Cô cuối cùng đã đáp ứng lời cầu hôn của Nghiêm Túc.
Không có trường hợp đặc biệt lãng mạn nào. Lúc ăn cơm, các bạn học đều ồn ào hỏi thăm khi nào thì bọn họ sẽ kết hôn, cô vẫn cười không nói. Mãi cho đến về nhà xong, khi Nghiêm Túc làm cho cô một ly sữa tươi nóng thì đột nhiên nói, “Bình An, hay là chúng mình kết hôn đi, để không phụ lòng nguyện vọng được sớm uống rượu của hai chị em vợ.”
Có lẽ là vừa vặn đúng người đúng việc đúng cảm giác, giờ khắc này, trong lòng cô thật sự hy vọng trong tương lai sẽ cùng người đàn ông này nắm tay nhau đi thẳng đến đất trời hóa thành tro bụi. Cô muốn cùng anh tạo dựng một gia đình.
“Được!” Cô nhẹ nhàng đáp lời.
Nghiêm Túc còn tưởng rằng mình nghe lầm, có một nháy mắt không phản ứng kịp, sau đó tất cả mọi lý trí đều bị bao phủ bởi nỗi mừng rỡ như điên, hơn nửa đêm rồi mà vẫn muốn gọi điện thoại cho Phương Hữu Lợi và Vu Tố Hà để bàn thảo xem hôn lễ của bọn họ nên định vào ngày nào.
Bình An vô cùng 囧, kéo anh lại, dù có gấp gáp nóng ruột thế nào thì cũng phải chờ trời sáng đã chứ...
Cuối cùng, đương nhiên là làm chuyện chỉ hai người mới có thể làm rồi.
Sau khi cầm được bằng tốt nghiệp trong tay, Bình An cũng không có quá nhiều thời gian để mà phát sinh nỗi thương cảm hay cảm khái ly biệt, mà rất nhanh đã tập trung tinh lực vào công việc.
Bởi vì hiệu quả phản ứng của người tiêu dùng đối với giai đoạn hai của Phượng Hoàng Thành tốt hơn rất nhiều so với giai đoạn một, rất nhiều công ty cũng rối rít tìm đến khu vực phụ cận để đầu tư hạng mục. Cao ốc kinh doanh do Bình An phụ trách vẫn chưa hoàn công mà cũng đã bị tranh giành đến nóng sốt.
Những vấn đề xuất hiện trước kia cũng đã được giải quyết. Tuy chúng không phải là những vấn đề nghiêm trọng, nhưng Bình An vẫn thấy được chúng hẳn là những khó khăn phiền toái mà có người cố ý chế tạo ra. Mặc dù nhìn trên tổng thể thì những việc này không mang đến phiền phức đặc biệt lớn nào, nhưng có người đối phó với mình ở sau lưng thì tóm lại cũng không thấy thoải mái, cho nên Bình An giả bộ như không nhìn ra đầu mối gì, mỗi ngày đều đến công trường khảo sát, nhưng đằng sau vẫn cho người đi điều tra.
Hạng mục cải tạo xây dựng mới chung cư cũ đã bắt đầu động thổ, Lê Thiên Thần là tổng phụ trách, gần như mỗi ngày đều loay hoay nơi đó mà không có mặt ở trong Tổng công ty, hơn nữa hiện tại nếu công trình có vấn đề gì thì hắn cũng không cần trực tiếp báo cáo với Bình An, mà chỉ cần bàn bạc với Phương Hữu Lợi là được rồi.
Bình An cảm thấy không cần đối mặt với Lê Thiên Thần cũng không sao, nhưng cô vẫn cảm thấy không thật sự yên tâm. Thật may là trong đội ngũ đang phụ trách công trình này có người của cô, nếu có xảy ra chuyện gì, cô cũng có thể biết được.
Lại qua hai ngày, Phúc Vị Chỉ gọi điện thoại cho cô, kêu cô qua lấy đồ.
Trước đó cô đã kêu Phúc Vị Chỉ điều tra bối cảnh của Liên Kiến Ba, nhưng bởi vì Phúc Vị Chỉ đã bị Ôn phu nhân tìm đi hỗ trợ nên chuyện này phải kéo dài qua hơn một tháng, đến hôm nay mới có tin tức.
