TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Binh Ca Ca Là Người Anh Tốt
Chương 33

Lúc đi bà Phương Di chuẩn bị mấy cây thuốc lá ngon, một chai rượu Phần( Loại rượu ngon, sản xuất ở Phần Dương, tỉnh Sơn Tây, TQ), mấy túi trái cây, mấy hộp chocolate và sữa bò, đều là dân quê nên họ chưa từng ăn qua những thứ như thế này, nên thấy hết sức mới lạ. Lúc trở lại Vương Tứ Nhi bắt họ mang về một đôi gà rừng, mấy con thỏ hoang, một cái chân nai và một cái chân hươu, quả óc chó, hạt điều, quả tùng tất cả gần nửa túi. Trong thôn có chị dâu làm thịt khô rất ngon, được Mật Nhi tặng một hộp sữa bò liền mang cho Điền Mật Nhi một ít thịt khô đã làm được vài năm để khi trở về biếu mẹ chồng. Loại thịt này rửa sạch sau đó hấp lên ăn rất ngon có cho vàng cũng không đổi được.

Đừng thấy Triệu Phương Mỹ nhìn Điền Mật Nhi không vừa mắt, nhưng lại cô lại mang về cho em chồng một đôi gà rừng trở về cho nhà chồng nếm thử một chút, cũng khó có thể xét nét được cô.

Điền Mật Nhi trở lại, về mặt việc nhà bà Phương Di như có được một người tâm phúc vậy, không giống như hai ngày trước vừa đến giờ cơm liền cảm thấy đau đầu. Triệu Phương Nghị mặc dù không lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy vợ vội vàng bận rộn làm việc mà một đống người kia lại ngồi trên ghế sofa xem ti vi vui vẻ cắn hạt dưa ăn hạt điều thì mặt của anh liền không thấy vui nổi.

"Buổi tối đừng nấu cơm nữa, đi ra ngoài ăn một bữa!" Mới vừa ăn cơm trưa xong Điền Mật Nhi lại đang cầm cái xẻng lấy những mảnh tuyết đang đóng ở trên thịt nai để rã đông.

"Buổi tối em gái không phải nói muốn ăn bánh chẻo nhân thịt nai sao? Em đã đem thịt rã đông ra rồi."

"Thích ăn thì để cho nó tự về nhà mình mà ăn đi!"

Thì ra là anh đang thấy xót vợ mình, không muốn cô phải chịu uất ức!! hai tay của Điền Mật Nhi đều dính đều là dầu mỡ liền nhón chân lên thơm vào má anh một cái rồi nói: "Đều nghe theo chồng của em! Chồng của em thật tốt!"

Mặt của Triệu Phương Nghị liền dịu xuống, bấm vào mông cô một cái, sau đó bưng một đĩa lê lạnh ra phòng khách.

"Tối hôm nay đi ra ngoài ăn lẩu, quán này do một chiến hữu trước kia mở, đến đấy ủng hộ cho cậu ấy một chút!!" Đem đĩa hoa quả đặt lên trên bàn trà, Triệu Phương Nghị cầm một miếng lê lên ăn mở miệng cắn một miếng liền cảm thấy vừa ngọt vừa mát giải khát rất tốt.

Toát mồ hôi, đừng nhìn đại nhân nhà cô cao lớn thô kệch như vậy nhưng thật ra lại rất thích ăn đồ ăn vặt, có lúc Điền Mật Nhi cũng cảm giác lạnh cả sống lưng! ~

"Ăn lẩu làm gì! Em muốn ăn bánh chẻo nhân thịt nai, có phải Điền Mật không muốn làm nên đi tố cáo với anh hay không!" Triệu Phương Mỹ nhìn vào cửa bếp, lớn tiếng nói.

"Không ăn thì thôi, còn chưa nói có muốn mang cô đi cùng!" Anh vốn là đứa con trai duy nhất của Triệu gia, từ nhỏ đã được cưng chiều nên tính khí cũng mang chút khí thế của tiểu bá vương. Đừng nghĩ Triệu Phương Mỹ là em gái thì có thể muốn gì cũng được, có lẽ cô ta chỉ sợ người anh trai này, chưa bao giờ dám làm nũng với anh. Triệu Phương Nghị trừng mắt một cái cô lập tức liền nghiêm chỉnh lại, liền khẳng định chắc chắn Điền Mật đã nói xấu gì đó với anh rồi.

