Văn Mân kinh ngạc phát hiện ra, người mà cô ngày đêm chờ đợi có thể cùng hắn một lần nữa quay lại, cùng hắn kết hôn 1 năm, chia lìa 10 năm nhưng tới hiện tại, cô vẫn không biết thân phận thực sự của hắn là gì, còn có hắn làm sao có năng lực trợ giúp cảnh sát phá án?
“Văn tiểu thư, thân phận của Tiếu tiên sinh tôi không tiện tiết lộ với
cô, sau này khi cô gặp Tiếu tiên sinh, cô không ngại có thể trực tiếp
hỏi anh ấy.” Luật sư Lỗ công thức hóa trả lời, hắn thân là luật sư cao
cấp ở Mĩ được giao nhiệm vụ giúp đỡ đối tác, hắn biết tin tức nào hắn có thể lộ ra mà tin tức nào thì hắn “không tiện” nói ra.
“Vậy lần này anh đến là hy vọng tôi phối hợp với anh làm cái gì sao?”
Văn Mân biết Lỗ Lâm không muốn trực tiếp nói cho cô biết bởi vì có nỗi
khổ, cho nên cô cũng không làm khó dễ hắn, đổi sang một đề tài khác.
Kiếp này, cô sẽ không bao giờ buông bỏ hắn, cô sẽ không dùng hai mắt
mình mà dùng lòng mình từng chút từng chút cảm nhận hắn. Kiếp này, cô
nhất định sẽ đem toàn bộ thời gian mình có để yêu hắn, mà việc sớm hay
muộn biết đến thân phận của hắn thì đâu có liên quan gì?
“Lần này đến, tôi chủ yếu là được Tiếu tiên sinh ủy thác, trong tình
trạng cho phép đối với thể trạng của Văn tiểu thư, tìm hiểu một chút về
tranh cãi phát sinh giữa tiểu thư và bị hại.”
“Tôi với bị hại xảy ra tranh cãi sao? Tôi có sao?” Nghe thấy lời nói của luật sư Lỗ, Văn Mân lắp bắp kinh hãi. Cô vẫn nghĩ mình không hề quen
biết với người phụ nữ đó, sở dĩ cảnh sát nghi ngờ cô là bởi vì cô và
người phụ nữ đó đều là bạn gái của tên khốn kia, cảm thấy cô có động cơ
giết người. Mà tại sao, lẽ nào cô đã gặp mặt người phụ nữ đó? Lại còn
xảy ra tranh chấp?
“Đúng vậy. Văn tiểu thư không ngại có thể xem ảnh chụp này, đây là cảnh sát lấy được từ một camera trên đường.”
Vẻ mặt Văn Mân nghi hoặc tiếp lấy túi tài liệu từ tay luật sư Lỗ. Sau
khi cô mở túi ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là cảnh hai người
phụ nữ tranh chấp với nhau, nhìn kĩ một chút sẽ nhận ra trong đó có một
người là cô.
Cô nhìn kỹ khung cảnh của bức ảnh, cả thời gian ghi trên đó, nhưng lúc
này cần nhất là phải nhớ lại hoàn cảnh khi ấy, cô cảm thấy thực khó
khăn. Có lẽ, đối với cô của 11 năm trước thì nhớ lại cũng không phải
chuyện gì khó khăn nhưng cô bây giờ chính là linh hồn đến từ 11 năm sau, nếu muốn nhớ lại một lần tranh chấp xảy ra từ 11 năm trước, việc này
cũng có hệ số khó khăn quá lớn rồi.
May mắn, trải qua một lúc suy nghĩ, Văn Mân cuối cùng cũng nhớ ra lúc ấy xảy ra chuyện gì.
Vốn hôm đó cô đang chuẩn bị lái xe về nhà, nhưng ngay lúc đó còn phải
nhận điện thoại của tên khốn kia, nên cô dừng xe ngay ở ven đường. Mà
người phụ nữ này lại vô duyên vô cớ nhấn ga xông lên từ phía sau đâm
thẳng vào xe cô. Cô hoảng sợ rồi sau đó xuống xe tìm người phụ nữ này
tranh cãi. Chính vào lúc đó, khi xe của hai người va chạm thì camera
không ghi được nhưng khi cô xuống xe tranh chấp với người phụ nữ này thì lại lọt vào phạm vi ghi hình của camera, nên lúc này mới có bức ảnh
này.
Sau khi Văn Mân đem toàn bộ mọi chuyện trong đầu nói cho luật sư Lỗ, sau đó bọn họ nói chuyện với nhau một lát rồi luật sư Lỗ liền rời đi.
Sau khi luật sư Lỗ đi rồi, Văn Mân nằm trên giường nhớ lại tất cả mọi
chuyện xảy ra. Từ lời nói của luật sư Lỗ cô biết được, người phụ nữ sau
khi xảy ra tranh chấp với cô thì sau đó mấy giờ đã mất tích, một tháng
sau, một người đánh cá phát hiện ra xác xủa người đó trong một cái hồ.
Sau một quá trình điều tra, cảnh sát tìm ra thân phận của người bị hại
rồi lại tìm được đoạn video này.
Điều tra tiếp, bọn họ còn phát hiện ra hai người đều có cùng bạn trai,
nên lúc này mới đưa kẻ tình nghi số một là cô đến trụ sở cảnh sát điều
tra. Nhưng bọn họ không ngờ được, khi bọn họ còn chưa tra hỏi được gì
thì cô bởi vì đau dạ dày cấp tính mà phải vào viện.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chồng À, Anh Thật Quái Gở
Chương 7: Bất ngờ bởi lịch sử thì ra là như thế
Chương 7: Bất ngờ bởi lịch sử thì ra là như thế