Trong phòng làm việc chỉ có âm thanh vang vọng của tộc trưởng!
Phải biết cảnh sát vận dụng không ít lực lượng đều không tìm thấy người, tuy rằng trong tay ông cũng có thế lực, nhưng hiện tại không thể sử dụng, nếu cô gái này có thể tìm ra kẻ gây tai nạn, vậy thì lô hàng đó không thành vấn đề!
Tộc trưởng cũng là người lão luyện, đương nhiên nhìn ra được Đường Linh là nói mạnh miệng hay có thực lực thật sự, rõ ràng Đường Linh thuộc về sau!
Đường Linh nhẹ nhàng gật đầu, tộc trưởng thấy thế đắn đo một chút, sau đó nhấc lên mí mắt, lộ ra ánh mắt hữu thần sáng ngời không thua gì thần thái của người trẻ tuổi!
“ Được! Dùng kẻ gây ra tai nạn đổi lấy lô hàng!”
Đường Linh giương lên khóe môi, biểu lộ rõ tâm tình cô vào giờ khắc này, đối với lần giao dịch này, cô rất hài lòng!
Bởi vì thỏa thuận xong điều kiện, Lục Tùng rất nhanh được phóng thích, Lôi Tử không ngờ sự việc lại cứ dễ dàng giải quyết như vậy, trong lòng âm thầm bội phục lão đại!
Tâm tư Đường Linh tinh nhạy, hôm qua nghe được dân chúng xin tộc trưởng phải yêu cầu chính phủ giao nộp ra người gây ra tai nạn, Đường Linh liền đoán được tộc trưởng có thể hôm nay sẽ đến đây, cho nên mới đến cục cảnh sát sớm với ý đồ chờ tộc trưởng!
Bề ngoài vì muốn nộp tiền bảo lãnh Lục Tùng, nhưng mục đích chính của Đường Linh là nhắm vào tộc trưởng! Chỉ có khiến tộc trưởng biết rõ sự thật kẻ gây họa kia đã bỏ trốn mất, Lục Tùng mới thoát khỏi thân phận “bánh xe dự bị”, mà ông ấy dù sao cũng là tộc trưởng của một tộc, dù là bị áp lực từ người trong tộc hay mong muốn cá nhân thì kẻ gây ra tai nạn kia nhất định phải bắt lại.
Thế lực trong tay tộc trưởng hiện tại không thể sử dụng, chính là cơ hội tốt nhất để Đường Linh xuất thủ, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua!
Đương nhiên chuyện của tộc trưởng là cơ mật, cô cũng chỉ nghe đại khái, chỉ biết trong tay tộc trưởng hình như có thế lực không nhỏ, nhưng hôm qua vì cứu lấy con trai của mình, ông ta đã làm một cuộc giao dịch với người đàn ông thần bí kia, cho nên tạm thời ông ta không thể vận dụng được thế lực trong tay!
Nhanh chóng tìm cho ra kẻ gây tai nạn, giải quyết việc này, ông ta cũng chỉ còn cách đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, trao đổi giao dịch với Đường Linh!
Từ cục cảnh sát đi ra, cả người Lục Tùng thoạt nhìn tiều tụy đi rất nhiều, nhất định đã chịu không ít khổ ở trong cục cảnh sát, Đường Linh kêu hắn cứ về nhà nghỉ ngơi trước, còn cô và Lôi Tử thì đi đến một ngôi nhà dân khác!
Đến trước cửa nhà, Lôi Tử tiến lên, rất có quy luật mà gõ cửa mấy cái, trong phòng lập tức có người ra mở cửa, nhìn thấy người đến là Lôi Tử, vội vàng mở cửa mời hai người họ vào!
Trong một gian phòng, rèm cửa sổ bị kéo xuống kín mít, trên ghế có một người bị chùm bao đen kịt, miệng bị nhét miếng vải rách, thỉnh thoảng luôn nghe thấy âm thanh “Ô ô”!
Trong phòng có ba người đàn ông, nhìn thấy Lôi Tử vẻ mặt họ hơi kích động, tuy rằng “Dạ Ưng” có lão đại sau hậu trường, nhưng ngày thường đều là Lôi Tử đứng ra liên lạc công tác, cho nên bọn họ khá sùng bái Lục Tùng!
