Diệp Trăn bị Bạch Phúc đuổi đi đến gần Cam Tuyền Cung mà đầu óc vẫn cứ như đang mơ, một câu “Thư phòng trọng địa không được tự tiện xông vào, kẻ trái lệnh giết không tha” khiến tim gan nàng nát vụn, như rơi xuống vực sâu. Nhớ ngày xưa, Vị Ương Cung, ngự thư phòng, thậm chí là tẩm điện của hoàng thượng, ở đâu mà không phải tùy ý nàng thoải mái thông hành, nhưng không biết từ lúc nào, Hoàng Thượng lại hời hợt, thậm chí đề phòng với nàng.Vì sao lại như vậy? Rõ ràng lúc đại hôn Triệu Lục Ly, hắn còn luôn miệng nói mình chớ nên nhớ lại chuyện cũ, cố gắng xây dựng tương lai; còn muôn vàn ôn nhu che chở với nàng, nhưng giờ trong giây lát đã thay đổi đột ngột. Đúng rồi, hắn thờ ơ, xa cách và phòng bị, là từ lúc mình nhúng tay vào chuyện hậu trạch của Triệu Lục Ly, giành vinh quang cho Diệp gia, khắp nơi gây khó dễ Quan gia.
Quan gia, mọi chuyện đều là vì Quan gia, chẳng lẽ đời trước nợ bọn họ hay sao? Diệp Trăn cực hận “Quan gia” rồi, nhưng lúc này không có cách cứu vãn. Nàng thật đáng buồn mà nhận ra rằng, sức nặng của mình ở trong lòng Hoàng Thượng chỉ sợ không bằng hai phần mười so với Quan gia. Bọn họ là đại biểu Nho học, lãnh tụ văn đàn, cánh tay của đất nước, cận thần thiên tử, mà Diệp gia ngoại trừ một cái ân cứu giá ra thì không có cái gì —— không có hậu bối ưu tú, không có gia phong thanh chính, không có thanh danh dễ nghe và huyết mạch cao quý, càng không có căn cơ và trợ lực nào.
Vì vậy mọi thứ đều cần nhờ chính mình đi tranh giành, chém giết, đi hao tổn tâm cơ, không từ thủ đoạn. Bỗng nhiên, Diệp Trăn cảm thấy rất mệt mỏi, có cảm giác suy sụp, cuối cùng cảm thấy sợ hãi. Cũng bởi vậy, khi nàng bước vào chính điện, trông thấy nhóm người Lưu thị, không muốn nói một câu gì.
Triệu Thuần Hi muốn gọi một tiếng mẫu thân lại không dám lỗ mãng, chỉ có thể giương đôi mắt trông mong mà nhìn nàng ta. Nàng có rất nhiều tủi thân muốn thổ lộ hết, nhưng cũng biết hiện tại đang có chuyện cây san hô. Lưu thị quả nhiên không nín được lời nói, vội vội vàng vàng nghênh đón, há miệng đã hỏi, “Nương nương, Hoàng Thượng nói thế nào? Có ban bố ý chỉ phong tỏa toàn thành, lùng bắt nghi phạm không?”
Diệp Trăn lạnh lùng lườm bà ta một cái, mặt trầm như nước ngồi vào chủ vị. Hoàng Thượng không chịu gặp nàng, hiện tại chỉ có thể đợi tin tức chỗ phụ thân.
Diệp Phồn giỏi nhất khoản nhìn mặt mà nói chuyện, giữ chặt Lưu thị khuyên nhủ, “Bá mẫu, nương nương vừa trở về, dù gì người cũng phải để ngài ấy uống ngụm trà nóng, thở một hơi đã chứ. Bản án lớn như vậy, Hoàng Thượng sẽ có định đoạt, chúng ta chỉ cần ngồi chờ là được.”
Triệu Thuần Hi thật biết điều, cầm ấm trà của Vịnh Hà đưa lên, châm trà cho mẫu thân, trên mặt tràn đầy vui sướng và mong mỏi tình thương của mẹ. Diệp Trăn bình tĩnh liếc nhìn nàng một cái, trong lòng thì cực kỳ chán ghét. Nếu không phải tại đồ vô dụng này lần lượt đưa tin tức đến, nhờ nàng hỗ trợ ngăn chặn Quan thị, nàng sẽ nhét Diệp Phồn vào Hầu phủ sao? Sẽ phải nhúng tay vào nội trạch của thần dân sao? Sẽ cất nhắc Diệp gia lên trên Quan thị, hung hãn đánh thể diện Quan gia sao?
