Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Lúc này ngay cả Diêu viện trưởng cũng trực tiếp nhìn chằm chằm Triệu Nguyên, Diêu viện trưởng trầm mê trong thế giới đồ cổ, hành tung luôn không cố định, ngoại trừ một số người quen biết, đối với người có tài lực quyền thế cũng quen biết không nhiều!
Triệu Nguyên vẫn giữ bộ dáng thích làm gì làm nấy, hai mắt không rời Đường Linh, trong mắt mang theo khát vọng ngay cả chính hắn cũng không biết, dáng dấp kia cực kỳ giống một đửa trẻ khát vọng được người khác khen thưởng!
Mà Đường Linh ngẩng đầu lên, thấy Triệu Nguyên như vậy, cảm giác trái tim như đập loạn một nhịp, người trước mắt nhìn thế nào cũng thấy ngốc nghếch muốn chết! Hắn nào còn giống như Nguyên đại thiếu gia, nếu Đường Linh không trùng sinh, thấy bộ dạng hiện tại của hắn nhất định sẽ véo lên khuôn mặt, xoa xoa đầu hắn!
“ Thích không? Tặng em thì thế nào?”
Thanh âm trầm thấp, hiền lành đang vang lên bên tai, thanh âm cũng không lớn, chỉ có Đường Linh cách gần đó, mới nghe được!
Lúc này Đường Linh mới nghiêm túc quan sát Triệu Nguyên, hắn từ đầu tới đuôi đều chưa từng nhìn qua bức kia mưu đồ, hiển nhiên không có hứng thú, cứ như vậy tăng giá, vậy là sao?
Thấy Đường Linh không phản ứng, Triệu Nguyên cười rất tà mị, nhẹ nhàng cúi thấp người, hơi thở như có như không phun ở bên tai Đường Linh, “Chỉ cần em thích, đấu giá mua tặng em thì có sao!”
Đường Linh nghe thấy liền sững sờ, tên này muốn giành về nửa bức họa kia, cũng bởi vì cô thích? Gì vậy trời? Vì nụ cười của mỹ nhân đổi ngàn vàng sao?
Đôi mắt long lanh, đối diện với cặp mắt phượng xinh đẹp của Triệu Nguyên kia, cô khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói một cách thản nhiên, “Tôi thích chính là cái bàn nhỏ đang đặt nửa bức mưu đồ kia!”
Nụ cười trên môi cứng đờ, nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra khóe mắt phượng xinh đẹp của Triệu Nguyên có một chút co giật, bất quá rất nhanh đã khôi phục lại thần sắc tao nhã mê người, nhìn về phía Thích Khải Bình, như một công tử cao quý, thanh âm từ tính lại vang lên!
“ Một tỷ! Mua cái bàn kia!”
Phốc!
Ở đây ngay cả mấy ông lão nhiều tuổi cũng phì cười!
Một tỉ mua cái bàn nhỏ? Bọn họ có phải lớn tuổi rồi lỗ tai không dùng được, nghe lầm rồi chứ?
Thích Khải Bình cũng ngây ngốc nhìn Triệu Nguyên, không biết trả lời sao, tại sao vậy? Chẳng phải đang đấu giá nửa bức “Hàn Hi Tải Dạ Yến Mưu Đồ” sao? Sao lại trở thành cái bàn?
Đối mặt với nghi vấn của mọi người, Triệu Nguyên vẫn là dáng vẻ ưu nhã cao quý, đứng đó nhìn Đường Linh, bên môi ý cười không tan!
Vẫn là Diêu viện trưởng phản ứng lại trước tiên, “Nếu đã không có ý tranh mua nửa bức “Hàn Hi Tải Dạ Yến Mưu Đồ”, không bằng từ mức giá 510 triệu bắt đầu tiếp tục ra giá! Còn chuyện muốn mua cái bàn này, sẽ chờ bán đấu giá xong hãy tính! Ông chủ Thích có ý kiến gì không?”
Thích Khải Bình nghe thấy Diêu viện trưởng gọi hắn, lập tức tỉnh táo lại, gật đầu liên tục, “Được được! Xin mời tiếp tục!”
Mọi người nghe thấy thế mới dồn lực chú ý tập trung trên buổi đấu giá, vừa trải qua một phen tranh giành lẫn nhau, cuối cùng Vương Hải vẫn thua trận, Diêu viện trưởng không ngoài suy đoán, dùng 830 triệu mua lại nửa bức “Hàn Hi Tải Dạ Yến Mưu Đồ”.
Nhưng chứng kiến màn đấu giá leo thang từng bậc, dường như không có điểm tận cùng! Hết cách rồi, ai kêu trước đó tên Triệu Nguyên kia đột ngột tăng giá gấp đôi, hô ra mức giá một tỉ̉!
