Vừa nhìn thấy gương mặt hơi tròn dẹp lại quý khí mười phần này, trong đầu Uyển Như lập tức nhảy ra ba chữ -- Trần Ngọc Dung.
Không sai, là ả -- nữ nhân ép mình uống thuốc tuyệt dục, vợ cả của Tạ Tuấn Dật ở kiếp trước! Ngay sau đó, cơn hận ý nồng đậm ập vào lòng như dời núi lấp biển, trong chốc lát hô hấp của Uyển Như cũng dừng lại, chỉ dựa vào nghị lực duy trì vẻ mặt bình tĩnh và bước chân dưới chân không thay đổi.
Nhìn người này, Uyển Như liền nhớ tới buổi trưa ánh nắng chói chang ngày đó, thật vất vả mới dưỡng tốt thân thể vỗ nhẹ bụng như có điều suy nghĩ, mơ hồ cảm giác trong cơ thể mình vừa thai nghén một đứa bé, thầm nghĩ, lần này tuyệt không thể khinh thường để mất đi nó......
Nào có thể đoán được, Trần Ngọc Dung dẫn theo một đám tỳ nữ áo trắng đột nhiên mạnh mẽ xông tới vào tiểu viện, đè Uyển Như xuống rót một chén nước thuốc đen nhánh vô cùng đắng vào trong miệng, nàng đau bụng co rúc với trên mặt đất, nhìn bầu trời đầy hoa tuyết rơi lả tả, bên dưới rỉ ra máu tươi, một khúc tang thương, phá hủy tất cả đẹp mộng của Như Nương.
Có lẽ là bởi vì quá thảm, quá đau, tới sau khi sống lại Uyển Như cũng cố gắng không nhớ về Trần Ngọc Dung, cho đến ngày gần đây không thể buông tha nàng mới chợt nhớ lại, nghiêm chỉnh mà nói nữ nhân này hình như là biểu muội của Tiếu Dương?
Hắn là ngoại tôn Vĩnh An vương, Trần Ngọc Dung là ngoại tôn nữ, chỉ có điều một là do vợ cả sinh ra, một là do kế thất sinh.
Trong lòng Uyển Như có đồ vật gì đó mơ hồ thoáng qua lại không kịp bắt lại ngẫm nghĩ, bởi vì, giờ phút này nàng gặp phải một vấn đề khó khăn cần giải quyết.
Hành lang ở Vương phủ không tính là hẹp, nhưng rộng hơn nữa cũng chỉ là hành lang mà thôi, hai quý tộc nương tử nào đó mang theo đại đội thị nữ đi tới gặp nhau, phải có một người dừng bước lại kêu tôi tớ nghiêng người nhường đường.
Nhường đường cho Trần Ngọc Dung? Hừ, Uyển Như hận không thể đạp một cái lên trên mặt của ả, có thể nhường ư? Tuyệt không, chuyện này dính đến vấn đề tôn nghiêm! Nàng ngước đầu một đường đi về phía trước đối diện với kẻ thù kiếp trước.
Giờ phút này, phụ thân của Trần Ngọc Dung hẳn là Thiếu Giam Tương Tác Giám, cũng giống phụ thân của mình là Tòng tứ phẩm, mặc dù mẹ ruột của ả là nữ nhi của huyện chủ Quận vương gia, mình chỉ là nữ nhi của huyện chủ nhà Quận vương, nhưng cố tình có nhi tử của Quận chúa làm trượng phu, còn có phẩm cấp mệnh phụ Huyền Quân ngũ phẩm, theo như thân phận lý nên đi trước.
Uyển Như vì vậy mà ngẩng đầu bước đi tới lại làm cho Trần Ngọc Dung có chút không rõ, đầu tiên là kinh ngạc trong nhà ngoại công có nương tử mà bản thân không biết, rồi sau đó ghen tỵ vì đối phương mặc váy Nguyệt Hoa mà bản thân cầu xin cũng không được, cuối cùng lại có chút tức giận, người này là ai vậy? Lại dám không nhường đường cho mình!
