Lúc Tiếu Đồng cùng Văn Mân đến nhà của người què họ Trần, hắn đang cầm kéo tỉa tỉa lại vài cành hoa sơn trà, thấy một chiếc xe lạ đậu lại ngay trước cửa, sau đó lại thấy từ trên xe hai người lạ một nam một nữ bước xuống, không khỏi cau chặt chân mày.
“Tôi đã nói là không tiếp nhận phỏng vấn rồi, các người nhanh đi đi, dù là người của đài nào muốn phỏng vấn tôi cũng không tiếp nhận.”
Chưa đợi Tiếu Đồng và Văn Mân mở miệng nói chuyện, hắn liền ném ra một câu như vậy, trong giọng nói có vẻ rất không kiên nhẫn.
“Thật xin lỗi, có phải anh đã hiểu lầm cái gì rồi không, chúng tôi không phải phóng viên, chỉ là nhân viên của doanh nghiệp làm vườn, chỉ là đúng lúc đi ngang qua đây lại nhìn thấy cây hoa sơn trà núi này trông rất đẹp, cho nên muốn hỏi một chút xem anh có đồng ý bán hay không thôi.”
Văn Mân âm thầm đưa tay giữ chặt Tiếu Đồng, cũng mở miệng trước nói ra một cái lý do vừa mới nghĩ ra, để ngăn ngừa anh không thích người què họ Trần kia mà có thái độ châm chọc hắn.
Quả thật Văn Mân đây chỉ là lo lắng dư thừa, Tiếu Đồng tuy không thích tiếp xúc nhiều với người lạ cũng không thèm tạo mối quan hệ với người khác nhưng tuyệt đối sẽ không vì việc nhỏ này mà ảnh hưởng đến việc điều tra của mình.
“Thì ra là như vậy, ha ha, thực xin lỗi, thật ra là do hôm qua đêm hôm khuya khoắt lại có mấy phóng viên đến gõ cửa xin phỏng vấn khiến khiến tôi rất phiền lòng, cho nên vừa rồi thái độ có chút không tốt.” Sau khi nghe xong lời giải thích của Văn Mân, hắn liền thăm dò nhìn thử xe của bọn họ, thấy trên xe quả nhiên không có dấu hiệu của đài truyền hình hơn nữa trên tay cũng không cầm thiết bị phỏng vấn, lúc này mới thả lòng cảnh giác, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười.
“Phóng viên đến phỏng vấn, là bởi vì cây hoa sơn trà đó sao? Này vài cành hoa sơn trà hiếm lạ chính là lại rất nổi tiếng nha.”
Thấy thái độ của người họ Trần dịu đi, Văn Mân lập tức tiếp lời hỏi han, khơi mào cuộc nói chuyện, hy vọng có thể thu thập được một ít tin tức cũng không chừng.
“A, cô gái nhro quả thực có con mắt nhìn nha, tới, tới, mau vào đây ngồi, cây hoa sơn trà này dù là ai tôi cũng không bán, ai cũng không cho, chỉ là thấy cô cũng là người yêu hoa, đã đến đây rồi có thể vào nhà hàn huyên một chút.”
Người què họ Trần mới vừa nghe Văn Mân nói như vậy, trên mặt ý cười càng tăng, hắn dùng khóe mắt dư quang liếc nhìn Tiếu Đồng đang đứng một bên chăm chú ngắm cây hoa sơn trà, đoán chừng đây nhất định cũng là người biết thưởng thức, cho nên buống xuống tất cả phòng bị, còn chủ động mời bọn họ vào nhà tán gẫu.
Sau khi bước vào nhà người họ Trần, Văn Mân và Tiếu Đồng nhìn thoáng qua bố trí phòng khách ở lầu một cùng những đồ dùng trong nhà được lau sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi, hai người liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều thấy được một tia nghi hoặc, nhưng cả hai đều cố gắng đem nghi hoặc này che dấu thật tốt.
“Mời ngồi, mời ngồi, tôi đi pha trà cho hai người.”
Người kia vừa đi vào phòng bếp, Tiếu Đồng liền đưa mắt ám hiệu cho Văn Mân một cái rồi đi ra khỏi phòng, từ từ xem xét xung quanh căn nhà.
“A, vị tiên sinh vừa rồi đâu?” Người què họ Trần sau khi pha trà ngon đi ra thấy trong phòng khách chỉ còn lại một mình Văn Mân liền hỏi thăm, giọng nói cũng lớn ơn một chút.
“Ồ, ngài chớ trách, anh ấy là một người yêu hoa đến phát cuồng, thấy xung quanh nhà của ngài trồng khá nhiều hoa, liền không thể ngồi yên được, muốn đi thưởng thức một chút, chúng ta cứ nói chuyện, anh ấy xem xong rồi tự nhiên sẽ trở vào thôi. Đúng rồi, nói chuyện lâu như vậy mà vẫn chưa kịp giới thiệu, tôi họ Lâm, gọi là Lâm Văn, không biết ngài họ gì?”
Người què họ Trần nghi hoặc mở cửa phòng nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy Tiếu Đồng chắp tay sau đít, còn thật sự cúi đầu xem xét hoa hoa cỏ cỏ xung quanh nhà hắn, vẻ mặt đề phòng mới vừa xuất hiện liền lập tức thu lại.
“Ha ha, tôi họ Trần, mọi người trong thôn đều gọi tôi là Trần khập khiễng, mời dùng trà, tối đối với việc nhà cũng không rành lắm, chỉ biết việc nấu nước pha trà, nếu hương vị trà không được ngon, cô chớ chê cười, ha ha.”
Đây vốn dĩ là một câu nói khách sáo bình thường, chỉ là Văn Mân sau khi nghe trong lòng cũng cả kinh, thiếu chút nữa làm đổ chén trà trên tay, may mà cô kịp thời định thần lại, làm bộ cúi đầu uống trà để che dấu biểu cảm trên mặt của mình.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chồng À, Anh Thật Quái Gở
Chương 96: Người què họ trần
Chương 96: Người què họ trần