Anh trai Ôn Triệu Mẫn của Ôn Triệu Dung trốn nhà đi đâu đến nay vẫn không có tin tức, mấy hôm nữa chính là hôn lễ của Ôn Triệu Dung, anh hai của anh sao lại không đến chủ trì hôn lễ?
Đáng tiếc, cho dù Phúc Vị Chỉ ra tay vẫn không tìm được người.
Bình An tan việc xong mới chạy đến tìm Phúc Vị Chỉ, thuận tiện mang pizza tới đây.
“Cái tên Liên Kiến Ba mà cô nói này là một con riêng, không biết cha là ai, mẹ hắn tự tay nuôi dưỡng hắn thành người. Sau đó lại cho hắn tiền mở công ty, bên ngoài thì không có gì khả nghi.” Phúc Vị Chỉ nói với Bình An.
Bình An nhìn tư liệu về Liên Kiến Ba, “Mẹ anh ta là ai mà lại có tiền thế?”
“Chính là chỗ tiền này lại không rõ lai lịch. Tôi tra không ra xem tóm lại là ai đã và đang cung dưỡng hai mẹ con bọn họ. Đại khái... là người nào đó rất có tiền, hoặc là người làm quan. Mấy tên quan lại người Trung Quốc các cô chẳng phải rất thích nuôi tình nhân rồi sinh con riêng đó sao?” Phúc Vị Chỉ nói.
“Cũng không phải tất cả đều như vậy!” Bình An háy anh một cái, “Cậu tra không ra cha hắn là ai à?”
“Tra không ra, chỉ có tài liệu về mẹ hắn, cô cầm về xem kỹ xem, nếu có gì khả nghi thì nói cho tôi biết ngay, tôi lại đi thăm dò.” Phúc Vị Chỉ nói.
“Được!” Bình An gật đầu. Cô cảm giác thân phận con riêng này của Liên Kiến Ba thật sự kỳ quái, cô vốn cho rằng hắn là con trai của ông chủ một tập đoàn lớn nào đó, thế mà không ngờ hắn lại là con riêng...
Dường như gia cảnh mẹ hắn cũng rất đơn giản, vậy rốt cuộc hắn lấy đâu ra lắm tiền thế?
Mẹ Liên Kiến Ba chỉ xuất thân trong gia đình công chức nhỏ, chưa tốt nghiệp đại học đã sinh con trai là hắn, sau đó lại chuyển ra ngoài ở một mình với con. Ba năm trước đây Liên Kiến Ba mới mua lại một công ty vật liệu xây dựng từ người khác, sau đó bắt đầu tự mình đầu tư làm ăn...
Vô cùng có vấn đề!
“Cậu tìm không ra mẹ Liên Kiến Ba đã từng qua lại tương đối thân cận với người đàn ông nào sao?” Bình An hỏi.
“Người đàn bà này rất kỳ quái, gần như không có bạn bè gì cả, hàng xóm chung quanh cũng rất ít khi nói chuyện với bà ta. Hơn nữa, về quá khứ của bà ta, lại càng ít người biết.” Phúc Vị Chỉ nói.
“Tôi cầm về xem kỹ chút vậy.” Bình An trầm ngâm suy nghĩ, cảm thấy nên nghiên cứu thêm một chút, nói không chừng có thể tìm ra đầu mối gì.
Phúc Vị Chỉ hỏi, “Người phụ nữ lần trước hình như vừa về nước đấy.”
“Cậu nói Tần Tố ấy hả? Ừ, đã đi tìm cô ta.” Bình An cười nhạt. Cô đã kêu Khâu Thiếu Triết đi tìm Tô Cầm rồi. Chỉ có cô ả này là rõ ràng nhất về chuyện của Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần, nếu cô ta đồng ý hợp tác với cô thì đó là chuyện không gì tốt hơn.
Nhưng mà cái cậu Khâu Thiếu Triết kia trong việc dỗ dành các cô gái trẻ thì rất cao tay ấn, nhưng để cho cậu ta đi thuyết phục Tô Cầm lại không được tốt lắm. Mặc dù Tô Cầm rất sợ cậu ta ra tay với cô ta, nhưng thế nào cũng khăng khăng không chịu thừa nhận thân phận của mình, cũng không chấp nhận hợp tác với bọn họ.