Không có Triệu Thuần Hi khuyến khích, nàng cùng lắm cũng chỉ là bóp tắt mầm mống Quan thị vào cung mà thôi, sẽ không có chuyện nát vụn sau đó, càng sẽ không trực tiếp chống lại Quan gia, mới làm hại thánh nhan, ân sủng đều mất hết. Diệp Trăn càng nghĩ, càng thấy chán ghét đứa con gái này sâu hơn, nghiễm nhiên đã quên mất tính tình củaTriệu Thuần Hi này giống nàng mười phần, mặc dù Quan Tố Y ngoan ngoãn thành thân, an phận thủ thường, nàng cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tâm tư đố kị của nữ nhân là vũ khí sắc bén nhất, cũng là độc dược đáng sợ nhất trên thế giới này.
Triệu Thuần Hi bị ánh mắt quỷ dị của mẫu thân nhìn đến mà rét run, đang định nói vài lời nhỏ nhẹ để bà ta thương tiếc, thì tổ phụ thất tha thất thểu đi tới, mũ quan lệch ra, tóc rối loạn, quần áo nửa ẩm ướt, mặt như giấy vàng, dường như vừa lượn vài vòng trên trận Tu La về, chật vật tới thảm thương.
“Lão gia, Hoàng Thượng nói thế nào?” Lưu thị lập tức nghênh đón hỏi thăm, cuối cùng giọng run run hỏi, “Sao ngài lại biến thành thế này, bị ngã ở đâu hả?”
Diệp lão gia vung tay gạt thê tử ra, nhìn con gái trầm giọng nói, “Nơi này không tiện, chúng ta mượn một bước nói chuyện, người không có phận sự đều đừng vào, ngay ngắn ngồi ở bên ngoài uống trà đi.”
Ý thức được tình huống không ổn, Diệp Trăn vội vàng lĩnh phụ thân vào nội điện, cho cung nhân lui để nói chuyện riêng. Diệp lão gia không còn tâm tư đi quanh co lòng vòng, nói thẳng vào vấn đề, “Ngươi thành thực nói cho ta biết, quan hệ giữa ngươi và Hoàng Thượng như thế nào?”
“Tất nhiên là phu thê tình thâm rồi.” Diệp Trăn nói chắc chắn, con mắt lại có chút lập loè. Đây là vấn đề nàng không dám đối mặt nhất, cũng là nguyên nhân nàng trằn trọc, đêm không thể say giấc. Nếu như nàng quả thật được sủng ái như đồn đãi, hiện tại cái gì cũng bị mất, thì sợ gì Quan thị? Sợ gì Quan gia? Sợ gì thái hậu và tần phi toàn cung? Nhưng, cuối cùng nàng chỉ có thể lừa mình dối người, cuối cùng chỉ có thể một mình chịu buồn khổ cùng thất lạc.
“Ngươi đến bây giờ còn không chịu nói thật hả! Từ lời nói tới hành động của Hoàng Thượng ở trong ngự thư phòng kia, chẳng hề giống bộ dạng tình thâm với ngươi một chút nào cả…” Diệp lão gia thuật lại từng câu đối thoại trong ngự thư phòng, cuối cùng nhỏ tiếng ép hỏi, “Ta thấy Hoàng Thượng chỉ có trách nhiệm với ngươi thôi, không có tư tình, tại sao ngươi không nói nói thật với ta hả? Nếu như ngươi nói sớm, ta cũng không dám tự cho mình là quốc trượng? Ngươi có biết cái câu ‘phúc lộc nông cạn’ kia của Hoàng Thượng là có ý không?”
“Có ý gì?” Giọng Diệp Trăn còn đang run, nàng không phải không nghĩ ra được, mà là không dám nghĩ.