Hạ nhân vương phủ dẫn đường cho Uyển Như bước tới trước một bước giới thiệu hai bên với nhau: một vị là tức phụ của Thanh Giang quận chúa, một vị là nữ nhi của Thanh Hà quận chủ.
Lại nói, phong hào của hai vị này cũng rất có ý tứ, “Giang” phiếm chỉ đại “Hà” (con sông lớn), nói cách khác, ở trong lòng Vĩnh An vương, địa vị của Thanh Giang quận chúa xa xa cao hơn Thanh Hà quận chủ?
Dù sao cũng nguyên phối sinh ra, “Thanh Giang” không chỉ có phong hào còn được ban tước cho nơi sản vật phong phú, muội muội lại không tốt như vậy, chỉ cấp cho phẩm tước tương tự và bổng lộc có định mức.
Trần Ngọc Dung hơi sững sờ, vội vàng tranh thủ thời gian nói vạn phúc: “Tẩu tẩu mạnh khỏe.”
“Muội muội tốt.” Uyển Như tiến lùi có độ đáp lễ lại, trên mặt mang theo mỉm cười xã giao, ha ha, kiếp này có thể tùy ý vũ nhục kẻ thù của mình, lại có thể dùng cái nhìn của người ngang hàng, còn có thể gọi ả một tiếng “muội muội”, loại cảm giác này, rất tốt.
Nói ba chữ kia xong, Uyển Như liền ngậm miệng không có một chút ý tứ tiếp tục tán gẫu, thậm chí còn bước về trước nửa bước ý bảo Trần Ngọc Dung để cho nàng đi trước, sau khi phát hiện đối phương không thức thời nàng trầm mặt lại không nói một lời chờ.
Tiểu nương tử Trần gia rất không cam lòng, bình thường ả cùng qua lại với các thiếu nữ cùng tầng lớp đều cho họ đợi, mấy ngày nay ở vương phủ có ngoại tổ mẫu dung túng tất nhiên càng thêm trôi qua vô cùng vừa lòng, lại không nghĩ rằng, giờ phút này thậm chí chỉ biểu tẩu cũng không cho ả sắc mặt tốt.
Một cơn tức giận giấu ở trong ngực Trần Ngọc Dung, sắp phun ra thì nàng lại nhớ lại trước đó ngoại tổ mẫu mới dặn đi dặn lại bốn chữ “tránh khỏi mũi nhọn”, đồng thời ống tay áo còn bị tỳ nữ bên người Vĩnh An vương phi khẽ kéo một cái.
Tỳ nữ kia là lớn lên từ nhỏ ở trong vương phủ, thường thấy một khi Thanh Giang quận chúa ở hậu viện lên mặt, tất cả những tạp vụ hạ đẳng cũng phải ôm đầu tránh cảnh tượng đó, cho tới bây giờ chưa từng để kế vương phi vào trong mắt, chắc hẳn, người tức phụ nhìn như dịu dàng lúc đi lại lộ ra khí khái này sẽ không nén giận để bảo toàn cục diện.
Nhưng cố tình tiểu nương tử ương ngạnh được nuôi dưỡng ở khuê phòng đó, giờ phút này còn không thức thời, càng không học được phúc hắc, ả do dự bản thân nên thức thời lui ra hay dũng cảm tiến lên tranh đấu với biểu tẩu?
Uyển Như quan sát nét mặt Trần Ngọc Dung, hơi tập trung, nhớ ngày đó độc phụ này gả cho Tạ Tuấn Dật không tới ba tháng là có thể trực tiếp đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng ép uống thuốc tuyệt dục (thuốc vô sinh), hôm nay, khả năng tức giận tìm đánh rất lớn, phải đề phòng ả đánh.
Quả nhiên, trong nháy mắt tiếp theo Trần Ngọc Dung đã đưa tay đẩy tới, trong miệng còn không khách khí nói: “Tẩu tẩu, xin nhường đường, ngoại công đang mời muội đến bái kiến biểu huynh.”
