hắn quả thật gọi là A Nguyên.
Nhưng tên này chỉ có phụ hoàng, mẫu hậu hắn, còn có Hồ quý phi biết thôi.
hắn không biết vì sao A Nghiên biết nhũ danh này, đã bao nhiêu năm không có ai gọi nhũ danh nữa.
Bất quá nghe thấy A Nghiên dùng thanh âm khàn khàn mềm mại gọi "A Nguyên" hai chữ này làm hắn triệt để trầm luân.
hắn yêu nàng.
Lúc nàng kịch liệt mà điên cuồng nói ra nàng chán ghét hắn, tâm hắn như bị một đao lăng trì thành mảnh nhỏ, một khắc kia hắn biết mình yêu nàng.
Ban đêm gió tuyết lửa cháy kia, hắn trầm mặc mà nhẫn nại đi trong tuyết, lại nghe nàng cõng gói đồ thở hổn hển theo sau lưng, hắn hiểu rõ, đời này, hắn thế nào cũng không có khả năng buông tay.
hắn vốn cô độc chạy trên thế gian, không ai có thể tiến vào trong lòng hắn, nhân duyên mỏng manh với nàng lại trùng hợp rơi xuống như vậy, giống như vạn giọt mưa từ trên trời giáng xuống, vừa vặn nàng dừng ở trong tim hắn.
Đây là duyên phận, đây là yêu.
Lúc A Nghiên muốn sống, muốn chết, triền miên trong mê loạn, hô lên hai chữ "A Nguyên", Tiêu Đạc không có cảm giác đột ngột nào, cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Nàng là ai, nàng vì sao biết, nàng từ đâu mà đến, đó đều không trọng yếu.
Chẳng sợ nàng là yêu tinh trong núi hay gian tế địch quốc, thì có sao, nàng chính là nàng, là chí bảo trong trái tim mình, là chấp niệm vĩnh viễn không có cách nào buông bỏ.
Khiến hắn cả người ngập tràn khát vọng sở hữu, chỉ cần nàng gọi nhẹ một tiếng như vậy.
Đêm nay, trời sụp đất nứt, hai người gắt gao tướng triền, điên cuồng có được đối phương.
Sau này trí nhớ A Nghiên kỳ thật đã mơ hồ, nàng chỉ nhớ được thở dốc nóng bỏng, chặt chẽ ôm nhau, cùng với vị mồ hôi hơi mặn từ ngực hắn rắn chắc, dừng ở môi nàng khẽ mở ra.
hắn vốn là băng cứng vạn năm, máu cả người đều lạnh, nhưng hiện giờ hắn tan chảy, cháy lên, trở thành hỏa diễm bùng nổ.
A Nghiên nhớ được, đêm nay hai người hình như làm ba lần. Lần đầu tiên giống như hồng thủy bùng nổ, núi lửa phun tung toé, lấy khí thế bẻ gãy nghiền nát, sơn băng địa liệt, tốc chiến tốc thắng. Nghỉ ngơi một chút, hai người lại bắt đầu lần thứ hai, lần thứ hai ít mãnh liệt hơn, nhưng càng hòa hợp, hai người đồng thời có được hài hòa trong sinh mệnh, cuối cùng đều mệt mỏi, ôm nhau ngủ.
Đến khi trời sáng, cũng không biết người nào xúc động, hai người đều tỉnh, lại bắt đầu lần thứ ba. Lần thứ ba là lúc nàng nửa mộng nửa tỉnh, cả người giống như trôi nổi trên thuyền nhỏ trong đêm tối, thuyền nhỏ phiêu đãng trong biển, phía trước phía sau phập phồng, thân bất do kỷ, giống như lục bình, bị cuốn theo cơn sóng gió động trời, giãy dụa du đãng, cuối cùng một ngọn sóng to đưa nàng lên làm cho cả người run rẩy cao trào.
Nàng thỏa mãn nằm trong ngực ẩm ướt, cả người từ đầu đến chân nặng nề cùng thư sướng, thư sướng đến đầu ngón chân cũng cuộn lên.
một đôi bàn tay to ôn nhu nâng lên, nhẹ nhàng mơn trớn lưng nàng, làm nàng càng thoải mái cùng thỏa mãn.
"Lần này còn đau không?" thanh âm thô cát tràn đầy ôn nhu.
A Nghiên ở trong lòng hắn lắc đầu.
Tiêu Đạc chỉ cảm thấy động tác nàng tràn đầy ngốc nghếch mơ hồ, trong khoảng khắc không khỏi nở nụ cười.
A Nghiên nghe hắn cười như vậy, lại nhớ hận cũ lúc trước, lập tức nâng tay mềm nhũn không có lực đạo, kéo lỗ tai hắn.
Lỗ tai hắn không giống mình, không dầy thịt, ngược lại cứng rắn.
Nàng bóp trong tay, nhỏ giọng uy hiếp nói: "Hừ, vài ngày trước ép buộc ta một phen, kết quả ngày thứ hai ôm quần chạy không thấy tăm hơi. Ngươi nói đi, mấy ngày nay làm gì!"
