Edit: Hắc Phượng Hoàng
Triệu Lục Ly sau khi bị đuổi ra khỏi nhà giữa không hề tức giận, ngược lại còn rất áy náy lo nghĩ, một là bởi vì mình lại hiểu lầm phu nhân lần nữa, hai là vì tiền đồ của con cái. Hắn lúc ấy bị mẫu thân chửi rủa và trách cứ khơi gợi lên chuyện cũ đau lòng, lại chuyển tất cả thống khổ mất đi Trăn nhi hóa thành oán khí, đổ xuống đầu phu nhân. Thật sự nói ra thì phu nhân không hề biết cái gì, nàng mới là người vô tội nhất. Mà mình chẳng những không có dành tình cảm cho những trả giá của nàng, thậm chí ngay cả viên phòng cùng nàng cũng làm không được, trong lòng nàng bất bình, nói chuyện bén nhọn một chút là phải thôi, huống chi nhạc mẫu lại ở nơi này nói thẳng nhét Diệp Phồn vào đây, cho dù có tâm địa Bồ Tát, lúc này cũng không thể nhịn được.Triệu Lục Ly vừa đi vừa than thở, dẫn con gái đến nhà kho, ý định tự mình chọn mấy lễ vật quý trọng đưa đi bồi tội cho phu nhân.
“Tố Y nói chuyện hơi thẳng thừng một chút, nhưng vẫn là vì tốt cho các con. Ta biết các con từ nhỏ đã thân cận với dì Diệp Phồn, nhưng, ngày sau nàng ấy vào Triệu phủ làm thiếp, thân phận thay đổi, quan hệ với các con cũng thay đổi, các con kính nàng yêu nàng, có phần tình cảm này là được rồi, chớ biểu hiện ra quá mức, cũng chớ thân cận quá với nàng ta, nếu người ngoài nhìn vào, chung quy không tốt cho các con.” Triệu Lục Ly vừa nói vừa lấy từ trong rương ra rất nhiều châu báu, bầy đặt từng cái lên trên chiếc kỷ trà.
Triệu Thuần Hi nhu thuận đồng ý, trên mặt nhìn xem như rất bình thản, nhưng bên trong lại sóng trào mãnh liệt, vừa tức vừa giận. Lần này Quan Tố Y mắng nàng là tiểu phụ dưỡng đấy, phụ thân bị nàng ta hai ba câu nói đã dỗ trở về, lần sau mắng ác hơn, thậm chí còn ra tay giáo huấn, chỉ sợ phụ thân cũng phải trùng trùng điệp điệp bị hạ bệ? Nàng không sợ phụ thân không giữ nổi trái tim hay là sẽ thay lòng đổi dạ, mà là quá kiêng kị cái mồm kia của Quan Tố Y. Mặc dù trời có sập xuống, chỉ bằng cái miệng lưỡi đó uốn éo vài vòng cũng có thể chống được lên, chỉ cần nàng ta muốn làm.
Triệu Thuần Hi càng nghĩ càng hối hận, lúc trước không nên ôm đồm cái này phiền toái bự tướng này thay cho mẫu thân, hôm nay thật sự là thỉnh thần dễ dàng tiễn đưa thần khó, dù là cho dì vào phủ, cũng chẳng thể chèn được Quan Tố Y một chút nào, ngược lại còn để chính mình rơi vào hoàn cảnh càng xấu hổ. Nếu nàng ta thật sự đưa mình cùng đệ đệ cho di mẫu giáo dưỡng, chỉ một ngày thôi, con trai trưởng đích nữ của Trấn Bắc Hầu phủ sẽ trở thành trò cười trong mắt đám đệ tử huân quý, làm gì còn tôn nghiêm gì mà nói.
Trong lúc Triệu Thuần Hi đang nghĩ ngợi lung tung, Triệu Lục Ly đã lựa chọn xong châu báu để vào hộp gấm, dặn dò, “Con tự mình đi đưa lễ vật cho Tố Y, thành tâm thành ý bồi tội với nàng. Nàng tuy nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, nhất định sẽ không so đo với con. Con phải biết, nàng là nữ nhi Quan thị, mà hai chữ ‘Quan thị’ đại biểu cho nhân nghĩa lễ trí tín, ôn lương khiêm nhượng, đại biểu cho phẩm đức đương thời được tôn sùng và kính ngưỡng chí cao. Nếu như con có thể dính chút thơm của nàng ta, dù chỉ một ít thôi, ngày sau không phải lo buồn chuyện thành thân. Trong cơ thể nàng chảy huyết mạch thế gia, trên đầu đội quầng sáng Nho gia, sau lưng còn có Đế sư, Quá thường, bệ hạ, ba tôn Thần Phật này, thân thiết với nàng ta có nhiều lợi lắm. Ta gặp vận may lớn mới có thể lấy nàng làm vợ, trong lòng thấy may mắn nhiều, các con cũng phải biết tiếc phúc.”