"Một lát nữa tôi sẽ đem bánh chẻo hấp lên, lúc nào cô muốn ăn thì đều có thể ăn được!" Điền Mật Nhi thu thập xong trong bếp liền đi ra ngoài hòa hoãn.

Nhưng hình như Triệu Phương Mỹ lại không hề cảm kích, còn nói: "Không cần phải giả vờ làm người tốt, làm vài cái bánh chẻo thôi nhưng trong lòng không chừng mắng tôi thành thế nào rồi!"

"Tiểu Mỹ!" Lưu Tử Hiên, Phương Di cùng Triệu Quốc Đống đồng thời hô lên khiển trách, bà Phương Di nói: "Năm mới không để cho mọi người yên tĩnh chút nào! Không thích ở đây thì đi nhanh lên, muốn đùa bỡn thì trở về nhà của các con mà đùa bỡn, muốn náo lên tận trời cũng không có ai cai quản."

Mới vừa rồi muốn làm người tốt nhưng lại bị người ta tổn thương như vậy, Điền Mật Nhi cũng không có thói quen thể hiện ra bên ngoài chỉ cúi đầu không lên tiếng. Triệu Phương Hà muốn nháy mắt với cô, nhưng chỉ có thể nhìn vào đỉnh đầu của cô cũng không có biện pháp nào, không thể làm gì khác hơn là tự mình khuyên mấy câu.

Phương Di vẫn còn rất tức giận, thêm vào đó là cảm giác con cái nhà bà làm cho bà quá mất mặt, ở trước mặt con dâu không có chút mặt mũi nào. Đứa nhỏ của Điền gia là so với con gái đã lấy chồng của nhà mình thì hiểu chuyện hơn rất nhiều, tiền đồ còn tươi sáng hơn nhiều.

"Về nhà mẹ đẻ nên cô ấy mới làm nũng một chút, con út đã quen được nuông chiều nên không chịu kém cạnh ai! Thật là càng lớn lại càng trẻ con, trong ngoài đều không biết phân biệt đối xử."

Rốt cuộc cũng là vợ của mình, Lưu Tử Hiên đành ra mặt hòa hoãn, Phương Di lại không nhịn được kêu ca với anh thêm mấy câu, tránh cho hai vợ chồng ở sau lưng lại hục hặc nhau.

Buổi tối nằm ở trên giường, vùi mình trong ngực của ở Triệu Phương Nghị, Điền Mật Nhi nói: "Chị cả và em út về chơi không được mấy ngày, em làm cơm cũng không mệt đâu, đừng vì chuyện này mà tranh cãi nữa. Hơn nữa đang là năm mới, ba mẹ nhìn thấy thì lòng cũng không được thoải mái."

Cô không phải là tiểu bạch hoa cũng không phải là thánh mẫu, đối với người trong gia đình nói xấu nhau cũng không cần thiết chút nào, nhưng cái nên nói vẫn phải nói, tối thiểu phải giữ được phong thái của mình.

"Được rồi, chuyện của bọn họ em cũng không cần phải dính vào. Càng không nói thì lại càng lên mặt, nếu không nói thì còn quá mức đến thế nào." Triệu Phương Nghị dụi tàn thuốc, tắt đèn ở đầu giường chuẩn bị đi ngủ. Tay thò vào chăn mơn man trên các đường cong lung linh, lão nhị ở trong quần cũng theo đó chĩa vào thân thể mềm mại của cô.

Điền Mật Nhi vỗ nhẹ vào ngực anh, người đàn này, cơ thể lúc nào cũng nóng rực không sợ lạnh lúc ngủ cũng chỉ mặc độc một cái quần lót, nên khi làm việc kia sẽ rất thuận tiện.

"Vợ chồng chị cả ở bên cạnh đây, anh mà làm thì có khác gì đánh giặc đâu, ngày mai em làm sao còn mặt mũi nhìn người khác nữa!"

Nhà mới của gia đình bọn họ có hai tầng, trên lầu có ba phòng, ở bên dưới thì có hai, lầu dưới là phòng ngủ của Phương Di và Triệu Quốc Đống, phòng còn lại dành cho vợ chồng cô út. Trên lầu thì một phòng được dùng làm phòng làm việc, một phòng của bọn họ, phòng còn lại là phòng dành cho khách.

Phòng của vợ chồng chị cả ở bên cạnh, Triệu Phương Nghị cũng mặc kệ, cho dù vợ anh có thở gấp rên khẽ nhưng cũng không thể nào để cho người khác nghe thấy được.

