấy nghỉ ngơi nhiều một chút đi!” Lý do của Sở Du đầy đủ, nụ cười ấm áp, “Bây giờ để em giơ đi.”

“Vậy cũng được, nhưng mà em đừng coi thường mấy chuyện giơ mic này, nhìn qua có vẻ đơn giản nhưng...” Triệu Trạch cảm thấy Sở Du nhỏ con như vậy thì có thể giơ mic được bao lâu chứ, boom mic trong tay cô tuy không tính quá dài, không nặng lắm, nhưng giữ vững một động tác trong thời gian daì thì sẽ rất mỏi.

Sở Du hướng sang thư ký trường quay ra hiệu, quay phim và diễn viên lục tục chuẩn bị xong, bắt đầu làm việc một lần nữa. Cô vừa mới thử giơ boom mic một lần, sau khi nhớ kỹ cảnh quay, động tác giơ mic như nước chảy mây trôi, một lần đã qua. Triệu Trạch không nghĩ tới Sở Du chuyên nghiệp như vậy, nhất thời ngây tại chỗ.

Sở Du vừa giơ mic lên, quay đầu thấy Triệu Trạch đứng đơ ra, nở nụ cười hài hươc nhắc nhở, “Thầy nên đeo tai nghe lên đi, dù sao nếu thầy không đeo, em giơ mic cũng vô dụng.”

Giọng nói của cô vẫn luôn mềm mại, không hề mang tính công kích, nhưng ánh mắt lại ác liệt, khiến người ta loại cảm giác mạnh mẽ cường thế. Triệu Trạch theo bản năng đeo tai nghe lên, trước mắt ông ta dường như là một vị tổng đạo diễn sấm rền gió cuốn, mệnh lệnh của cô không được phép nghi ngờ. Có những người, không giận tự uy, dễ gần nhưng khó chạm đến, trời sinh khiến cho người khác luôn vô thức nghe theo.

Sở Du giờ vẫn còn nhớ lúc lên Đại học, giảng viên đã nói. “Các em dĩ nhiên không cần thiết phải tinh thông tất cả mọi thứ, nhưng mà nhất định phải hiểu được từng loại công việc, thứ nhất là vì không để bị người khác lừa gạt; hai là lúc bọn họ quăng thúng không chịu làm nữa thì có thể dùng hành động cho bọn họ biết, không có họ công việc vẫn có thể tiến hành được như thường.”

Sở Du chính là muốn dùng hành động thực tế mà cho Triệu Trạch một cái tát vang dội!

Ông ta ỷ vào mình là dân chuyên nghiệp, cho rằng đoàn phim phải phụ thuộc vào mình, người như vậy trong quá khứ cô đã gặp nhiều rồi. Sở Du muốn đích thân tước đoạt vị trí của ông ta, để cho ông ta mất đi cảm giác tồn tại trong đoàn đội. Nếu tổ kịch không cần ông ta tới thu âm nữa, như vậy ngay cả ý nghĩa tồn tại cũng không có, làm gì còn mặt mũi nói đến chuyện tiền công?

Triệu Trạch cảm thấy trong nháy mắt mình đã đánh mất vị trí người đứng đầu đội âm thanh, theo lý thì bây giờ Sở Du giơ mic, hẳn cũng được xem như là trợ lý âm thanh của ông, nhưng Sở Du lại giống như xem ông như không khí. Mặc dù cô luôn mỉm cười, nhưng thái độ cường thế, chỉ huy đội âm thanh vô cùng thứ tự, cũng không có người nào dám nghi hoặc.

Động tác giơ mic của cô tương đối ổn, qua năm sáu phút vẫn không nhúc nhích, tư thế cũng là tư thế tiết kiệm sức lực nhất. Vóc dáng của Sở Du không tính là quá cao, thông thường những người giơ mic đều là con trai vóc dáng cao lớn, thật may hôm nay cảnh quay đối với cô cũng không tính là quá khó khăn, nếu gặp cảnh đặc biệt thì liền quá sức đối với cô.