Đây là lần đầu tiên Triệu Lục Ly xâu chuỗi hiệu quả và lợi ích truyền thụ cho con gái, hắn nguyên vốn muốn bồi dưỡng nàng thành nữ tử như Diệp Trăn không ăn nhân gian khói lửa, nhưng Quan Tố Y đề điểm lại khiến hắn đột nhiên tỉnh ngộ ra —— nữ tử không ăn nhân gian khói lửa thì không có cách nào tồn tại bên trong hậu trạch, nhất là sĩ tộc huân quý quan hệ phức tạp.
Bệ hạ sao có thể làm chỗ dựa Quan Tố Y chứ? Bệ hạ yêu mẫu thân của ta như trân bảo, nên làm chỗ dựa cho mẫu thân của ta mới đúng chứ. Nếu như mẫu thân của ta chống lại Quan Tố Y, ông xem bệ hạ sẽ che chở ai! Trong lòng Triệu Thuần Hi không cam lòng, nhưng cũng biết bệ hạ sẽ che chở Diệp Trăn, nhưng tuyệt đối sẽ không che chở cho mình, chỉ vì nàng chẳng những là con gái của Diệp Trăn, mà còn là con gái Trấn Bắc Hầu, mà Trấn Bắc Hầu có lẽ là thứ mà ngài ấy khó tha thứ nhất.
“Lời phụ thân nói con hiểu rồi. Ngày sau con sẽ xa cách dì, thân cận mẫu thân nhiều hơn.” Nàng không thể không thỏa hiệp, chỉ vì nước xa không cứu được lửa gần, Tiệp dư nương nương cho dù tôn quý thế nào, bên ngoài cũng chỉ là dì của nàng mà thôi, không thể nhúng tay vào hôn sự của nàng. Nói cho cùng, hiện tại chỗ duy nhất mà nàng có thể dựa vào chỉ có Quan Tố Y, huống hồ trong tay nàng ta còn cầm đồ cưới của mình.
“Con ngoan, đừng cảm thấy tủi thân, Tố Y tâm địa không xấu, con chỉ cần nghe nàng, học giỏi việc bếp núc, tương lai gả vào thư hương môn đệ gia phong thanh chính, địa vị thanh quý, sẽ được sống những ngày tốt lành.” Triệu Lục Ly nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu con gái.
Triệu Thuần Hi cười lớn gật đầu, cuối cùng tự tay ôm hộp gấm đi bồi tội cho mẹ kế. Hai cha con vừa đi tới nhà giữa, Triệu Vọng Thư chơi đùa khắp nơi đã bị quản sự bắt về, lúc này đang đứng trước bàn luyện chữ, Quan Tố Y sóng vai đứng thẳng cùng hắn, trong tay cũng cầm một chiếc bút lông, đang vẽ phác thảo trên một tờ giấy Tuyên.
“Hổ hủy xuất phát từ hiệp, quy ngọc bị hủy bởi độc trung, là ai có lỗi cùng(*)? Một câu ngắn ngủn, mười sáu chữ, nhưng ngươi lại viết sai tới sáu chữ, còn có mấy vệt mực này là có ý gì đây? Không biết chính tả thì không cần viết, không cần thiết phải bôi bẩn lên mặt tờ giấy như thế, nếu không ngày sau mở khoa cử, bài thi mà viết như vậy, quan chủ khảo ngay cả nhìn cũng không thèm, trực tiếp sẽ gạch đi.” Quan Tố Y buông bút lông, cầm thước ra lệnh, “Mở tay ra.”
Triệu Vọng Thư đưa tay ra phía sau lưng, nghiêng người mặc kệ nàng, giọng điệu tràn đầy ác ý, “Nghe nói dì ta tháng sau sẽ gả vào đây?”
“Dì ngươi là nạp, không phải gả.” Quan Tố Y mặt không biểu tình nói.
“Phi! Ta nói là gả thì chính là gả! Dì từ nhỏ nhìn ta lớn lên, chẳng khác gì mẫu thân của ta, phụ thân cũng thích dì, đợi khi dì tới đây, ngươi nhất định sẽ bị thất sủng, bởi vì chúng ta đều không thích ngươi! Nghe nói buổi trưa hôm nay, ngươi nói không muốn quản tỷ tỷ và ta nữa, muốn để dì ta trông nom? Vừa vặn, ta ta cũng không có thèm đâu! Ngươi chỉ biết bắt ép ta đọc sách, dùng thước đánh lòng bàn tay của ta, lúc dạy ta luyện chữ còn cột bao cát nặng vào tay ta, ngươi là đồ độc phụ có chủ tâm muốn tra tấn ta, ta muốn dì chứ không muốn ngươi!” Triệu Vọng Thư vừa nói vừa dỡ bao cát trên cổ tay xuống, bẻ gẫy bút lông, phẩy rơi nghiên mực, chạy ra ngoài như một làn khói.
