TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ai Yêu Ai
Chương 89: Đích thân tới

Đầu phố bên kia bỗng nhiên có rất nhiều thị vệ mặc khôi giáp chạy tới, võ trang đầy đủ, dùng trường kích đẩy đám người tham gia náo nhiệt ra, cùng hô lên, “Cung nghênh thánh giá!” Sau đó có vài hàng cấm vệ quân cưỡi con ngựa cao to hộ tống một chiếc xe kéo bằng ngọc, vững vàng ngay ngắn đi tới trước cửa Triệu phủ.

Nhìn cảnh phô trương, thanh thế thế này, thật sự là Hoàng đế đích thân tới rồi!

Đám người cúi xuống thành từng lớp từng lớp, hô to vạn tuế, Quan Tố Y vội vàng ôm đứa bé, đi theo tổ phụ cùng phụ thân tiến lên tiếp giá, xa xa trông thấy một thân ảnh màu đen từ trong xe đi ra, dáng người rất cao lớn cường tráng, ngũ quan anh tuấn, đường nét thâm thúy, hoàn toàn khác với nam tử Trung Nguyên ôn nhuận như ngọc, mà là mang theo một cỗ nhuệ khí Băng phong tuyết nguyên và lãnh khốc, có bất phàm của sông núi cao ngất hiểm trở.

Nếu như cho thêm một chòm râu quai nón, không phải Hốt Nạp Nhĩ thì là ai? Hốt Nạp Nhĩ, Hoắc Thánh Triết? Đúng rồi, “Hoắc” chính là họ Trung Nguyên hóa của “Hốt”, “Thánh Triết” nghe nói là Thánh Nguyên Đế tự mình lấy tên Trung Nguyên cho mình, xuất xứ 《 Ly Tao 》—— ‘Xưa nay chỉ bậc thánh hiền; thương dân mới được cầm quyền trị dân*’, ý chỉ con người toàn vẹn có siêu phàm tài trí và đạo đức.

[*nguyên văn: phu duy thánh triết dĩ mậu hành hề – trích Ly Tao – Khuất Nguyên, )

Hắn là Hoàng đế, vậy không phải là con người toàn vẹn sao? Đồ khốn, dám mưu đoạt vợ người, còn liên tiếp, chẳng lẽ hắn có yêu thích đặc thù đó, ưa thích nữ tử đã từng gả cho người hay sao? Quan Tố Y cảm giác như mình tức sắp nổ rồi, nếu là trên người có chút bụi lửa, trong khoảnh khắc có thể thiêu cháy rụi rồi.

Nàng cố nén sự tức giận đi đến phụ cận quỳ xuống, nhưng không ngờ người này lại cả gan làm loạn như vậy, giúp đỡ tổ phụ và phụ thân không tính, rõ ràng trông thấy nàng đã đứng lên, vẫn còn giả vờ giả vịt giúp đỡ một tay, sau đó véo nhẹ niết nhẹ cánh tay mảnh khảnh của nàng.

Dê xồm! Nàng giương con mắt lên hung hăng liếc trừng đối phương, rồi nhanh chóng thu lại cảm xúc quá mức.

Thánh Nguyên Đế chẳng thể quan quan tâm được tới phu nhân sẽ suy nghĩ như thế nào nữa rồi, hắn muốn gặp nàng, một lát cũng không chờ được.

“Đây là đứa bé phu nhân trăm cay nghìn đắng cứu về ư?” Hắn làm bộ không biết phu nhân đang tức giận, xoay người, cúi đầu, nhìn đứa bé trong ngực nàng, khuôn mặt không hề tránh né mà cách nàng rất gần, ngay cả hô hấp cũng giao hội cùng một chỗ, sinh ra độ ấm như lửa cháy và mùi thơm nồng đậm. Nàng là quế hương, hắn là Long Tiên, chỉ lưu luyến một lát đã khiến người say mê.

Quan Tố Y rất muốn tách rời khỏi, nhưng bởi vì dáng người đối phương thật sự cao lớn, khí tràng lại quá mức uy nghiêm cường thịnh, khiến cả người nàng đều bị khép trong phạm vi khống chế của hắn, muốn tránh cũng không được, đành phải thuận theo.

“Bẩm hoàng thượng, đứa bé này đúng là hiền chất.” Triệu Lục Ly đi đến trước đáp lời, không để lại dấu vết mà kéo phu nhân đến bên cạnh mình. Mắt thấy Hoàng Thượng và phu nhân ôm đứa bé đứng ở một chỗ, tư thái thân mật giống như một nhà, hắn liền cảm thấy đôi mắt đau đớn, trái tim rung động lắc lư, như là có đồ vật trọng yếu gì đó tức thì mất đi.