Đương nhiên Diêu viện trưởng cho giá cao nhất là ba trăm triệu! Trong đó có sự chênh lệch hơn 500 triệu, ngược lại khiến ông vô cùng băn khoăn! Nhân tình này của Trân Bảo Các thật̀ quá lớn, Diêu viện trưởng ghi nhớ tại trong lòng!
Năm trăm triệu! Chẳng phải con số nhỏ!
Nhưng năm trăm triệu đó có thể mua giao tình của ông sao? Đáp án rất đơn giản, không thể!
Điều Diêu viện trưởng cảm kích chính là tâm ý của Trân Bảo Các thật lòng muốn đem nửa bức “Hàn Hi Tải Dạ Yến Mưu Đồ” cống hiến cho quốc gia, để chúng hợp hai thành một, tái hiện lại nền văn hóa nghệ thuật thời kỳ ngũ đại!
Diêu viện trưởng biết Trân Bảo Các vừa mới khai trương, liền chủ động muốn viết lưu niệm cho Trân Bảo Các, coi như là quà tặng chúc mừng khai trương, Thích Khải Bình nghe xong kích động không thôi! Người nào không biết, Diêu viện trưởng ngoại trừ là viện trưởng viện bảo tàng quốc gia, ông còn là đại sư thư pháp nổi danh đương thời, với thân phận của ông, chịu viết lưu niệm cho Trân Bảo Các, đó chính là một bảng hiệu sống, muốn không nổi tiếng cũng khó!
Buổi bán đấu giá kết thúc, mấy người Ngụy lão mới thu hồi lực chú ý, Ngụy lão mới vội vã nói với Triệu Nguyên, “Cháu, tên nhóc này, nếu để cho lão gia tử nhà cháu biết được chuyện cháu làm loạn ở đây, khi nào về nhà sẽ biết tay lão ấy!”
Triệu Nguyên tươi cười, “Điều này khó mà nói chắc được, cháu đây chính là vì muốn thấy một nụ cười của mỹ nhân mà đổi ngàn vàng, lão gia tử nếu biết, vui còn không kịp đó chứ!”
Dứt lời, phượng nhãn nheo lại, quét về phía Đường Linh bên cạnh, mang theo chút ám muội!
Ngụy lão hơi run người, nhìn Đường Linh, lại nhìn Triệu Nguyên, có chút cảnh giác nói, “Thằng nhóc này làm gì thế? Không phải có chủ ý muốn chọc ghẹo gì con nhóc nhà ta chứ? Nhóc đó còn nhỏ! Không cho phép cháu làm bừa!”
Ngụy lão lập tức che chở Đường Linh, kéo giãn khoảng cách giữa hai đứa nó ra! Đùa hả! Một cô gái tốt như vậy, ông còn phải giữ lại cho chính ngoại tôn của ông, không thể để thằng nhóc họ Triệu này xuống tay trước được! Lời nói đùa trước đây của mình và Triệu lão, ông còn nhớ kĩ lắm!
Triệu Nguyên ngẩn người, không nghĩ tới Ngụy lão lại phản ứng lớn như vậy, con mắt nhìn Đường Linh lại càng thêm thâm trầm, cô gái nhỏ này đúng là không đơn giản!
“ Nhỏ?”
Triệu Nguyên không ngại cười, “Vừa vặn hiện tại cháu cũng không có ý nghĩ lập gia đình, nói không chừng khi cô nhóc trưởng thành, cháu lại đột nhiên thay đổi ý nghĩ! Đây không phải tự chuẩn bị đối tượng cho mình trước sao, dự trù trước!”
“ Thằng nhóc này không đàng hoàng chút nào, bị Triệu lão nghe thấy, sẽ cho cháu biết tay!”
Tô lão lắc đầu một cái, Triệu lão thích đồ cổ, cho nên mỗi lần phòng đấu giá Hối Cảnh có hội đấu giá quy mô lớn, đều sẽ mời Triệu Chấn Đông, mà Triệu Nguyên cũng tham gia mấy lần, khá quen thuộc với Tô lão!
“ Không sao hết, có hoàng thái hậu nhà cháu che chở rồi, lão gia tử cũng chỉ biết trừng mắt thôi!” Triệu Nguyên cười trêu nói.
Mấy lão nhân nghe thấy cười ha ha, cô lắng nghe riết trên mặt cũng cười theo, cô cũng được gặp Triệu lão rồi, lúc trước cũng do vị bạn già của ông thích Hoàng ương lục, Đường Linh mới có cơ hội quen biết ông!
Khả năng giao tiếp của Triệu Nguyên cực mạnh, trò truyện cùng bậc bề trên, hắn không chút nào tỏ ra non nớt, mấy ông lão cũng rất yêu thích hắn, nhưng người thưởng thức Triệu Nguyên nhất hẳn là Chu Nguyên Đường đến từ Hồng Kong kia, không bởi điều gì khác, chỉ vì Triệu Nguyên mưới nãy đã dùng khẩu âm tiếng Quảng chuẩn để nói chuyện với ông, hai người họ trò chuyện vô cùng thông thuận!
