TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thề Không Làm Thiếp
Chương 17: Vạch trần (1)

Edit: Lăng Mộ Tuyết

Biết được có thai, mà lại dưới tình huống bị động thai khí, Dương Như Tuyên được khẩn cấp đưa về phủ an thai tĩnh dưỡng, uống thuốc dưỡng thai xong, nàng ngủ thật say. 

Phiền Bách Nguyên ngồi ở cạnh mép giường, nhíu mày, nghe Mặc Ngôn nói xong chuyện Mao gia.

"Con trai của Mao đại nương là thị vệ bên người Lục hoàng tử, hiện giờ biết được phu nhân có thai, không biết có chuyện xấu gì hay không." Mặc Ngôn có chút lo lắng.

"Nếu con trai của  Mao đại nương muốn tranh công, mặc kệ Như Tuyên có mang thai hay không cũng vậy, hắn có thể lợi dụng nương của hắn để đối phó Như Tuyên, nhưng dựa theo tính tình Hoàng Phủ Đào, hắn không thích cách làm quanh co." Thiếu niên năm nào tiến cung làm thư đồng, trong lòng đều hiểu rõ tính tình mấy vị hoàng tử: "Huống hồ bây giờ hắn không cần phải đối phó ta, bởi vì hắn không có thể biết ta ủng hộ Tam hoàng tử."

Nhưng, nên phòng tránh vẫn phải tránh, cho nên hắn mới muốn Doãn Hi khóc tìm nàng, tránh đi phiền toái từ Hoàng Phủ Đào.

Đấu tranh giữa bọn họ, không nên dính dáng đến nàng.

"Hầu gia nói như vậy cũng không sai, nhưng luôn luôn cẩn thận vẫn hơn."

"Ta biết." Mặc Ngôn nói không phải không có lý, Hoàng Phủ Đào từ trước đến nay là tên hỉ nộ vô thường, hành sự chỉ vì tâm tình lúc ấy, căn bản là không có nguyên tắc, nhưng chính là bởi vì như vậy, từ trước đến nay hắn không chơi thủ đoạn vu hồi (quanh co lòng vòng), hắn muốn chính là lập tức được thống khoái.

Nhưng, khó đảm bảo Phiền Bách Văn sẽ không vì long lạc Hoàng Phủ Đào mà thương tổn nàng... Suy nghĩ của hắn đột nhiên ngừng, nhớ tới lúc trước Phiền Bách Văn muốn Như Tuyên đưa thuốc độc cho hắn. Điểm này, hắn vẫn cảm thấy cổ quái, nếu thật sự muốn độc chết hắn, từ lúc độc mù hai mắt của hắn thì còn nhiều cơ hội mà, vì sao phải đợi đến lúc đó?

Lúc trước bởi vì hai mắt hắn mù mà mất đi ý chí, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, dẫn đến việc khó có thể đoán trước dụng ý của Phiền Bách Văn, nhưng nếu lúc ấy Phiền Bách Văn cũng ra nhập phái Hoàng Phủ Đào, vì muốn chiếm được tín nhiệm của Hoàng Phủ Đào mà xuống tay với hắn, dường như còn rất nhiều uẩn khúc.

Nếu thật sự là như thế, lần này lại biến thành là hắn giúp Phiền Bách Văn liên hệ với Hoàng Phủ Đào, thật sự châm biếm, vận mệnh này rốt cuộc là như thế nào? Có thể giải cũng không thể giải...

"Phụ thân, vì sao nương vẫn còn chưa tỉnh?"

Suy nghĩ bởi vì câu hỏi của Phiền Doãn Hi mà bị cắt ngang, hắn nhíu mày nói: "Thân thể nương không khoẻ, con đừng quấy nhiễu nương."

"Con muốn bồi nương ngủ."

"Không được, bây giờ mẫu thân con có thai, con không được ngủ với nương."

"Có thai là cái gì?"

Phiền Bách Nguyên nhăn mày lại, không còn nhẫn nại để trả lời từng của nó: “Đừng ầm ĩ."

"Phụ thân..." Thấy thần sắc hắn lạnh lùng, nước mắt Phiền Doãn Hi tự động đợi mệnh.

"Không được khóc, ai cho ngươi khóc?"

Phiền Doãn Hi dùng lực hít khí, lén lút muốn lên giường, lại bị Phiền Bách Nguyên nhanh tay lẹ mắt bắt được, cuối cùng ôm hắn lên, đặt lên trên bàn tròn.

"Con đàng hoàng ở đây cho ta."

"Phụ thân, con không muốn ở đây, con sợ... Nương..." Phiền Doãn Hi sợ tới mức toàn thân phát run, quỳ sấp ở trên bàn không dám nhúc nhích.