Chắc cô phải dành chút thời gian mà đi gặp cô ta này thôi!
Hôm sau, lúc Bình An vừa bước vào cửa chính của công ty thì gặp ngay cái tên Liên Kiến Ba cười không thấy tổ quốc kia.
Hôm qua cô đã dành cả một buổi tối để xem kỹ tư liệu về người đàn ông này, nhưng cho đến bây giờ vẫn không thu hoạch được gì, trong lòng đang buồn bực mà nhìn thấy hắn cười rạng rỡ đến như vậy thì càng muốn tống cho một đấm.
“Chào buổi sáng, cô Phương.” Liên Kiến Ba đi tới bên cạnh Bình An, cười híp mắt chào hỏi cô.
Bình An cười cười nhàn nhạt, “Chào buổi sáng.”
“Tinh thần cô hôm nay hình như không được tốt lắm nhỉ, cần uống một ly cà phê không?” Liên Kiến Ba phát hiện Bình An có bóng đen dưới vành mắt, cười hỏi.
“Không cần, cám ơn.” Giọng Bình An có chút khó chịu, nhưng nhớ tên này có rất nhiều bí ẩn còn chưa có khui ra được, cô đành phải chịu đựng mà nuốt nỗi chán ghét vào lòng không bộc lộ ra, “Anh Liên dường như ngày nào cũng rất rảnh rang ha.”
Liên Kiến Ba nhúng vai, “Người giỏi thì vất vả, tôi có tiền mời những người tài giỏi tới làm việc cho tôi, sao còn phải tự mình đi làm làm chi?”
Bình An cười hỏi, “Anh Liên hình như không phải là người địa phương?”
Họ vừa đi về phía thang máy vừa nói chuyện, đây là lần đầu tiên hiếm thấy mà Bình An có vẻ mặt ôn hòa với Liên Kiến Ba, hơn nữa còn sẵn lòng nói chuyện phiếm với hắn. Đừng nói là những người khác thấy cảm thấy kinh ngạc, ngay chính Liên Kiến Ba cũng cảm thấy có chút mừng rỡ.
“Đúng vậy, nhưng mà bây giờ thấy nơi này cũng khá, cho nên tính ở lại chỗ này lâu dài.” Liên Kiến Ba nói.
Bình An thầm nhíu mày, “Vậy sao? Vậy chắc cũng muốn đón người nhà tới đây ở luôn à?”
Liên Kiến Ba nghiêng đầu nhìn cô, “Cô hôm nay rất quan tâm đến tôi nhỉ.”
“Tôi chỉ hỏi thăm vậy thôi, không thích thì có thể không cần trả lời!” Bình An lạnh lùng nói.
“Không phải, tôi cảm thấy rất vui ấy chứ. Nhà tôi cũng chỉ có mình mẹ tôi, chẳng qua bà không thích rời khỏi chỗ đang ở nên... tôi chỉ sống một mình.” Câu cuối cùng được nói rất mập mờ, trong ánh mắt như có hàm nghĩa khác.
Chỉ ở một mình, cho nên lúc nào cũng hoan nghênh cô tới làm khách.
Bình An giả vờ như không hiểu ý tứ sâu xa của hắn, chỉ hỏi, “Vậy ba anh đâu?”
Sắc mặt Liên Kiến Ba khẽ đổi, nhưng rất nhanh lại cười ha ha trả lời, “Ba tôi không có ở đây. Đúng rồi, trưa nay chúng ta cùng ăn cơm được không?”
Cô còn chưa kịp hỏi cái gì mà! Bình An hơi ảo não, nếu bây giờ mà đồng ý cùng ăn cơm với hắn, nhất định sẽ làm cho hắn cảm thấy kỳ quái, cô cắn răng, “Không được, buổi trưa tôi có hẹn rồi. Cám ơn.”
“Không sao, lần sau cũng được mà.” Liên Kiến Ba đã quen với việc bị Bình An cự tuyệt, hắn hẹn cô ăn cơm không dưới mười lần, lần nào cũng bị từ chối.
“Anh là người Thành phố S, thức ăn ở đây có vừa miệng không?” Bình An hỏi.