Lôi Tử cũng chào hỏi ba người họ rất thân thiết, tươi cười tán gẫu mấy câu, tuy ba người kia trông thấy Đường Linh cảm thấy kỳ quái, nhưng bọn họ là người của tổ chức “Dạ Ưng”, tự nhiên biết quy củ! Có thể tìm hiểu thông tin của bất kì người nào, nhưng không thể thăm dò thông tin của người trong nội bộ tổ chức “Dạ Ưng”!
Nội bộ tổ chức có bao nhiêu thành viên, chính bọn họ cũng không biết rõ, biết nhau cũng không nhiều, chỉ quen với người liên lạc, kiểu như thời điểm ba người cùng hành động chung, đã ít lại càng ít!
Việc không cho phép họ tự tìm hiểu thông tin của nhân viên trong cùng tổ chức, là bởi vì công việc của tổ chức quá mẫn cảm, chính họ vì lí do công việc nên tiếp xúc với đủ loại thông tin và bí mật, nếu không có quy củ này tồn tại, cá nhân họ cũng sinh lòng sợ hãi với cái tổ chức này, sẽ thấy không có cảm giác an toàn!
Dù sao có ai muốn bị người khác đào bới bí mật riêng tư đâu! Mà quy củ này lại chính là ô dù và viên thuốc an thần cho họ!
“ Hắn thế nào rồi?” Lôi Tử nhìn về người phía trong phòng, dò hỏi.
“ Anh yên tâm, tên kia rất khỏe, chỉ bị trói lại một đêm mà thôi!”
Lôi Tử gật đầu, quay qua nhìn Đường Linh, sau đó phân phó nói, “Mấy anh em ở lại bảo vệ hắn cho tốt!”
Sau đó cùng Đường Linh tiến vào phòng trong, khép cửa phòng lại, ba người trong phòng tự giác tránh xa cửa phòng, vì sợ phải nghe thấy điều không nên nghe!
Một người trong đó tiện tay mở tivi lên, điều chỉnh âm lượng ở mức nhất định, ba người họ ngồi trên ghế sofa, xem Tivi!
Trong phòng, người bị trói ở trên ghế, thỉnh thoảng xoay vặn uốn éo rên ừ hừ vài tiếng, nhưng vẫn như cũ không có biện pháp thoát khỏi cảnh bị trói buộc, đầu bị chụp vải bố đen kín dường như cảm nhận được có người mới tới, hắn hơi kích động vùng vẫy!
Lôi Tử tiến lên kéo bao đen trùm đầu hắn ra, lộ ra khuôn mặt người đàn ông! Thì ra là Đặng Hồng Vũ – ông chủ Đặng kẻ đã đào thoát khỏi cục cảnh sát lúc trước!
Bao trùm đầu được bở ra, ánh mắt có chút không thích ứng, híp mắt nửa ngày mới thích ứng với ánh sáng trong phòng, nhìn thấy hai người trước mặt, Đặng Hồng Vũ nhất thời không phản ứng kịp!
Hắn căn bản chưa từng gặp Lôi Tử, không quen biết, mà lúc hắn nhìn thấy Đường Linh, con ngươi co rút một hồi, trong mắt đầy ý khó có thể tin được, nhép mở miệng, nhưng lại không biết nói gì!
Đường Linh thấy thế chỉ cười nhạt, giọng nói lanh lảnh cất lên khiến người nghe cảm thấy tươi mát, “ Ông chủ Đặng, đã lâu không gặp!”
Đặng Hồng Vũ nghe thấy liền trừng hai mắt, há miệng thở dốc, mở miệng nói chuyện, do một thời gian dài không được uống nước, giọng nói trở lên khàn đục, “Mày muốn làm gì? Tại sao bắt tao!”
Đường Linh chỉ cười không nói, Đặng Hồng Vũ nóng nảy, lại vội nói, “Chúng mày mau thả tao ra! Đây là bắt cóc! Nếu không thả tao, tao nhất định sẽ kiện chúng mày!”
“ Bắt cóc?”