Tiếu Đường tập được một thân giỏi võ nghệ vội vàng giơ cánh tay ngăn hành động không khách khí của ả.
“Ngươi làm cái gì?!” Bị một nô tỳ không chút khách khí đụng phải nhất thời Trần Ngọc Dung tức giận, theo ý ả đây được xem như dĩ hạ phạm thượng. Chỉ tiếc, vị tiểu nương tử này còn chưa kịp tiến một bước chỉ trích Tiếu Đường, đã nhìn thấy vị tẩu tẩu lần đầu tiên gặp mặt lộ ra nét mặt khiếp sợ.
“Muội chưa đọc qua《lễ》ư?” Uyển Như nhìn Trần Ngọc Dung cất cao giọng chất vấn: “Trong sách có nói, ‘Tiên sinh đã giảng dạy, đi nhanh mà vào, đứng hơi chắp tay, tiên sinh cười hỏi thì đáp, không hỏi thì nhanh lùi.’, vốn cũng không trông cậy vào muội có thể chủ động cung kính gặp nhau, nhưng đưa tay thế này có phải hơi quá đáng hay không? Đây là gia giáo của Trần gia muội ư? Không hiểu thứ tự trưởng ấu tôn ti như thế nào sao?” (tôn ti: trên dưới)
Uyển Như bắt chước bộ dạng Quận chúa mắng tiện nhân Diêu gia? Giọng nói có phần khí khái ném ra đoạn văn này, trong lúc đặt từng câu hỏi thì từng bước đi tới, ép Trần Ngọc Dung liên tiếp lui về phía sau, đợi nàng nói xong đoạn văn này, hai bên đã hình thành trạng thái một bên đi về phía trước một bên lui về phía sau.
Trần Ngọc Dung mới vừa hồi hồn chuẩn bị lấy lại danh dự thì lại thấy vị tẩu tẩu làm người ta chán ghét này quay người quay đầu lại, lấy một loại thái độ trưởng bối răn dạy vãn bối “chỉ điểm” nói: “Kẻ biết lễ, tự ti mà tôn trọng người, dù là người buôn bán, cũng có người hiểu biết, huống gì phú quý? Phú quý biết lễ, mới có thể không kiêu không dâm.”
Nói xong Uyển Như liền dẫn một đám tôi tớ chậm rãi ngẩng đầu mà bước đi, hoàn toàn không quan tâm Trần Ngọc Dung có phải giậm chân tức giận ở sau lưng mình hay không.
Cảnh giới tối cao của mắng người, chính là bạn mắng xong rồi mà ả còn chưa kịp nói chuyện.
Phú quý biết lễ, mới có thể không kiêu không phóng túng bừa bãi? Đây chẳng phải là đang nói ả dựa vào trong nhà phú quý vừa kiêu ngạo vừa phóng túng bừa bãi?
Trần tiểu nương tử ương ngạnh tức giận đến muốn thổ huyết, không phải ả không muốn mắng lại, chỉ là trong lúc bất chợt bị hỏi bối rối trong chốc lát không nghĩ ra nên đáp lại như thế nào, đoạn người ta nói kia ả chỉ hiểu chứ không biết nó xuất xứ từ đâu, người ta nói chính là《lễ》nếu ả trực tiếp chửi chẳng phải là có vẻ vô cùng thô bỉ ư?
Tiểu nương tử chỉ nghiên cứu qua các loại sách《Kinh Thi》,《nữ giới》hãm hại không nổi, quy củ cũng không phải là không có học qua, cũng vì nữ tử không cần tham gia khoa khảo, ai sẽ từng chữ từng câu học thuộc Kinh Thi rồi có thể linh hoạt ứng dụng chứ?
Tẩu tẩu kia sẽ không phải là Tiếu gia đặc biệt lấy về để đè ép nữ phu tử chứ? Quả thật, quả thật tức chết người đi được! Trần Ngọc Dung dậm chân một cái, không thể làm gì được, chỉ đành nhỡ kỹ lần đụng chạm này ở trong lòng, thề sớm muộn ngày nào đó sẽ phải dạy dỗ nàng.
