Nhìn thấy vẻ mặt Văn
Mân không ngừng biến hóa, trong lòng anh chỉ biết thở dài một hơi. Chẳng trách mẹ vợ anh lo lắng đủ điều như vậy, hóa ra bà đã từng trải qua
chuyện đó.
Anh cúi đầu liếc nhìn chiếc bụng vẫn chưa gồ lên của vợ mình, bàn tay đang nắm chặt tay cô càng siết chặt thêm vài phần.
Anh chưa từng nghĩ tới, trẻ con chính là sinh vật yếu ớt như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới, sau này còn có thể phát sinh những chuyện ngoài ý muốn.
“Tiếu Đồng, có phải chúng ta đã quá hời hợt rồi không, thật thiếu suy nghĩ.”
Nghe được Văn Mân nói như vậy, Tiếu Đồng dĩ nhiên hiểu rõ trong lòng cô đang nghĩ cái gì, là cô muốn làm theo chỉ thị của mẹ vợ đại nhân.
Sau khi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, Tiếu Đồng mới ôm Văn Mân ngồi xuống cạnh giường.
“Nếu em sợ sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì nên để anh ở bên cạnh em mọi lúc mọi nơi mới đúng, hai người cùng chú ý dù sao vẫn chu đáo hơn một
người.”
“Nhưng mà, nếu hai người thì chuyện ngoài ý muốn
cũng nhiều hơn không phải sao? Chuyện của mẹ em năm đó, thật ra cũng
không nói được nguyên nhân là do ba hay do mẹ được.”
Ý của Tiếu Đồng, Văn mân cũng hiểu được, chỉ là, nỗi lo lắng của cô cũng không phải không có cơ sở.
“Không ở bên cạnh em anh cũng không yên tâm được. Nếu em lo lắng buổi tối nằm
ngủ không may bị rớt xuống giường như vậy, chúng ta có thể thay đổi vị
trí, đặt nó sát vào chân tường là được rồi, em ngủ trong còn anh ngủ bên ngoài, như vậy không cần lo lắng bị rớt xuống giường nữa.”
Nghe thấy đề nghị của Tiếu Đồng, ánh mắt của Văn Mân chợt sáng. Quả nhiên,
phương án này so với cách chia phòng của mẹ có vẻ tốt hơn nhiều.
“Đợi lát nữa anh vào siêu thị mua vài cuộn băng dán, đem mấy chỗ có hơi bén
nhọn và góc cạnh bàn dán lại hết, sàn nhà cũng đổi sang dùng thảm dày
hơn một chút, như vậy sẽ an toàn hơn.”
Văn Mân dựa vào trong ngực Tiếu Đồng, nghe anh liệt kê một loạt vấn đề cần có biện pháp bảo
vệ, mỗi một câu cô lại gật đầu một cái, những lo lắng trong lòng cũng từ từ giảm xuống.
Hóa ra, kiếp trước, sở dĩ cha mẹ không thể
tha thứ cho hành động tự ý phá thai của cô là vì lý do như vậy. Bọn họ
từng mất đi đứa con, đã trải qua cảm giác đau đớn thống khổ đến cùng cực khi mất đi máu thịt của mình, cho nên mới không thể tha thứ cô vì sự
ích kỷ của bản thân mà tự tay sát hại đứa con của mình. Việc mà cô đã
làm ở kiếp trước, quả thật đã khiến ba mẹ cô trải qua sự đau đớn này
thêm lần nữa.
“Tiếu Đồng, anh rất thích trẻ con đúng không?” Văn Mân đột nhiên muốn biết tâm trạng của Tiếu Đồng năm đó sau khi biết được cô sẩy thai. Lúc đó, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là
muốn ly hôn, cho nên việc phá thai cũng không khiến cô hối hận hay buồn
bã. Nhưng mà, không đợi cô cảm thấy vui sướng vì được ly hôn, những
chuyện đau lòng lại liên tiếp xảy ra sau đó.
Thời gain ấy,
ngay cả sự thương tâm của mình cô cũng xem nhẹ huống chi là Tiếu Đồng.
Bây giờ nghĩ lại, cô cũng không biết lúc ấy sao cô có thể điên cuồng như vậy, điên cuồng đến mức chỉ vì một người đàn ông chẳng ra gì mà bằng
lòng vứt bỏ cả cha mẹ lẫn chồng con của mình.
“Tâm hồn trẻ
con là thuần khiết nhất, chúng xuất hiện một cách sạch sẽ, không có khái niệm đúng sai. Điều duy nhất chúng ta cần làm chính là yêu thương và
dạy dỗ đứa bé làm cách nào đối mặt với thế giới. Chúng là niềm hy vọng
của tương lai, dù thế giới này có dơ bẩn đến đâu, miễn là đứa trẻ được
sinh ra thì vẫn còn hy vọng vào một thế giới sạch sẽ.”
“…Đứa bé cũng là niềm hy vọng của gia đình đúng không? Cho dù quan hệ vợ
chồng không hòa thuận thế nào đi nữa, chỉ cần có đứa trẻ thì sẽ có hy
vọng được tốt hơn, đúng không?”
Nghe Tiếu Đồng nói đến hai
từ hy vọng, vành mắt của Văn Mân cũng đỏ lên. Năm đó, có phải anh cũng
đem đứa trẻ trở thành hy vọng duy nhất của bọn họ. Nhưng mà cuối cùng cô lại tự tay bóp chết hy vọng ấy, cho nên anh mới nản lòng rồi chấp nhận
lý hôn.
“Đúng là hy vọng, nhưng nếu quan hệ vợ chồng bất
hòa, sẽ không thích hợp để sinh con, đối với đứa trẻ ấy thật không công
bằng. Dĩ nhiên, nếu như là có thai ngoài ý muốn, vậy hãy biết quý trọng
sinh mệnh mà sinh ra đứa trẻ ấy.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chồng À, Anh Thật Quái Gở
Chương 174: Hy vọng
Chương 174: Hy vọng