Từ khách sạn đi ra, Tiếu Đồng chỉ để lại một câu bảo Khương Bạch San buổi chiều nhớ đến phòng thí nghiệm đúng giờ rồi xoay người kéo Văn Mân lên xe rời đi.
Nhìn thấy cảnh vật ngoài cửa xe ngày càng quen thuộc, Văn Mân nghiêng đầu nhìn lại Tiếu Đồng, kinh ngạc hỏi anh:
“Anh muốn về nhà? Để quên thứ gì ở nhà rồi sao?”
“Anh đưa em về nhà, không phải em rất sợ khi nhìn thấy hài cốt sao? Buổi chiều anh đến phòng thí nghiệm một mình được rồi.”
Tiếu Đồng liếc thấy bộ dáng như muốn nói gì của Văn Mân, nghĩ rằng cô là vi lo lắng anh buổi tối về nhà muộn, cho nên nói thêm một câu: “Buổi tối anh sẽ về nhà đúng giờ ăn cơm, em đừng lo lắng.”
Văn Mân nghe vậy, trề môi một cái, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Kỳ thật trong lòng cô cũng rất rối rắm, biết rõ giữa anh và Khương Bạch San không có gì nhưng vừa nghĩ tới buổi chiều hai người đó vẫn ở cùng nhau, cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng lý trí nói cho cô biết, cô thật không nên theo anh đến phòng thí nghiệm, cứ coi như là vì xem trọng công việc của Tiếu Đồng thì cũng không nên đến. Trên phương diện nghiên cứu xương cốt, cô không thể giúp gì được, nếu đi chỉ càng thêm phiền toái mà thôi.
Về tới dưới lầu, Văn Mân chỉ dặn lại anh một câu: “Buổi tối em làm mấy món anh thích ăn, anh nhớ về sớm một chút” rồi bước xuống xe.
Thấy Tiếu Đồng mỉm cười gật đầu, cô mới đóng cửa xe lại, bước lên lầu dưới cái nhìn chăm chú của anh.
Mở cửa ra, nhìn thấy phòng khách trống rỗng, trong lòng Văn Mân không khỏi cứng đờ.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cô đã có thói quen cùng với Tiếu Đồng như hình với bóng. Lần trước lúc anh đi Mỹ, cô cũng giống hệt thế này, giống như nếu không vội khiến mình bận rộn để phân tán lực chú ý, cô sẽ sa vào cảm xúc không thể tự kiềm chế của bốn năm đó.
Sau khi hít sâu một hơi, lại đưa tay vỗ vỗ gương mặt mình để làm cho mình trở nên tỉnh táo hơn, cô mới đi xuống phòng bếp nhìn số thực phẩm còn lại bên trong tủ lạnh, tập trung toàn bộ tinh thần nghiên cứu thực đơn.
Đây là thói quen được hình thành ở kiếp trước khi cô nghiên cứu và phát triển các món ăn mới, trước khi bắt đầu nấu ăn, trong đầu cô sẽ lướt qua một lần thành phần và trọng lượng của tất cả các nguyên liệu.
Sau khi liệt kê ra, các thao tác thực tế sẽ được điều chỉnh một chút. Nói chung, làm theo cách đó, xác suất làm hỏng món ăn sẽ cực thấp, mà lúc phát hành thực đơn trực tuyến cũng có thể tiết kiệm nhiều bước không cần thiết.
Bên này Văn Mân đã điều chỉnh xong tâm trạng, bắt đầu công việc của mình, mà ở phòng thí nghiệm bên kia Tiếu Đồng cũng thế.
Tiếu Đồng nhìn chiếc đầu lâu đã được cố định trên kệ, động tác lưu loát đeo vào đôi găng tay bắt đầu nghiêm túc kiểm tra.
Rất nhanh, anh đã phát hiện ở xương hàm dưới của chiếc đầu lâu có một vết thương, là vết xuyên qua từ lỗ phía trước, rất phù hợp với tình huống vết thương bị đạn bắn. Nhưng để biết cụ thể có đúng hay không, còn phải làm một cuộc kiểm tra đối chiếu với miệng vết thương do đạn bắn để lại.
Anh cẩn thận kiểm tra xương hàm trên và xương gò má của chiếc đầu lâu, đem đặc tính của hai chỗ này ghi lại trong đầu.
Chỗ cằm có dấu hiệu xương bị gãy, nhưng vẫn giữ nguyên hình dạng đường pa-ra-bol. (cái đường này học đồ thị rồi thì biết nhá, cái cằm chính là một dạng đường pa-ra-bol
Tiếu Đồng nghiêm túc nhìn thật kỹ, sau đó lại đưa tay vạch ra phần da thịt chỗ chiếc cằm của đầu lâu lần nữa, ngay lập tức liền phát hiện hình dáng chiếc cằm có sự bất thường, nhìn miệng vết thương có thể phán đoán là bị thương vào giai đoạn trưởng thành.
“Giáo sư Tiếu.”
Sau lưng truyền đến một tiếng gọi, mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng Tiếu Đồng vẫn phát hiện bên trong đó ẩn chứa sự sợ hãi. Xem ra trợ lý nghiên cứu viên này của anh cần có thời gian thích ứng với các loại xương cốt còn chưa xử lý qua, nếu không công việc này cô ấy thật khó mà tiếp tục.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chồng À, Anh Thật Quái Gở
Chương 132: Đầu lâu khác thường
Chương 132: Đầu lâu khác thường