Đường Linh tươi cười lắc đầu một cái, “Không không không, bắt cóc là việc bọn người dã man hay làm, chúng tôi là những nghiêm chỉnh có văn hóa! Còn chuyện ông nói muốn kiện chúng tôi, tôi nghĩ ông chắc không có cơ hội đó đâu! Đừng quên, ông bây giờ là kẻ vượt ngục đang lẩn trốn đó!”
Đặng Hồng Vũ nhìn chằm chằm Đường Linh, trong mắt tràn đầy sự phòng ngừa, trong lòng hắn rúng động, vốn sau khi trốn khỏi cục cảnh sát, hắn muốn trực tiếp chạy trốn ra nước ngoài, nơi này là biên cảnh, cách Miến Điện rất gần, chỉ cần hắn chạy trốn được tới Miến Điện, rồi từ Miến Điện chạy trốn sang nước khác, vậy thì bọn họ sẽ bó tay không tìm được!
Ai ngờ hắn mới sai người tìm hiểu cách thức xuất cảnh, liền bị người ta đánh ngất, sau khi tỉnh lại thì đã bị trói ở trong phòng này, đầu bị trùm bao bố đen, miệng bị nhét giẻ lau, miệng đầy mùi đất tanh bẩn! Ở đây bị trói đã một đêm, rốt cục đã gặp được người trói hắn, lại không nghĩ rằng, đó lại là con nhóc Lưu Triển Bằng dẫn theo tham gia hội đấu giá lần trước!
Hắn nhớ rõ con nhóc này, Tử Tinh Linh do chính con nhóc này mở ra tại hiện trường, làm hại hắn thua đau đớn! Cho nên đối với Đường Linh, ấn tượng chính là “ khắc sâu tâm cốt”!
“ Tôi nói này, cô gái nhỏ, cháu có phải hiểu lầm gì hay không? Cháu thả tôi ra trước, điều kiện gì cũng dễ bàn!”
Con ngươi Đặng Hồng Vũ dạo quét chung quanh, nặn ra nụ cười tự hắn cho rằng rất thân thiện!
Lôi Tử nhìn Đặng Hồng Vũ, liếc mắt xem thường một cách trắng trợn! Kẻ này thật ngu ngốc, vậy mà đi bàn điều kiện với lão đại! Hắn ta cũng thật không nhìn rõ được tình hình hiện tại!
Đường Linh không tiếp lời, tìm một vị trí ngồi đối diện với Đặng Hồng Vũ, sau đó chậm rãi nói, “ Ông chủ Đặng thay mận đổi đào, trộm nguyên liệu thô của tôi, không biết phải giải thích thế nào nhỉ!”
Đặng Hồng Vũ ngẩn người, biểu tình hết sức kinh ngạc, hắn trộm mao liệu của Trân Bảo Trai, sao lại thành mao liệu của con nhóc này?
“ Cô là…”
Đặng Hồng Vũ nghi ngờ mở miệng, ánh mắt nhìn Đường Linh từ trên xuống dưới! Tâm tư bay loạn xị ngầu, ổn định tâm thần xuống, thử mở miệng, “Cô và Trân Bảo Trai đến cùng là có quan hệ gì?”
Lúc trước hắn chẳng qua cảm thấy, Đường Linh là nhân viên của Trân Bảo Trai, đi theo bên cạnh Lưu Triển Bằng, là người làm việc vặt, nhưng hiện tại nhìn lại thì dường như không đúng!
Đường Linh hơi cong môi khiêu khích, “Ông chủ Đặng tựa hồ vẫn không nhận rõ hiện trạng của chính ông hiện tại rồi, tôi hỏi ông đáp, tôi thích phương thức này!”
Nhìn Đặng Hồng Vũ đang ngây người, cô cười khẽ một tiếng, trong giọng nói lại khiến Đặng Hồng Vũ không cảm nhận được chút ý cười nào, ngược lại có cảm giác lạnh lẽo bò sau lưng, từng chữ từng chữ nhả ra, “Hiểu không?”
Đặng Hồng Vũ nuốt nước miếng ực một cái, cảm giác lành lạnh sau lưng không giảm, theo bản năng gật đầu!
Đường Linh thấy rất hài lòng, gật đầu, “Nói đi!”
Đặng Hồng Vũ theo bản năng hỏi, “Nói cái gì?”
