Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Bỏ xuống điện thoại chỉ chốc lát sau, cửa phòng Đường Linh đã bị vang lên, mở cửa phòng ra, Lưu Triển Bằng với một thân trang phục nhẹ nhàng khoan khoái đứng trước cửa, nhìn thấy Đường Linh, trên mặt lộ ra nụ cười, mở miệng gọi Đường Linh một tiếng: “Đường tổng!”
Đường Linh gật đầu, mời Lưu Triển Bằng vào phòng, đi tới một bên sofa ngồi xuống, Lưu Triển Bằng tiện tay khép cửa phòng lại, đi tới gần Đường Linh, kéo qua một cái ghế, ngồi ở phía đối diện Đường Linh.
“Đường tổng, phố đồ cổ thành phố Ninh gần đây phải di dời, nếu chúng ta đi thu mua, chắc hẳn sẽ thu được không ít hàng!”
Lưu Triển Bằng liên tục nghe ngóng về tin tức đồ cổ và ngọc thạch, cơ hội lần này hiếm có, chính phủ phá dỡ, có một bộ phận thương hộ nhất định là muốn đóng cửa không kinh doanh nữa, cho nên bây giờ thu mua đồ cổ, không chỉ giá thấp, hơn nữa còn có thể thu mua được không ít chính phẩm!
Đường Linh nhíu mày nhẹ một cái, trong lòng suy xét xong, gật đầu nói, “Cũng tốt, bây giờ Trân Bảo Trai châu báu đã đứng vững gót chân, đồ cổ cũng nên đặt chân vào rồi! Cơ hội hiếm có, nếu đã có số lớn đồ cổ có thể thu mua, vậy cứ thu mua để dự trữ đi!”
Bây giờ Trân Bảo Trai châu báu đã có tên tuổi ở trong giới châu báu ngọc thạch, thế phát triển vững mạnh, tiền vốn quay vòng không thành vấn đề, chừng hai năm nữa nghề chơi đồ cổ cũng sẽ từ từ hưng khởi, lúc này đang là cơ hội rất tốt!
Xác định được mục tiêu, cô bèn cùng với Lưu Triển Bằng ngồi xe đi tới phố đồ cổ nơi đang phải di dời kia, trước khi đi cô đã căn dặn quầy tiếp tân, nếu người cùng đến đây với cô có hỏi đến, thì nói giúp chú của cô tới dẫn cô ra ngoài ăn cơm rồi, buổi tối sẽ quay về!
Phố đồ cổ cách khách sạn không tính là xa, thế nhưng đón xe cũng mất hơn 20 phút mới tới, nếu chỉ nói đến diện tích thôi thì thành phố S cũng chỉ bằng một khu lớn của thành phố Ninh! Năm 97 tại thành phố Ninh đã xuất hiện xe taxi, nhưng lượng xe không nhiều, người dân bình thường ít gọi taxi.
Không phải giờ cao điểm đi làm hay tan ca, rất nhanh Đường Linh cùng Lưu Triển Bằng đã đi tới phố đồ cổ của thành phố Ninh, phố đồ cổ nơi này có khác chút với thành phố S, chính là một con đường lớn, hai bên đường san sát các cửa hàng nhỏ, trong cửa hàng đều có bán đồ cổ, kiểu như sạp bán vỉa hè tại chợ đồ cổ của thành phố S, nơi này không có.
Nhà cửa của cửa tiệm đều là kiểu nhà trệt mái bằng xưa cũ, bởi vì trên con đường này đều bán đồ cổ, cho nên chính phủ vẫn luôn không động tới, nhưng vị thị trưởng mới nhậm chức dốc sức khai phá xây dựng thành thị, chính phủ thành phố Ninh phải đem một khu với nhiều ngôi nhà trệt này phá dỡ đi, trùng kiến xây dựng nhà lầu.
Nhìn từ tình huống kinh doanh của cửa hàng để thấy, trước đây có một số cửa hàng đã đem đồ cổ bên trong, hoặc là chuyển nhượng hoặc là mang đi! Cửa hàng còn lại, ở trước cửa có dán tờ giấy trắng, trên đó có viết hai chữ chuyển nhượng!