Ảo não nằm lại trên giường, bởi vì kích động nên trên người đã có một lớp mồ hôi mỏng, quần lót bị căng lên bó chặt vào rất khó chịu. Cung đã lên nòng mà lại không thể bắn, Triệu Phương Nghị liền đem tay của Điền Mật kéo qua đặt lên trên lửa nóng □ kia của mình, cái mông nhẹ nhàng chậm chạp chuyển động trên dưới, không có cá thì có tôm cũng tốt rồi.

Điền Mật Nhi lại thấy tội nghiệp anh, tên đàn ông xấu tính này một khi đã thích thì cũng không thèm trông nom không thèm để ý nữa, đặc biệt là đến lúc cao triều, tiếng động lớn đến mức ở lầu dưới cũng nghe được. Còn nếu không thì dùng miệng giải quyết một chút cũng xong, nhìn anh bị nghẹn đến khó chịu cô cũng thấy đau lòng, nhưng tật xấu này của anh quá lớn. Dù sao làm lính thì tính kiên nhẫn đều rất tốt, coi như tôi luyện thêm ý chí cho anh ——

Hai ngày sau đó Triệu Phương Hà và Triệu Phương Mỹ đều mang chồng mình đi đến các nhà thân quen để thăm hỏi, hai người bọn họ sinh ra và lớn lên ở thành phố này nên cũng có không ít bạn bè, hiện tại sau khi ra ngoài xã hội cũng có chút thành tựu vì thế nhân dịp năm mới liên lạc với nhau để hàn huyên một chút.

Điền Mật Nhi thấy đã muộn nói rằng mình thấy mệt mỏi muốn lên lầu ngủ, đoán chừng một lát nữa chị cả và cô út sẽ lục tục trở lại, cô cũng không muốn ứng phó với họ, vừa phí sức lại chẳng có kết quả tốt.

Chỉ chốc lát sau hai chị em Triệu Phương Hà và Triệu Phương Quyên quay về, nhìn mặt đều thấy là đã uống không ít, mặt thì hồng hào miệng lại toàn mùi rượu.

Phương Di lại đến nhắc mấy câu, rồi lấy cho hai chị em cốc trà giải rượu, Triệu Phương Mỹ cầm lấy ly trà uống một hơi rồi nói: "Anh, anh đoán xem hôm nay em gặp được ai nào!"

Triệu Phương Nghị đã xem xong tin tức, cũng không thích dây dưa với hai tửu quỷ kia, đàn bà con gái uống say đến như vậy, anh rể và Lưu Tử Hiên cũng không quản lý được vợ của mình, sớm biết vậy anh đã sớm lên lầu ôm bà xã của mình rồi.

"Không biết!" Triệu Phương Nghị không nhịn được trả lời, lưỡi cũng đã líu lại còn không nhanh đi về mà ngủ, Triệu Phương Nghị thấy vô cùng chán ghét liền cau mày giọng nói cũng không tốt chút nào.

"Anh! Là chị Lý Như đấy! Bọn em gặp nhau ở nhà hàng, chị ấy đi cùng với chú Lý và dì Ngụy đến đấy ăn cơm, chị Lý Như bây giờ còn đẹp hơn ngày xưa nữa! Từ cách nói chuyện, làm việc đến ăn mặc, vừa nhìn đã thấy là từ nước ngoài trở về! So với Điền Mật thì hơn gấp trăm lần!"

Triệu Phương Nghị nghe vậy liền tức giận, vợ anh cả ngày phải tận tụy phục vụ nhưng xem ra vẫn bị người ta coi thường: "Không còn gì để nói thì yên lặng uống nước của mình đi, người nào tốt thì khắc biết! Điền Mật tốt hay xấu thì cũng là vợ của anh, có quan hệ gì tới em mà suốt ngày nhìn cô ấy thấy không vừa mắt."

Phương Di vừa nhìn đã biết con trai bắt đầu tức giận rồi, biết con trai mình tính tình lì lợm, khi đã nổi nóng thì không sợ trời không sợ đât. Vội vàng khuyên con trai lên trên lầu đi ngủ, Triệu Phương Nghị dù sao cũng đã qua tuổi bồng bột, cũng không thèm tranh cãi thêm, để lại gương mặt âm trầm như quan tòa cho mọi người sau đó rời đi.

Nhưng Triệu Phương Mỹ lại không muốn buông tha, hình như nhất định phải đem chuyện này nói cho rõ ràng: "Anh! Chị Lý Như vẫn luôn nhớ đến anh!"