Triệu Nguyên tiện tay đưa ra một điếu thuốc, Chu lão nhìn một chút, cũng không phải loại thuốc xịn, không để trong lòng, nhưng khi hắn hút điếu thứ nhất, ánh mắt lập tức sáng ngời! Liên tục rít vài hơi, mới tươi cười khen ngợi thuốc lá này là cực phẩm! Đối với Triệu Nguyên càng thân thiết hơn nhiều!
Lúc Triệu Nguyên đang cùng mấy người họ nói chuyện, Đường Linh lại lặng lẽ lui ra ngoài, cô bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn, Thích Khải Bình sớm đã mời Diêu viện trưởng đến phòng làm việc phía sau, cô vốn định chuồn đi, không nghĩ tới lại bị Triệu Nguyên giữ chân lại!
Trong phòng làm việc, Diêu viện trưởng và người cùng đoàn đang ngồi uống trà, họ cũng hơi nghi hoặc một chút, Thích Khải Bình mời bọn hắn tới, nhưng vẫn không nói gì hết, chỉ mời họ dùng trà, khiến nhóm người họ càng không hiểu ý tứ của Thích Khải Bình!
Thanh gạt cửa khẽ nhúc nhích, nhóm người đang uống trà, liền nhìn thấy một cô gái trẻ với mái tóc buộc đuôi ngựa mở cửa đi vào!
Thích Khải Bình nhìn thấy cô, liền vội vàng nghênh đón, Chu Hồng Vũ đang ngồi cũng đứng dậy! Hành động này, nhóm người Diêu viện trưởng sững sờ!
“Đường tổng, cô rốt cuộc cũng tới rồi, Diêu viện trưởng uống trà đợi đã lâu!” Chu Hồng Vũ nóng vội mở miệng nói, đợi mãi không thấy Đường Linh tới, hắn thật đúng là sợ chậm trễ công chuyện của Diêu viện trưởng! Lời nói gấp gáp, nghe ra có chút cảm giác oán trách!
Thích Khải Bình trừng mắt nhìn Chu Hồng Vũ một cái, “Tôi nói ông anh, có ai giống anh nói chuyện với bà chủ của mình như thế không hả!”
Ông anh này ngoài đồ cổ ra, không để ai trong mắt hết, cái gì là giao thiệp …… hoàn toàn là một tay mơ, thỉnh thoảng Thích Khải Bình phải chỉ điểm cho hắn chút!
Chu Hồng Vũ nghe xong cũng không tức giận, ngược lại còn sờ gáy ngại ngần, bộ dáng không hiểu ra sao, Thích Khải Bình trực tiếp trừng mắt!
Ông anh này hết thuốc chữa mất rồi!
Cũng may Đường Linh cũng không để ý, nếu đổi là một ông chủ khác, sớm đã đem hắn đuổi từ kiếp nào rồi!
Nếu lúc này Diêu viện trưởng còn không nhận ra, thì coi như đã uổng công bao năm lăn lộn trong giới này! Mấy người họ trong lòng đều chấn động, kinh ngạc không thôi!
Cô gái nhỏ này mới bao lớn?
Giật mình nhất không ai bằng Hồ Hưng Học Hồ đại sư, hai mắt phát quang nhìn chòng chọc Đường Linh, “Nhóc Tiểu Đường à, chẳng lẽ cháu mới đúng là bà chủ của Trân Bảo Các?”
Trong giọng nói rất dễ nghe ra được vẻ kích động, lần trước tại buổi triển lãm giám định quen biết được Đường Linh, Hồ đại sư đã rất thích cô nhóc này, tuy tuổi không lớn nhưng lại vô cùng đam mê nhiệt tình với đồ cổ, ông nhìn thấy mà vui thích cũng thưởng thức cô gái nhỏ này!
Không nghĩ tới, Trân Bảo Trai lại do chính cô nhóc ấy mở! Chuyện này làm sao có thể không khiến ông kinh ngạc cho được!
“ Còn nữa, Nguyên Thanh Hoa và nửa bức “Hàn Hi Tải Dạ Yến Mưu Đồ” cũng là của cháu ư?” Đám râu mép trắng xóa của ông vểnh trên không trung, ánh mắt trợn tròn, thoạt nhìn thập phần đáng yêu!
Đường Linh tươi cười, gật đầu xem như thừa nhận thân phận của cô, “Hồ đại sư, Tiểu Đường không cố ý lừa gạt ngài, chỉ là ngài cũng biết tình huống của cháu đặc thù, thực sự không tiện tiết lộ quá nhiều, nếu không phải hôm nay Diêu viện trưởng đến đấu giá nửa bức “Hàn Hi Tải Dạ Yến Mưu Đồ” này, cháu cũng sẽ không bạo lộ thân phận sớm như vậy đâu ạ!”