“Nơi này không tiện, thỉnh cầu Hoàng Thượng di giá.” Hắn chỉ vào cửa chính.

Thánh Nguyên Đế gật đầu nhẹ, nhưng không dẫn đầu đi vào, mà là tất cung tất kính đi nâng lão gia tử, ấm giọng nói, “Đế sư, ngài nói đi là đi, quả thực khiến trẫm không thể ngờ được, vừa hạ triều đã vội đến Đế Sư phủ tìm ngài bồi tội, biết ngài chuẩn bị dọn tới khu nhà cũ, vì vậy đuổi theo một mạch tới đây. Ngài dạy trẫm rất nhiều, Thái Thường cũng là cánh tay đắc lực của trẫm, không thể để mất đi bất kỳ một người nào, đặc biệt đến xin các ngài về triều, tiếp tục phụ tá cho trẫm. Cứu người một mạng hơn xây bảy tòa tháp, ngay cả Phật tổ cũng nói như vậy, trẫm quả thực không hiểu duyên cớ vì sao phu nhân cứu sống một người, lại trở thành yêu ma quỷ quái vậy?”

Dứt lời xoay mặt nhìn người Nguyễn gia quỳ gối ở cửa ra vào, giọng điệu lạnh lùng, “Cả nhà các ngươi đã đến kinh thành ba ngày, không đi tế bái vong hồn, cũng không nhìn con mồ côi, ngược lại đi nhận hối lộ của người, tản lời đồn đãi bốn phía, làm bẩn thanh danh của phu nhân cùng với Đế Sư phủ. Các ngươi luôn mồm muốn đòi lại công đạo cho con gái của các ngươi, nói phu nhân không nên mổ bụng lấy con, rất tốt, đứa nhỏ này các ngươi không cần nhận biết nữa, cầm ngân phiếu năm vạn lượng mà Vương Hữu  Bằng cho các ngươi trở về nhà đi. Ở trong lòng các ngươi, huyết thống thân tình sợ là không quý trọng bằng vàng kim bạc trắng.”

Vương Hữu Bằng? Con trai Vương thừa tướng? Thì ra việc này là hắn sai sử. Quan lão gia tử và quan phụ liếc nhau, đã có suy đoán riêng.

Người Nguyễn gia xụi lơ trên mặt đất, trong lòng tuyệt vọng. Chính miệng Hoàng Thượng lên tiếng, cho bọn họ đoạn tuyệt quan hệ với đứa bé, như vậy từ nay về sau Nguyễn gia thật sự không có liên quan gì với Chinh Bắc tướng quân phủ rồi! Những năm này gia nghiệp kiếm được dựa vào uy danh của con rể, trong khoảnh khắc sẽ bị chia cắt hầu như không còn. Nhưng mà cái này đều không tính vào đâu, còn có tai kiếp mạng người gần trong gang tấc.

Người vây xem còn ở lại đến lúc này không chịu tán đi phần lớn là một số lưu manh đầu đường hoặc hiệp sĩ, ỷ vào thân mang võ nghệ muốn làm xằng làm bậy. Vì muốn kiếm mấy đồng tiền mua rượu uống, bọn họ ngay cả mộ phần người chết cũng dám bới ra, thì có chuyện gì mà không làm được? Hôm nay nhao nhao la hét muốn mở hòm quan tài khám nghiệm tử thi cũng là bọn họ, mới còn cảm thấy rất đắc lực, nhưng bây giờ như đao kề trên cổ, nguy ở sớm tối.

Hoàng Thượng một câu nói toạc ra bọn họ mang theo tài phú, nếu như bọn họ hôm nay rời khỏi Triệu phủ, ngày mai nhất định phơi thây đầu đường, cửa nát nhà tan! Năm vạn lượng bạc không phải là số lượng nhỏ, đối với dân chúng thấp cổ bé họng không có chỗ dựa vào mà nói giống như trẻ con ôm ấp cục gạch vàng rêu rao khắp nơi, đơn giản chính là tìm chết.

Nguyễn phụ, Nguyễn mẫu mồ hôi lạnh đầm đìa, như cha mẹ chết, tiểu bối còn lại cũng nhìn trái nhìn phải, sợ hãi khó tả, cảm thấy tất cả ánh mắt của mọi người nhìn bọn họ đều ngậm sát khí và hung quang.