"Nếu nhớ đến mà vẫn còn có thể chạy theo người khác ra nước ngoài sao, con không có đầu óc à, người ta nói gì cũng đều tin. Mẹ đã nói cho con biết bao nhiêu lần rồi, đừng có gần gũi với con bé Lý Như đó, nhà chúng ta không đến tìm bọn họ đòi giải thích cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi." Nói đến chuyện này Triệu Phương Mỹ lại cảm thấy bực mình, bởi vì chuyện này mà tạo ra biết bao nhiêu tin đồn, khiến mọi người trong nhà đều bị mất mặt theo.

"Làm gì có đàn ông nào, chị Lý Như ban đầu chỉ mượn người Hoa kiều đó giúp một tay để làm thủ tục xuất ngoại mà thôi, giữa hai người căn bản cũng không có chuyện gì!"

Vừa nói vấn đề này thì bà Phương Di không thích nghe tí nào, sao bà lại sinh ra một đứa con không có đầu óc như vậy, có phải khi ở bệnh viện nhận sai người rồi! Chuyện đó sao bà lại không rõ chứ, làm gì có người tốt bụng như thế giúp cô ta làm thẻ xanh, lại còn mang túi lớn, túi nhỏ tới cửa giống như con rể vậy.

Sắc mặt của ông Triệu Quốc Đống cũng lạnh xuống, nói: "Về sau không bao giờ được phép nói đến chuyện này nữa, Phương Nghị con cũng nghe cho rõ đây, mặc kệ Lý Như ban đầu vì sao chia tay với con thì con dâu của ta chỉ có thể là Điền Mật!"

"Cứ quản tốt Triệu Phương Mỹ là được, loại người thay đổi thất thường như Lý Như, giày rách như vậy con sẽ không bao giờ nhặt." Nói xong liền quay người đi lên lầu.

Toát mồ hôi...... Người thành thật nói chuyện còn khó nghe hơn.

Mấy người ở dưới lại đem Triệu Phương Mỹ ra không ngừng thuyết giáo, mở to mắt ra mà nhìn người, Lý Như đó chính là con vịt đã bay đi bây giờ lại muốn trở lại chiếm tổ.

Triệu Phương Mỹ bị mắng cũng thấy rất uất ức, chị Như có điểm nào xấu mà mọi người lại ghét bỏ thành ra như vậy, hai nhà từ nhỏ đã thân quen, lại còn rất xinh đẹp, lại rất biết đối nhân xử thế, ban đầu mọi người trong nhà không phải cũng rất thích hay sao. Chị ấy chỉ muốn ra nước ngoài định cư mà thôi, ai cũng phải có quyền lợi theo đuổi mơ ước của mình chứ, cuối cùng còn không phải là vì yêu ông anh mình mà từ nước ngoài trở lại hay sao! Cô còn cảm thấy anh trai mình không xứng với chị Như ấy chứ, nếu mà lúc anh ấy dám vì chị Như mà chuyển nghề trở lại cùng di dân thì hai nhà cũng không trở mặt thành ra như vậy.

Hiện tại chị Như đã trở lại, lại còn không để ý chuyện anh trai đã kết hôn, anh trai cô cũng có thể dựa vào chuyện này mà lên mặt rồi.

Nghe con gái muốn khuyên anh trai mình ly hôn, bà Phương Di hận không thể đánh cho nó một trận. Vừa mới bắt đầu bà cũng để ý đến thân phận bối cảnh của Điền Mật Nhi, nhưng sống chung lâu như vậy, bà cũng cảm nhận được cô thiện lương hiếu thuận lại chăm chỉ, so với con gái ruột còn thấy thân thiết hơn. Cuộc sống qua ngày chính là như vậy, tốt-xấu lạnh ấm tự biết, mình sống thấy thoải mái là được không cần để ý đến người khác nói ra nói vào.

Triệu Quốc Đống cuối cùng cũng lên tiếng: "Tiểu Hà và tiểu Mỹ, các con cũng đã ở đây lâu rồi, cũng đều thành gia lập nghiệp rồi, ai cũng đều bận rộn cả nên đi về thôi."