Hồ Hưng Học nghe xong gật đầu, rồi quay sang Diêu viện trưởng, “Diêu viện trưởng, cô nhóc này chính là người tôi đã nhắc với ngài, có duyên gặp gỡ tại hội triển lãm giám định đồ cổ. Nhưng không nghĩ tới cô nhóc này lại là bà chủ của Trân Bảo Các! Thật khó tưởng tượng được a!”
Diêu viện trưởng nhìn chăm chú Đường Linh, từ lúc mới đi vào, lực chú ý của Diêu viện trưởng đã tập trung trên người cô, đừng nhìn cô nhóc này tuổi còn nhỏ, cử chỉ dáng vẻ hay lời nói đều tỏa ra khí chất khó gặp!
Tại lúc đấu giá “Hàn Hi Tải Dạ Yến Mưu Đồ” khi nãy, bộ dáng quý khí của người thuận miệng nâng giá đến một tỉ, nghe ý tứ trong đó, là muốn mua nửa bức mưu đồ kia tặng cho cô nhóc này!
Tuy rằng cô nhóc đã nói coi trọng cái bàn kia, nhưng ông cảm thấy được cô nhóc này có ý định giúp ông, không nghĩ được vậy mà ông đã đoán đúng, cô nhóc này quả nhiên là đang giúp ông! Mà lý do rất đơn giản, cô mới đúng là bà chủ bí mật đứng sau Trân Bảo Các! Cũng là chủ nhân thật sự của nửa bức mưu đồ kia!
“ Đường tổng, lần này cô có thể bán nửa bức “Hàn Hi Tải Dạ Yến Mưu Đồ” cho viện bảo tàng quốc gia, thật sự đã có cống hiến rất lớn cho quốc gia, tôi thay mặt quốc gia xin gửi lời cảm ơn trân trọng đến cô!”
Diêu viện trưởng trịnh trọng nói với Đường Linh lời cảm ơn, phải biết không phải ai cũng ở giữa lợi ích cá nhân và quốc gia có thể lựa chọn cống hiến vì lợi ích chung, loại chuyện buôn bán đền tiền này thương nhân tuyệt đối sẽ không làm! Cho nên Đường Linh có thể bỏ qua năm trăm triệu món tiền to lớn này, lựa chọn bán nửa bức họa cho quốc gia, đây tuyệt đối không phải là người bình thường có thể làm được!
Đường Linh tươi cười, “Diêu viện trưởng xin đừng nghiêm túc như vậy, ngài cứ giống Hồ đại sư gọi cháu một tiếng Tiểu Đường là được! Cháu cũng rất yêu thích đồ cổ, cũng coi như gặp được vận may, mở được một cửa hàng đồ cổ, sao có thể gọi là “tổng” nọ tổng kia được, thực sự ngại chết cháu mất!”
Nghe Đường Linh nói như vậy, trên mặt Diêu viện trưởng cũng coi như dãn ra rất nhiều, trong lòng ông vốn cảm kích Đường Linh, cho nên cư xử với Đường Linh càng thân thiết hơn chút!
Đường Linh thấy thế liền tươi cười, tiếp tục nói, “Lúc Hồ đại sư giám định ra nửa bức “Hàn Hi Tải Dạ Yến Mưu Đồ”, cháu đã có ý nghĩ muốn hợp chúng lại thành một, một tác phẩm hội họa hoàn chỉnh nên được tái hiện! Hôm nay cháu còn sợ Hồ đại sư không đến ấy chứ!”
Mấy người nghe xong liên tục cảm khái gật đầu, điều này rất có ý nghĩa lịch sử! Không nghĩ tới cô gái nhỏ trước mắt này còn có tâm ý như vậy!
“ Tiểu Đường quả nhiên ưa thích đồ cổ, khà khà, đám già cả chúng ta cũng không nói những lời kiểu cách nữa, Tiểu Đường ngày sau nếu có chuyện khó khăn, lão Diêu tôi nhất định sẽ giúp đỡ cháu hết mình!”
Lúc Diêu viện trưởng bỏ đi dáng vẻ long trọng, cả người cảm giác như trẻ hơn mấy tuổi, lúc nói chuyện giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn!
Hồ Hưng Học nhìn ra nét nghi hoặc của Đường Linh, cười nói, “ Nhóc Tiểu Đường à, sau này cháu quen là được, Diêu viện trưởng ngài ấy a, tính tình vốn là như thế, rất dễ chung sống!”
Đường Linh ngây người, sau đó mỉm cười nói, “Diêu viện trưởng quyền cao chức trọng, vẫn còn có thể giữ được tâm tính này, thật hiếm thấy!”
Viện trưởng viện bảo tàng quốc gia, đây chính là quan chức cấp bộ, tuyệt đối quyền cao chức trọng! Tại Bộ văn hóa nếu có nói ra một câu gì, tuyệt đối là mệnh lệnh cấp thiết!
