Văn Mân chuẩn bị đồ ăn tương đối nhanh, Phạm Thành chỉ phải chịu đựng tình trạng kinh khủng này chưa tới một giờ, nhưng ông vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại đối mặt với vấn đề khó khăn khác.
“Đội trưởng Phạm, tôi chỉ biết nấu vài món ăn đơn giản, cũng không biết là có hợp khẩu vị của ông không nữa.” Văn Mân một bên mỉm cười đem tạp dề cởi ra rồi ngồi xuống ghế, một bên nhiệt tình tiếp đón Phạm Thành.
“Không cần để ý, không có chuyện…”
“Khụ, khụ.”
Phạm Thành còn chưa nói xong, đột nhiên bị tiếng ho khan cắt đứt lời muốn nói, theo tiếng nói nhìn lại, thấy Tiếu Đồng dùng sức trừng mắt liếc mình mắt một cái, khóe miệng cũng tỏ rõ uy hiếp.
“Ha ha, trước lúc tới đây tôi đã ăn qua rồi, hai người cứ ăn đi, cứ tự nhiên, tôi chờ trong phòng khách cũng được.” Phạm Thành cố gắng chịu đựng cơn đói, kiên trì thốt ra lời nói dối.
“A, vừa rồi không phải đã nói cùng nhau ăn cơm sao? Sao bây giờ lại nói đã ăn rồi, ông ngàn vạn lần không cần khách khí, cứ coi như ở nhà mình, dù đã ăn rồi cũng có thể nếm thử một chút vậy.”
"Được..."
"Khụ, khụ."
“Ách…Không cần, không sao đâu, tôi quả thật đã ăn quá no rồi, ha ha.” Lúc nói lời này Phạm Thành ngoài miệng cười cười, nhưng cười này so với khóc còn khó coi hơn.
Nếu nói lúc đầu Văn Mân không phát hiện ra sự khác thường trong lời nói của hai người đàn ông này, bây giờ lại nghe một người thì ho khan cắt đứt lời người ta nói, một người luôn dùng ánh mắt thật cẩn thận xem xét người kia, làm sao lại còn không hiểu rõ đây.
“Tiếu Đồng, anh bị cảm sao, bị cảm liền nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi, chờ em chuẩn vị thuốc cảm cho anh, cũng lấy thêm một phần đồ ăn đưa lên phòng cho anh, tránh lại lây bệnh cho người khác, anh thấy vậy có được không?”
Tiếu Đồng vừa nghe thấy lời này liền không vui nổi, anh là chủ nhà, dựa vào cái gì bắt anh phải trốn trong phòng mình ăn, hơn nữa, anh cũng không bị cảm mạo, cô cũng biết rõ nha, chỉ là lúc anh ngẩng đầu nhìn thấy Văn Mân đang nhìn mình trừng mắt đầy bất mãn, lập tức hiểu ra hành động không cho Phạm Thành ăn cơm của mình đã khiến cô không vui, cho nên chỉ có thể im lặng, tâm không cam lòng không nguyện tiếp đón Phạm Thành.
“Việc này, Phạm Thành, ông cứ nghe theo nhóc, ăn thêm một chút đi.” Nói xong lời này, Tiếu Đồng cứ thế một mình đi vào phòng ăn, cũng không thèm mời người khác tới dùng cơm.
“Ha ha, Văn tiểu thư, tôi không ăn nữa, hai người cứ ăn đi, tôi chờ ở phòng khách là được rồi.”
Tuy Tiếu Đồng đã mở miệng, nhưng Phạm Thành sao lại không nhìn ra anh không thích đây? Nếu ông vào ăn thật, Tiếu Đồng lại như lần trước nói mấy chuyện máu tanh đầm đìa vậy phải làm sao bây giờ?”
“Sao có thể như vậy được? Đội trưởng Phạm, tôi cũng đã chuẩn bị phần ăn của ông rồi, ông chắc là vẫn chưa ăn bữa tối đâu, mau vào ăn thôi, đừng để ý đến anh ấy, tính anh ấy vốn đã như vậy, không có chuyện gì, ông cũng đừng so đo với anh ấy làm gì.”
Nói xong, Văn Mân làm động tác mời, người ta là chủ nhà cũng đã mời nhiệt tình như vậy, Phạm Thành cũng không tiện từ chối nữa, chỉ có thể đi theo Văn Mân vào phòng ăn.
Cũng may có Văn Mân chống đỡ, lúc Phạm Thành ngồi xuống, Tiếu Đồng cũng chỉ cúi đầu buồn bực ăn cơm, cũng không bày ra sắc mặt khó coi như trước nữa.
Phạm Thành lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiếu Đồng, lại quay đầu liếc nhìn Văn Mân bên cạnh đang giúp Tiếu Đồng múc canh, trong lòng cảm thán một câu, “vạn vật trên thế gian này, thật đúng là tương sinh tương khắc*, một vật khắc một vật, một người thua một người”.
***
*Tương sinh tương khắc: Tương sinh có nghĩa là giúp đỡ nhau để phát triển, tương khắc có nghĩa là áp chế lẫn nhau. Theo thuyết ngũ hành, hiện tượng tương sinh, tương khắc không tồn tại độc lập với nhau, trong tương khắc luôn có mầm mống của tương sinh, trong tương sinh luôn có mầm mống của tương khắc. Câu nói trên của Phạm Thành có nghĩa là “Vạn vật đều có mối quan hệ lẫn nhau, trong đó cái này chuyển hóa hay sinh ra cho cái khác và ngược lại là khắc chế và chống chọi lẫn nhau, từ đó mà tạo ra thế giới vật chất trong đó con người cũng có quan hệ sinh – khắc.
***
Tiếu Đồng là người như vậy, có lẽ cũng chỉ có Văn Mân mới có thể thu phục, nhưng ông cũng thấy thực tò mò, nói thật, Tiếu Đồng là loại đàn ông mà không phải người phụ nữ bình thường có thể thưởng thức, cho dù ngoại hình và gia thế đều rất tốt, năng lực cũng rất giỏi, nhưng cách đối nhân xử thế như vậy, thật sự rất dễ đắc tội với người khác, bất kì người phụ nữ nào chỉ cần hơi hơi hiểu cậu ta một chút, lập tức có thể thấy rõ khuyết điểm này, đương nhiên kết quả thế nào cũng có thể nghĩ tới.
Nhưng Văn Mân như thế nào lại giống như là không thèm để ý chút nào đến điều đó, thậm chí ông còn cảm thấy cô đang cố gắng giúp Tiếu Đồng bồi đắp các mối quan hệ xung quanh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chồng À, Anh Thật Quái Gở
Chương 101: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Chương 101: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn