“Có chuyện gì mau nói, đừng lãng phí thời gian nghỉ ngơi của tôi.”
Không thể trút giận lên đầu bà xã của mình, Tiếu Đồng dĩ nhiên không chút khách khí đem bực dọc xả hết lên người Phó Thiên Húc.
“Ha ha, giáo sư Tiếu.” nếu là bình thường thì Phó Thiên Húc cũng khó
chịu ra mặt rồi, chỉ là vụ án này bọn họ đã khổ não khá lâu rồi nhưng
chiều nay Tiếu Đồng lại đơn giản mà đưa ra được đầu mối quan trọng như
vậy.
Quan trọng là, bọn họ dựa theo chỉ dẫn của Tiếu Đồng tìm được người mất
tích kia, từ người nhà cô ấy lấy được mấy sợi tóc, lại đối chiếu với DNA của chiếc đầu lâu tìm được, phát hiện quả nhien là cùng một người.
Hơn nữa, hiện tại cũng đã trễ thế này, anh ta còn gọi điện tới nhà quả
thật là vô ý, cho nên lúc này chỉ có thể cười ngây ngô vài tiếng, hóa
giải bớt sự lúng túng của mình.
“Giáo sư Tiếu, chúng tôi đã kiểm tra đối chiếu sự thật, đúng là người bị hại tên gọi Hứa Na, làm việc ở công ty người mẫu, là người chuyên quản
lý người mẫu mới, mất tích đã gần một tuần. Hiện tại chúng tôi đang sắp
xếp điều tra một số đối tượng khả nghi xung quanh cô ta.”
“Ừ ~ còn gì nữa, cậu gọi cho tôi chỉ vì muốn nói chuyện này? Tôi cũng
không phải cấp trên của cậu, cậu không cần phải báo cáo với tôi.”
“Chờ đã, giáo sư Tiếu, ngài trước đừng cúp điện thoại, tôi còn có chuyện khác.”
“Hừ, cậu có thể đi thẳng vào vấn đề luôn được không?”
“Được, là thế này, giáo sư Tiếu, Bạch San làm xét nghiệm đã có kết quả
rồi, ngài có thể giúp chúng tôi phân tích lại sớm một chút không?”
Mặc dù nghe ra được giọng điệu không mấy vui vẻ của Tiếu Đồng, nhưng Phó Thiên Húc vẫn nhắm mắt nói ra những lời này. Lúc nói chuyện, anh ta còn rất bất đắc dĩ liếc nhìn Khương Bạch San đang cố gắng nháy mắt ra hiệu
với mình.
Thực ra, kết quả xét nghiệm của Khương Bạch San đã có từ một tiếng
trước. Anh ta bảo Khương Bạch San lập tức báo cáo cho Tiếu Đồng, nhưng
cô gái này nói gì cũng không chịu, còn nói cái gì giáo sư Tiếu ghét nhất bị người khác quấy rầy trong lúc đang nghỉ ngơi, nếu nói chuyện công
việc với anh cô sẽ gánh không nổi xui xẻo.
Anh ta thuyết phục mãi nhưng cô vẫn không chịu, không thể làm gì khác, anh ta đành tự mình gọi cú điện thoại này.
“Tôi không muốn nói chuyện công việc trong thời gian nghỉ ngơi.”
Nói xong, Tiếu Đồng đang định rướn người gác điện thoại, nhưng Văn Mân đã kịp thời ngăn anh lại.
Bởi vì ngồi khá gần nên những lời Phó Thiên Húc nói ở đầu kia cô cũng
nghe được. Lúc này, cô thật sự muốn giúp anh ta nói chuyện, nếu chỉ là
một cái nhấc tay, sao lại không giúp một chút đây?”
Hơn nữa, Văn Mân đem mọi chuyện ở kiếp trước suy đi nghĩ lại rất nhiều
lần, cô đột nhiên phát hiện, kiếp trước cô căn bản chưa từng gặp qua Phó Thiên Húc. Nhưng theo đạo lý thật không thích hợp, cho dù lúc đó Khương Bạch San và Phó Thiên Húc có hiểu lầm gì, ít nhất bọn họ cũng đã có một đứa con, không có khả năng cả đời sẽ không qua lại với nhau.
