Editor: Cẩm Tú
“Cách.”
Tiếng va chạm giữa cái nĩa và mặt bàn gốm sứ đột nhiên vang lên trong không gian yên tĩnh.
Chủ nhân của tiếng ồn này —— An Bách vội vàng ngước mắt lên, đôi mắt to long lanh nhìn người lớn xung quanh một vòng. Nó không phải cố ý, nó đã đặc biệt cẩn thận làm dđiêanlqđ chậm, cố gắng để không phát ra âm thanh gì, chỉ là chuyện này đối với một cậu bé như nó mà nói vẫn có chút khó khăn, cho nên cũng không thể trách cứ nó.
Chỉ là, ít nhất nó đã thành công trong việc dời sự chú ý của người lớn rồi.
Hiện tại, cha rõ ràng tâm tình đang rất kém từ mấy ngày trước và dì nãy giờ vẫn không nói gì đều chú ý vào nó.
“Cha, cha cãi nhau với dì sao?!” An Bách lấy dũng khí, nghênh đón con ngươi nghiêm nghị của cha.
Tạ Phái Hiên nghe vậy thì có chút sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, An Bách lại lên tiếng.
“Dì, có phải do cha không ngoan nên đã làm dì tức giận không?” An Bách mở to con ngươi long lanh, vô tội nhìn Vương Du Hàm.
Vương Du Hàm cũng có chút sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là không biết nên trả lời như thế nào.
“Cha, không phải cha thích dì sao? Tại sao lại muốn làm dì tức giận?”
An Bách lại hỏi, hai câu hỏi đó làm Vương Du Hàm vừa kinh ngạc vừa xấu hổ mà trợn to mắt.
Tạ Phái Hiên thì trấn định hơn, anh liếc nhìn vành tai của cô bắt đầu đỏ lên, lại liếc nhìn sang con trai, bất mãn hừ một tiếng nói: “Phải nói là do dì không thích cha.”
Vương Du Hàm nghe anh lên án, thật là khó trả lời, hết đường chối cãi.
Mà An Bách vừa nghe xong, quả thật cực kỳ hoảng sợ, nó vội vàng nhìn về phía dì yêu của nó, hỏi “Dì, không phải dì thích cha sao? Tại sao?”
Chuyện này làm sao có thể! Nếu như dì không thích cha, vậy nhất định sẽ dđiêanlqđ không đồng ý làm mẹ nó!
“Đúng vậy, tại sao?” Tạ Phái Hiên nhướng mày, liếc nhìn cô, gia nhập vào đội ngũ hỏi cùng con trai. Anh thật sự là không thể kìm nén được mà nổi giận với cô.
Ngày đó chỉ còn một chút nữa, cô sẽ chính miệng thừa nhận mình là An Á rồi.
Anh gần như có thể cảm thấy được cô cũng định thừa nhận rồi, nhưng lúc đó lại có những người không liên quan đến, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, cô dĩ nhiên cũng trực tiếp bỏ qua đề tài này.
Sau đó mặc kệ anh hỏi cô thế nào, nếu không phải cô nói sang chuyện khác, thì chính là mang vẻ mặt nghiệm túc đề nghị anh, nói anh có sức tưởng tượng phong phú như thế, có thể suy tính đổi nghề đi viết tiểu thuyết được rồi.
Đủ rồi đấy!
Được An Á dạy dỗ từ cậu thanh niên lưu manh thành một người đàn ông tốt, đã thay đổi anh triệt để, thế nhưng thiếu chút nữa anh đã bật ra lời thô tục đã lâu không nói.
Bộ dạng cùng phương thức của người phụ nữ này khi trêu chọc anh, hoàn toàn tương tự với An Á!
Đối mặt với câu hỏi của hai người đàn ông một lớn một nhỏ, Vương Du Hàm vừa tức vừa thấy buồn cười, gương mặt trở nên lúng túng.
“Dì, dì không cần để ý đến khuôn mặt khó ở của cha đâu.”
Trên đầu Tạ Phái Hiên có ba đường vạch đen trượt xuống, anh để con trai thấy gương mặt khó ở của anh khi nào? Bây giờ là con trai muốn giúp anh hay muốn làm hại anh đây?
“Thật ra thì cha là người rất tốt, hơn nữa mặc dù cha rất hung dữ với người khác, nhưng đối với con lại rất tốt, cho nên cha nhất định cũng sẽ đối tốt với dì.” Con ngươi to An dđiêanlqđ Bách nghiêm túc nhìn Vương Du Hàm, dùng giọng làm nũng.
Nói xong, rất rõ ràng là nó muốn dùng hết khả năng để tô đẹp cho hình tượng của Tạ Phái Hiên trong lòng nó.
