Tết Nguyên Đán, Lâm Kỳ Anh ở tại ngôi biệt thự của dòng chính Lâm gia nên phải gặp đám người trong gia tộc đến thăm hỏi. Cậu không cảm thấy thoải mái chút nào.
Đám người đó trước kia luôn khinh bỉ Lâm Anh, không cho cô một chút tình cảm nào. Chỉ riêng có cậu út là thương cô. Nhưng mà Tết năm cô lớp 10, chính là năm nay, cậu út Lâm Minh bất ngờ gặp tai nạn giao thông, qua đời.
Từ đó càng chẳng có ai vừa mắt cô. Họ nói cô có số khắc người thân. Nói cô khiến cho mẹ chết, rồi lại khiến cho cậu út chết không nhắm mắt. Cô cũng ngu ngốc tự trách mình. Cứ cách 8 năm, lại có người chết trước mặt cô.
Tám tuổi, mẹ mất. Mười sáu tuổi, cậu út mất. Hai mươi tư tuổi, Lâm Thừa Thiên qua đời.
Mẹ mất vì bệnh tật. Cậu mất vì tai nạn. Lâm Thừa Thiên mất vì bị giết chết. Cô cũng bị giết chết mà không làm gì được.
Càng nhớ lại, tâm trạng của Lâm Kỳ Anh càng mù mịt. Cậu bức bối rời khỏi nhà chính dù cho họ không dám có chút thành kiến nào về sự hiện diện của cậu.
Đồng thời Kỳ Anh ra ngoài còn kéo theo cậu út Lâm Minh. Vốn kiếp này Lâm Kỳ Anh và cậu út không thân thiết mấy bởi vì đa số cái tết cậu đều về với mẹ và bà ngoại. Khi gặp nhau thì cậu út cũng không chủ động bắt chuyện với cậu. Thậm chí còn có mấy phần xa cách làm cậu không biết nên bắt chuyện thế nào.
“Cháu có việc gì sao?” Lâm Minh có chút ngại với việc bị kéo đi mà không hiểu gì thế này.
“Con nghĩ cậu cháu ta nên thân thiết với nhau hơn một chút mà thôi. Thật ra có điều này con băn khoăn không biết có nên nói cho cậu không…” Lâm Kỳ Anh mờ mịt nói.
“Có việc gì con cứ nói, nếu giúp được thì cậu út sẽ cố giúp con.” Lâm Minh nhìn vẻ mặt có chút bi thương của cậu, nhẹ nhàng nói.
“Cậu út, con cảm thấy con và cậu rất có duyên, chỉ là trước kia không thân lắm mà thôi. Con có linh cảm xấu đối với chuyện của cậu. Cứ thấy cậu là con lại bứt rứt không yên. Cậu hứa với con đi. Trước khi hết Tết, tuyệt đối hạn chế ra đường, được không?”
Lâm Kỳ Anh ép Lâm Minh phải hứa nhưng lại không đưa ra chút lý do cụ thể nào. Điều này làm cho Lâm Minh có chút lúng túng.
“Con nói như thế là thế nào? Cậu không hiểu ý của con lắm. Vì sao phải hạn chế ra đường?”
“Cậu tin con đi. Tết năm nay cậu cần hạn chế di chuyển bên ngoài. Con chỉ sợ là có chuyện không may với cậu mà thôi… Nhưng mà trước kia, cậu có thù oán gì với ai hay không?” Lâm Kỳ Anh nghĩ đến tình huống có người cố ý hại Lâm Minh.
“Không có, cậu không nghĩ mình khiến ai thù ghét. Ngoại trừ một chuyện…” Lâm Minh nhíu mày. “Trước kia bạn gái cũ của cậu bỏ bạn trai rồi hẹn hò với cậu. Sau đó thì cô ấy bị tai nạn, mất cách đây chỉ mới một tháng…”
Lâm Kỳ Anh có chút run, có thể nào là trả thù chuyện đó không? Vậy thì cậu không thể lơ là được.
‘Nếu cô gái kia cũng bị tên đó đâm chết thì rất có khả năng là hắn trả thù cả hai người vì đã bỏ rơi hắn. Có thể sau khi đâm chết bạn gái, hắn đã trốn đi. Sau đó vẫn chưa bị phát hiện nên vẫn sống trong lo sợ. Bây giờ hắn đang có ý định làm liều tiếp thì sao?
Vậy thì không xong! Cậu út cũng đâu thể xem như hãm hại người khác mất đi người yêu? Vậy nên nếu bị chết vì lí do đó thì thật không công bằng.’
Cậu không thể để cho sự việc ngu ngốc như vậy xảy ra được. Kỳ Anh ngay lập tức hỏi thăm về người kia. Được biết hắn là sinh viên trường Đại học Z, đã bỏ học được nửa năm rồi. Sau khi bỏ học thì không thể liên lạc được.
Hắn ta hơn Lâm Minh một tuổi, năm nay hắn 22 tuổi. Tên chưa rõ, địa chỉ không có, quê quán càng không thể tìm ra.
Lâm Minh và hắn vốn không quen biết nhau, là do cô gái kia nên mới trở thành tình địch. Tuy nhiên hai người học khác trường, cô gái kia chia tay hắn ta rồi mới gặp được Lâm Minh.
Điều này chứng tỏ không phải hắn có thù oán với cậu út của cậu mà là do bị bỏ rơi. Việc chia tay đột ngột khiến hắn ta không thể tin được, dẫn đến tinh thần suy sụp. Sau đó thấy cô ấy hẹn hò thì bắt đầu quy chụp tội lên đầu Lâm Minh.