Phiền Bách Nguyên không kiên nhẫn trừng mắt nó: "Ầm ĩ nữa, ta bắt con ra ngoài!"

"Nương... Hu hu, nương..."

"Ngươi!"

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Dương Như Tuyên bị tiếng khóc Phiền Doãn Hi quấy nhiễu tỉnh, mệt mỏi mở mắt, khó hiểu nhìn con trai quỳ sấp ở trên bàn tròn: "Sao con lại ở đây?"

"Nương, ôm..." Phiền Doãn Hi vươn ra hai tay ngắn ra, bởi vì ở trên bàn, mắt thấy thân thể nho nhỏ thoáng chốc rơi xuống - -

"Doãn Hi!" Dương Như Tuyên gào thét.

Phiền Bách Nguyên nhanh hơn Mặc Ngôn một bước, trước khi rơi xuống đất đã tiếp được Phiền Doãn Hi, bình an ở trong ngực hắn.

Nhưng trong lúc đó, động tác mau lẹ khiến Dương Như Tuyên thấy không rõ lắm.

Tuy là may mắn, nhưng nàng lại nhịn không được hỏi: "Hầu gia... Chàng thấy được?" Nếu hắn nhìn không thấy, sao biết được Doãn Hi rớt xuống bàn, sao có thể trong chớp mắt đó tiếp được Doãn Hi vào trong lòng?

Mặt Phiền Bách Nguyên trầm xuống, không nghĩ tới lại bởi vì tranh cãi ầm ĩ với tên nhóc thối tha này mà bị vạch trần!

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Dương Như Tuyên ấp úng hỏi.

Trong phòng ngủ, dưới ánh nến, Phiền Doãn Hi bị Hạnh Nhi mang về phòng, Dương Như Tuyên ngồi uống trà, nghe giọng nói êm tai của Phiền Bách Nguyên truyền tới.

"Thương tổn thì có thương tổn, nhưng mấy năm nay tĩnh dưỡng tốt đã khôi phục bảy tám phần rồi." Chuyện trùng sinh và tránh được bị Kha thị độc mù kia, hắn không nhịn được quan sát vẻ mặt của nàng, đã thấy thần sắc nàng có chút hoảng hốt.

Dương Như Tuyên không thể lý giải, bởi vì lời này với những gì nàng biết khác nhau một trời một vực.

Nếu hai mắt hắn có thể nhìn thấy, sao lúc trước hắn lại ăn đồ ăn có độc nàng mang tới? Hay là cuộc sống lặp lại, còn quá nhiều chuyện xấu không thể biết? Nghĩ như vậy cũng đúng, lúc trước nàng đối phó với Lý di nương lại thiếu chút nữa hại phụ thân... Cuộc sống lặp lại, nói không chừng có chút thay đổi sẽ từng chút từng chút được hình thành.

Nhưng - - "Cho nên, những bức họa trong thư phòng là Hầu gia vẽ?" Nàng bật thốt lên hỏi.

“Đúng vậy.”

"Có dụng ý gì?"

"Đơn giản vì ta muốn tĩnh tâm nên vẽ thôi."

"Vậy thì càng không thể lý giải, Hầu gia cần tĩnh tâm mà vẽ tranh, nhưng cuộc sống trong phủ này quá nhạt nhẽo, có chuyện gì cần Hầu gia tĩnh tâm? Còn nữa - -" Dương Như Tuyên một hơi hỏi ra những điều nàng cho rằng không hợp lí: "Hầu gia không cần giả mù, dựa vào chiến tích Tây Đột, khẳng định con đường làm quan ở trong triều sẽ rất thuận lợi, vì sao không ra làm sĩ?"

Phiền Bách Nguyên nâng trán, không khỏi nghĩ có một thê tử quá thông minh, có khi lại không phải chuyện tốt.

Hắn không muốn cuốn nàng vào đấu tranh hoàng tộc, lmt.lqd cho nên mới vẫn giấu diếm chuyện hai mắt hắn có thể nhìn thấy.

"Dù sao lúc trước ta cũng không nghĩ tới hai mắt của ta thật sự có thể cứu chữa, còn nữa, ta không có hứng thú với con đường làm quan." 

Dương Như Tuyên khẽ gật đầu, không thể nào bắt bẻ lời của hắn.

"Uhm, không ra sĩ cũng được, dù sao làm quan trên triều, gần vua như gần cọp, chẳng bằng làm một Hầu gia không màng sự đời..."

Từ từ, nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề lớn - - "Hầu gia, ngươi nói, trước khi thành thân nhãn lực của chàng đã khôi phục bảy tám phần?"