Người tổ kịch thấy Sở Du không nói tiếng nào giơ mic, ánh mắt nhìn Đại Bàng đều có chút không đúng. Nữ sinh người ta nói giơ liền giơ, một mình đại lão gia ngươi mới giơ một chút thì liền bảo mệt mỏi, có lý không? Đại Bàng đương nhiên cảm nhận được ánh mắt khinh thường của mọi người, anh ta đúng là tự làm bậy không thể sống, giơ mic quả thật rất dễ dàng mệt mỏi, nhưng hôm nay anh ta thật sự có phần làm bộ làm tịch.

Bây giờ Sở Du yên lặng giơ, liền tương phản hoàn toàn với dáng vẻ kêu khổ cả ngày của anh ta.

Triệu Trạch mấy lần muốn mở miệng cắt ngang, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp. Sau khi Sở Du giơ mic, tiến độ của đoàn phim bắt đầu nhanh như điên, cô thu âm tương đối chính xác, cơ hồ không chút tỳ vết nào, lại thỉnh thoảng nhìn đến chỗ phối âm, khiến cho Triệu Trạch muốn động tay động chân cũng không có biện pháp.

Cảnh tiếp cảnh thuận lợi qua, cũng không lâu lắm, đoàn phim đã có thể đuổi kịp tiến độ hoàn thành kế hoạch trong buổi sáng. Triệu Trạch giờ không biết nên chui xuống đâu, muốn lấy lại boom mic từ trong tay Sở Du. Trái lại, lúc này Sở Du không cự tuyệt, thuận thế trả boom mic, nhếch mi cười một tiếng, “Thầy cực khổ rồi, quả nhiên là người thu âm chuyên nghiệp, tiến dộ của đoàn phim rất nhanh.”

Giọng nói của cô ôn hoà dễ nghe, truyền đến tai Triệu Trạch lại khiến cho ông ta cảm thấy tràn đầy châm chọc. Triệu Trạch cười khan mấy tiếng, lòng căm tức nhưng không thể nói gì. Chẳng lẽ ông ta có thể thốt nhiên giận dữ, xông lên đánh Sở Du một trận sao? Bạch Thanh không có biện pháp thu thập Triệu Trạch như thế nào thì Triệu Trạch cũng không có biện pháp thu thập Sở Du thế đấy.

Mọi người đều hiểu, nếu chân chính xé toạc ra thì cũng không dễ nhìn, nội bộ đoàn phim đấu trí so dũng khí vĩnh viễn đều là sóng ngầm dưới dòng nước tĩnh. Người với người ngoài mặt tôn trọng lẫn nhau, lúc không có ai lại đối chọi gay gắt, xem ai đè ép được ai. Nếu ngươi khí thếmạnh mẽ, kỹ thuật vững vàng, vậy dĩ nhiên đủ sức có biện pháp để người khác nhượng bộ.

Sở Du đã sớm hiểu được đạo lý đối nhân xử thế trong giới này, người ta không thể nào cả đời làm việc đều có thể tìm được người hợp tác tâm đầu ý hợp. Thái độ chuyên nghiệp chân chính, là bất luận đối tượng hợp tác là dạng người gì, ngươi đều có thể đạt được mục tiêu và kết quả mình đã dự trù.

Nếu khí tràng của ngươi mạnh mẽ, không dễ bị lừa, người không chịu phối hợp cũng sẽ nghe lời; nếu ngươi một mực vâng dạ, không hiểu kỹ thuật, người hợp tác tốt đến cửa cũng sẽ không nghe lời.

Sở du mặt không thay đổi đi qua một bên, nhìn Triệu Trạc cùng Đại Bàng tiếp tục tiến hành thu âm. Thật ra thì sau lưng cô bây giờ toàn mồ hôi, chỉ là giả vờ không biểu hiện ra thôi. Mùa hè nóng bức, cô giơ mic thời gian dài như vậy, thân thể có hơi không chịu nổi.