Đứng ở ven đường, Đường Linh quét mắt một vòng nhìn qua một lượt cửa tiệm có viết hai chữ chuyển nhượng kia, trong lòng có tính toán, liền cùng Lưu Triển Bằng đi tới một cửa tiệm cách bọn họ gần nhất.
Đối với nơi này Lưu Triển Bằng hết sức quen thuộc, quen thuộc đến nỗi biết hết tên ông chủ của mỗi cửa hàng nơi đây, bên trong cửa hàng có món đồ cổ nào là đồ thật! Vừa đi, Lưu Triển Bằng vừa truyền đạt tin tức ông biết cho Đường Linh nghe!
Đi đến cửa, liền nghe được bên trong có người đang đàm luận về giá cả thu mua lại đồ cổ, Đường Linh khá hứng thú đứng ở một bên nghe, đối với đồ cổ, cô tiếp xúc không nhiều, hiểu rõ một phần tri thức đều là do Ngụy lão nói cho cô nghe, đối với giá cả đồ cổ, cô thật sự không có manh mối!
“Vừa nãy xem qua mấy cái tôi đều muốn, ông xem bao nhiêu thì thích hợp?”
Một người đàn ông trung niên ăn mặc thông thường lưng đối diện cửa, cầm lên cái giá bút bằng sứ đặt trên chiếc bàn gỗ hoa lê bên cạnh, lật chuyển xoay quanh nhìn một hồi, hướng về phía chủ quán nói.
Chủ quán hơi nhíu mày tính toán trong chốc lát, kéo tay người đàn ông trung niên qua, ở dưới tay áo bóp mấy cái, hai mắt sáng quắc nhìn người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông trung niên suy nghĩ trong chốc lát, không có lên tiếng, nhếch miệng, lắc đầu nói, “Giá tiền này cao rồi, ông xem cái giá này thế nào?”. Kéo tay chủ quán qua, bóp một hồi.
Chủ quán ra sức lắc đầu xua tay, “Không được không được, ông muốn mấy cái này có đến vài cái là hàng tốt, ông đưa giá tiền này không thể được!”
Cái gọi là hàng tốt là thuật ngữ ngành nghề đồ cổ, là chỉ đồ được cất giữ (sưu tầm) khá tinh xảo, thường là chỉ đồ sứ.
Người đàn ông trung niên cảm thấy quá đắt, lại lôi lôi kéo kéo chủ quán thương lượng giá nhiều lần.
Đường Linh nhìn bọn họ bóp qua bóp lại, thực sự có chút nghi hoặc, Lưu Triển Bằng vốn là người khôn khéo, nhìn ra sự nghi hoặc của Đường Linh, mở miệng nhỏ giọng giảng giải cho Đường Linh nghe về một ít thuật ngữ và quy củ buôn bán trong ngành đồ cổ.
Đường Linh nghe một cách nghiêm túc, rốt cục đã biết người đàn ông trung niên kia và chủ quán đang nói cái gì, lúc buôn bán đồ cổ, hai bên nói giá cả đều là bóp tay lẫn nhau để ra giá, cái này gọi là buôn bán trong tay áo, giá thành giao đều quyết định ở trong tay áo.
Tìm hiểu rõ quy cũ đàm phán giá rồi, Đường Linh đã hiểu, chủ tiệm kia khởi đầu chào giá là 10 vạn, mà người đàn ông trung niên đó trả giá xuống 6 vạn! Đường Linh trong lòng có nhận định, xem ra giá cả không cao lắm!
“Như vậy đi, số này! Không thể thấp hơn nữa đâu!”
Chủ quán muốn kéo tay người đàn ông trung niên kia, lại bóp tay nhau một hồi, tám vạn hai, Đường Linh mỉm cười, cô có loại năng lực này, người khác bàn luận giá cô hoàn toàn có thể hiểu rõ, ưu thế bực này thật hiếm có!
Lúc người đàn ông đang do dự, ngoài cửa liền xuất hiện vài người đàn ông vạm vỡ, đi qua người Đường Linh và Lưu Triển Bằng, tiến vào bên trong phòng, nhìn thấy chủ quán rồi nhìn lướt qua người đàn ông trung niên đang muốn mua đồ cổ kia, lớn tiếng nói, “Những cổ vật này tôi ra 3 vạn, ông chủ Thích thấy thế nào?”
