TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bình An Trọng Sinh
Chương 215: Sáng tỏ thông suốt

Bình An tay chân như nhũn ra được Nghiêm Túc ôm ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ mặc một cái áo ngủ bằng lụa mỏng, bên trong không có gì cả. Bây giờ cô cũng không còn hơi sức đâu mà đi thay quần áo.

Nghiêm Túc đặt cô lên ghế sa lon, hôn mấy cái lên đôi môi đang chu thật cao của cô xong mới hài lòng đi vào bếp chuẩn bị mỳ Ý cho hai người, sau đó còn phải đút từng miếng từng miếng cho vị hôn thê ăn. Quả thật đúng là một bạn trai nhị thập tứ hiếu.

“Ăn no rồi chứ?” Mắt hoa đào của Nghiêm Túc lúc này cũng cong lên, miệng dán sát vào tai Bình An nhỏ giọng hỏi.

“Em cho anh biết, không cho đụng em nữa, em mệt chết đi được.” Bình An nhìn anh cảnh cáo, người này thật đúng là không biết tiết chế gì cả, thân thể nhỏ bé của cô làm sao liên tục chống chọi được sự hành hạ như thế.

“Em cứ nằm là được rồi, để anh ra sức thôi.” Nghiêm Túc vừa khàn giọng nói xong câu này thì tay đã tự động tự giác chạy vào bên trong áo ngủ của cô. Hẳn là bên trong cái gì cũng không mặc đây mà!

“Ăn no không thể vận động kịch liệt!” Quá ghê tởm, tại sao tinh lực của anh còn sung mãn như vậy!

“Vậy chúng mình nghỉ một chút lại vận động nhỉ.” Nghiêm Túc cười nói.

Bình An trừng mắt liếc anh một cái, “Anh rốt cuộc có biết mệt là gì hay không?”

“Ở chung một chỗ với em lúc nào cũng cảm thấy chưa đủ.” Nghiêm Túc ôm chặt lấy cô. Anh cũng muốn biết, anh và cô cũng đã ở chung một chỗ lâu như vậy rồi, coi như cảm giác mới mẻ lúc này cũng phải qua đi rồi chứ. Nhưng sao anh lại cảm thấy như mỗi ngày đều nhìn cô không đủ, mấy ngày không thấy được cô như lúc xưa cũng thấy không quen nổi rồi.

“Hừ, miệng lưỡi trơn như bôi mỡ!” Trong lòng Bình An vô cùng ngọt ngào.

Nghiêm Túc bế cô lên, “Chúng ta vận động sau khi ăn đi.”

Bình An làm sao còn có hơi sức nào mà phản kháng nữa, dĩ nhiên là để mặc cho người khác làm thịt rồi.

Ngày thứ hai, Bình An eo mỏi lưng đau đến công ty đi làm. Mặc dù thân thể không được thoải mái, nhưng nhìn cô cũng không giống như kẻ cạn sạch sức lực như trước nữa, mà cô đã khôi phục được sự tự tin. Coi như cô dựa vào ký ức của kiếp trước mới đi được tới ngày hôm nay thì sao chứ? Đó cũng là nỗ lực của chính bản thân cô, không nên chỉ vì bị một chút cản trở mà phá hủy tất cả những khổ cực trước giờ.

Bởi vì đã khôi phục được sự tự tin nên khi đối mặt các loại vấn đề cô cũng không còn phiền não giống như trước, mà ngược lại có thể tĩnh tâm suy tính xem bước kế tiếp nên làm cái gì.

Nên khi cô lấy bản kế hoạch của Lê Thiên Thần ra nhìn qua một lần nữa thì phát hiện hắn ta chỉ chú trọng vào việc làm sao để thu mua căn hộ cũ, chứ về phần nên làm thế nào thiết kế chỉnh sửa mặt bằng hoặc phân loại nhóm khách hàng tiềm năng như thế nào thì cũng không có cặn kẽ trình bày.

Có lẽ cô có thể nhằm vào điểm này để giành một ít phần thắng về cho mình.

Đồng thời với việc nghiên cứu kế hoạch cải tạo chung cư cũ, Bình An cuối cùng cũng ra lệnh xuống tay với Thành phố P bên kia. Cô không thể để cho cuộc sống hiện tại của Lê Thiên Thần thoải mái trôi qua như cá gặp nước như vậy được. Trước đây cô cho là không có Đỗ Hiểu Mị ở bên cạnh thì hắn ta nhất định sẽ không thể vẫy vùng như ở Thành phố S, nhưng không ngờ hắn ngược lại còn tự nhiên thoải mái hơn trước kia.

