Khi Liễu Y Y thấy Uyển Như và Triệu Thụy Liên cũng trang bị nhược cung thì giờ mới hiểu được nguyên nhân nam nhân mình đen mặt, nữ nhân thế gia cũng có thể bắn tên, há có đạo lý nam nhân không biết?
Thấy Ôn thất lang không nói gì, Uyển Như đã từng không biết cưỡi ngựa bắn cung đột nhiên tràn đầy đồng tình, chen miệng giải vây vì nàng ta: “Đối với nữ tử mà nói, cưỡi ngựa bắn cung cũng rất nặng nề. Ví dụ như, lúc tết Đoan Ngọ rất nhiều nhà sẽ chơi trò cung tên nhỏ bắn cục bột, tài tử trong cung cũng có thể giương cung đi săn.”
Ngụ ý, những thứ này đều là trò chơi thường gặp trong xã hội thượng lưu, muốn tiến vào thượng tầng phải biết ít thứ này. Lời này vừa nói ra, Liễu Y Y được mẫu thân dạy hơn mười năm, tự khoe là có tài hoa khác với người khác nhất thời có một loại cảm giác tay chân luống cuống.
Nàng ta học qua khoa học, hóa học, toán thuật thậm chí ngoại ngữ, tầm mắt mở mang hơn nữa biết rất nhiều thứ có lẽ cả đời người đương thời cũng không tiếp xúc qua, lúc trong khuê phòng Liễu Y Y xem thường lui tới với tiểu nương tử tầm thường, nghe không ít chuyện xưa chuyện lạ nữ tử gia thế bình thường được dòng dõi quý tộc yêu say đắm, cho là mình nhất định có thể dựa vào tài hoa đầy bụng lấy người có địa vị.
Nhưng vì cái gì thật vất vả mới gả cho người, lúc đang lên đường gặp phải trở ngại khắp nơi? Tại sao tất cả mọi người cảm thấy nàng ta sẽ chỉ là kỳ kĩ dâm xảo* không đáng giá nhắc tới, tại sao bọn họ biết mình không biết? (*Kỳ kĩ dâm xảo là một thành ngữ Hán ngữ, ý là chỉ vô cùng khéo léo mà không ích gì.)
Không phải mẫu thân nói nữ tử không cần bụng đầy kinh luân nhưng nhất định phải tinh thông thêu thùa may vá sao? Không phải bà đã nói nữ tử không thể xuất đầu lộ diện ở bên ngoài giương oai, để tránh bị đen da sao? Không phải bà đã nói tiểu thư khuê các là không thú vị nhất, chỉ cần chính mình dùng ánh mắt đến nói năng cũng khác với người khác sao? Nhưng vì cái gì trong chuyến này chỉ có hai nữ quyến đến từ đại tộc thế gia lại biểu hiện ra khác như thế?
Họ dọc theo đường đi chưa từng chạm vào may vá, họ có thể cùng trượng phu cùng nhau phi ngựa, họ có thể xuất khẩu thành chương, họ lại còn cảm thấy giỏi về bắn tên là chuyện đương nhiên! Đây thật là “tiểu thư khuê các không thú vị” sao?
Nhìn bộ dạng bị đả kích thật sâu của Liễu Y Y, Uyển Như không khỏi thầm thở dài, phàm nữ tử trong đại tộc thế gia được bồi dưỡng tỉ mỉ có người nào chưa từng được dạy “lễ, nhạc, xạ, thư, số”?
Lễ, có liên quan phẩm đức và xã giao; nhạc, biểu hiện ra tính tình và tài nghệ; xạ, liên quan đến sức khoẻ và tu dưỡng; thư, thể hiện học thức và tầm mắt; số, chuẩn bị quản gia quản lý tài sản, trong lục nghệ quân tử cũng chỉ có điều khiển “xe” có thể coi thường. Gả cho người là mọi thứ đều phải biết, chính mình cũng phải hiểu mới có thể tới trao đổi ở trong sinh hoạt.