Tạ Phái Hiên nhìn thấy bộ dáng lấy lòng cô của con trai, thật sự nhịn không được mà bật cười.
“Anh ấy là cha con, dĩ nhiên đối với con rất tốt, nhưng sao con biết được cha con cũng sẽ đối tốt với dì?” Vương Du Hàm buồn cười hỏi ngược lại nó.
“Chắc chắn, bởi vì con thấy cha thường hay lén nhìn dì.”
An Bách vừa nói xong, bàn tay đang cầm đũa của Tạ Phái Hiên bỗng dưng cứng lại, sắc mặt khó xử, không ngờ bình thường từng cử động của mình đều bị con trai quan sát được, khả năng quan sát người bạn nhỏ thật đúng là nhạy bén.
“À?!” Cô có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông đang có chút lúng túng, sau đó hỏi: “Chuyện đó thì có liên quan gì tới việc cha con sẽ đối tốt với dì hay không?”
An Bách bày ra vẻ mặt “Dì thật ngốc nghếch” với cô, rồi sau đó nhớ tới là mình đang muốn lấy lòng dì, tại sao có thể chỉ trích dì ngốc được, vì vậy lại tiếp tục nở nụ cười mê người đáng yêu thêm một lần nữa.
“Dì, cha thường hay nhìn lén dì, cũng có nghĩa là cha thích dì đấy.” Giống như là nghĩ đến cái gì đó, trong nháy mắt An Bách xụ mặt xuống, lầu bầu oán thán nói: “Giống như Trương Tiểu Mai, mỗi ngày đều nhìn lén mình, ai.”
“A, cho nên Trương Tiểu Mai thích con đúng không, vậy con có thích cô bé không?” Vương Du Hàm nhớ lại cô bé hoạt bát đó.
Nhớ tới cô bé tràn đầy sức sống đó, không nhịn được mà nở nụ cười.
An Bách đỏ mặt, phất phất tay, nói: “Ai yêu chứ, đây không phải là trọng điểm.”
“Dì, cha chỉ có đối với người trong lòng mình mới đối xử tốt, cho nên cha thích dì! Dì đừng ghét cha nữa đươc không?” An Bách không quên chuyển đề tài trở về đề tài chính, hơn nữa xong với Vương Du Hàm rồi, cũng không quên quay đầu lại, chăm chú liếc nhìn dđiêanlqđ cha.
“Cha, cha nhanh nói đi.” An Bách thúc giục anh.
“Nói gì?!” Nhìn vẻ mặt gấp gáp của con trai, Tạ Phái Hiên có chút mờ mịt, phát hiện thấy mình hiếm khi lại có thể không bắt kịp đề tài.
Anh phát hiện nếu nói chuyện với trẻ con, thật sự cần phải suy tư, nếu không vĩnh viễn cũng không thể hiểu bọn nó đang nói cái gì. Rõ ràng là con trai đang hỏi Vương Du Hàm, tại sao đến cuối cùng lại muốn anh nói, rốt cuộc là muốn anh nói gì? Thật sự thật là làm cho người ta khó hiểu.
An Bách cũng ném cho cha ánh mắt bất đắc dĩ, giống như đang nói người cha thong minh cũng có thể thay đổi, trở nên ngờ nghệch như thế.
Vẻ mặt giống như người lớn khiến hai vị người lớn ở đây đều không nhịn được mà cong khóe môi lên, cảm thấy nó thật sự vô cùng đáng yêu.
“Chính là nói với dì rằng cha thích dì, xin dì đừng giận cha nữa, hứa về sau cha sẽ ngoan ngoãn!” An Bách tràn đầy nghiêm túc nói.
Sao lại thế, còn phải nó dạy sao, ôi trời, bây giờ nó mới biết, thì ra là người cha thông minh vạn năng của nó cũng sẽ có lúc không hề lợi hại!
An Bách vừa dứt lời, Vương Du Hàm lúng túng nháy mắt mấy cái, ánh mắt của Tạ Phái Hiên liếc nhìn giữa cô và con trai, mặc dù có chút buồn cười, nhưng anh vẫn vô cùng thành khẩn gật gật đầu, để cho con trai biết là anh hiểu rồi.
Hơn nữa, nếu con trai đã trợ giúp cho anh rồi, anh không lợi dụng cơ hội này, nói còn nghe được sao?
“Khụ khụ.” Anh khụ khụ hai tiếng, nhìn về phía người phụ nữ đang nhìn anh chằm chằm, học theo giọng nói của An Bách, nói: “Anh thích em, đừng giận anh nữa nhé, về sau anh sẽ ngoan ngoãn.”
Vương Du Hàm nhìn anh, thật là vừa bực mình mà vừa buồn cười, bây giờ là sao đây? “Dì?”
“À?” Cô nhìn An Bách, không hiểu vào lúc này thì An Bách muốn cô có phản ứng gì đây.