Hôm nay, Lê Thiên Thần vẫn chưa về lại công ty. Vì để cho việc thu mua có thể được mau chóng tiến hành, hắn đang gấp rút đàm phán với những dân cư trong khu đường Hào Tường, cho nên cũng không biết Bình An đột nhiên triệu tập mở cuộc họp ban ngành.

“... Gần quanh đây đều là các cao ốc văn phòng, rất nhiều những nhân viên văn phòng lương cao đều muốn thuê nhà trọ ở gần nơi mình làm. Chúng ta có thể cải tạo khu này thành kiểu căn hộ cho thuê thích hợp với thành phần trí thức trẻ. Tôi cũng đã điều tra những hộ không muốn bán căn hộ cũ của mình mà đổi đi nơi khác rồi, đa số bọn họ không muốn bán là vì có liên quan đến công việc hay học hành của con cái, vả lại họ chỉ là những viên chức bình thường, nên trừ tiền lương mấy ngàn tệ một tháng ra thì cũng không có nguồn thu khác. Cho dù muốn đổi cũ lấy mới, họ cũng chưa chắc có đủ tiền để đổi bù vào việc nâng cấp phòng ốc. Vì thế, tôi cảm thấy chúng ta nên thu nhỏ lại tiền vốn, nhưng không phải cắt xén số tiền này trong nguyên vật liệu, mà là lấy việc mặt bằng giản lược làm chủ đạo, thiết kế ra loại căn hộ cho thuê thích hợp cho công nhân viên chức.” Vào lúc xế chiều, Bình An mời giám đốc các bộ phận tham dự hội nghị, nói ra những suy tưởng của cô.

Lưu Vinh Toàn, Giám đốc Bộ phận Nghiên cứu và Phát triển nói, “Chúng ta có thể chia thành nhiều loại căn hộ diện tích khác nhau. Thời nay có một số thanh niên không thích sống chung với cha mẹ, cho nên kiểu căn hộ tiết kiệm diện tích hẳn là lựa chọn đầu tiên của lớp người này. Còn những người vẫn sống chung với cha mẹ thì có thể chọn bố cục duplex (căn hộ thông tầng với 2 tầng trở lên) của chúng ta.”

“Đúng là xét về vị trí địa lý thì cách xây dựng như vậy thì thích hợp hơn so với việc bố trí dạng tiểu khu truyền thống...” Lý Thiệu Hỉ nghe Bình An và các phòng ban giải thích xong thì từ từ gật đầu một cái.

Ánh mắt Lục Vân Đình nhìn Bình An thoáng qua một tia tán thưởng, “Xem ra hiệu suất công việc của cô rất hữu hiệu, chỉ nội trong một ngày mà đã có thể nghĩ đến nhiều vấn đề chi tiết như vậy.”

Bình An cười nhẹ, “Đây là việc tôi phải làm.”

“Ý kiến này khá tốt, về mặt chỉ tiêu cũng không thành vấn đề. Nhóm chuyên gia phụ trách công trình này thì con và Phó Tổng Lê bàn thảo thêm với nhau, rồi mau chóng tiến hành việc thu mua căn hộ đi. Phòng Khai thác và Phòng Nghiên cứu & Phát triển cũng bắt tay vào việc kiểm tra kết cấu nền móng công trình và lên bản thiết kế đi.” Phương Hữu Lợi thấy con gái có sự tự tin và khí thế hoàn toàn khác hôm qua thì trong lòng hết sức vui mừng, ông còn đang lo không biết Bình An có bị sa sút tinh thần một thời gian dài không đây.

“Dạ!” Bình An nhẹ giọng trả lời.

Thật vất vả mới hòa được một ván. Lê Thiên Thần sau khi hội nghị kết thúc mới chạy về tới công ty. Chỉ tiêu đã được bên Sở Địa chính thành phố đưa xuống, bây giờ họ đã có thể tiến hành kế hoạch thu mua, công trình cũng có thể chính thức khởi công, hiện tại chỉ cần vấn đề tiền bạc được phê chuẩn nữa mà thôi. Hắn vốn còn đang muốn nương lần này mà làm cho mọi người thấy, Lê Thiên Thần hắn mới thích hợp với cương vị Tổng Giám Đốc này hơn Bình An, không ngờ Bình An lại đột nhiên xuất ra một chiêu bất ngờ như vậy.