Nhưng thấy Đường Linh cong lên khóe môi đỏ mọng, vội mở miệng nói, “Tôi, cái kia, mao liệu…”
Quanh co nửa ngày, mới ráp được câu chữ ngay ngắn, thì ra thật sự có người sau lưng xúi giục hắn, mà kẻ xúi giục và chống lưng đó lại chính là kẻ mấy hôm trước Đường Linh mới gặp, lão tổng của kinh thành Ngọc Thạch Hiên, Vương tổng!
Chuyện sau lưng Đặng Hồng Vũ có người sai khiến, Đường Linh chỉ mơ hồ có cái suy đoán này, lúc trước Đặng Hồng Vũ đánh tráo xe chở hàng xong, không có đi trở về, mà đi theo quốc lộ, muốn ra khỏi tỉnh! Kết quả thật không khéo, lại đụng phải đoàn diễu hành xe của dân tộc thiểu số!
Mà hiện tại rất rõ ràng, Đặng Hồng Vũ chuẩn bị trực tiếp đem xe hàng đó đưa vào kinh thành, giao dịch với Vương tổng!
May là xe hàng xảy ra chuyện, bằng không giờ khắc này, đống hàng của Đường Linh đã đem lại món hời cho Vương tổng rồi!
Tốt lắm!
Tên Vương tổng kia vậy mà dám có ý đồ với Trân Bảo Trai!
Đã hỏi được những điều muốn biết, Lôi Tử lại lần nữa nhét giẻ lau vào trong miệng Đặng Hồng Vũ, rồi trùm lại túi bao bố màu đen, sau cùng mới cùng Đường Linh đi ra khỏi gian phòng!
Ba người bên ngoài đang xem tivi thấy Lôi Tử đi ra, đều nhất tề đứng lên, nhìn về phía Lôi Tử, chờ Lôi Tử phân phó nhiệm vụ!
Lôi Tử kêu ba người họ canh giữ thật chặt Đặng Hồng Vũ một ngày, bởi vì lão đại quyết định ngày mai giao ra Đặng Hồng Vũ, dặn dò xong xuôi hắn và Đường Linh mới rời đi!
Ba người nhìn Lôi Tử đi theo sau lưng Đường Linh, sắc mặt quái dị! Trong lòng buồn bực, thế nào cứ có cảm giác anh Lôi bọn hắn tựa như giống thủ hạ của cô gái kia!
Sau khi hai người rời đi, trực tiếp đi đến công ty của Lục Tùng, kết quả thật không khéo, lần này lại có cảnh sát tới cửa! Nhưng lần này người họ muốn tìm chẳng phải Lục Tùng, mà là Đường Linh!
Đến cửa phòng tiếp khách, Lục Tùng đứng ở ngoài cửa chờ sẵn, trông thấy Đường Linh, hắn vội vàng chạy lên, chưa kịp nói chuyện thì cửa phòng bị đẩy ra, mấy nhân viên cảnh sát cũng vừa bước ra, lần này người dẫn đầu đội cảnh sát chính là nữ cánh sát hôm trước!
Mấy người họ nhìn thấy Đường Linh, trực tiếp đi lên, lần này nữ cảnh sát lấy ra lệnh triệu tập từ trong ngực trước tiên, sau đó cất tiếng mang theo giọng điệu tức giận, “Có người báo cảnh sát, kiện cô có ý đồ mưu sát, xin mời cô theo chúng tôi quay về hỗ trợ điều tra!”
Không chỉ Lục Tùng, ngay cả Lôi Tử nghe xong, trong lòng sững sờ, mưu sát? Chuyện gì thế này?
Lôi Tử lo lắng nhìn về phía Đường Linh, tâm tư Đường Linh xao động một cái, ra hiệu bằng mắt cho Lôi Tử ý bảo bình tĩnh đừng nóng, Lôi Tử thấy vậy trong lòng dần dần bình tĩnh lại! Lão đại làm việc luôn có chừng mực, hắn hơi quá khẩn trương rồi!
“ Mấy người nói chuyện ở bệnh viện?”
