Văn Mân hạ quyết tâm sẽ diễn y như thế. Thực ra trong lòng cô rất áy náy. Dù sao nếu cô làm như vậy, công tác của ba mẹ cô sẽ phải chậm trễ ít nhiều nhưng thực sự cô không nghĩ ra phương pháp thứ hai có thể cứu lấy hôn nhân của cô với Tiếu Đồng.
Văn Mân thừa dịp Văn ba ba và Văn mẹ đi tản bộ dưới vườn hoa bèn lẻn ra ngoài. Trước đó cô còn để lại một tờ giấy trong phòng, nói mình muốn ra ngoài giải sầu, để ba mẹ cô đừng lo lắng. Thực ra đây là cô cố tình tung hỏa mù, ra ngoài giải sầu chứng tỏ cô có tâm sự, bằng không cần gì phải giải sầu?
Theo trí nhớ mơ hồ về kiếp trước, Văn Mân tìm thấy quán bar mà cô có ấn tượng, vừa vào cửa, cô đi bị cảnh mờ ảo cùng những ánh đèn lóe sáng ở đó làm cho đau đầu.
Bởi đã từng bị ung thư, hơn nữa còn biết rõ nỗi thống khổ của ung thư giai đoạn cuối cho nên bản năng của Văn Mân vô cùng chống lại cách sống sa đọa này. Vừa mới vào cửa, cô đã muốn quay đầu trở về nhà. Nhưng nghĩ đến tương lai của cô với Tiếu Đồng, cô lại cắn chặt răng kiên trì đi vào.
Sau khi vào trong bar, cô tìm một chỗ ngồi yên tĩnh ở góc quầy, gọi phục vụ mang tới một ly Whiskey sau đó cô cầm ly rượu trong tay, không uống. Tay còn lại bôi rượu lên cổ, tai còn có cổ tay, giả thành bộ dáng uống đến say khướt.
Sau khi công tác chuẩn bị đã hoàn tất, Văn Mân mới lấy điện thoại di động ra đưa cho người phục vụ, nhờ anh ta gọi về nhà giúp, nói cô uống say đến túy lúy rồi, cần có người đón cô trở về.
Người phục vụ của quán bar nhận điện thoại rồi giương mắt quan sát Văn Mân. Hắn rất tò mò không biết vì sao cô lại muốn náo loạn ồn ào như thế. Nhưng nhớ đến tiền boa được nhận, hắn lại không dám hỏi nữa, ấn đúng tám số điện thoại nhà của vị khách này.
Cho đến khi điện thoại được nhận rồi, nghe được đối phương trả lời rồi, lúc này người phục vụ mới hiểu rõ vì sao lại có một màn này. Vì thế hắn nhìn Văn Mân bằng một ánh mắt thấu hiểu rồi thêm mắm thêm muối vào lời dặn của Văn Mân lúc trước để nói cho đầu bên kia.
“Nói thế nào?” Văn Mân thấy người phục vụ ngắt điện thoại, cô lập tức vội vàng hỏi.
“Nói là nửa giờ sau sẽ đến, bảo tôi trong lúc đó hãy trông chừng cô, đừng để cô bị người khác mang đi hoặc là đừng để cô la hét linh tinh gì đó.”
Trực giác của Văn Mân mách bảo cô mấy lời này có gì đó không đúng nhưng cô lại không nghĩ ra rốt cuộc nó không đúng ở chỗ nào, cho nên cô đành đem cảm giác không thể hiểu rõ này ném ra sau đầu. Sau khi cảm ơn người phục vụ, lúc này Văn Mân mới suy nghĩ xem lát nữa nên nói thế nào mới thích hợp.
Kiếp trước, sau khi say rượu cô đã nói gì cô đâu còn nhớ nữa. Bây giờ cảm xúc của cô còn chưa tới, không biết nên nói gì đây. Chờ đến khi cô vất vả lắm mới nghĩ ra vài câu, giơ tay nhìn đồng hồ mới phát hiện đã sắp đến giờ rồi. Cô uống nửa ly Whiskey còn lại nhưng chỉ ngậm ở trong miệng.
Sau khi uống rượu vào, cô cũng không nuốt, chỉ hy vọng làm thế này sẽ khiến mùi rượu được nồng hơn.
Nếu ở kiếp trước, cô căn bản không đem ngụm rượu này để vào mắt. Trong vô số đêm mất ngủ, cô đều dựa vào rượu mới ngủ được, cho nên tửu lượng của cô rất tốt. Nhưng kiếp này cô sao còn dám uống rượu. Cô lo lắng nếu uống xong ngụm rượu này, với cơ thể bây giờ của cô sẽ không thể nào chịu đựng được.
Văn Mân ước chừng thời gian, cảm thấy ổn ổn rồi lúc này mới đi đến nhà vệ sinh, bỏ ngụm rượu này đi. Sau khi trở lại, cô liền giả bộ ghé vào quầy bar không nhúc nhích, đợi ba mẹ đến đón cô trở về.
Văn Mân mới gục xuống trong chốc lát, khóe mắt cô liền liếc thấy một bóng dáng đi đến gần bên
mình. Nhưng đây lại không phải là ba mẹ cô. Tuy góc độ nhìn khiến cô không thể nhìn thấy mặt người đó nhưng chóp mũi cô lại ngửi thấy một mùi hương bạc hà thoang thoảng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chồng À, Anh Thật Quái Gở
Chương 22: Say rượu
Chương 22: Say rượu