Cậu cảm thấy tên này có khả năng đã bị rối loạn nhân cách rồi. Chỉ vì bị thất tình. Đó là do hắn ta đã quá tin tưởng rằng tình cảm của mình sẽ không sụp đổ. Từ đó có thể đoán ra, tên này có tính cách cứng nhắc và rất cổ hủ. Hắn luôn cho rằng bản thân không sai, và mọi người có lỗi với hắn khi hắn xảy ra việc gì đó.
Mầm móng tư tưởng của hắn ta ngay từ đầu đã không phù hợp với tư tưởng hiện đại ngày nay. Do đó nhân cách rất nhanh đã xuất hiện vấn đề.
Thở dài một hơi, Kỳ Anh thầm nghĩ cậu có thể đi theo ngành phân tích tâm lý tội phạm cũng nên.
“Nói tóm lại là cậu đi ra đường phải chú ý nhiều vào. Qua đường thì nên nhìn kỹ xem có cái xe nào đột nhiên bất ngờ lao đến hay không. Lái xe thì chú ý không uống đồ uống có cồn, giữ tỉnh táo xem xét mọi thứ xung quanh. Không đi ra ngoài thì tốt, ở nhà mà có việc xảy ra thì nhanh chóng báo cảnh sát. Cậu cũng cần để ý xem có ai bám theo mình hay không. Phải cẩn thận, vô cùng cẩn thận!”
Lâm Minh dở khóc dở cười nhìn thằng bé 16 tuổi đang huơ tay múa chân dặn dò mình như bà mẹ tiễn con gái đi lấy chồng vậy.
“Cậu sẽ chú ý. Con đừng như ông cụ non như vậy. Cậu dám đảm bảo sẽ không để cho bản thân gặp chuyện gì.” Lâm Minh nói chắc như đinh đóng cột.
Lâm Kỳ Anh cũng xem như chấp nhận lời hứa này. Bản thân cậu tự mình tìm kiếm thông tin về tên thần kinh có vấn đề kia. Cô bạn gái kia tên là Sương Nguyệt, chỉ có cô ấy mới biết tên kia là ai. Nhưng mà Sương Nguyệt đã chết.
Cậu tìm đến bạn bè của Sương Nguyệt để tìm kiếm chút manh mối nào đó. Lâm Kỳ Anh chạy đông chạy tây tìm hiểu câu chuyện của Lâm Minh. Trong khi đó, có một người lại theo dõi cậu.
“Kỳ Anh, cậu tìm hiểu về hắn làm gì vậy?” Hoàng Khánh nhìn về phía cậu đang đứng cách một con đường.
Hoàng Khánh vốn không biết vì sao cậu lại thường xuyên xuất hiện ở nơi này vào mấy ngày nay. Cậu đang nhờ đến sự giúp đỡ của Khương Vũ. Thường thì các thế lực hắc đạo có rất nhiều thông tin có ích, nhưng mà một tên không có dính dáng đến hắc đạo thì sẽ tìm được thông tin sao?
Chỉ là, nếu như tên đó đang trốn cảnh sát thì chắc sẽ có chút manh mối đấy.
………
Lâm Minh đã hứa sẽ chú ý nên cũng vô cùng cẩn thận trong vấn đề đi đường. Vậy mà cho đến khi chiếc mô tô rồ ga lao đến, anh mới phát hiện mình không đủ tin tưởng vào lời nói của đứa cháu trai mình.
Chiếc mô tô lao về phía anh với tốc độ mà nếu đâm vào người thì không chết cũng phải mất nửa cái mạng. Lâm Minh gần như mất đi sự bình tĩnh vốn có của mình. Anh sững người mặc cho bao nhiêu hoảng sợ dồn dập bủa vây đầu óc.
Cho đến khi ngã xuống vỉa hè, Lâm Minh mới giật mình nhận thấy sao mình mất lý trí như vậy. Anh nhìn đứa cháu vốn không quen thân lắm đang chật vật nằm trên người mình. Người cậu nhễ nhại mồ hôi, đầu tóc rối bù. Nhưng mà điều khiến người ta ớn lạnh là chân cậu vừa mới bị chiêc mô tô kia cán qua.
Lâm Kỳ Anh thầm nguyền rủa bản thân là đồ ngu ngốc. Rõ ràng đã tự nói với bản thân là cho dù người khác có bị truy đuổi sống chết ngay trước mặt cũng không cần phải để ý. Vậy mà bây giờ, cậu cứu người và bị xe cán qua chân.
Được rồi, do cậu quá hiền lành, thấy Lâm Minh đứng như trời trồng thì tự động chạy đến. Là cậu hành động theo bản năng, cho nên bây giờ người chịu trận chính là cậu, không trách ai được.
Nhưng mà cũng đau quá rồi đi! Kỳ Anh hít mấy ngụm khí lạnh, chắc ngất luôn tại đây quá!
Tên điên kia bị cảnh sát bắt trói, đưa về đồn để giam giữ với tội giết người và âm mưu giết người không thành.
Khi mà Lâm Kỳ Anh sắp thật sự ngất đi thì Hoàng Khánh chạy đến nhanh chóng đưa cậu lên taxi chạy đến bệnh viện. Lâm Minh suýt nữa cũng quên mất việc phải đưa cậu đi bệnh viện cơ đấy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giống Như Một Giấc Mộng
Chương 19
Chương 19