"Uhm." Hắn nâng má nhìn nàng.

Sắc mặt của nàng nháy mắt chợt trắng chợt hồng, mở miệng mà khó nói: "Vậy... Hầu gia, chàng chàng chàng..." Nàng nói không nên lời, thật sự hỏi không được.

Phiền Bách Nguyên cũng đoán được việc khiến nàng xấu hổ không thể mở miệng.

Phản ứng của hắn đáp lại suy đoán của nàng - - cho nên, khi nàng bị Kha thị hắt nước, nàng thay quần áoở trong phòng hắn, hắn rớt thìa, thậm chí đêm đó tắm rửa trong phòng hắn...

"Chàng..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hồng rực, không biết nên đối mặt như thế nào.

Cho rằng hai mắt hắn không thể nhìn thấy, cho nên nàng luôn luôn đúng lý hợp tình đánh giá hắn, mà hắn...

"Không phải ta cố ý, ta không đoán nàng sẽ..."

"Không cho nói!" Nàng xấu hổ giận dữ chặn lại miệng của hắn, chống lại ánh mắt của hắn, nàng thật sự hận không thể xóa bỏ những hình ảnh đã từng xuất hiện trong đầu hắn.

Quá dọa người, quá dọa người rồi!

"Nàng đừng kích động, nàng đang có mang không thể kích động." Hắn thấp giọng khuyên nhủ.

"Ta..." Nàng cũng không muốn kích động, nhưng biết được tin tức này nàng thật sự có chút không biết phải làm sao.

"Chẳng lẽ ta nhìn thấy không tốt sao?"

"Đương nhiên tốt!" Nàng không chút suy nghĩ nói: "Ta đương nhiên hi vọng ánh mắt của chàng thấy được, nhưng không nên gạt ta, vì sao muốn gạt ta?"

Có lẽ ngay từ đầu hắn không hề muốn thân cận mình, cho nên không muốn nói thật, nhưng về sau hai người bọn họ thân cận, hắn có rất nhiều cơ hội có thể nói với nàng.

Nhiều lần, ngay cả Doãn Hi nói với nàng, phụ thân nó thấy được, nàng cũng không tin.

"Ta muốn nói, phản ứng của nàng cũng sẽ như vậy." Còn nữa, hắn cũng không muốn mang ác danh đồ dê xồm.

"Cho dù như vậy, chàng càng phải nói, bởi chàng không thể giấu diếm ta cả đời!" Kỳ thật có rất nhiều sơ hở, chỉ vì nàng quá mức tin tưởng hắn, cho nên chưa từng nghi ngờ.

"Ta không có nghĩ như thế." Hắn từng nghĩ tới, có lẽ đợi sau khi cho hắn trợ giúp Tam hoàng tử lên ngôi, hắn sẽ nói với nàng, đáng tiếc không thể ssowij đến lúc đó đã bị tên nhọc thối tha Phiền Doãn Hi phá hỏng: "Nàng là thê tử của ta, một ngày nào đó ta nhất định sẽ nói cho của nàng, mà nàng cũng không cần phải để ý những việc nhỏ này, dù sao chúng ta cũng đã là phu thê rồi."

Nói là nói như vậy, nhưng khi hắn nhớ tới những hình ảnh kia, nhớ tới khi nàng nhìn chăm chú vào mình, cũng không khỏi cảm thấy thẹn thùng.

Cách nói thoáng này để cho Dương Như Tuyên tiêu tan, dù sao đều là phu thê, dù sao chuyện cũng đã xảy ra, còn muốn truy cứu cũng vô dụng, nhưng - - "Ta hỏi chàng, Nghiêu ca ca biết không?"

Phiền Bách Nguyên khẽ nhếch mi, suy xét có nên bán đứng Dương Trí Nghiêu hay không, nhưng hắn còn không có mở miệng, nàng đã thẹn quá thành giận: "Hắn thật sự biết."

Phiền Bách Nguyên khó hiểu liếc nàng, không biết nàng xác định từ chỗ nào.

"Bởi vì mắt Hầu gia không nhìn ta, đại biểu chàng đang suy nghĩ, chàng suy xét đại biểu chàng đang tính toán che dấu cho Nghiêu ca ca." Như là đọc ra nghi vấn của hắn, nàng giải thích khó hiểu của hắn.

Phiền Bách Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, không phát giác thói quen nhỏ này của mình, hoàn toàn bị nàng nhìn thấu.

"Hắn chết chắc rồi! Lại còn nói với ta hai mắt của chàng bị nương cho độc mù, muốn ta rất chăm sóc chàng..."