Ban đầu, chính mình cũng bởi vì lúc ở khuê phòng học không tốt mà bị Tạ Tuấn Dật ghét bỏ sao?
Đồng thời, đám người Trịnh Cung Lượng cũng đưa cho Ôn thất lang ánh mắt đồng tình vô hạn, nhìn xem người mà hắn sống chết muốn lấy là cái dạng gì? Thật là ánh mắt quá kém!
Ôn tiểu Thất cố ý bỏ quên những giễu cợt ẩn dấu trong ánh mắt kia, kìm nén khó chịu đi vào rừng núi, thậm chí từ xa đã hất Liễu Y Y ra đi trước cùng đám người mở đường, hắn phải cách xa ánh mắt thật giống như nữ nhân đi chỉnh đốn lại cảm xúc kia.
Sau khi càng lúc càng xa, tâm tư của Ôn thất lang lại không tự chủ được chuyển dời đến cảnh sắc dọc đường đi.
Mới đi tới nơi tuyết đọng tan ra, hắn còn tưởng rằng đầu mùa xuân cây cối trong núi sẽ không quá sum xuê, chờ dần dần tiến vào chỗ sâu trong “Hoàng Tuyền Đạo” mới hiểu được bản thân nghĩ sai.
Tất cả mọi người phát hiện nơi rừng rậm này tuyệt đối không giống rừng cây mình đã gặp thường ngày, không phải rừng cây ở ngoại ô kinh thành là từng phiến đại thụ sao, phía dưới là đất vàng và bụi cây, ngửa đầu nhìn thấy bầu trời, cúi đầu thấy được đường.
Rừng rậm Tứ Thập Tứ Bàn này cũng là hàng năm nước mưa đầy đủ, trên đỉnh lá cây che khuất bầu trời, dưới chân là cành khô lá vụn đắp lên bùn lầy đất đen, dây leo có phần không rõ ngọn nguồn uốn quanh ở giữa rừng núi, thậm chí còn có đại thụ đứng vững to tới hơn mười người vây quanh.
Khí hậu cũng không hề giống vùng Trung Nguyên, giữa trưa thấy mặt trời trên người sẽ bị phơi đến phát đau, buổi tối trời chiều xuống núi sau đó sẽ làm người lạnh đến run cầm cập.
Thậm chí, giữa ban ngày thì thời tiết cũng lúc lạnh lúc nóng rất quái đản, lúc mưa rơi dưới bóng cây ẩm ướt, nhìn thấy mặt trời vừa nóng hận không thể cởi từng cái áo một.
Mà cái gọi là “Ngũ Xích đạo” thật sự sẽ không vượt qua năm thước, không chỉ hẹp mà thường bị cỏ che, còn chưa đủ bình thản, xe ngựa ở chỗ này tuyệt không có đất dụng võ, nhưng dùng để chở tảng đá lớn xây đường rồi có dấu vó ngựa có nông có sâu trên đường.
“Đây là thương đạo sao? Tại sao địa phương vắng vẻ như thế còn có người buôn bán?” Ngồi ở trong Lam Dư Uyển Như nhìn dấu vó ngựa dưới chân rất không hiểu, chỉ có quanh năm suốt tháng bôn ba mới có thể thành ấn ký như vậy?
“Không phải đã nói trước đó rồi sao, con đường này còn gọi là Điền Bặc Cổ Đạo, là con đường người Thục buôn bán dân tộc Bặc phải đi qua, dân tộc Bặc chính là nô lệ người Bặc, biết quan tài treo người Bặc chứ? Lúc trước trên vách núi ta chỉ cho nàng xem đấy.” Tiếu Dương vừa nói vừa nhìn bốn phía, xem chừng sắc trời dần tối này phải tìm địa phương hạ trại.