Tiêu Đạc thấy nàng tràn đầy ghen tuông, không khỏi càng cười rộ lên, cười đến khàn khàn gợi cảm.
hắn cười như vậy, tiểu tính tình của A Nghiên càng dâng lên, xoay người một cái, cưỡi lên trên, uy vũ ép hỏi: "nói mau, ở bên ngoài đã làm chuyện xấu gì!"
Tiêu Đạc mắt đẹp mày hẹp dài khép hờ, cứ như vậy nhìn tiểu cô nương này ở trên người mình diễu võ dương oai, nói giọng khàn khàn: "Ta có thể làm chuyện xấu gì?"
A Nghiên nằm sấp xuống, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Gọi cô nương làm gì?"
Tiêu Đạc vừa nghe, híp con ngươi, cố ý nói: "Cứ gọi thì đã sao?"
A Nghiên kỳ thật trong lòng ước chừng biết hắn ở bên ngoài cũng không có chuyện gì, tất nhiên là sạch sẽ, vốn cho rằng hắn sẽ giải thích một phen, sau đó gào thét, mình thuận thế làm nũng, lại ôm cổ hôn một lát —— đây mới là chiêu số đứng đắn a!
Ai biết hắn thế nhưng nói gọi thì đã sao, xem thế này trong lòng A Nghiên nhất thời phát chua, đây là ý tứ gì, ý tứ là cho dù hắn gọi cô nương, cũng là đương nhiên?
A Nghiên đầu tiên trong lòng không có tư vị, sau đó ghé vào trong ngực hắn, cảm thụ hơi thở phập phồng nóng bỏng, trong đầu bắt đầu chuyển động.
Chính mình là một tiểu thiếp mà thôi, đừng nói hắn ở bên ngoài gọi cô nương nghe hát, dù thật sự dắt một trăm cô nương về nhà, mình cũng không có gì để nói ! Huống chi về sau hắn còn phải thú vương phi thủ chính!
A Nghiên giờ phút này lại nhớ tới Tư Tĩnh và các tiểu mỹ nhân ngự ban, tư vị kia nhất thời cùng lúc trước không giống nhau.
Trong khoảng khắc, dấm chua lâu năm lên men, Tiêu Đạc nửa híp mắt cũng có thể ngửi được mùi chua nồng nặc.
hắn mở con ngươi, đang muốn nói gì, ai ngờ A Nghiên đã nặng nề ngồi xuống giữa người hắn, nhất thời, hắn hết sức giật mình.
"Ngươi ——" hắn dù là thân thể kim cương, cũng không chịu được nàng cố ý ở chỗ yếu ớt nhất ép buộc như vậy a.
"Ngươi chỉ có thể có ta, không thể có người khác!”A Nghiên bá đạo nói.
"Nếu ngươi có nữ nhân khác, ta liền thiến ngươi.”A Nghiên túm chỗ yếu ớt của hắn, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp nói.
Tiêu Đạc nâng tay đỡ thắt lưng nàng, nói giọng khàn khàn: "Được."
"Cái gì a?”A Nghiên đang đầy mình tức giận, nghĩ nên xử trí chuyện này như thế nào, không nghĩ tới hắnnói ra một câu được.
"Ta nói, được." Tiêu Đạc trên mặt không có biểu cảm gì.
"ý tứ ngươi là nói, chỉ biết có ta, không có những người khác, nếu có nữ nhân khác, ta có thể thiến ngươi sao?”A Nghiên không nghĩ tới hắn dễ nói chuyện như vậy.
"Ừ." hắn nâng tay lên, vuốt ve tóc nàng, tóc đen như mây rối tung trên vai gầy, giờ khắc này nàng vô cùng quyến rũ.
A Nghiên lại nghĩ nghĩ, nhân cơ hội nói: "Nhưng về sau ngươi sẽ không thú vương phi sao?"
Đây mới là trọng điểm, chính mình chỉ là một tiểu thiếp a!
A Nghiên nhớ tới tiết đoan ngọ lúc ở trên đại điện một màn kia, lúc đó nàng còn phấn đấu làm một nha hoàn thông phòng, không nghĩ tới hiện tại hối hận đến xanh ruột.
"không liên quan." hắn ôm nàng, nói như vậy.
"Vì sao? Ngươi ý tứ là nói sau này thú vương phi về nhà cũng không liên quan? Ta đây tính là gì, tiểu lão bà sao? Đến lúc đó ngoan ngoãn ở bên cạnh hầu hạ ngươi và vương phi của ngươi sao?”A Nghiên ngẫm lại cảnh này, cảm thấy thê lương.
Nàng vốn không hay ho, lúc đó vương phi kia không phải sẽ trực tiếp kết liễu mình sao?
Tiêu Đạc giương mắt nhìn nàng một chút, liếc mắt một cái liền hiểu nàng nghĩ đến chỗ nào rồi, lập tức bất đắc dĩ, trực tiếp ôm lấy, để tiểu nha đầu cưỡi ở trên người hắn nằm yên trong khuỷu tay hắn.