Người đàn ông trung niên ngẩn người, nhìn mấy người đàn ông cao lớn trước mắt, trong ánh mắt có một chút do dự, không mở miệng, chủ quán thấy mấy người này vào cửa đã gọi giá, gương mặt run rẩy, có chút kích động nói, “Các người vừa tới đã quấy rối! Có tuân thủ luật lệ trong ngành không thế! Cứ như thế làm hỏng chuyện làm ăn của người khác, Vương Chí Viễn hắn không cần mặt mũi nữa hả!”
Người đàn ông vạm vỡ kia cười nhạo một tiếng, tiện tay lấy cái giá bút từ trên tay người đàn ông trung niên kia, cầm ở trong tay thưởng thức, “Vương Chí Viễn là ai? Mấy anh đây không quen biết, chúng tôi đến đây để mua đồ cổ, cũng không có quan hệ gì với Vương Chí Viễn kia!”
Người đàn ông dẫn đầu quăng ánh mắt cho mấy người bên cạnh, mấy người đó lập tức mở miệng nói, “Đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta chính là xem trọng đồ cổ của tiệm ông, Anh Mạnh nhà chúng ta chơi đồ cổ lâu năm rồi, nhãn lực tuyệt đối không thể chê! 3 vạn đồng chỉ nhiều chứ không ít!”
Chuyện này mấy người bọn hắn làm nhiều rồi, tự nhiên biết lúc này nên nói gì!
Chủ quán vừa nghe, âm thầm căm tức đến cực điểm! Sắc mặt u ám, lạnh lùng mở miệng nói, “Các ngươi tới chậm! Những cổ vật này đã bàn xong giá, anh Mạnh các anh chơi đồ cổ đã nhiều năm, chắc là biết quy củ! Đây phải tuân theo tuần tự tới trước tới sau!”
Ngành đồ cổ có một quy củ, thời điểm người khác nói giá, không thể mở miệng cướp hàng, phải tuân thủ tuần tự tới trước tới sau! Mà người đàn ông vạm vỡ này tại thời điểm người ta ra giá với nhau, lại mở miệng ra giá rẻ nhất, ở trong giới mà nói không nghi ngờ gì là hành vi trơ trẽn! Loại hành vi này đa số để quậy phá gây rối người cùng ngành, cho thủ hạ ra ám chiêu ngáng chân đối thủ!
“Tới trước tới sau?”
Người đàn ông vạm vỡ hừ lạnh một tiếng, xoay người nhìn về phía người đàn ông trung niên, trong mắt mang theo ý uy hiếp, “Thật trùng hợp quá, người anh em này nhìn trúng thứ mà Mạnh gia tôi coi trọng, thật là có duyên a!”
Hai chữ “có duyên” kia được rít từ ra kẽ răng, mang theo hàn ý lạnh băng!
Mấy người đàn ông bên cạnh hắn cùng nhau phát ra áp lực vô hình, trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên kia, ông lập tức cảm thấy trong phòng có chút nhỏ hẹp, không khí ít ỏi!
Thần sắc người đàn ông trung niên khẽ biến, nếu vừa nãy vẫn ôm ấp, hoài nghi chủ quán ra giá cao cho hắn, có tư tưởng muốn đắn đo lại giá cả, hiện tại xem như sáng tỏ, mặc kệ giá cao giá thấp, những đồ này hôm nay ông nhất định không mang ra khỏi cửa tiệm được rồi!
“Ha ha, anh Mạnh xin mời ngài xem trước, hôm nay tôi chỉ đến quan sát!”
Người đàn ông trung niên cố kéo ra nụ cười trên mặt, sau đó lại có chút ngượng ngùng nhìn về phía chủ quán, “Những đồ này hôm khác tôi sẽ quay lại xem, hôm nay còn có việc, xin đi trước!”
Nói xong người đàn ông trung niên nhìn cũng không nhìn chủ quán lần nào nữa, bước đi có chút vội vã lướt qua người Đường Linh, ra khỏi cửa!
Chủ tiệm thấy người đàn ông đó rời đi, lửa giận trong lòng bùng cháy! Đây đã là người thứ mấy rồi! Quả thực không cho người ta con đường sống!