Uyển Như lập tức nghĩ tới điểm xuất phát ở Ngũ Xích đạo nhìn thấy ở trên vách núi Huyền Không đặt vô số quan tài kia, cả người lạnh lẽo, không khỏi run rẩy.
Rồi sau đó, nàng lại bừng tỉnh hiểu ra phu quân đang cố ý dọa người, không khỏi phản bác: “Buôn bán nô lệ? Vậy đó cũng là chuyện rất sớm trước đó chứ? Sau Hán trong sách cũng không thấy ghi lại.”
“Mới bắt đầu là như thế, sau đó thay đổi thành con đường buôn bán tơ lụa và châu báu Tây Nam rồi. Từ hướng Nam Bặc Đạo đi qua Dạ Lang cho đến phía nam Hải Vực, buôn bán châu ngọc phía Nam.” Tiếu Dương nói như thế.
Không biết hắn nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên cười một tiếng, dừng một chút lại tiếp tục giải thích: “Còn có Thục - Thân Độc đạo, từ Bặc Đạo vào Điền sau đó đi Tây Nam đi về phía trước, tới các nước Thân Độc, Phiêu, Chân Tịch, Xích Thổ. Dùng tơ lụa, lá trà, sản vật núi rừng, đổi lấy sáp ong, mã não, thanh kim thạch, hương liệu, dược liệu ….”
Vừa nghe hắn nói như vậy, quả nhiên thê tử tham tiền Thôi Uyển Như như tam lang đoán đôi mắt trong nháy mắt sáng giống như đèn sáng, như có điều suy nghĩ nói: “Đã nói như thế, hình như thu lợi phong phú?”
Triều đình khống chế muối, không làm tốt. Chỉ là, chuyến này bọn họ mang theo không ít tơ lụa, lá trà, nghe nói sản lượng Phổ Nhĩ ở địa khu Tây Nam Di không thấp; hôm nay đầy khắp núi đồi không phải sản vật núi rừng này. Dùng thứ không quá đáng giá đổi lấy châu báu hương liệu, món lợi kếch sù!
“Nghĩ lung tung gì đấy?” Tiếu Dương đưa tay dùng ngón trỏ gõ nhẹ một cái lên trên đỉnh đầu Uyển Như. Thế gia đại tộc là quan viên, làm sao có thể tự mình buôn bán? Nhiều nhất chỉ là, chờ sau khi đứng vững chân ở địa khu Tây Nam Di, giúp đỡ, che chở cho ít đại thương nhân lấy cổ phần là được.
Uyển Như còn chưa ngu đến sẽ nói ra mình thèm thuồng Tây Nam - Thân Độc đạo trước công chúng, chỉ cười cười: “Chính thiếp đang nghĩ, đều nói biên giới Tây Nam là chỗ cằn cỗi của man di mọi rợ, không ngờ cũng không phải như thế, bất kể người chỗ nào đều có thể tìm được con đường sinh tồn thích hợp của bản thân.”
“Trời không có ba mặt trời, đất không có ba thước đều bằng phẳng, không ai giàu ba đời, quả thật không thể nào giàu có.” Tam lang thở dài lắc đầu một cái, thật muốn phái thủ hạ đi buôn bán, hắn cũng không cam lòng, “Có câu tục ngữ gọi là ‘đi thuyền cưỡi ngựa nguy hiểm ba phần tính mệnh’, lợi nhuận cao và nguy hiểm cao là huynh đệ sinh đôi, không thể nào chỉ có thu hoạch không có bỏ ra.”
Lúc đang nói chuyện, đoàn người di chuyển tới một chỗ rộng rãi được ghi chú trong địa đồ, Tiếu Dương ra lệnh mọi người hạ trại nghỉ ngơi. Một phần tỳ nữ yếu ớt, vú già phụ trách dọn dẹp củi đốt chuẩn bị nấu cơm, gia bộc sức lớn thì cần tháo hàng hóa thồ trên la ngựa xuống bố trí thỏa đáng, đút cỏ khô cho chúng nó.