"Đừng kích động, bây giờ nàng có thai, còn nhớ không?" Tay khẽ che chở phần bụng chưa lớn của nàng.

Tiếp xúc thân mật, khiến nàng nhất thời giống như tiểu tức phụ cúi mặt xuống.

Đúng rồi, nàng có thai... Không thể tin được giờ phút này trong bụng nàng lại có một sinh mệnh.

"Đại phu nói, trong khoảng thời gian này nàng phải dưỡng thai thật tốt, không được mệt nhọc, cho nên trong khoảng thời gian này nàng tạm thời đừng đến Vạn Tượng Lâu, biết không?"

Dương Như Tuyên nghe vậy, đôi mi thanh tú hơi nhíu: "Vạn Tượng Lâu có thể giao cho đại trù khác xử lý, có Hạnh Nhi quản lý đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng chỗ Mao đại nương phải tìm người chăm sóc mới được."

"Việc này ta sẽ phái Mặc Ngôn đi xử lý, nàng đừng lo lắng." Chỉ cần có thể để cho nàng tránh tiếp xúc với Mao gia, hắn không ngại giải quyết chút việc vặt vãnh cho nàng.

Có một số việc, tránh được thì nên tránh, bởi vì lòng người khó dò.

"Chờ ta khỏe, ta lại đi thăm hỏi Mao đại nương."

"Rồi nói sau, bây giờ nàng cần chính là an thai."

"Uhm."

"Ngủ đi."

Dương Như Tuyên nhắm mắt lại, cảm giác ấm áp từ đôi tay hắn phủ lên má nàng, nồng tình mật ý như vậy, khiến nàng hé miệng cười đến mềm mại.

Nhìn thấy, rất tốt, chỉ là... Nếu có thể quên đi những chuyện ngu xuẩn nàng từng làm, thì càng tốt.

Dương Như Tuyên tĩnh dưỡng vài ngày liên tiếp, lmt.lqd, uống hết chén thuốc đắng này đến chén thuốc đắng khác, nhưng nàng không những không kêu đắng, thậm chí uống thuốc đắng mà như uống trà, chỉ cần có thể tốt cho hài tử trong bụng, không có gì nàng không nuốt nổi.

Ngày hôm đó, rất nhanh đã đến buổi trưamãi cũng không thấy Phiền Bách Nguyên đến, nàng không khỏi hỏi: "Hạnh Nhi, Hầu gia đã dùng bữa chưa?" Tuy bây giờ hắn không cần nàng hầu hạ, nhưng hắn vẫn sẽ cùng nàng dùng bữa, thời gian này không thấy hắn tới, nàng thoáng khó hiểu.

"Vừa rồi ta đi hỏi thăm, Mặc Ngôn nói Hầu gia và Tam công tử ở trong thư phòng." Hạnh Nhi vừa nói vừa thu thập chén trên mặt bàn.

"Tam công tử?" Nàng dựa vào cột giường suy nghĩ.

Rốt cuộc vị Tam công tử kia có thân phận ra sao? Nếu là thương nhân, không ngửi được trên người hắn có hơi tiền, nếu là văn nhân, lại cảm thấy khí thế toàn thân kia bẩm sinh đã quá mức mãnh liệt.

Không biết tại sao, nàng cảm thấy mình đã từng gặp Tam công tử, nhưng sao cũng không nghĩ ra.

"Thiếu phu nhân không thấy Hầu gia liền lo lắng?" Hạnh Nhi trêu ghẹo nói.

Dương Như Tuyên giận dữ liếc nàng một cái: "Nói bậy, ta đang suy nghĩ chút chuyện."

"Đừng nghĩ, đại phu nói thiếu phu nhân phải tĩnh dưỡng thật tốt, lục căn thanh tĩnh, như vậy mới có thể an thai, Vạn Tượng Lâu đã có ta ở đây, Mật Nhi còn có thể mang theo tiểu thiếu gia đến chỗ Mao đại nương la cà, thiếu phu nhân cứ việc yên tâm." Hạnh Nhi vắt khăn ướt lau mặt rồi lau tay cho nàng: "Vì hài tử trong bụng, thiếu phu nhân phải ăn béo một chút mới được."

"Ta biết."

"Như thế, nếu thiếu phu nhân mệt mỏi thì ngủ một lát đi, ta mang chén bát đến phòng bếp, rồi sẽ đến Vạn Tượng Lâu, Hầu gia cũng sắp tới rồi rồi."

"Uhm." Kỳ thật cho dù nàng chỉ có một mình cũng không trở ngại, an thai mà thôi, cũng không phải sinh bệnh.

Đọc truyện chữ Full