Những ngày này mỗi lần tan học, hắn sẽ bị mẹ kế bắt trở về luyện chữ, viết sai một chữ đánh một cái vào lòng bàn tay, viết sai hai chữ đánh hai phát, nếu như làm sai bài vở do phu tử giao cho, sẽ bị đánh một mạch mười mấy cái, làm hắn khổ không thể tả. Nghe nói dì sẽ tới, liền giống như trời giáng thần binh, chân tay của hắn nảy nở ra đầy lực lượng.
Nghiên mực rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang thật lớn, tóe mực lên lây dính vớ giày và mép váy tuyết trắng của Quan Tố Y, sau đó chậm rãi khuếch tán ra. Minh Lan vừa quỳ xuống chà lau cho chủ tử, vừa sai quản sự bà tử đi ra ngoài bắt người.
“Không cần bắt, đều đi xuống đi.” Triệu Lục Ly chắn ở ngoài cửa, một tay tóm cổ con trai, sắc mặt hết sức khó coi. Hắn vốn tưởng rằng Diệp Phồn về đây đồng nghĩa với việc trên bàn cơm Hầu phủ có thêm một bộ bát đũa, là một việc nhỏ không đáng giá nhắc tới, nào ngờ lại tạo ảnh hưởng tồi tệ cho con trai, con gái như vậy.
Hi Nhi còn đỡ, hiểu được nặng nhẹ, nhưng Vọng Thư hồ đồ đến mức này. Nghĩ sâu xa hơn, nếu như Tố Y chưa từng nhắc tỉnh bọn họ, nhi tử sẽ vẫn tiếp tục hồ đồ, không chừng ngày nào đó sẽ hại bản thân mình, cũng hại cả Hầu phủ. Triệu Lục Ly đi qua cánh cửa, đuổi những người không liên can đi, buông nhi tử ra, không đợi hắn đứng vững đã cho một cái tát thật mạnh, trách mắng, “Còn không mau xin lỗi mẫu thân ngươi?”
Triệu Vọng Thư bị dọa tới choáng váng, ôm mặt rất lâu mới tỉnh táo lại, một lát sau bỗng từ dưới nách hắn chui ra ngoài, vừa chạy vừa nghẹn ngào gào thét, “Không, tuyệt đối không xin lỗi! Cô ta không phải mẫu thân của con, cô ta không được quản con!”
“Vọng Thư, đệ mau trở lại!” Triệu Thuần Hi không đuổi kịp, chỉ có thể giương mắt nhìn.
“Người tới, đi bắt đại thiếu gia trở lại đây!” Triệu Lục Ly tức giận đến đầu ngón tay phát run.
Quan Tố Y vung ống tay áo lên, cởi tấm vải bên trên cắm đầy chì buộc ở cổ tay xuống, giọng điệu cực kỳ bình thản, “Được rồi, cứ để cho nó đi đi. Trẻ con ở tuổi này tâm tư rất nặng, tính tình bướng bỉnh, càng ép nó càng làm ầm ĩ. Chắc hẳn ngươi cũng nghe thấy rồi, nó chỉ cần Diệp Phồn, không cần ta. Mà thôi, hai đứa con này của ngươi ta không trông nom nữa đâu. Ngươi không cần chịu nhận lỗi, có cái tâm này, thì không nên ở lúc tân hôn của ta không đầy nửa tháng đã nạp thiếp, lại càng không nên nạp con gái Diệp gia, khiến ta rơi vào tình cảnh xấu hổ, đi từng bước gian nan.” Quan Tố Y xoa xoa huyệt Thái Dương, phất tay nói, “Trở về đi, ta bây giờ nhức đầu lắm, không muốn nói chuyện.”
“Phu nhân, khiến ngươi ấm ức rồi, chỗ Vọng Thư ta sẽ dạy bảo cẩn thận...” Triệu Lục Ly thẹn tới mặt đỏ bừng, thật không ngờ tới trong khi khích lệ con gái, thì con trai lại bắt đầu làm ầm ĩ. Đây là Diệp Phồn còn chưa nạp tới đây đâu, trong nhà đã gà bay chó chạy, không được an bình, không biết sau khi về đây sẽ như thế nào, thật sự là muốn cũng không dám nhận.
Nghĩ vậy, hắn lại sinh ra oán trách Lưu thị đầu sỏ gây nên.