Mà Uyển Như thì vội vã đi cung phòng xa hoa thay y phục, sửa soạn xong hết rửa tay xông hương sau đó mới có tâm tình tiếp tục tính toán kẻ thù không đội trời chung ở kiếp trước. Nàng phát hiện, mình với Tạ Tuấn Dật chỉ là khinh bỉ coi thường, nhưng vừa nhìn thấy Trần Ngọc Dung thì đầy một bụng hận ý, hoàn toàn không nhịn nổi, mặc cho việc đời tự do phát triển.
Nàng vô cùng muốn báo thù đối phương, hận không thể rạch cho mặt ả đầy máu, hận không thể cũng rót cho ả một bụng độc dược.
Có lẽ, bởi vì chính mình kiếp trước rối rắm ở cùng với Tạ Tuấn Dật không chỉ là bởi vì gã dụ dỗ, hơn nữa bởi vì chính mình quá ngu thật sự không tim không phổi, cho nên, Uyển Như cũng không quá hận tiện nam kia.
Nhưng Trần Ngọc Dung lại khác, người nọ là ở dưới tình huống Uyển Như không hề khiêu khích xuống tay chặt đứt tất cả hi vọng của nàng, kiếp trước lại không chân chính trả thù được, hôm nay có thể nào không hận?
Như thế, lúc Thôi Uyển Như ở tiệc rượu nhìn thấy Trần Ngọc Dung cười nói yên lặng sửa lại mục tiêu trong thời gian ngắn của mình.
Nếu muốn Tào đại nương đến từ Diêu gia tới chỗ này đánh tỳ bà, sau đó chữa trị quan hệ với nhà cậu, trợ giúp ca ca thu hồi đồ cưới của mẫu thân. Còn phải đứng vững gót chân ở trong giới quý tộc, phụ tá trượng phu đảm đang nội trợ. Cùng với, khiến cho Trần Ngọc Dung không còn cười rực rỡ như vậy nữa, tốt nhất là có thể làm cho ả khóc lớn mấy trận hối hận cả đời!
Về phần làm thế nào? Vậy còn phải hành sự tùy theo hoàn cảnh, hoặc là nói, tạm thời không có đầu mối gì cả, thật buồn bực. Chỉ là, cũng không cần quá gấp, ngày còn dài mà.
Ban đêm, Uyển Như nằm ở trên giường thật lâu cũng không thể đi ngủ, tính toán có phải nên bắt chước chữ của Tạ Tuấn Dật viết gì đó để xảy ra chuyện xấu với Trần Ngọc Dung hay không? Đáng tiếc, phương pháp kia đối với nữ tử mà nói thật sự là có chút ti tiện cũng không có người có thể tin dùng.
Nghĩ tới Tạ Tuấn Dật và Trần Ngọc Dung, lại suy nghĩ điểm quan trọng mà tam lang làm trước đó, Uyển Như đột nhiên giật mình một cái, lúc ban đầu làm quen với đối thủ không đội trời chung không thể buông tha cảm giác khó chịu vừa xông ra.
Nàng ý thức được, sao ý nghĩ để Tạ Tuấn Dật và nhiều nữ tử Diêu gia chó cắn chó giày vò cả đời lại có loại cảm giác quen thuộc nhỉ? Ví dụ như, kiếp trước chính gã, mình và Trần Ngọc Dung.
Suy nghĩ như thế, Uyển Như cũng chảy mồ hôi lạnh.
Không nhịn được nghiêng đầu nhìn về phía người bên gối đầy bụng hoài nghi -- kiếp trước, hắn biết chuyện bỏ trốn? Là cố ý giựt giây Trần Ngọc Dung mẫu thân mình không thích gả cho Tạ Tuấn Dật làm vợ cả? Chắc chắn hắn biết tính tình của biểu muội mình ương ngạnh, nói cách khác, bi kịch sau đó của mình thật ra là một tay tam lang thúc đẩy?