Đường Linh âm thầm quan sát hai người khác đi theo bên người Diêu viện trưởng, họ nhìn thấy Diêu viện trưởng đối với Đường Linh thân thiết như vậy, trong lòng đều đang âm thầm tính toán!
Hai người này không phải ai khác, chính là Hội trưởng và Phó hội trưởng của Bộ văn hóa tỉnh Thanh, xem ra hẳn là Diêu viện trưởng sớm đã liên lạc với họ, cho nên họ cũng có mặt nơi đây! Dù Diêu viện trưởng không liên lạc trước, chính họ nếu nắm được tin tức, cũng phải chạy như bay mà đến! Đây chính là một cơ hội hiếm có, được diện kiến viện trưởng viện bảo tàng quốc gia, họ đều muốn hưởng lây sự vinh hạnh, tìm chút cơ hội riêng!
Nhưng hai người hoàn toàn không nghĩ tới, một khắc kia khi họ tính toán muốn lây chút ánh hào quang của Diêu viện trưởng, thì ánh hào quang mà Đường Linh muốn cũng tới tay!
Đúng vậy!
Ngoài trừ cân nhắc đến đem hai bức mưu đồ hợp thành một ra, Đường Linh bán cho Diêu viện trưởng với cái giá ưu đãi như vậy, cũng bởi vì cô nhận ra hai quan chức của bộ văn hóa tỉnh Thanh bên cạnh Diêu viện trưởng kia!
Có thể ở ngay trước mặt họ, để Diêu viện trưởng nợ một ân tình của cô, ngày sau cô muốn tạo một con đường đồ cổ tại thành phố S, hai vị quan chức này cũng sẽ cân nhắc đến giao tình giữa Đường Linh và Diêu viện trưởng!
Loại chuyện nhất cử lưỡng tiện này, tại sao lại không làm!
Mấy người nhìn Đường Linh đang tươi cười, không ai phát hiện dưới nụ cười ấy là hàng loạt tính toán!
Cô đê tiện sao?
Không!
Cô không cho đó là đê tiện! Nhiều lắm chỉ có thể gọi là gian trá! Bất quá cô là một thương nhân, không gian trá thì sao có thể trụ vững được! Huống chi loại gian trá này không ảnh hưởng đến toàn cục, gian trá mà đôi bên cùng hưởng lợi, so với loại không chừa thủ đoạn nào gây tổn hại đến người khác thì tốt hơn gấp trăm ngàn lần!
Thương nhân chính là thế, vĩnh viễn đừng hy vọng xa vời thương nhân sẽ nhân từ, thương nhân coi trọng lợi ích, lợi ích trước mắt hoặc là lợi ích lâu dài, mà Đường Linh có thể làm được chính là đôi bên cùng có lợi!
Lúc Triệu Nguyên ý thức được người bên cạnh biến mất, Đường Linh đã luồn ra ở cửa phía sau, bởi vì Lôi Tử đến, mang cho cô một tin tức, lô hàng đánh mất đang ở Vân tỉnh đã xảy ra chuyện!
Vốn lô hàng mao liệu đó được chất trong xe tải, tuy rằng không lấy được xe ra, thế nhưng mao liệu đặt bên trong xe cũng rất an toàn! Nhưng sáng nay Lục Tùng truyền đến tin tức, vết thương trên người con trai trưởng của vị tộc trưởng dân tộc thiểu số kia đột nhiên chuyển biến xấu, kết quả đưa tới sự phẫn nộ, mạnh mẽ yêu cầu đập xe hủy vật, vì thế đống hàng đó liền gặp tai ương!
Đầu tiên Đường Linh vội vàng về nhà lấy hộ khẩu, lại tìm một cái cớ đi nhà Lưu Hân, liền dẫn Lôi Tử cùng đi tới tỉnh Vân!
Vừa xuống máy bay, Lục Tùng đã chờ đón tại sân bay, trông thấy Đường Linh vội vàng chạy tới!
“ Đường tổng, lô hàng kia bây giờ đang ở bãi đậu xe dành cho xe bị sự cố, xung quanh khu đó từ sáng sớm đã bị bao vây, bởi vì sự kiện khá mẫn cảm, cho nên cảnh sát đến chỗ đó duy trì trật tự cũng chỉ tạm thời ngăn lại, tình huống không quá lý tưởng!”
Vừa đi, Lục Tùng vừa tường thuật lại thông tin hắn nắm được cho Đường Linh, kể từ khi biết Đường Linh mới đúng là bà chủ sau lưng Trân Bảo Trai, hắn đã không còn dám gọi “nhóc Tiểu Đường” nữa, mà giốngThích Khải Bình, gọi là “Đường tổng”!
Từ miệng Lục Tùng biết được nội tình sự việc, trong mấy ngày Lôi Tử trở về, nơi này đã xảy ra nhiều chuyện, đầu tiên là dân chúng của dân tộc thiểu số vây chặt cục cảnh sát, yêu cầu giao ra kẻ gây họa, cảnh sát giới nghiêm, sau khi một người trong đó bị thương bỏ mình trong vụ tai nạn ấy, đã khơi dậy lửa giận của dân chúng, hiện tại bệnh tình con trai trưởng của tộc trưởng trở lên nguy kịch, mới tạo thành cục diện hôm nay!