Bình An nhìn văn kiện đã được phê chuẩn do Lê Thiên Thần cầm về, cười rất ôn hòa, “Phó Tổng Lê quả nhiên năng nổ thật, nhanh thế mà đã làm cho những người bên Sở Địa chính gật đầu rồi.”

Sắc mặt Lê Thiên Thần vô cùng khó coi, “Việc cải tạo chung cư cũ có lợi cho việc thay đổi bộ mặt thành phố, giới chức chính phủ đương nhiên sẽ không làm khó rồi.”

“Vậy sao? Tôi còn tưởng là bởi vì anh cho bọn họ lợi ích gì đó đủ để cho bọn họ đồng ý đấy chứ.” Bình An đùa cợt quét mắt nhìn hắn một cái, đừng tưởng rằng cô không biết số tiền hắn đưa hối lộ cho những người đó sau này bất cứ lúc nào cũng đều có thể biến tướng vào bên trong chi phí công trình nha.

“Đây là quy định xã hội mà, đừng nói là Tổng Giám Đốc sẽ không hiểu chứ.” Lê Thiên Thần kiêu căng ngẩng cằm lên. Ở trước mặt Bình An, hắn đã có thói quen bày ra dáng vẻ bất khuất không cúi đầu, chẳng qua là không muốn nhận thua với cô đó thôi.

Bình An cười nói, “Vốn dĩ tôi cũng không hiểu thật, chẳng qua bây giờ đã được Phó Tổng Lê chỉ dạy rồi đó thôi.”

Cô chưa bao giờ thật sự lo lắng suy nghĩ xem liệu Lê Thiên Thần có thể đã cài cắm tâm phúc lại trong Tổng Công ty hay không. Cô cho là hắn đã rời Tổng Công ty hai năm qua rồi thì cho dù ban đầu có cơ sở hay tay chân gì đi chăng nữa thì hiện tại đã không còn tác dụng gì lớn. Nhưng hiển nhiên là cô đã nghĩ sai rồi. Hắn vẫn có thể lợi dụng rất tốt những mối quan hệ cũ, thông qua chuyện lần này, cô tuyệt đối sẽ không giống như trước kia chỉ biết thủ chớ không biết tấn công.

Lê Thiên Thần cười lạnh một tiếng, “Thủ đoạn cao thâm của Tổng Giám Đốc mới đúng là để cho tôi phải rửa mắt mà nhìn, thừa dịp tôi còn chưa kịp đưa lên phương án thiết kế đã đề nghị mở hội nghị thảo luận trước một bước, để mọi người đều cho rằng thiết kế này là do cô nghĩ ra được. Cô thật không đơn giản ha.”

Bình An nhíu mày, chẳng lẽ Lê Thiên Thần cũng có cùng suy tính như cô? “Phó Tổng Lê, tôi nhớ hình như anh quên mất một điều. Tôi có ý tưởng gì cũng không cần phải thông qua sự đồng ý của anh mới có thể nói ra cho Ban Giám Đốc, nhưng lúc ban đầu lên kế hoạch anh không hề đưa cho tôi xem qua mà đã đi xuống quyết định, đây mới là vượt quyền, hiểu không?”

“Cô tạm thời cứ cầm vị trí Tổng Giám Đốc mà tới dọa tôi đi. Tôi biết rất rõ, cô có tai mắt nằm vùng bên cạnh tôi, nếu không cô cũng chẳng nghĩ ra phương án thiết kế căn hộ cho thuê nhanh như vậy đâu.” Lê Thiên Thần đúng là định cải tạo chung cư cũ thành căn hộ cho thuê, chẳng qua muốn giữ lại thêm hai ngày nữa mới đưa ra, không ngờ Bình An lại có thể nhanh tay hơn hắn.

Nhất định có ai đó bên cạnh hắn bán đứng hắn! Người đó là Khổng Thu Hinh chăng? Nhưng Khổng Thu Hinh cũng không biết bản kế hoạch này hắn để ở đâu mà, càng không thể biết được hắn đang nghĩ cái gì trong đầu... Lê Thiên Thần nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Bình An. Hắn không muốn tin đây là phương án do chính cô nghĩ ra được. Theo ý hắn, sự tồn tại của Bình An chẳng qua vẫn chỉ như một bình hoa di động, làm sao có thể nghĩ ra thiết kế giống hắn được?