Trên mặt do đè xuống cơn phẫn nộ mà biểu tình hết sức vặn vẹo, hít một hơi thật sâu, giọng nói của ông mang theo chút trào phúng, “Anh Mạnh đây là tới lần thứ mấy rồi nhỉ? Cũng thật chiếu cố chuyện làm ăn của tôi!”
Người đàn ông vạm vỡ nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại còn cười thập phần vô lại, có chút cà phất cà phơ nói, “Ý của ông chủ Thích đống đồ này muốn bán cho tôi rồi hả? Mấy anh em đâu móc tiền ra thanh toán, chúng ta lấy hàng rời đi!”
Giọng nói chủ quán có chút nóng nảy, “Họ Mạnh kia, anh đừng khinh người quá đáng!”
Người đàn ông vạm vỡ không để ý tới lời chủ quán, quăng một ánh mắt cho mấy người thuộc hạ, đám người đó liền ba chân bốn cẳng bắt đầu ra tay cầm lên đồ vật!
Chủ quán vừa nhìn liền gấp gáp, mở miệng nói, “Các anh cho cái giá đó có khác gì đang đi cướp! Tôi không làm ăn với các người! Mời các anh rời đi cho, bằng không tôi lập tức báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát? Ông chủ định kiện chúng tôi cái gì? Tôi không trộm không cướp, tiền cũng để trên bàn trả cho ông rồi!”. Người đàn ông vạm vỡ nói một cách vô lại, tiện tay ném qua một bên cái giá bút vừa nãy còn cầm trong tay đùa chơi.
“Anh đây là ép bán! Mấy người các anh mau đem đồ vật để xuống cho tôi! Mau để xuống!”
Chủ tiệm thấy khuôn mặt câng câng vô lại của người đàn ông vạm vỡ kia, bèn đi lên cướp lại đồ vật trên tay mấy người bọn họ, lại lo lắng đụng hỏng chúng, tay đưa ra cũng không được thụt vào cũng không xong!
Đường Linh chỉ thản nhiên nhìn một màn trước mắt, không lên tiếng, cảm thấy người đàn ông vạm vỡ kia rất thú vị, rõ ràng sở hữu một khuôn mặt thật thà phúc hậu, nhưng bản tính lại không khác gì đám lưu manh du côn, cứ như vậy kết hợp lại, khiến người ta cảm thấy rất kì cục, cũng không cảm thấy chán ghét!
Trái với sự bình tĩnh của Đường Linh, tâm tình Lưu Triển Bằng có chút chấn động, chỉ là bây giờ ông làm việc cho Đường Linh, đương nhiên phải nghe theo chỉ thị của cô!
Chủ tiệm kia chỉ có một người, sao địch nổi mấy người đàn ông kia, không mất nhiều thời gian đống đồ kia bị khoắng hết một lần, họ Mạnh kia thấy thủ hạ của mình tay chân mau lẹ gọn gàng, bèn vỗ vai một người trong đó, gật đầu khen, “Không tệ! Xem ra gần đây mấy anh huấn luyện cho chú mày không tệ, sau này cứ làm thế, làm xong sớm kết thúc sớm! Đi thôi!”
Người đàn ông vạm vỡ phất tay lên, nghênh ngang dẫn bọn thủ hạ bước ra ngoài, chủ quán túm được một người trong số đó, kết quả bị người ta đá cho một cước té văng, ngã trên mặt đất chỉ biết trơ mắt nhìn bọn chúng mắng to, “Bọn cường đạo chúng mày! Làm tay sai cho Vương Chí Viễn sẽ không được chết tử tế! Mụ nội nó! Dồn người ta tới chết! Muốn dồn tao vào chỗ chết ư? Tao sắp chết cũng sẽ khiến bọn chúng mày phải chôn cùng!”
Chủ quán ngồi dưới đất, gào thét lung tung, nhìn có chút thê thảm, thấy những người kia đi xa rồi, Lưu Triển Bằng tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống muốn đỡ chủ tiệm dậy, chủ quán có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Triển Bằng, vẻ kinh ngạc càng sâu!
“Anh Lưu?”. Ánh mắt sáng ngời, không tự chủ bật thốt lên, “Anh đến thành phố Ninh rồi sao?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ
Quyển 2 - Chương 3: Người đàn ông vạm vỡ
Quyển 2 - Chương 3: Người đàn ông vạm vỡ