Đường Linh vẫn nhíu lông mày, bọn họ không có căn cơ tại tỉnh Vân, tuy rằng Lục Tùng quen biết khá rộng rãi ở đây, nhưng vụ việc này có dính đến dân tộc thiểu số, vậy thì khó rồi!
Trước hết kêu Lục Tùng dẫn hai người Đường Linh đi đến bãi đậu xe dành cho xe bị sự cố, kết quả còn chưa tới chỗ đó, liền bị chướng ngại vật trên đường ngăn lại, buộc lòng phải xuống xe đi bộ!
Bãi đậu xe đó diện tích khá lớn, còn chưa đi đến cổng chính của bãi đậu xe, từ rất xa có thể nhìn thấy dân chúng mặc quần áo dân tộc vây kín cổng chính, bên cạnh cũng không ít xe cảnh sát, cảnh sát đều đứng sang bên cạnh, không ai dám tiến lên ngăn chặn dân chúng!
Đường Linh nhíu mày, tình huống thế này đừng nói chuyện vận chuyển hàng ra ngoài, ngay cả người muốn đi vào cũng khó khăn!
Kỳ thực Đường Linh có cách xử lý đem lô mao liệu thần không biết quỷ không hay mang đi, không gian tùy thân của cô có thể làm được, nhưng như vậy sẽ dễ dàng bại lộ, cũng không an toàn! Cho nên phải cân nhắc phương thức đem ra, quang minh chính đại hay âm thầm mang đi!
“ Đường tổng, cô xem, bãi đậu xe bị vây kín như kiểu nước chảy không lọt, muốn vận chuyển hàng ra căn bản là không khả năng, nhưng nếu không nhanh chút, tôi sợ chính phủ bản địa bị dân tộc thiểu số gây sức ép sẽ giao ra cả người gây tai nạn và xe hàng giao cho họ, với tính cách của họ, vật này nhất định là giữ không được!”
Lục Tùng thật muốn sứt đầu mẻ trán rồi đây, vốn hắn cũng có người quen, nhưng sự kiện lần này mẫn cảm, ai cũng không dám nới tay, hiện tại nhìn là biết thật không có biện pháp! Chỉ có thể cầu khẩn con trai tộc trưởng bình an vô sự, bằng không sẽ tổn thất nặng nề!
“ Đi đến chỗ chú trước, nơi này khẳng định không vào được!” Đường Linh nhìn lướt qua đám người trước mặt, xoay người rời khỏi!
Kết quả Lục Tùng lại đưa Đường Linh và Lôi Tử tới công ty của hắn, liền nhận được thông báo có cảnh sát tìm đến tận cửa, đang ở trong phòng hội nghị chờ!
Lục Tùng sững sờ, cảnh sát tìm hắn làm cái gì?
Đi cùng Đường Linh và Lôi Tử tới phòng họp với tâm trạng nghi hoặc, còn chưa đẩy cửa vào, đã có người từ bên trong đẩy cửa ra, vừa vặn chạm mặt!
Mấy nhân viên mặc đồng phục cảnh sát thấy ba người họ, đầu tiên là chào một cái, sau đó dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn nói, “Trong các người ai là Lục Tùng?”
Lục Tùng đầu tiên ngẩn người, sau đó vội vàng nói, “Chính là tôi, xin hỏi các vị là?”
Lục Tùng nghi hoặc nhìn mấy nhân viên cảnh sát, thực sự không hiểu mục đích họ tới đây làm gì!
Một cảnh sát cầm đầu cất giọng quan chức nói, “Chúng tôi là công an tỉnh Vân, công ty của các anh có phải có một chiếc xe vận tải, bảng số xe Vân Mfa209x, được đăng kí dưới danh nghĩa Công ty TNHH vận tải Thạch Nghiệp, mà anh Lục Tùng chính là ông chủ của công ty?”
Lục Tùng vừa nghe tên bảng số xe, trong lòng hồi hộp, có dự cảm không tốt!
Quả nhiên mấy nhân viên cảnh sát khác nhìn thấy Lục Tùng gật đầu, lập tức tiến lên vây nhốt hắn bên trong, người cảnh sát cầm đầu mở miệng nói, “Chiếc xe vận tải của công ty các anh, trước đây không lâu xảy ra tai nạn giao thông, đụng phải đoàn người dân tộc đang diễu hành xe trên phố, gây lên năm người trọng thương, một nạn nhân tử vong, tài xế gây ra tai nạn đã tìm được, mà tài xế đó lại là nhân viên của công ty anh, dựa theo trình tự, anh cần phải đi cùng chúng tôi về cục cảnh sát lấy khẩu cung, hiện tại xin mời đi theo chúng tôi!”