Sau đó hắn nhẹ nhàng cúi đầu xuống, hôn hôn môi nhỏ lải nhải không ngừng, mới nói giọng khàn khàn: "Nếu là vương phi thật, ta cũng sẽ khắc chết, yên tâm đi."
Khắc chết?
A Nghiên nghe chữ "chết”, nhất thời trong lòng giật mình một cái.
Tiêu Đạc mới chậm rì rì nói: "Dù sao sẽ không có, cũng không ai dám."
Kỳ thật ban đầu hắn đáng nhẽ thú Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, nhưng Hạ hầu gia vi phạm lời hứa không dám gả cho hắn, sợ hắn khắc người, cũng sợ hắn có bệnh không được. Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cũng thà chết không chịu khuất phục. Sau này Hạ Hầu gia sống chết trước mắt, vừa đúng thiếu hắn một nhân tình, năm đó Hạ Hầu lão gia chịu nhục, đành phải tống xuất Hạ Hầu Kiểu Nguyệt mặc cho xử trí.
Nhưng mọi người không nghĩ tới, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ở bên người Tiêu Đạc, thế nhưng làm nha hoàn thiếp thân... Từ đầu đến cuối, hắn đều không chạm qua nàng.
Chuyện này càng xác minh bệnh không được của Tiêu Đạc không phải nghe đồn.
Từ đây, không ai dám gả cho hắn nữa.
Cũng có người không để ý chết sống của nữ nhi, mưu cầu tiền đồ, ý muốn đem nữ nhi gả cho Tiêu Đạc, nhưng mà chủ ý này vừa mới bắt đầu, nữ nhi trong nhà hoặc là chết bất đắc kỳ tử, hoặc là bệnh nặng.
Bởi vậy, Tiêu Đạc trở thành ôn dịch, dù bộ dạng tuấn mỹ như thế nào, cũng không có ai nguyện ý gả cho hắn, chỉ ở trong lòng cười nghĩ một chút thôi.
Nhưng A Nghiên cũng là không biết sự tình lúc đó.
Trong đầu nàng bắt đầu cân nhắc chuyện này, nếu chính mình gả cho Tiêu Đạc, cùng hắn kết làm liền cành, từ nay về sau có phải sẽ chết hay không?
Nàng nghĩ như vậy, nơi ngực thế nhưng kinh hoàng, trái tim cũng bắt đầu nóng.
Gả cho hắn, vì hắn sinh con dưỡng cái?
Chính mình bởi vậy sẽ chết sao?
Vẫn nói địa phương nguy hiểm nhất ngược lại là an toàn nhất, kỳ thật luôn luôn ở bên người hắn, nằm trong lòng hắn, trở thành nữ nhân của hắn, chính mình ngược lại sẽ không chết?
Rơi vào suy nghĩ này, A Nghiên không khỏi nằm sấp tại chỗ tinh tế nhớ tới các loại khả năng.
Thế cho nên sau này Tiêu Đạc có việc đi ra ngoài, lại nhỏ nhẹ một phen nói với nàng, nàng đều không nghe vào trong lòng.
Cứ như vậy nằm sấp nửa ngày, nàng cũng nhàm chán, buông lỏng thân mình cuối cùng có chút sức lực, nàng rời khỏi giường dùng bữa, lại nhớ tới chuyện Tiêu Đạc này, không khỏi tâm phiền ý loạn.
Sau đó rõ ràng không muốn nghĩ, vì thế hạ lệnh: "Như Ý, ta đi ra sau viện một chút, hít thở không khí, các ngươi không cần đi theo ta!"
Nhất thời đi tới phía sau viện, nàng lững thững lung tung đi lại, đang đi, lại nghe thấy vài thị vệ khe khẽ nói nhỏ.
"Tối qua tổng cộng là ba lần, lần đầu tiên thật sự là sơn băng địa liệt, bẻ gãy nghiền nát, bất quá rất nhanh cũng qua, tới mạnh đi cũng nhanh. Hơi nghỉ ngơi một lát, vốn tưởng rằng yên tĩnh, ai biết lại bắt đầu lần thứ hai. Lần thứ hai không mạnh giống lần đầu, thời gian lại lâu hơn, cứ như vậy ép buộc ước chừng một canh giờ mới bỏ qua, sau này chúng ta đợi nửa ngày, cảm thấy đêm nay hẳn là thái bình rồi, liền nhắm mắt ngủ gật. Ai ngờ đến lúc trời sắp sàng, cũng không biết là thế nào mà lại bắt đầu, lúc này giống như sóng to trong biển, khí thế rào rạt, thật sự dọa người."
A Nghiên nghe thấy lời này, lúc đầu còn không biết là gì, sau này có chút giật mình, lại sau nữa khiếp sợ không thôi, cuối cùng hai chân mềm nhũn, ngã quỵ tại chỗ!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày
Chương 87
Chương 87