“Dì, dì không tức giận chứ?” An Bách dùng ánh mắt sang ngời tràn đầy mong đợi nhìn dì yêu quý của nó.
Vương Du Hàm có chút khó dđiêanlqđ xử cắn môi, không biết nên trả lời như thế nào, bởi vì cô vốn là không có tức giận, người tức giận là anh.
Cô rũ mắt xuống, đột nhiên, giọng nói của Tạ Phái Hiên lại vang lên lần nữa —— “Trở lại bên cạnh anh, về sau anh sẽ ngoan ngoãn, thật đấy, anh bảo đảm, được không?”
Có khác với giọng điệu vừa mới bắt chước An Bách lúc nãy, lần này giọng nói của anh rõ ràng trầm thấp và thành khẩn hơn rất nhiều, theo bản năng cô ngước mắt lên, kết quả lại trông thấy con ngươi đen sâu thẳm, lòng của cô nhảy dựng lên, không tự chủ mà như muốn trầm luân vào trong đó.
Anh nói là “Trở lại bên cạnh anh”, anh cứ như vậy mà khẳng định cô là An Á?
Trong phòng làm việc tổng giám đốc của tập đoàn Việt ——
Tạ Phái Hiên ngồi trên ghế làm việc bằng da bò, mặt không biến sắc nhìn Lý Bình Quý đứng ở trước bàn làm việc của mình, thật sự cảm thấy cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
“Tạ Phái Hiên, cậu không thể làm vậy với tôi!”
Khuôn mặt của Lý Bình Quý đỏ bừng cả lên, không vui trừng mắt nhìn Tạ Phái Hiên, bộ dáng ngạo mạn không nhận sai, Đới Vĩ đứng ở một bên nhìn cũng không nhịn được mà cau mày.
“Tổng giám đốc, xin hãy chú ý tới thái độ của mình.” Đới Vĩ mở miệng nhắc nhở.
“Thái độ?” Lý Bình Quý cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Bàn về thế hệ, tổng giám đốc của các cậu còn phải gọi tôi một tiếng “cậu” đấy.”
Cậu? Tạ Phái Hiên cười lạnh một tiếng.
Thật buồn cười, từ lúc nào mà anh và Lý Bình Quý có quan hệ thân thích vậy?
Ông ta là cậu của Tạ Ân Hạo, điều đó không đồng nghĩa với việc cũng là cậu của Tạ Phái Hiên, Lý Bình Quý muốn làm cậu dđiêanlqđ của anh, dù là đời sau cũng không thể!
Tạ Phái Hiên nén sự chán ghét xuống đáy lòng, lạnh lùng mở miệng: “Tôi đã nhờ David cảnh cáo ông, ông vẫn không dừng lại, phải nhận được kết cục này mới giác ngộ được.”
“Thật buồn cười! Tao nên giác ngộ cái gì? Tao cho mày biết, tao đã lao lực mấy chục năm vì tập đoàn này, mỗi một phân tiền, tao đều rất yên tâm thoải mái mà lấy!”
Tạ Phái Hiên mặc kệ ông ta, anh cũng không muốn nói chuyện với Lý Bình Quý, bởi vì mặc kệ Lý Bình Quý có bất mãn thế nào, lần này anh không thể để cho ông ta tiếp tục ở lại công ty nữa.
Coi như không nói đến ân oán cá nhân là ông ta không sắp xếp đội ngũ chữa trị tốt nhất cho An Á, mà là kể từ sau khi anh tiếp quản công tu, liền phát hiện Lý Bình Quý mặc dù năng lực tầm thường, nhưng dã tâm lại rất lớn, tay chân cũng không sạch sẽ gì.
Nhiều năm qua cha mắt nhắm mắt mở với Lý Bình Quý là do ông ta là em trai của vợ mình, có thể mặc kệ cho quá, đối với chuyện ông ta cấu kết với bên nhà máy, âm thầm thu tiền hoa hồng, chỉ cần không làm quá trắng trợn lộ liễu, cha cũng xem như không biết.
Lý Bình Quý không phải là một người có thể tin được, nếu như không phải là anh đã đồng ý với cha để lại một vị trí cho ông ta, ngay từ lúc vừa bắt đầu anh đã đá ông ta ra khỏi tập đoàn rồi.
Huống gì, đã một tuần lễ kể dđiêanlqđ từ ngày công trường xảy ra sự cố, mặc kệ nguyên nhân nào, đối với những người vô tội bị thương kia, hay là đối với công ty, Lý Bình Quý cũng không có bất kỳ áy náy hoặc đau lòng nào, chỉ một điểm này, thì anh cũng hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Vợ Mua Vé Bổ Sung
Chương 8-1
Chương 8-1