Mặc dù tên cảnh sát cầm đầu mở miệng nói chuyện đều là những câu nhân viên cảnh sát thường nói, nhưng nghe kĩ thì có chút quái lạ, đột nhiên có cảnh sát muốn dẫn Lục Tùng về cục lấy khẩu cung, hắn có chút bất ngờ, trong lòng dù có chút nghi ngờ cũng bị che đi!
Có thể Lục Tùng không chú ý, nhưng Đường Linh đứng một bên luôn quan sát, thấy vài tên nhân viên cảnh sát muốn dẫn Lục Tùng đi, liền ra hiệu cho Lôi Tử, Lôi Tử tiến lên ngăn mấy người cảnh sát lại!
Khí tức của mấy người họ lập tức biến đổi, bầu không khí trước cửa phòng họp nghiêm nghị! Mấy tên trợ lý nhìn thấy, đều dừng công việc trong tay, lặng lẽ tụ tập một chỗ, rất sợ xảy ra chuyện!
“ Các người đây là có ý gì? Mau tránh ra, bằng không chính là các người đang cản trở người thi hành công vụ! Chúng tôi có quyền bắt các người cùng về cục cảnh sát!”
Một nữ cảnh sát quát lên, một thân cảnh phục toát ra vẻ anh khí lão luyện mười phần! Đường Linh không khỏi nhìn chăm chú thêm chút, đột nhiên thấy có chút quen mắt, nhưng nhớ không nổi đã từng gặp cô ta ở đâu!
“ Cảnh sát bắt người cũng phải xuất ra lệnh bắt người cụ thể, chúng tôi vừa về các anh liền muốn bắt người, có phải có chút lỗ mãng hay không? Các anh làm cảnh sát nhiều năm như vậy, ngay đến chút thường thức cơ bản đó đều muốn người khác dạy sao!”
Lôi Tử đã khí tức nhàn nhã lúc trước, cả người trông vào còn thấy có khí thế hơn cả mấy nhân viên cảnh sát kia, khiến đám cảnh sát cũng ngây người, khí tức nữ cảnh sát kia giảm đi vài phần, vụng trộm đánh giá Lôi Tử, vừa nãy tên này thoạt nhìn giống một người hầu, sao đột nhiên lại trở nên có khí thế như thế? Loại khí thế này cô chỉ từng thấy trên người trưởng phòng thôi!
Họ làm sao biết, trước kia chưa đi theo Đường Linh, Lôi Tử chính là một tên côn đồ, cả ngày đe dọa bắt nạt người khác, thập phần vô lại! Mà sau khi đi theo Đường Linh, giúp Đường Linh xây dựng lên “Dạ Ưng”, nhiều năm tôi luyện như vậy, khí tức ác liệt đã ăn sâu vào tận xương thủy, bình thường cà phơ cà phất không nhìn ra, nhưng lúc đụng chuyện lại tuyệt đối cường hãn!
Ngay cả Lục Tùng cũng cả kinh! Hắn vẫn cho rằng Lôi Tử chỉ là người hầu của Đường Linh, lần trước Đường Linh phái Lôi Tử cùng đi với hắn, hành tung Lôi Tử xuất quỷ nhập thần không thấy bóng người, cho dù hai người có gặp nhau, Lôi Tử cũng là vẻ cà tưng, cho nên Lục Tùng không coi trọng hắn lắm!
Nhưng lúc này, Lục Tùng đột nhiên cảm thấy, hắn giống như xưa nay chưa từng hiểu Lôi Tử, chớ nói chi là Đường Linh!
Người cảnh sát cầm đầu cau mày lại, nhưng cũng không mở miệng, rút ra từ trong ngực giấy thông báo, mở ra để trước mắt Lôi Tử, “Đây là thông báo chứng nhận bắt người, bây giờ có thể dẫn người đi được chưa!”
Người cảnh sát cầm đầu và Lôi Tử hai người đối mặt với nhau, mùi thuốc súng nồng nặc, song phương giằng co, không ai nhường ai!
“ Các người nói chiếc xe gây ra tại nạn vào thời gian nào?”
Đường Linh nhàn nhạt mở miệng, di chuyển đến tầm mắt của mọi người, Lôi Tử thấy lão đại mở miệng, đã lùi xuống sau Đường Linh, mấy tên cảnh sát thấy vậy không khỏi sinh lòng nghi hoặc, ai cũng không dám xem thường Đường Linh!
“ Chiếc xe kia vào ngày mùng 3 tháng 1 gây ra tai nạn! Chính là vụ tai nạn được lan truyền với tốc độ chóng mặt hiện nay!” Nữ cảnh sát lão luyện kia mở miệng đáp.