Bình An chung sống cùng người đàn ông này suốt mấy năm, làm sao lại không hiểu lúc này hắn đang nghĩ gì. Cô đưa mắt lành lạnh nhìn hắn. Tên này vốn có tính đa nghi trời sinh, cho đến hôm nay vẫn không hề tin tưởng Khổng Thu Hinh. Ngoại trừ những người tin cẩn xưa nay của hắn, bất kỳ người nào mà trước đây hắn không quen biết thì hắn đều vô cùng cảnh giác, cô rất khó cài tai mắt ở bên cạnh hắn. Chẳng qua cô lười phải nói nhiều lời với hắn, “Anh nói xong chưa? Nói xong thì đi ra đi.”

Lê Thiên Thần tối tăm mặt mày, tức giận rời khỏi văn phòng Bình An.

Bình An nhìn bóng lưng hắn trầm tư một hồi rồi lấy di động ra gọi cho Khổng Thu Hinh, “Tiểu Thu, Lê Thiên Thần đã hoài nghi cậu, sắp tới nhất định hắn sẽ thử dò xét cậu. Cậu cẩn thận đấy.”

Sau khi kết thúc điện đàm với Khổng Thu Hinh, cô lại gọi cho Khâu Thiếu Triết, “Này, Khâu Thiếu Triết, chiều nay có rảnh không? Tôi có đồ muốn cho anh...”

“...”

“Không rảnh cũng phải nặn cho ra thời gian. Anh còn nhớ cái ả Tô Cầm kia không?”

“...”

“OK, chiều gặp!”

Mà tại Thành phố P xa xôi kia, một Đỗ Hiểu Mị không còn biết rõ bất cứ chuyện gì đang xảy ra trên Tổng Công ty lúc này cũng đang lâm vào một sự phiền não lớn.

“Tại sao không duyệt? Hạng mục này đã bắt đầu kêu gọi từ năm ngoái, điều kiện gì đặt ra công ty chúng ta cũng đạt tới, những giới chức thành phố nào cần hối lộ cũng đã hối lộ, tại sao lại không phê duyệt?” Từ xưa đến nay, Đỗ Hiểu Mị luôn cố gắng duy trì hình tượng cao quý của mình trong công ty, nhưng kể từ khi được phân công tới Chi nhánh tại Thành phố P tới nay, dáng vẻ giận dữ điêu ngoa hàng tôm hàng cá ngất trời như thế này đã không còn là lần đầu tiên nữa.

“Nghe nói thân thích của Bí thư Thị Ủy cũng chuẩn bị đầu tư hạng mục này...” Có người nhỏ giọng nói.

“Thân thích, thân thích! Vậy thì thân thích của đám quan lại đương chức này ôm hết tất cả những công trình lớn nhỏ trong Thành phố P luôn đi, chúng ta còn làm làm chi?” Đỗ Hiểu Mị tức đến tím bầm cả mặt, ả chưa bao giờ cảm thấy thất bại như lúc này!

Không thể tiếp tục như vậy được nữa, nếu không ả đừng mong rời khỏi chỗ này, đã vậy có thể còn bị con oắt con chết tiệt kia xem thường nữa chứ.

“Vậy bây giờ nên làm sao đây?” Một kỹ sư hỏi.

“Mọi người đi ra ngoài trước đi, để cho tôi suy nghĩ một chút!” Đỗ Hiểu Mị phất phất tay, ả cần yên tĩnh một lát.

Đỗ Hiểu Mị vuốt vuốt giữa mày, nghĩ xem nên dùng phương pháp gì để mua chuộc được những quan chức kia của Thành phố P. Di động của ả đột nhiên ting toong mấy tiếng, có người gởi tin nhắn cho ả. Ả nghĩ là Lê Thiên Thần đang hồi âm cho ả nên lập tức mừng rỡ cầm di động lên.

Nhưng đây là một số điện thoại lạ gửi tin nhắn đến cho ả, toàn bộ đều là hình chụp Lê Thiên Thần đang hôn hít nóng bỏng với những phụ nữ khác nhau trong quán bar, còn có ảnh hắn và thư ký xinh đẹp trẻ trung của hắn đang ăn cơm chung.

Ánh mắt của ả biến lạnh, vung tay quăng mạnh di động ra ngoài. Ả đã không còn kiên nhẫn mà đợi thêm nữa.

Hèn gì Lê Thiên Thần suốt ngày bảo ả phải nhẫn nại một thời gian, hắn sẽ nghĩ giúp ả một biện pháp để trở về Tổng Công ty. Sợ là bây giờ trong bụng hắn một chút cũng không hy vọng mình quay về đi thôi!

Ả phải tự mình nghĩ biện pháp thôi!

Đọc truyện chữ Full