Đường Linh nhìn chằm chằm vào nữ cảnh sát, trách không được hôm qua thấy nữ cảnh sát này nhìn quen mắt, thì ra là vẻ ngoài của nữ cảnh sát này cùng dáng vẻ Phùng Thiến Nguyệt có hơn năm phần giống nhau! Cô cũng đoán được ý đồ của nữ cảnh sát này đến đây!
Nữ cảnh sát nghe xong, trong mắt càng rực lửa, “Tại bệnh viện thành phố cô liên tiếp đẩy hai người xuống lầu, bây giờ nạn nhân bị trọng thương phải nằm trên giường bệnh! Không nghĩ tới cô còn nhỏ tuổi, tâm tư vậy mà lại ác độc như vậy!”
Ánh mắt Lôi Tử trừng lớn, hàn quang bắn ra, “Cô, con mẹ nó, không biết nói chuyện liền cút sang một bên! Thật khiến con mẹ nó cảnh sát mất mặt! Các người có chứng cứ xác thực sao, không có chứng cớ lại dám tiến hành công kích tư cách cá nhân người ta, phạm pháp, cô có biết không hả!”
Nói xong còn nhổ bãi nước miếng xuống đất, vẻ khinh bỉ không hề che giấu chút nào!
Lôi Tử học vấn không nhiều, nhưng ngày thường nghe lão đại nói, xưa nay đều là lẳng lặng ghi nhớ trong đầu, lâu dần, học được không ít từ ngữ văn vẻ! Cái gì như tự vệ, công kích tư cách cá nhân, cách nói chuyện xảo quyệt cũng học được vài phần!
Nữ cảnh sát nghe xong nóng mặt, trước mặt mấy tên thủ hạ bị hạ bệ tổn hại danh dự, mặt mũi không bỏ xuống được, tức giận đến mức trong lòng bốc lửa!
Nhưng cô cũng biết không thể vỡ lở mọi chuyện tại đây, hít sâu một hơi, lại lần nữa mở miệng nói, “Lời tôi nói vừa nãy quả thật có chút lỡ lời, nhưng có người báo cảnh sát cô đẩy người ta xuống lầu, mời cô theo chúng tôi về cục cảnh sát, cảnh sát chúng tôi sẽ tiến hành điều tra!”
Lôi Tử và Lục Tùng đều đi cùng Đường Linh tới cục cảnh sát, trong cục cảnh sát có mấy người đi làm hôm qua đã từng thấy Đường Linh, giờ lại nhìn thấy nữa thì trong lòng thấy nghi ngờ! Cô gái nhỏ này đến cục cảnh sát phát nghiện sao?
Rất nhanh Đường Linh bị mấy người đó dẫn sang phòng thẩm vấn, tiến vào phòng thẩm vấn Đường Linh quan sát cẩn thận một phen, quả nhiên gần như trong tivi diễn!
Cô ngồi trên ghế với tâm thái nhàn nhã, thần sắc không có chút nào khẩn trương, mấy nhân viên cảnh sát lộ ra sắc mặt quái lạ! Phải biết, mỗi người bị dẫn tới đây, dù không phạm tội nhưng trong lòng cũng sợ hãi, bản thân họ chưa từng thấy qua ai tới phòng thẩm vấn còn có thể nhàn nhã như vậy! Huống chi Đường Linh tuổi tác còn nhỏ!
Rốt cuộc tố chất tâm lý tốt, hay căn bản không rõ đây là địa phương nào? Đoán chừng là vế sau!
“ Định mời uống trà hay cà phê?”
Đường Linh ngược lại có chút rất hiếu kỳ, cô nhớ tới phim Hồng Kông diễn, mỗi lần bắt người về cục cảnh sát, đều sẽ nói câu về cục cảnh sát uống cafe, vì thế nhiều lời hỏi một câu!
Mấy người nghe xong, khóe miệng rút gân, nhìn Đường Linh tựa như nhìn quái vật! Cô ta coi nơi này là địa phương nào?
Tiệm trà hay là tiệm cà phê?
Nữ cảnh sát nghe xong trừng mắt với Đường Linh, nổi nóng quay sang một tên cảnh sát trong đó nói, “Mang cho cô ta một ly nước!”
Nhân viên cảnh sát nghe lệnh đi lấy, Đường Linh lắc đầu một cái tựa lưng vào ghế ngồi, “Chà chà! Đãi ngộ chỗ mấy vị cần cải thiện à!”