“Ha ha, ai nói tôi là người Thành phố S, tôi vốn là từ thành phố H...” Còn chưa nói xong, hắn đã lập tức nín bặt, cười gượng mấy tiếng, “Hồi nhỏ tôi lớn lên ở Thành phố S, cũng coi như là người ở đó rồi.”
Bình An nở nụ cười, “Đúng vậy.”
Thành phố H... Thì ra là cô sai hướng, vẫn cho Liên Kiến Ba là người địa phương của Thành phố S.
Tiếp sau đó, lúc đang đợi thang máy, bất kể Bình An có hỏi cái gì thì Liên Kiến Ba đều đáp lời rất thận trọng, có ý tứ lạng bạt thiên cân trả lời như không trả lời cho qua, không muốn nói chuyện của mình cho Bình An nghe.
Vì sợ hắn nảy sinh nghi ngờ cô đang điều tra hắn nên Bình An cũng không hỏi nhiều nữa.
Vào văn phòng không bao lâu, Quản lý Trần Bộ phận Nhân sự đã tới tìm cô, “Tổng Giám Đốc, Phó Tổng Lê hôm qua nói với tôi, đề nghị tìm thêm trợ lý, cô xem... có nên đăng tin tuyển dụng không?”
“Phó Tổng Lê muốn tìm thêm trợ lý? Tại sao? Không hài lòng với thư ký Khổng à?” Vì để cho Lê Thiên Thần yên tâm, cô đã cố gắng giảm thiểu tiếp xúc với Khổng Thu Hinh lúc ở trong công ty, tính đa nghi của hắn vẫn còn lớn như vậy à?
“Ý của Phó Tổng Lê là thư ký Khổng dù sao cũng là một cô gái trẻ xinh đẹp, không thích hợp lắm với việc suốt ngày đi công trường với anh, cho nên muốn tìm một nam trợ lý chịu khổ được.” Quản lý Trần cười ha ha trả lời, quan sát Bình An mấy lần. Anh ta biết hai người lãnh đạo trực tiếp này không hợp nhau, lại không muốn tùy tiện mà đắc tội bên nào, cho nên mới lừng khừng khó xử.
Bình An cười nhạt, “Phó Tổng Lê đi công trường còn cần trợ lý à? Công ty có quy định phải sắp xếp vậy sao?”
Quản lý Trần lúng túng cười vài tiếng, “Vậy... Vậy để tôi rút lại tin tuyển dụng.”
“Phó Tổng Lê có đề cử ứng cử viên nào không?” Bình An hỏi. Lê Thiên Thần làm vậy là muốn tự tay bồi dưỡng tâm phúc của mình hay là sao đây?
“Phó Tổng Lê nói, Đàm Tuyền ở Bộ phận Tiêu thụ dường như không tệ...” Quản lý Trần trả lời cẩn thận từng li từng tí.
Mắt Bình An khẽ nhúc nhích, “Đàm Tuyền? Phó Tổng Lê muốn Đàm Tuyền làm trợ lý cho anh ta?”
Quản lý Trần ha ha cười, “Phó Tổng Lê cũng không nói rõ, chỉ bảo cảm thấy Đàm Tuyền thích hợp.”
“Vậy sao?” Bình An khẽ giương khóe miệng, “Ông chắc đã xem qua tư liệu về Đàm Tuyền rồi, cảm thấy người này thế nào?”
“Ha ha, Đàm Tuyền này còn là bạn học của Tổng Giám Đốc đấy, thành tích sự nghiệp rất tốt.” Quản lý Trần nói.
“Nếu vậy, ông cứ nghe theo Phó Tổng Lê đi, tôi cũng không muốn ông khó xử.” Bình An nói.
Mắt Quản lý Trần lập tức sáng lên, “Dạ dạ, Tổng Giám Đốc, tôi sẽ sắp xếp ngay.”
Đàm Tuyền... Nếu như cô nhớ không lầm, anh ta đã công tác tại Phương Thị hơn một năm. Đã lâu không gặp, cũng nên tìm thời gian nói chuyện phiếm vài câu với anh ta rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bình An Trọng Sinh
Chương 220: Vấn đề phía sau
Chương 220: Vấn đề phía sau