Cô ở bên cạnh nghỉ ngơi một hồi, cũng không lập tức rời đi, mà đứng ở chỗ cách Triệu Trạch không xa. Triệu Trạch thấy Sở Du không đi, cũng bỏ luôn ý niệm tiếp tục tiêu cực biếng nhác, nếu ông ta động tay động chân dù chỉ là một chút, Sở Du nhất định sẽ lập tức phát hiện.

Triệu Trạch thầm mắng Bạch Thanh tìm đâu ra một thực tập sinh như vậy chứ, rõ ràng là một tiểu tổ tông, nhưng vẫn đàng hoàng làm việc. Nếu ông ta tiếp tục lười biếng nữa, cái Sở Du cầm lần này không phải đơn giản là boom mic nữa, mà chính là tai nghe!

Người khác đồn ra, nói Triệu Trạch tài nghệ chưa đủ, còn không bằng một thực tập sinh, sau này làm sao ông ta còn có thể lăn lộn? Làm sao có ai mời ông nữa?

Triệu Trạch và Đại Bàng cũng không mang tạp niệm phá rối nữa, công việc kế tiếp lập tức thoải mái hơn rất nhiều. Đoàn phim quay một lúc nữa, liền nghỉ ngơi để nhân viên ăn trưa. Lúc này Bạch Thanh mới được xem là rảnh rỗi, mang đĩa cứng chứa phim bản thô cho Sở Du, đồng thời cảm kích nói, “Đợi lâu rồi, hôm nay thật làm phiền em...”

Bạch Thanh nhìn Sở Du với cặp mắt khác xưa, anh không nghĩ đến chuyện cô còn hiểu về thu âm. Nếu như anh đi tới cãi nhau với Triệu Trạch, đại khái cũng không không giải quyết được gì, cùng lắm là ồn ào một trận, phất tay không quay nữa, hai người không giằng co thì cũng huyên náo không vui mà giải tán.

Tiến độ của《Call Me ET!》 hiện tại vô cùng gấp gáp, bọn họ không thể trì hoãn, chỉ khi không ngừng đẩy ra nội dung mới thì mới có thể thu hút đầu tư, chống đỡ cho những lần quay kế tiếp, không thể đứng lại giữa chừng

“Không sao.” Sở Du cầm lấy đĩa cứng, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, “Chờ đến khi các anh phát triển mạnh lên thì có thể tự tuyển đoàn đội chuyên về âm thanh là được rồi.”

Nhân viên của tân Thiên Nghi bây giờ còn ít, theo lý thì đội quay phim và đội thu âm nên có kinh nghiệm phong phú trong công tác, như vậy thì mới có lợi cho bộ phim được. Chẳng qua Thiên Nghi vẫn còn đang trong thời kỳ phát triển, không có biện pháp lập tức mở rộng quy mô như vậy. Có điều, nếu nó thật sự là một công ty lớn thì đã không cần cô đến hỗ trợ bộ phim rồi, lương cao tuyển mộ nhân tài hậu kỳ là được rồi.

Bạch Thanh cũng cười cười, “Hy vọng có thể sớm đến được ngày đó.” Anh đương nhiên trông đợi vào ngày công ty có thể phát triển thành công toàn diện.

Sở Du lấy được đĩa cứng xong, tổ kịch lại tiếp tục bắt đầu làm việc, Bạch Thanh cũng sớm phải quay lại vị trí của mình. Anh do dự một lúc, rốt cuộc cũng nói ra miệng, “Vốn dĩ muốn đổi sang ngày khác để cùng em thương lượng, nhưng mà không biết khi nào tôi mới rảnh. Em có nghĩ đến chuyện, lấy tài khoản Dân công miêu ký hợp đồng với công ty nào chưa?”

Đọc truyện chữ Full