Nghe thanh âm cổng lớn Triệu phủ dùng sức đóng lại, những người này như ở trong mộng mới tỉnh, xông lên bậc thang dốc sức liều mạng đập đánh nhau, “Bà thông gia à, mở cửa ra đi! Đại phu nhân, mở cửa ra đi! Để cho chúng ta đi vào thắp một nén nhang cho tiểu nữ đi! Các ngươi đại nhân đại nghĩa, đã cứu đứa cháu ngoại đáng thương của chúng ta, chúng ta là mỡ heo che tim mới hãm hại các ngươi khắp nơi. Chúng ta không phải là người, chúng ta là súc sinh, chúng ta dập đầu nhận sai, chỉ cầu các ngài mở cửa ra, để cho chúng ta đi vào túc trực bên linh cữu cho tiểu nữ.”

Nếu không tiến vào ở trong Triệu gia, được Chinh Bắc tướng quân phủ che chở, người Nguyễn gia đang cầm năm vạn lượng chỉ có con đường chết. Cho dù tang sự xong xuôi rồi, phải về quê quán, cũng phải dựa vào Chinh Bắc tướng quân phủ điều động mấy trăm binh sĩ hộ tống bọn họ mới được.

Mà bây giờ bọn họ đã thả ra lời đồn đãi, khiển trách Quan phu nhân hủy di thể, làm chuyện yêu ma, cũng tương đương với nói ngoại tôn nhà mình không nên sống, là vật bẩn thỉu, nói nó nên chết là tự tuyệt con đường sống, hối hận thì đã muộn.

“Đừng gõ nữa, người ta sẽ không mở cửa cho các ngươi đâu. Mới vừa rồi không nghe Lão phu nhân nói sao? Bụng là do bà ấy sai Quan phu nhân mổ đấy, là lưu lại huyết mạch cho Nhị phòng. Triệu tướng quân không dễ dàng, không chừng đời này chỉ có một căn dòng độc đinh này thôi, các ngươi còn không thuận theo, nói nhao nhao khiến toàn bộ Yên kinh đều biết, chẳng những mắng Quan phu nhân là yêu phụ, cũng chửi mắng ngoại tôn các ngươi là quỷ quái, giọng điệu này còn khó nghe hơn cả tiếng khóc tang. Không biết các ngươi nghĩ như thế nào đấy, ngoại tôn thật vất vả mới sống sót, các ngươi không nên áp cái thanh danh này cho nó, khiến nó trưởng thành rồi sẽ tự xử sự như thế nào đây? Đừng nói người Triệu gia không thể tha cho các ngươi, chính là đứa bé kia tương lai hiểu chuyện rồi, lưng cõng một cái thanh danh yêu tà, nhất định cũng sẽ hận các ngươi thấu xương!” Người sáng suốt lắc đầu thở dài.

“Còn không phải sao! Nếu nhà ta xuất hiện tình huống này như Triệu gia, đừng nói đứa bé còn trong bụng mẹ, cho dù ở bụng trâu, bụng ngựa, thậm chí ở bên trong kẽ đất, ta cũng phải dùng tất cả biện pháp kéo nó ra. Cả đời chỉ có một giọt cốt nhục này, lấy mạng của ta cũng được, chứ không thể tuyệt hậu!”

“Đúng vậy đúng vậy, con nối dõi mới là khẩn yếu nhất đấy. Đến cùng vẫn là Quan phu nhân quả cảm.” Người vây xem vừa bàn luận, than thở, vừa chậm rãi tán đi, có mấy người núp trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào người Nguyễn gia.

Người Nguyễn gia xấu hổ không thôi, hận không thể độn thổ đào tẩu. Bọn họ chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, sao có thể nghĩ đến thanh danh Quan thị mất đi thì cũng tương đương với thanh danh ngoại tôn hư mất cơ chứ? Nguyễn mẫu dán vào lỗ tai Nguyễn phụ mắng to hắn tham tài, Nguyễn phụ hung hăng đẩy bà ta ra, trách bà ta kiến thức hạn hẹp, hết chỉ trích lẫn nhau lại tiếp tục dập đầu, hi vọng Triệu gia có thể nhận bọn họ.