Nghĩ vậy, có một ý tưởng nảy lên trong đầu cô, có phải Khương Bạch San
và Phó Thiên Húc chia tay không phải tình cảm không tốt, mà là không thể không chia tay, ví như, Phó Thiên Húc đã hy sinh vì nhiệm vụ rồi.
Vừa có ý nghĩ này, trong lòng Văn Mân chợt cả kinh, sau đó càng ngày càng cảm thấy kiên định với suy đoán này.
Nếu mọi chuyện là như vậy, có phải là chứng minh, kiếp này chỉ cần Phó
Thiên Húc không xảy ra chuyện gì thì Khương Bạch San và Tiếu Đồng cũng
không đến với nhau?
Xuất phát từ lo lắng này, Văn Mân càng hy vọng, Tiếu Đồng nếu có thể thì hãy giúp đỡ một lần. Nếu vụ án của Phó Thiên Húc sớm kết thúc thì nguy
hiểm anh ta có thể gặp phải cũng ít hơn một phần không phải sao?
“Tiếu Đồng, dù sao bây giờ cũng không có việc gì, anh cứ nghe thử xem,
cũng không mất bao nhiêu thời gian, biết đâu anh có thể giúp họ một việc lớn thì sao.”
Nếu nói trên đời này có người làm cho Tiếu Đồng không thể cự tuyệt nhất, khặng định là người trước mặt này. Tuy anh có chút bất mãn liếc mắt
nhìn Văn Mân một cái, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục nhận điện thoại.“Có chuyện gì mau nói,
đừng lãng phí thời gian nghỉ ngơi của tôi.”
Không thể trút giận lên đầu bà xã của mình, Tiếu Đồng dĩ nhiên không
chút khách khí đem bực dọc xả hết lên người Phó Thiên Húc.
“Ha ha, giáo sư Tiếu.” nếu là bình thường thì Phó Thiên Húc cũng khó
chịu ra mặt rồi, chỉ là vụ án này bọn họ đã khổ não khá lâu rồi nhưng
chiều nay Tiếu Đồng lại đơn giản mà đưa ra được đầu mối quan trọng như
vậy.
Quan trọng là, bọn họ dựa theo chỉ dẫn của Tiếu Đồng tìm được người mất
tích kia, từ người nhà cô ấy lấy được mấy sợi tóc, lại đối chiếu với DNA của chiếc đầu lâu tìm được, phát hiện quả nhien là cùng một người.
Hơn nữa, hiện tại cũng đã trễ thế này, anh ta còn gọi điện tới nhà quả
thật là vô ý, cho nên lúc này chỉ có thể cười ngây ngô vài tiếng, hóa
giải bớt sự lúng túng của mình.
“Giáo sư Tiếu, chúng tôi đã kiểm tra đối chiếu sự thật, đúng là người bị hại tên gọi Hứa Na, làm việc ở công ty người mẫu, là người chuyên quản
lý người mẫu mới, mất tích đã gần một tuần. Hiện tại chúng tôi đang sắp
xếp điều tra một số đối tượng khả nghi xung quanh cô ta.”
“Ừ ~ còn gì nữa, cậu gọi cho tôi chỉ vì muốn nói chuyện này? Tôi cũng
không phải cấp trên của cậu, cậu không cần phải báo cáo với tôi.”
“Chờ đã, giáo sư Tiếu, ngài trước đừng cúp điện thoại, tôi còn có chuyện khác.”
“Hừ, cậu có thể đi thẳng vào vấn đề luôn được không?”
“Được, là thế này, giáo sư Tiếu, Bạch San làm xét nghiệm đã có kết quả
rồi, ngài có thể giúp chúng tôi phân tích lại sớm một chút không?”
Mặc dù nghe ra được giọng điệu không mấy vui vẻ của Tiếu Đồng, nhưng Phó Thiên Húc vẫn nhắm mắt nói ra những lời này. Lúc nói chuyện, anh ta còn rất bất đắc dĩ liếc nhìn Khương Bạch San đang cố gắng nháy mắt ra hiệu
với mình.
Thực ra, kết quả xét nghiệm của Khương Bạch San đã có từ một tiếng
trước. Anh ta bảo Khương Bạch San lập tức báo cáo cho Tiếu Đồng, nhưng
cô gái này nói gì cũng không chịu, còn nói cái gì giáo sư Tiếu ghét nhất bị người khác quấy rầy trong lúc đang nghỉ ngơi, nếu nói chuyện công
việc với anh cô sẽ gánh không nổi xui xẻo.