Minh Lan dĩ nhiên là cực hận người Triệu gia, tùy tùy tiện tiện nhét mấy thứ đồ vật như văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), sách, bài thi, vân vân của Triệu Vọng Thư vào trong bao, lạnh nhạt nói, “Hầu gia, ngài đi trước đi, phu nhân đã đủ thương tâm rồi, ngài để cho người thanh tịnh chút đi. Người xem chữ viết, bài học của đại thiếu gia đi, có phải có tiến bộ nhiều hay không? Vì dạy bảo hắn, tiểu thư bận rộn cũng bỏ ra hai canh giờ đọc sách luyện chữ với hắn, hắn ghét bỏ bao cát quá nặng, nhưng không biết vì làm tấm gương, bên trên cổ tay phu nhân cũng có khối chì nặng bốn cân, những khổ sở chịu đựng hồi còn nhỏ nay lại chịu đựng vì hắn, là vì trông cậy vào tương lai hắn thành tài. Nhưng không ngờ hắn lại như thế...” Không biết tốt xấu!
Câu cuối hơi khó nghe, Minh Lan khó mà nói ra miệng được, mang những thứ đó nhét vào trong ngực Triệu Lục Ly, dùng sức đóng cửa phòng.
Triệu Lục Ly liên tục xin lỗi, đứng thêm trong chốc lát, lúc này mới mang theo con gái sắc mặt đồng dạng khó coi trở về. Triệu Vọng Thư viết mấy chữ kia, làm ít văn vẻ kia, hắn đọc kiểm tra từng cái, so sánh với lúc trước dường như là hai người, quả nhiên rất tiến bộ. Nếu như nó chăm chỉ để Quan Tố Y dạy dỗ, bên ngoài có phu tử chỉ điểm, sẽ như Minh Lan nói—— tương lai nhất định có thể thành tài.
Mà bây giờ, hắn lại khóc gào muốn đi tới chỗ dì, Diệp Phồn chỉ là con gái thương hộ, ngày sau là thiếp thất Hầu phủ, sao có thể dạy nó được thứ tốt gì? Đây không phải là tự hủy tương lai sao? Triệu Lục Ly càng nghĩ càng lo, càng nghĩ càng ảo não, nhưng mà lại không có đường vãn hồi.
Triệu Thuần Hi lúc này cũng hận không thể bắt Triệu Vọng Thư trở về đánh cho một trận. Hắn cứ luôn ngu xuẩn như vậy, ngày sau chớ nói trở thành người giúp đỡ nàng, không cản trở đã cám ơn trời đất rồi.
Trái lại bản thân Triệu Vọng Thư, lại chưa từng biết mình sai, bởi vì trong phủ khắp nơi đều là nanh vuốt của mẹ kế, sợ bị bắt về trừng phạt, đành phải trốn tới chỗ tổ mẫu thương yêu hắn nhất, thuận tiện cáo trạng luôn.
[*Hổ hủy xuất phát từ hiệp, quy ngọc bị hủy bởi độc trung, là ai có lỗi cùng?
Đây là một câu trong 《 Luận ngữ 》: Khổng Tử rằng: ‘……Hổ hủy xuất vu hiệp, quy ngọc hủy vu độc trung, thị thùy chi quá dữ? (16 chữ)
Văn dịch:
Hủy: Bò tót, một loại dã thú. Hiệp: mộc lung (cũi) nhốt thú. Hổ, hủy từ trong mộc lung chạy ra. So sánh với ác nhân đào thoát hoặc làm việc không tận trách, người chủ quản phải trách nhiệm.
《 luận ngữ 》: “Khổng Tử rằng: ‘…… Lão hổ, bò tót từ lồng sắt chạy ra, mai rùa, ngọc khí hủy hoại ở tráp, đây là ai sai lầm?”
Ý nghĩa:
Phản ánh tư tưởng phản chiến của Khổng Tử. Ông không chủ trương thông qua thủ đoạn quân sự giải quyết vấn đề quốc nội, quốc ngoại, mà hy vọng chọn phương thức dùng lễ, nghĩa, nhân, nhạc giải quyết vấn đề, đây là tư tưởng nhất quán của Khổng Tử.
Hiện thực ý nghĩa:
Hổ hủy ra hiệp nguyên nghĩa là mãnh thú hồng thủy một khi phóng túng liền vượt qua năng lực khống chế của nhân loại, nhưng mà ở trong lịch sử Trung Quốc, ở thời đại thông tin lạc hậu vũ khí lạnh, hổ hủy ra hiệp thường thường dùng để nói dùng hổ phù quân lệnh, chỉ huy chiến tranh.
Tới hiện đại, văn vật hổ phù quân lệnh đều cực kỳ khó có thể nhìn thấy, thành ngữ hổ hủy ra hiệp cũng trở thành từ hiếm gặp.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ai Yêu Ai
Chương 29: Loạn nhà
Chương 29: Loạn nhà