Nhưng mà Diệp lão gia lại đâm phá mộng đẹp của nàng, thanh âm hung ác nói, “Ý là, ngươi ngồi và vị trí Tiệp dư đã là cao lắm rồi, quang vinh sủng cùng phú quý hơn ngươi không tiêu thụ nổi đâu! Ngươi đã đi theo bên cạnh hắn như vậy, tại sao lại không nắm được nhiệt tình của hắn, năm đó ta dạy bảo ngươi như thế nào hả? Ngươi lại thề son sắt nhất định phải tái giá? Ta bỏ ra rất nhiều nhân lực, vật lực giúp ngươi đạt thành tâm nguyện, ngươi lại dùng cái tình cảnh éo le như vậy tới báo đáp ta sao? Ngươi cũng đã biết, câu kết luận kia của Hoàng Thượng một khi truyền ra, Diệp gia chúng ta chắc chắn sẽ trở thành trò cười ở Ngụy Quốc, ai cũng có thể giẫm lên; bết bát hơn chính là, từ phản ứng lạnh nhạt của Hoàng Thượng mà xem, chỉ sợ cây san hô kia chính là hắn phái người đánh nát. Ngươi muốn cất nhắc Diệp gia áp chế Quan gia, hắn dứt khoát lau hết thể diện của Diệp gia. Ngươi ngu xuẩn, nếu như sớm nói cho ta biết chuyện ngươi được sủng ái chỉ là giả, ta chắc chắn để toàn tộc Diệp thị cụp đuôi làm người! Nhưng mà bây giờ nói gì cũng đã chậm rồi, ở trong lòng Hoàng Thượng, sợ là Diệp gia chẳng khác gì ngoại thích càn rỡ ở triều đại trước kia, nói không chừng ngày nào đó sẽ diệt trừ hết. Ngươi ngươi ngươi, đồ ngu xuẩn, sớm biết hôm nay, lúc trước ta không nên giúp ngươi làm xằng làm bậy!”
Lòng tự trọng của Diệp Trăn rất mạnh, lại có mưu mô, bị từng câu chữ của phụ thân đâm vào tim phổi chậm rãi ổn định tinh thần lại, sau đó lại bắt đầu kiên định: “Đủ rồi, ngươi trách cứ ta thì có tác dụng gì? Nếu năm đó không phải ta ra cái ý kiến đó, ngươi đã sớm chết ở trong lao rồi. Nói giúp ta, các ngươi tự hỏi ta làm mọi việc là vì cứu ai? Ai được lợi nhất? Hôm nay ta vẫn là người bên gối của Hoàng thượng, vẫn là chức vị Tiệp dư nương nương cao nhất, vẫn chấp chưởng cung quyền, có một không hai. Từ hôm nay, mặc dù Diệp gia sẽ có một đoạn thời gian gian nan, nhưng mà một khi ta mang thai và sinh hạ con trai trưởng cho Hoàng thượng, mọi ngăn cách sẽ tan thành mây khói hết, mọi khinh thường sẽ biến thành khen ngợi. Quân cờ tốt nhất còn ở trong tay ta, ngươi cuống cái gì?”
Diệp lão gia nghe xong lời này lập tức đổi giận thành vui, thúc giục nói, “Vậy ngươi tranh thủ thời gian phục sủng, lập tức sinh con đi! Tần phi hậu cung đông đúc, chưa hẳn ngươi đã là người sinh thứ nhất.”
“Bổn cung đã có kế hoạch, ngươi không cần nhiều lời. Mang những người bên ngoài kia đi đi, Bổn cung muốn tu thân dưỡng tính, yên lặng chờ cơ hội phục sủng, không có thời gian đi trông nom cái cục diện rối rắm kia của Diệp gia. Còn có, sau này bảo tộc nhân thành thật một chút, đừng để ta ở đây vừa được Hoàng thượng cười một cái, các ngươi đã ở bên ngoài úp cái sọt, hại ta lại té xuống. Đến lúc đó ta sẽ lục thân không nhận đâu đấy!” Tiếng Diệp Trăn bỗng như tôi độc, rất tàn nhẫn.
“Đương nhiên rồi, ngươi cứ yên tâm.” Thấy con gái có tư thế Tiệp dư nương nương ngạo nghễ, cuối cùng Diệp lão gia đã hài lòng, lúc này mới dẫn ba người Lưu thị ngây thơ mơ mộng ở bên ngoài xuất cung.
Cùng lúc đó, cấm vệ quân vây khốn Diệp phủ bị Bạch Phúc tự mình lĩnh đi, tất cả đều bị đánh bản gỗ và giảm chức vị, bởi vì người bị ảnh hưởng quá nhiều, có đại trưởng công chúa và mấy vị phu nhân trợ giúp, lại thêm kết luận “Diệp gia phúc mỏng không chịu nổi thừa ân” của Hoàng Thượng đã nhanh chóng truyền ra, có lẽ không được mấy ngày thì ai ai cũng sẽ biết.
Không chỉ Diệp gia không may, mà Từ Quảng Chí bị gãy con đường làm quan cũng thiếu chút nữa điên lên, trong lòng âm thầm hận Quan gia, muốn tìm một cơ hội trả thù, tạm thời không đề cập tới.
———
Triệu Thuần Hi hỏi hồi lâu cũng không biết được chuyện gì từ miệng ông ngoại, trở lại Diệp phủ là khắp nơi bừa bộn, thay đổi một bộ váy ngắn, liền cùng phụ thân và đệ đệ trở về nhà. Trong lòng ba người bất ổn, thấp thỏm không yên, khó có thể bình an, cảm thấy có chuyện lớn phát sinh rồi.