Anh ta thuyết phục mãi nhưng cô vẫn không chịu, không thể làm gì khác,
anh ta đành tự mình gọi cú điện thoại này.
“Tôi không muốn nói chuyện công việc trong thời gian nghỉ ngơi.”
Nói xong, Tiếu Đồng đang định rướn người gác điện thoại, nhưng Văn Mân
đã kịp thời ngăn anh lại.
Bởi vì ngồi khá gần nên những lời Phó Thiên Húc nói ở đầu kia cô cũng
nghe được. Lúc này, cô thật sự muốn giúp anh ta nói chuyện, nếu chỉ là
một cái nhấc tay, sao lại không giúp một chút đây?”
Hơn nữa, Văn Mân đem mọi chuyện ở kiếp trước suy đi nghĩ lại rất nhiều
lần, cô đột nhiên phát hiện, kiếp trước cô căn bản chưa từng gặp qua Phó Thiên Húc. Nhưng theo đạo lý thật không thích hợp, cho dù lúc đó Khương Bạch San và Phó Thiên Húc có hiểu lầm gì, ít nhất bọn họ cũng đã có một đứa con, không có khả năng cả đời sẽ không qua lại với nhau.
Nghĩ vậy, có một ý tưởng nảy lên trong đầu cô, có phải Khương Bạch San
và Phó Thiên Húc chia tay không phải tình cảm không tốt, mà là không thể không chia tay, ví như, Phó Thiên Húc đã hy sinh vì nhiệm vụ rồi.
Vừa có ý nghĩ này, trong lòng Văn Mân chợt cả kinh, sau đó càng ngày
càng cảm thấy kiên định với suy đoán này.
Nếu mọi chuyện là như vậy, có phải là chứng minh, kiếp này chỉ cần Phó
Thiên Húc không xảy ra chuyện gì thì Khương Bạch San và Tiếu Đồng cũng
không đến với nhau?
Xuất phát từ lo lắng này, Văn Mân càng hy vọng, Tiếu Đồng nếu có thể thì hãy giúp đỡ một lần. Nếu vụ án của Phó Thiên Húc sớm kết thúc thì nguy
hiểm anh ta có thể gặp phải cũng ít hơn một phần không phải sao?
“Tiếu Đồng, dù sao bây giờ cũng không có việc gì, anh cứ nghe thử xem,
cũng không mất bao nhiêu thời gian, biết đâu anh có thể giúp họ một việc lớn thì sao.”
Nếu nói trên đời này có người làm cho Tiếu Đồng không thể cự tuyệt nhất, khặng định là người trước mặt này. Tuy anh có chút bất mãn liếc mắt
nhìn Văn Mân một cái, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục nhận điện thoại.
Xem thêm: http:///viewtopic.php?f=142&t=318419“Có chuyện gì mau nói,
đừng lãng phí thời gian nghỉ ngơi của tôi.”
Không thể trút giận lên đầu bà xã của mình, Tiếu Đồng dĩ nhiên không
chút khách khí đem bực dọc xả hết lên người Phó Thiên Húc.
“Ha ha, giáo sư Tiếu.” nếu là bình thường thì Phó Thiên Húc cũng khó
chịu ra mặt rồi, chỉ là vụ án này bọn họ đã khổ não khá lâu rồi nhưng
chiều nay Tiếu Đồng lại đơn giản mà đưa ra được đầu mối quan trọng như
vậy.
Quan trọng là, bọn họ dựa theo chỉ dẫn của Tiếu Đồng tìm được người mất
tích kia, từ người nhà cô ấy lấy được mấy sợi tóc, lại đối chiếu với DNA của chiếc đầu lâu tìm được, phát hiện quả nhien là cùng một người.
Hơn nữa, hiện tại cũng đã trễ thế này, anh ta còn gọi điện tới nhà quả
thật là vô ý, cho nên lúc này chỉ có thể cười ngây ngô vài tiếng, hóa
giải bớt sự lúng túng của mình.
“Giáo sư Tiếu, chúng tôi đã kiểm tra đối chiếu sự thật, đúng là người bị hại tên gọi Hứa Na, làm việc ở công ty người mẫu, là người chuyên quản
lý người mẫu mới, mất tích đã gần một tuần. Hiện tại chúng tôi đang sắp
xếp điều tra một số đối tượng khả nghi xung quanh cô ta.”