Đường Linh cười với cô, nhìn ra nữ cảnh sát có chút không hiểu ra sao, “Ngày 3 tháng 1 ư, hôm nay là ngày 13 tháng 1, trước sau đã qua mười ngày rồi, nghe nói cảnh sát cũng đã bắt được kẻ gây họa, sao có thể bây giờ mới nhớ tới tìm chủ xe về lập biên bản? Chẳng phải nên ngay tức khắc bắt chủ xe về hay sao?”
Nữ cảnh sát bị hỏi đến sững sờ, nhưng rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, “Lúc trước chuyện này do cục thành phố tiếp quản, bây giờ mới giao đến phòng chúng tôi, phòng chúng tôi lập tực tới ngay!”
Nữ cảnh sát cũng coi như cơ trí, tìm một cái cớ thường dùng lấp liếm cho qua, cục thành phố quả thực xảy ra chút chuyện, nhưng tuyệt đối không thể truyền đi, bằng không thì cũng sẽ không trực tiếp giao vụ án cho nơi khác tiếp quản!
“ Được rồi! Phòng cảnh sát chúng tôi làm việc, không tới lượt các người quơ tay múa chân, nếu lại ngăn cản đừng trách chúng tôi không khách khí, dẫn hết các người về cục cảnh sát!” Lại một người khác lên tiếng thúc giục.
Lục Tùng mất hết hồn vía nhìn Đường Linh, tuy rằng hắn cũng coi như từng trải qua mưa to gió lớn, nhưng chuyện bị cảnh sát bắt đi vẫn là lần đầu, người bình thường nhìn thấy cảnh sát tới cửa bắt mình, đều sẽ bị kinh hoảng! Mà lúc này Lục Tùng đã xem Đường Linh trở thành người tâm phúc, hi vọng Đường Linh có thể cho hắn chút ý kiến!
Đường Linh cũng biết tâm tình Lục Tùng bây giờ, do chuyện lô hàng bị mất trộm, Lục Tùng vẫn luôn bận bịu, vất vả lo lắng mỗi ngày, bây giờ lại có cảnh sát tới cửa, quả thực đã làm khó hắn!
“ Chú Lục, chú cứ đi trước, lúc trước lô hàng và xe đều bị người ta trộm mất, chú cũng đã tới cảnh sát báo án, cảnh sát đã giúp chú tìm về xe hàng bị mất, vừa vặn có thể lĩnh về đồ bị trộm!”
Người cảnh sát mới lên tiếng nghe thấy vậy liền hừ một tiếng khinh miệt. Buồn cười! Đi theo bọn họ rồi mà còn muốn trở lại? Ngay cả người còn về không được huống chi đòi lĩnh đồ về!
Người nữ cảnh sát trừng mắt nhìn đồng sự một cái, không nói gì, nhiệm vụ hôm nay chính là phải dẫn người đi, không thích hợp gây ra thêm sự cố, cô đã nhìn ra, người đàn ông và cô gái kia không phải hạng người dễ gạt gẫm! Hiện tại nên gấp rút dẫn người đi mới đúng là chính sự!
Đường Linh quan sát đánh giá tâm tư của đám nhân viên cảnh sát trong mắt, cô thu tầm mắt lại, nhìn Lục Tùng cười an ủi nói, “Chú Lục yên tâm, hết thảy đã có tôi!”
Lục Tùng nghe xong mới bớt phập phồng lo sợ, không hiểu sao, hắn cảm thấy trên người Đường Linh có loại năng lực cho người ta cảm giác an tâm!
“ Được! Tôi đi cùng các người!” Lục Tùng nghiêm nghị mở miệng nói, “Thư kí Trương, chuyện của công ty xin nhờ gánh vác nhiều hơn, vị này chính là Đường tổng, cô ấy có yêu cầu gì, nhất định phải toàn lực phối hợp!”
Lục Tùng nhìn Đường Linh, Đường Linh gật đầu đáp lại, kêu hắn yên tâm, sau đó liền đi theo đám người cảnh sát!
Thư kí Trương còn chưa biết phản xạ ra sao, vẫn đứng yên biểu tình lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhìn về hướng Lục Tùng rời đi!
Nhìn Lục Tùng và cảnh sát đã đi xa, Đường Linh cùng Lôi Tử tiến vào phòng họp, Lôi Tử như có điều suy nghĩ mở miệng nói, “Lão đại, tôi cảm giác sự việc không đơn giản như vậy! Thời điểm nhạy cảm này lại đến ‘ mời’ người về cục lập làm biên bản thu khẩu cung, dường như có chút trùng hợp!”
Đường Linh phì cười một tiếng, “Trùng hợp? E rằng không đơn giản vậy đâu! Lôi Tử, anh đi liên hệ ‘Dạ Ưng’, điều tra một chút tại sao vụ án của cục thành phố tại đột nhiên giao cho công an tỉnh giải quyết!”
“ Vâng, lão đại!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ
Quyển 2 - Chương 34-3: Vung tiền như rác, tới cửa bắt người(3/3)
Quyển 2 - Chương 34-3: Vung tiền như rác, tới cửa bắt người(3/3)