Chuyện này thật sự rất có thể! Uyển Như vội vàng hít một hơi thật sâu, báo cho mình ngàn vạn lần đừng bởi vì có chuyện mà suy nghĩ miên man, chuyện đời trước đã không có cách nào ngược dòng nữa, đời này quỹ tích cuộc sống của mọi người cũng hoàn toàn khác nhau, sao lại đau khổ rối rắm chuyện trước kia?
Dĩ nhiên, thù lớn phải báo, không báo không cam lòng. Vì để cho mình ngủ được thoải mái, vậy hãy để cho người khác không thoải mái đi.
Đang suy nghĩ, Tiếu Dương đột nhiên mở mắt ra, đúng lúc chạm phải hai mắt Uyển Như, trong giây lát đó bị dọa đến tim nàng đập thình thịch.
“Nàng làm sao vậy?” Trong lòng có quỷ, Uyển Như đánh đòn phủ đầu, mở miệng hỏi trước: “Ngủ không ngon à?”
“Ừ, nằm mơ.” Tam lang cũng không phủ nhận, cau mày đáp, “Nằm mơ thấy một người mặc y phục cổ quái đang nhìn ta chằm chằm. Không có chuyện gì, ngủ đi.”
Tiếu Dương vỗ vỗ hông của Uyển Như, lại nhắm nghiền hai mắt giả bộ ngủ, nhưng trong lòng hắn lại không biết bao nhiêu lần miêu tả lại bộ dạng của người trong mộng.
Đó là một nam tử thân hình cao lớn, mũi cao mắt sâu dung mạo anh tuấn, màu da ngăm đen bóng loáng nhưng cũng không thô bỉ, hắn mặc áo đuôi ngắn màu đen, quần rộng chân, người khoác áo choàng, đầu quấn khăn bố vải xanh, tai trái đeo hai hạt châu to màu hồng và vàng.
Trong mộng, đầu tiên là hắn đi chậm ở trong rừng rậm, rồi sau đó đột nhiên giơ tay lấy một cái cây dài mảnh như côn dài đang để ở trên vai, nhắm ngay con thỏ màu xám đang nhảy về phía trước, sau khi vang lên một tiếng “phanh” trong trẻo, con thỏ kêu lên ngã rạp xuống bãi cỏ nhưng hắn lại đột nhiên quay đầu lại gắt gao tập trung vào Tiếu Dương.
Nam tử này ăn mặc như man di Tây Nam, tam lang lại cảm thấy cảnh tượng trong mơ cũng không phải là do ban ngày suy nghĩ ban đêm nằm mơ.
Bởi vì, hắn mơ hồ cảm thấy -- nam tử kia chính là mình.
Nếu không, sao hắn lại biết vũ khí đáng sợ của nam tử này dùng là【súng】, sao sẽ biết được áo choàng của nam tử kia mặc là 【sát nghĩ ngõa】, làm sao sẽ biết, có người đang gọi hắn là【A Dương】.
Tác giả có lời muốn nói:
Tương tác giam: tên văn phòng chính phủ cổ đại, trông coi kiến trúc cung thất, dụng cụ chế tác kim ngọc châu ngọc tê tượng quý giá và gấm sa la thêu đồ trang trí cùng với các loại khí dụng đặc biệt chế tạo văn phòng chính phủ. Bình thường sắp đặt: Chính Giam hai người, tòng tam phẩm; Thiếu Giam hai người, dưới tòng Tứ Phẩm. Đây là một ngàng rất béo bở, nói cách khác, nội tình Tạ gia đầy đủ, rần gia rất có tiền nhé.
《lễ》, bao gồm《Lễ Ký》và 《Chu Lễ》.
Uyển Như nói lấy《khúc lễ》chỉ cụ thể quy phạm lễ nghi rất nhỏ, là một phần trong《Lễ Ký》.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng
Chương 49: Kẻ thù không đội trời chung ở kiếp trước
Chương 49: Kẻ thù không đội trời chung ở kiếp trước