“Ừ ~ còn gì nữa, cậu gọi cho tôi chỉ vì muốn nói chuyện này? Tôi cũng
không phải cấp trên của cậu, cậu không cần phải báo cáo với tôi.”
“Chờ đã, giáo sư Tiếu, ngài trước đừng cúp điện thoại, tôi còn có chuyện khác.”
“Hừ, cậu có thể đi thẳng vào vấn đề luôn được không?”
“Được, là thế này, giáo sư Tiếu, Bạch San làm xét nghiệm đã có kết quả
rồi, ngài có thể giúp chúng tôi phân tích lại sớm một chút không?”
Mặc dù nghe ra được giọng điệu không mấy vui vẻ của Tiếu Đồng, nhưng Phó Thiên Húc vẫn nhắm mắt nói ra những lời này. Lúc nói chuyện, anh ta còn rất bất đắc dĩ liếc nhìn Khương Bạch San đang cố gắng nháy mắt ra hiệu
với mình.
Thực ra, kết quả xét nghiệm của Khương Bạch San đã có từ một tiếng
trước. Anh ta bảo Khương Bạch San lập tức báo cáo cho Tiếu Đồng, nhưng
cô gái này nói gì cũng không chịu, còn nói cái gì giáo sư Tiếu ghét nhất bị người khác quấy rầy trong lúc đang nghỉ ngơi, nếu nói chuyện công
việc với anh cô sẽ gánh không nổi xui xẻo.
Anh ta thuyết phục mãi nhưng cô vẫn không chịu, không thể làm gì khác,
anh ta đành tự mình gọi cú điện thoại này.
“Tôi không muốn nói chuyện công việc trong thời gian nghỉ ngơi.”
Nói xong, Tiếu Đồng đang định rướn người gác điện thoại, nhưng Văn Mân
đã kịp thời ngăn anh lại.
Bởi vì ngồi khá gần nên những lời Phó Thiên Húc nói ở đầu kia cô cũng
nghe được. Lúc này, cô thật sự muốn giúp anh ta nói chuyện, nếu chỉ là
một cái nhấc tay, sao lại không giúp một chút đây?”
Hơn nữa, Văn Mân đem mọi chuyện ở kiếp trước suy đi nghĩ lại rất nhiều
lần, cô đột nhiên phát hiện, kiếp trước cô căn bản chưa từng gặp qua Phó Thiên Húc. Nhưng theo đạo lý thật không thích hợp, cho dù lúc đó Khương Bạch San và Phó Thiên Húc có hiểu lầm gì, ít nhất bọn họ cũng đã có một đứa con, không có khả năng cả đời sẽ không qua lại với nhau.
Nghĩ vậy, có một ý tưởng nảy lên trong đầu cô, có phải Khương Bạch San
và Phó Thiên Húc chia tay không phải tình cảm không tốt, mà là không thể không chia tay, ví như, Phó Thiên Húc đã hy sinh vì nhiệm vụ rồi.
Vừa có ý nghĩ này, trong lòng Văn Mân chợt cả kinh, sau đó càng ngày
càng cảm thấy kiên định với suy đoán này.
Nếu mọi chuyện là như vậy, có phải là chứng minh, kiếp này chỉ cần Phó
Thiên Húc không xảy ra chuyện gì thì Khương Bạch San và Tiếu Đồng cũng
không đến với nhau?
Xuất phát từ lo lắng này, Văn Mân càng hy vọng, Tiếu Đồng nếu có thể thì hãy giúp đỡ một lần. Nếu vụ án của Phó Thiên Húc sớm kết thúc thì nguy
hiểm anh ta có thể gặp phải cũng ít hơn một phần không phải sao?
“Tiếu Đồng, dù sao bây giờ cũng không có việc gì, anh cứ nghe thử xem,
cũng không mất bao nhiêu thời gian, biết đâu anh có thể giúp họ một việc lớn thì sao.”
Nếu nói trên đời này có người làm cho Tiếu Đồng không thể cự tuyệt nhất, khặng định là người trước mặt này. Tuy anh có chút bất mãn liếc mắt
nhìn Văn Mân một cái, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục nhận điện thoại.
Xem thêm: http:///viewtopic.php?f=142&t=318419
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chồng À, Anh Thật Quái Gở
Chương 136: Có thể ngăn lại bi kịch
Chương 136: Có thể ngăn lại bi kịch