Dập đầu ước chừng một khắc chung, cửa hông mở ra, quản gia Triệu phủ thò ra nửa người, không kiên nhẫn nói, “Đừng giả vờ giả vịt nữa, ai còn không biết ai à? Đến ba ngày mà không đến tế bái, lúc này các ngươi lại nóng nảy. Đại phu nhân bảo  ta nói cho các ngươi biết, nghi thức chính thức tế linh hồn người chết ngày mai mới bắt đầu, các ngươi giờ dần tự đi Giác Âm tự là được.” Dứt lời bịch một tiếng đóng của lại, thiếu chút nữa đụng lệch cái mũi của Nguyễn phụ.

Giờ dần ngày mai, vậy làm thế nào qua tối nay? Mọi người lo sợ không yên, quỳ đã hơn nửa ngày mới kinh hồn táng đảm rời đi, đêm đó không may gặp mấy đoàn đạo phỉ, tiền tài bị cướp sạch không còn, may mà Hoàng Thượng chỉnh đốn tập tục, tăng cường phòng ngự, nghiêm túc đánh phạm tội, mới không gây ra tai nạn chết người; nhưng sao phòng bị được trời mưa dột cả đêm, tin tức Nguyễn gia và Chinh Bắc tướng quân phủ đoạn giao truyền về tới nguyên quán, mấy ngàn khoảnh ruộng tốt bị gia tộc quyền thế địa phương chia cắt không còn, chỉ còn lại một gian phòng ở cũ nát.

Một nhà giàu có đang yên lành, đảo mắt đã rơi vào thảm cảnh ảm đạm, gặp biến đổi lớn khó có thể sống được, không thể không thường thường chạy tới Triệu phủ thỉnh tội, mong muốn nhận lại cháu ngoại, tuy nhiên vẫn không được mở cửa cho vào, đây là nói sau, tạm thời không đề cập tới.

Ở trong tường viện, Thánh Nguyên Đế đỡ Quan lão gia tử đến trước linh đường, tự mình chọn một nén nhang thay ông đưa lên, đợi ông tế bái xong thì cắm vào lư hương, tự mình làm một cái lễ của đệ tử, thái độ cung kính, khiến Triệu phủ thể diện vô cùng.

Con dâu thứ hai bị chết, con dâu lớn lại bị Nguyễn gia làm hỏng thanh danh, lúc trước người tới tham gia tang lễ lác đác không có mấy, trông thấy linh đường quạnh quẽ, hương khói mờ nhạt, Lão phu nhân vốn còn cảm thấy thê lương, nhưng bây giờ một lần nữa vô cùng phấn chấn. Người bên ngoài tới hay không đã không sao cả, Đế Sư đến rồi, Thái Thường đến rồi, ngay cả Hoàng Đế cũng tới, chỉ ba người này thôi, đủ để chống đỡ huân quý toàn bộ Yên kinh rồi.

Con dâu thứ trên trời có linh, có chết cũng không phải tiếc nuối nữa.

“Linh đường có gió lạnh, mưa phùn bay, sợ có tổn thương Long thể, kính xin Hoàng Thượng di giá tới chính sảnh nghỉ ngơi một chút, dùng chút đồ ăn.” Đợi mọi người đốt hương nến tiền giấy xong, Quan Tố Y mới mở miệng mời.

“Được. Trẫm là tới khuyên giải Đế sư, Thái Thường về triều, nơi này không tiện nói, vậy đi chính sảnh đi. Mời Đế sư, mời Thái thường, mời phu nhân.” Thánh Nguyên Đế nhìn như nho nhã lễ độ, thái độ hiền hoà, nhưng lại tận lực bỏ thêm một câu “Mời Phu nhân”, khiến Quan Tố Y không muốn đi cùng cũng phải đi theo.

Đám người còn lại đều là dân thường, không tiện hầu hạ, sau khi quỳ lạy hành lễ xong từng người tránh đi. Triệu Thuần Hi không ngừng nhìn lại nam tử cao lớn cường tráng và uy phong lẫm lẫm kia, trong lòng than thở: thì ra đây là người mẫu thân vứt chồng bỏ con cũng muốn leo lên, quả nhiên quyền thế ngập trời, Phượng biểu Long tư. Nhưng mà ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, bà ấy hao hết tâm cơ là vì cái gì? Từ Diệp Tiệp dư thoáng một phát cách chức làm Diệp Thải Nữ, cuộc đời này sợ là vô vọng rồi.

Nàng trong chốc lát thương xót, trong chốc lát bất đắc dĩ, cuối cùng vứt bỏ tạp niệm, chậm rãi đi xa.

Đọc truyện chữ Full