Nghe thấy Văn Mân hỏi ra như vậy, nét mặt Khương Bạch San hiện lên một tia chua xót.
“Văn Mân, chị biết không? Thật ra hai ba năm trước tôi và Phó Thiên Húc
đã chuẩn bị kết hôn rồi. Nhưng mà lúc đi kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn, lại phát hiện ra chức năng buồng trứng của tôi không tốt, lúc ấy
bác sĩ đã nói cơ hội có con của tôi lại càng ít.”
“…” Văn Mân muốn mở miệng an ủi vài câu nhưng lúc há miệng lại không thể thốt ra được lời nào, bây giờ có thể nói gì được đây? Nói gì cũng chỉ
giống như là xát thêm muối vào miệng vết thương mà thôi.
“Thiên Húc là con trai một, tôi không hy vọng bởi vì tôi mà hương hỏa
nhà bọn họ đến đời anh ấy thì bị đứt đoạn. Hơn nữa, anh ấy là người đàn
ông có tư tưởng truyền thống, từ lúc chúng tôi bắt đầu yêu đương, anh ấy không chỉ một lần nói với tôi, sau này chúng tôi kết hôn rồi, sẽ sinh
mấy đứa con, còn có làm thế nào để giáo dục con cái…”
“Cho nên, sau khi có kết quả kiểm tra, đối với tôi mà nói đó là một đả
kích trí mạng. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng lựa chọn chia tay
với anh ấy.”
“Cô…” Sao lại ngốc nghếch như vậy. Văn Mân vừa nghe tới đây, những lời
thiếu lịch sự cơ hồ cũng muốn bật thốt ra, may mắn cuối cùng lại bị nuốt vào trong bụng.
“Ha ha, nhất định chị cảm thấy tôi hơi ngốc nghếch đi.”
Lúc nói câu này, trên mặt Khương Bạch San mặc dù tươi cười nhưng trong ánh mắt sâu kín lại ẩn chứa một nỗi bi thương.
“Đúng vậy, xã hội hiện đại bây giờ, rất nhiều gia đình chỉ một con,
không thể sinh con, đối với một số người không được coi là chuyện gì to
tát. Nhưng tôi lại không muốn mình cố chấp giữ chặt lấy Phó Thiên Húc,
khiến cho anh ấy trở thành một đứa con bất hiếu.”
“Vậy…Chẳng lẽ Phó Thiên Húc cũng đồng ý chia tay với cô?”
Tuy không tiếp xúc nhiều với Phó Thiên Húc nhưng trực giác của cô nói
rằng anh ta không phải là người như vậy. Hơn nữa, hiện tại Khương Bạch
San và Phó Thiên Húc vẫn tiếp tục ở cùng một chỗ đấy thôi.
Nhưng mà ánh mắt ẩn chứa nỗi buồn của Khương BẠch San nói cho cô biết,
bọn họ nhất định đã từng trải qua một quảng thời gian rất khó khăn, mặc
dù hiện tại đã vượt qua được giai đoạn đó.
“Anh lúc ấy cũng không nói gì nhiều, chỉ nói duy nhất một câu “Anh biết rồi.”
“A…”
Nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của Văn Mân, Khương Bạch San không chịu nổi bật cười.
“Văn Mân, cái vẻ mặt của chị như vậy là sao, Thiên Húc nói như vậy cũng khiến chị cảm thấy kinh ngạc sao?”
Bị Khương Bạch San chế giễu, Văn Mân cười cười xấu hổ, lập tức thu lại vẻ mặt kinh ngạc vừa rồi.
“Tôi biết mà, nhất định là chị nghĩ rằng Thiên Húc nói câu này là đồng ý chia tay với tôi rồi phải không? Lúc ấy tôi cũng đã nghĩ như vậy, nhưng những biểu hiện sau đó của anh ấy lại khiến tôi hiểu ra anh ấy nói ra
câu kia chính là có ẩn ý khác.”
“Anh ấy nói “Anh biết rồi” đơn giản chỉ là ý trên mặt chữ, có nghĩa là
anh ấy đã biết lý do tôi muốn chia tay. Sau đó, anh ấy vẫn như cũ cố
định thời gian ngày ngày xuất hiện bên cạnh tôi, đối xử với tôi hoàn
toàn giống như trước đây.”
“Mới đầu, bởi vì lưu luyến sự ấm áp của anh áy mà tôi còn có thể nhẫn
nại khoogn hỏi lý do, nhưng một thời gian dài tôi lại nhịn không được
nên mở miệng hỏi anh ấy, nói chúng ta đã chia tay rồi sao anh còn đến
tìm em làm gì.”
“Chị đoán xem, anh ấy trả lời thế nào?”
Nét mặt của Khương Bạch San cuối cùng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, không đợi Văn Mân trả lời, cô ấy đã chủ động nói ra đáp án.
“Anh ấy nói, anh đồng ý chia tay với em khi nào, anh chỉ nói là biết
được lúc đó em đang nghĩ gì, anh cũng đã làm công tác tư tưởng với cha
mẹ anh rồi, em chờ một chút để anh hoàn toàn thuyết phục bọn họ rồi
chúng ta lại kết hôn.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chồng À, Anh Thật Quái Gở
Chương 145: Chuyện cũ của Khương Bạch San
Chương 145: Chuyện cũ của Khương Bạch San