Mấy nhân viên cảnh sát đều há hốc, khóe mắt giật giật!
Nữ cảnh sát lại trừng mắt to hơn với Đường Linh, quát lên, “Ở đâu ra nói nhảm nhiều như vậy!”
Đường Linh nghe mà chỉ cười nhạt, đôi mắt sạch sẽ trong veo như nước đến nỗi khiến người ta thấy bình tĩnh hơn! Cả người toát lên vẻ hờ hững!
Lúc này nhân viên cảnh sát cầm theo ly nước đi vào, để ly nước đặt trước mặt Đường Linh, sau đó ngồi xuống, mở một cuốn vở ra, nhìn bộ dáng như chuẩn bị ghi lại lời khai!
Nữ cảnh sát nghiêm nghị mở miệng hỏi, “Chiều hôm qua lúc 4:00 đến 4:20′, cô đã ở nơi nào? Đã làm gì?”
Đường Linh cười, lời dạo đầu thật quen thuộc, trước đây trên TV luôn nghe thấy câu tương tự, không nghĩ tới hôm nay tận tai nghe được ở đây!
Cầm lấy ly nước trước mặt, đưa lên bên miệng, khẽ nhấp một hớp, nhìn ra nữ cảnh sát hơi thiếu kiên nhẫn, mới chậm rãi mở miệng nói, “Đại khái là ở bệnh viện thành phố, xem một vở kịch gia đình náo loạn!”
Nhân viên cảnh sát ghi chép lời khai ngẩng đầu lên, nhìn Đường Linh một chút, ngẫm nghĩ chau mày, cúi đầu, cầm bút trong tay viết lên giấy!
Nữ cảnh sát lạnh lùng hỏi, “Cô đi bệnh viện làm cái gì? Còn nữa, có người báo án kiện cô đã đẩy ngã một nam một nữ xuống cầu thang, việc này cô định giải thích thế nào!”
Đường Linh miễn cưỡng mở miệng, “Bệnh viện là nơi công cộng, ai cũng có thể ra vào, còn madam nói một nam một nữ kia…”
Đường Linh dừng một chút, sau đó trên mặt nở nụ cười mỉm chi, “Tôi đoán chính họ có khả năng suy nghĩ không thông, chỉ muốn thoát khỏi bể khổ, cùng nhau tuẫn tình chẳng hạn!”
Người nhân viên cảnh sát lại ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn Đường Linh lộ ra biểu tình như bị táo bón, mặt mày ủ rũ, sau đó lại ngẫm nghĩ, rồi cầm bút lên ghi chép tiếp!
Nữ cảnh sát nghe xong vỗ bàn thật mạnh một cái, thanh âm chấn động nhức cả tai! Ly nước để trên bàn cũng bị sánh ra ngoài, nhân viên ghi lời khai bị dọa cho hoảng sợ!
“ Hồ ngôn loạn ngữ! Nếu cô tiếp tục không phối hợp, cẩn thận chúng tôi sẽ kiện cô tội cản trở công vụ!”
Đường Linh nghe xong chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn cười cợt nói, “Vị đồng chí cảnh sát này, kiến thức luật pháp của đồng chí dường như không tốt lắm, tội cản trở công vụ là chỉ dùng hình thức bạo lực uy hiếp, gây trở ngại đến nhân viên công vụ dựa theo pháp luật chấp hành chức vụ! Tôi một là không có sử dụng bạo lực, hai là không có tiến hành uy hiếp với đồng chí, đồng chí cảnh sát dẫn người đi bắt tôi, tôi ngoan ngoãn đi theo về cục, đồng chí cảnh sát hỏi cung tôi, tôi cũng thành thật trả lời, một công dân tốt giống tôi đây, sao có khả năng trở thành kẻ phạm tội được!”
Nữ cảnh sát trông vẻ mặt Đường Linh cười hì hì, chỉ biết mím môi nín thinh, Đường Linh lại iếp tục nói, “Ngược lại đồng chí cảnh sát ngài, hô to gọi nhỏ với tôi, vỗ bàn trừng mắt, phải biết tôi ngồi đây là để hỗ trợ điều tra, không phải bị thẩm vấn! Nếu như đồngc hí cảnh sát dùng thái độ thẩm vấn, như vậy mời căn cứ theo chương 56 điều khoản quy định về bảo vệ quyền lợi cho người vị thành niên, thông báo cho người đại diện pháp luật của tôi hoặc người bên cạnh tôi cùng đến đây mới được tiến hành phỏng vấn!”