Thấy cha mình tức giận, muốn đuổi bọn họ đi, Triệu Phương Hà đúng là bị tai bay vạ gió, cũng tức giận theo. Cô đối với Điền Mật Nhi cũng không bằng lòng, cũng nhìn không thuận mắt, nhưng chỉ cần cô ấy có thể chăm sóc tốt cho ba mẹ, chăm sóc tốt cho em trai thì cô cũng liền nhận thức Điền Mật Nhi là em dâu của mình. Ở chung mấy ngày nay cô làm sao mà không nhìn ra con người của Điền Mật Nhi như thế nào, cũng cảm thấy mẹ mình và em trai như chó ngáp phải ruồi, ở trong ổ gà đào ra một quả trứng vàng.

Lại nhìn lại em gái mình, còn không hiểu chuyện bằng người xuất thân từ nông thôn, cục diện rối rắm nhà mình còn chưa có giải quyết được, lại về nhà mẹ đẻ rối loạn khuấy tung lên, khiến cô bị liên lụy theo.

"Mọi người đều thấy tôi chướng mắt, chỉ có con dâu của cha mẹ là tốt thôi được chưa! Chị Lý Như cùng với chú dì ngày mai tới chúc tết, sau khi chào hỏi xong con sẽ đi ngay! Không muốn gặp con thì con cũng không muốn ở đây làm gì."

Cái gì chứ!? Còn mời người ta đến tận đây! Hai nhà sau khi phát sinh chuyện kia thì dù có gặp mặt cũng không nói chuyện với nhau, mới nói hai ba câu liền nhẹ nhàng cho quai, đây không phải là bọn họ chịu thua Lý gia hay sao! Hiện tại tình hình của Lý Thành Thụy như vậy, chỉ có thể đi nhờ vả Triệu gia bọn họ, đoán chừng đang tìm cách khiến cho nhà bọn họ hết giận, không ngờ lại mượn bậc thang này mà leo lên ——

Bà Phương Di thật sự không biết nói như thế nào với con dâu, bà vốn định ngày mai cả nhà sẽ đi ra ngoài tản bộ, cũng không muốn tiếp người của Lý gia. Nhưng ông Triệu Quốc Đống lại không đồng ý, làm như vậy giống như bọn họ sợ mới trốn đi, hiện tại không mặt mũi chính là Lý gia bọn họ, cũng muốn trực tiếp gặp mặt xem bọn họ nói những gì.

Điền Mật Nhi nghe xong cũng không phản ứng nhiều, hơn nữa cũng cảm thấy suy nghĩ của cha chồng cũng đúng, người như vậy thì phải hoàn toàn cắt đứt vọng tưởng của họ, nếu không cũng sẽ không được yên.

Huống chi ngày hôm qua cô cũng buộc Triệu Phương Nghị nói ra suy nghĩ của mình, mặc dù Lý Như và anh được coi là thanh mai trúc mã, nhưng căn bản cũng không có cảm giác kia. Cũng chỉ là vì lớn tuổi, cha mẹ ép lại chặt, nghĩ tới cưới người lạ không bằng cưới người quen nên mới đồng ý.

Điền Mật Nhi lại hỏi: "Vậy anh có yêu em hay không?" Triệu Phương Nghị không trả lời, liền nói: "Đừng có lên mặt, mau ngủ đi!"

"Có phải anh cũng không có biện pháp nào nên mới lấy em hay không!" Điền Mật Nhi nhất quyết không tha, vừa nghĩ tới có thể thật là như thế thì nước mắt liền chảy ra rồi, muốn ngừng mà không ngừng được.

Thấy cô như vậy, Triệu Phương Nghị không có biện pháp nào, Điền Mật Nhi chính là điểm uy hiếp trí mạng, chính là sự mềm mại trong lòng anh. Anh biết cô cũng có thể cảm nhận được nhưng sao hôm nay lại nhất quyết không tha như vậy chắc là nghe thấy Lý Như muốn tới đay nên trong lòng thấy không thoải mái.

Ôm cô dỗ một lát, dùng ngón tay đầy vết chai lau nước mắt cho cô, có vài phần bất đắc dĩ nói: "Sợ em rồi, tâm tư của anh như thế nào em còn không rõ sao! Anh chỉ nhận thức một mình em, mà em cũng chỉ có thể là của anh! Về sau không cho hỏi nữa, chỉ có lần này thôi, có nghe thấy không!"

Triệu thiếu tá có thể nói được trình độ này, so với việc không mặc quần áo ra bên ngoài đi bộ một vòng không khác nhau chút nào, huống chi hai vợ chồng sống với nhau, không nhất thiết cứ phải nói ra mồm, trong lòng có nhau là được rồi.

Đọc truyện chữ Full