“Tình huống trong nội cung thế nào? Ta thấy sắc mặt ông bà ngoại con tựa hồ rất kém. Còn nữa, quốc bảo bị hủy Hoàng Thượng lại không nghiêm tra, mà cấm quân thì bỏ chạy, quả thực khiến người ta khó đoán.” Triệu Lục Ly có ý lấy chút tin tức từ con gái.
“Con cũng không biết. Con hỏi ngoại tổ mẫu, bà ấy không chịu nói, còn bảo con đừng lắm miệng.” Triệu Thuần Hi cũng trăm mối không thể giải. Theo lý mà nói Diệp gia xảy ra chuyện lớn như vậy, tương đương tổn hại tới uy nghi của mẫu thân, đánh thể diện hoàng tộc, tại sao Hoàng Thượng lại không hề có phản ứng gì? Bằng sự sủng ái của hắn với mẫu thân, thật là chẳng có lí nào!
“Dì cả con có khỏe không? Có nói gì không?” Triệu Lục Ly nhẫn nhịn mãi, cuối cùng không nhịn được.
“Không, ngài ấy chỉ ở nội điện nói chuyện với ông ngoại, bọn họ bảo chúng con ở bên ngoài chờ, vội vã một chút rồi về, không nói chuyện với nhau được.” Triệu Thuần Hi ghét phụ thân mềm yếu vô năng, càng ghét hắn không dứt khoát được tình si, khẽ dựa vào vai đệ đệ, làm bộ mệt mỏi.
Triệu Lục Ly thấy thế không nói thêm nữa, vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, trong mắt tràn đầy thẫn thờ.
So với mọi mọi người, hoặc sứt đầu mẻ trán, hoặc hồn phi phách tán, hoặc oán hận dị thường, Quan Tố Y lại trải qua cực kỳ thích ý. Nàng đang ở trong viện của Lão phu nhân nhặt hạt đậu phật, nhấc lên xoay, cẩn thận xem, mỗi một hạt là một niềm vui thú.
Lão phu nhân bị bộ dáng hào hứng dạt dào của nàng trêu chọc nở nụ cười, nói nhắc nhở, “Nhặt cẩn thận đấy, nhặt đủ một giỏ chúng ta nấu thành cháo, bố thí cho người qua đường đi qua Hầu phủ, để kết một phần thiện duyên, tu một kiếp sau.”
“Tu một cái kiếp sau? Lời này quá hay!” Bởi vì trọng sinh một lần, Quan Tố Y bắt đầu cảm thấy hứng thú với Phật học, gần đây có nghiên cứu.
Mẹ chồng nàng dâu hai người tốn hao hơn hai canh giờ nhặt được trọn một giỏ đậu Phật, sai nha hoàn đưa đi phòng bếp nấu cháo. Trong khi chờ đợi, Lão phu nhân thở dài, “Tố Y, gả vào Triệu phủ thật sự là khổ cho con rồi. Phu quân không có tiền đồ, con cái không hiểu chuyện, còn có một nhà ngoại khó chơi. Ta thật sự không ngờ được Diệp gia lại càn rỡ như vậy, chẳng những bức bách Hầu gia nạp thiếp, mời Diệp Tiệp dư ra tay, một bên cất nhắc một bên chèn ép, thật là dày công tu luyện hai mặt. Khi Diệp Phồn vào phủ, nó ỷ vào thế của Diệp Tiệp dư, chắc chắn sẽ nhấc lên một ít sóng gió, con nhất định phải bình tĩnh…”
Không đợi Lão phu nhân nói xong, Quan Tố Y đã không cho là đúng mà cười rộ lên, “Ngài cứ yên tâm, Diệp gia càn rỡ được nhất thời, không càn rỡ được cả đời. Ngài cho rằng những cử động của Diệp Tiệp dư kia thật sự có thể nâng nhà ngoại lên tận trời sao? Sai rồi, sợ là sẽ nửa đường té xuống, không đến mức tan xương nát thịt, ảnh hưởng tới xương cốt thì lại không tránh được đâu.”
Triệu Lục Ly vừa hồi phủ, chuẩn bị mang bọn nhỏ đi thỉnh an mẫu thân thì hơi sững sờ, sau đó đưa tay ngăn lại nha hoàn muốn vào trong thông truyền. Hắn muốn nghe xem Quan Tố Y sẽ nói như thế nào, cái mồm kia của nàng luôn liệu sự như thần, không sai lệch chút nào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ai Yêu Ai
Chương 42: Ân tình
Chương 42: Ân tình