Cô lại cầm lên ly nước nhấp một ngụm, tựa như nghĩ đến điều gì đó, hảo tâm mà nhắc nhở, “À ~ đúng rồi, quên nói một điều, vì đồng chí cảnh sát đã tiến hành thẩm vấn với tôi trước, còn xin đồng chí đưa ra chứng cứ xác thực! Bằng không pháp luật bảo vệ người vị thành niên là tôi đây, chứ không phải nhân viên cảnh sát như đồng chí đâu!”
Đùng!
Bút rơi trên bàn phát ra tiếng vang!
Cũng vì tiếng vang này, đã kéo về lực chú ý của mấy nhân viên cảnh sát, kèm theo vẻ hoảng sợ khi nhìn thái độ nhàn nhã của Đường Linh, cô mới bao lớn?
Đã tiến vào đây không những không sợ, còn có hiểu biết về pháp luật, thẳng thắn đối dáp với cảnh sát! Ngay cả nữ cảnh sát cấp tỉnh cũng bị cô nói cho á họng!
Lợi hại!
Thực sự quá lợi hại!
Nhìn người ta nói hay chưa kìa! Một chút sai lầm cũng tìm không ra, ngược lại là chính cảnh sát bọn họ bị chỉ ra sai phạm!
“ Đồng chí cảnh sát, chú ý thái độ đặt câu hỏi của cô, bằng không tôi có quyền truy cứu trách nhiệm của cô trước pháp luật!”
Phốc!
Ngươi nhìn đi! Không những chỉ ra sai phạm của ngươi, bây giờ còn có cơ hội truy cứu trách nhiệm pháp luật nữa!
Mấy nhân viên cảnh sát khác nhìn người cảnh sát đang ghi lời khai kia với ánh mắt đồng tình, người anh em này thật khổ, mới tới làm đã bị gọi đến ghi biên bản, thực quá đen đủi!
Quả nhiên vẻ mặt người cảnh sát ghi biên bản kia như bị táo bón, há miệng mấy lần, rốt cục quay sang Đường Linh lúng túng nói, “Cái kia, lời nói mới rồi cô có thể lặp lại lần nữa không?”
Phốc!
Trong lòng người có mặt tại đây đều phụt máu, ai nấy đều âm thầm lưu tâm, quay về nhất định phải bổ sung kiến thức pháp luật, không thì lần sau lúc ghi biên bản, gặp phải người như kiểu Đường Linh, chẳng phải sẽ bị bêu xấu sao!
Người ta nói nhiều kiến thức luật pháp đến thế, mình ghi không được, rất mất mặt đó!
Nữ cảnh sát tức giận đến xanh mặt, trợn mắt một cách hung ác liếc người cảnh sát ghi lời khai kia, không vui mở miệng, “Cậu! Không cần ghi nữa! Tránh qua một bên!”
Người ghi biên bản lập tức để cây viết trong tay xuống, đứng lên, lui sang một bên, đứng cùng với mấy tên cảnh sát còn lại! Họ vỗ vai hắn một cái, coi như vừa là an ủi vừa là đồng tình!
Lần đầu ghi biên bản liền gặp phải người xảo quyệt như Đường Linh, dù là đám người bọn họ, cũng thật không biết viết khoản này điều kia thế nào!
Một đống câu hỏi tiếp tục được đưa ra, nữ cảnh sát hỏi một câu, Đường Linh đáp một câu, nhìn như tất cả đều trả lời đàng hoàng, nhưng không hề có một chút tin tức hữu dụng! Nữ cảnh sát cuối cùng tức giận đến mức vỗ bàn rời đi, để Đường Linh lưu tại phòng thẩm vấn!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ
Quyển 2 - Chương 36-1: Cafe hay trà, mời dự yến tiệc 1/2
Quyển 2 - Chương 36-1: Cafe hay trà, mời dự yến tiệc 1/2