Đám binh sĩ là chia làm mấy tổ nghỉ ngơi, săn thú, dựng lều bạt, còn theo yêu cầu hành quân bố trí trạm canh gác ở bốn góc doanh trại nghỉ đêm, cùng với trạm canh gác lưu động bốn phương hướng nơi đóng quân.
Một đám đông người bận rộn nhóm lên lửa trại lúc sắc trời dần tối mới rối rít bắt đầu ăn uống, mấy chủ tử dĩ nhiên là đối xử đặc biệt, sớm một chút đã dùng thức ăn nóng hổi, Tiếu Dương đi ra ngoài quay một vòng sau đó lấy được thịt hươu bổ sung cho Uyển Như.
“Còn có người đi săn sao? Thật là lợi hại.” Uyển Như ăn thịt hươu nướng tươi non trượng phu đưa cho mình rất là kinh ngạc, nhiều người đi đường như vậy động tĩnh cũng không nhỏ, dọc đường còn có thể tìm được hươu con sau khi bị kinh sợ hoàn toàn không giống quân sĩ bình thường, phải là người nổi bật trong đám thợ săn!
Tiếu Dương nhai thịt cười hả hê, được thê tử dùng giọng nói sùng bái tán dương như mở cờ trong bụng, trên mặt lại giả bộ bình tĩnh, rất bình tĩnh trả lời: “Ta săn, thích là tốt rồi.”
“Ai nha, đây thật là khó có được, đã nói sao được ăn thơm phức như thế chứ.” Uyển Như cười một tiếng, rồi lại len lén chọc vào cánh tay trượng phu sẳng giọng, “Đừng đi nữa, an toàn là quan trọng nhất, ham mê ăn uống cũng không quan trọng.”
“Không có chuyện gì, ta thuận đường thăm dò một chút đường mà thôi.” Tiếu Dương chẳng hề để ý cười một tiếng, sau khi bồi thê tử dùng cơm xong lại đi nơi khác.
Sau khi tránh mọi người, hắn tìm được Phó tướng Từ Hằng Ninh và Trịnh Cung Lượng cùng với tướng sĩ gác đêm ngày đó, hơi cảnh giác dặn dò: “Mới vừa rồi ta đã xem bốn phía, phụ cận có dấu vết bầy sói quanh quẩn, buổi tối cần phải tỉnh táo chút.”
“Sói? Bọn nó sẽ tới địa phương người đi đường tụ tập?” Trịnh Cung Lượng có chút cảm thấy khó có thể tin, bọn họ đi thương đạo cũng là đường lớn, đường tệ chút, nhưng cũng không đến nỗi bị sói để mắt tới chứ? Đây chính là loại động vật thông minh, sẽ chủ động trêu chọc đại đội quân nhân ư?
“Đầu mùa xuân, trong núi rừng dã thú đói bụng nhiều nhất -- đốt lửa sáng chút, cẩn thận không có sai lầm lớn. Vũ khí đều để ở nơi thuận tay, lúc binh lính ngủ không tách ra, gia đinh, nô tỳ cũng đừng cởi đồ không tiện đứng dậy kia.” Tiếu Dương không cho phép nghi ngờ làm phân phó này.
Hắn có chút hoài nghi, bởi vì nguyên nhân địa khu Tây Nam Di chiến hỏa liên miên, đoàn ngựa thồ đi lại ở trên thương đạo chợt giảm, có lẽ bầy sói này sẽ vạch rõ đường địa bàn của mình cũng nên, ở trong mắt bọn chúng, đội ngũ mình là người xâm lăng phải đuổi.
Thậm chí Tiếu Dương để thê tử mình mặc y phục mà ngủ, Uyển Như không nghe thấy tin tức về bầy sói, lại có thể từ sắc mặt của trượng phu cùng với trong giọng nói cảm nhận được không khí quá không bình thường.
Khi màn đêm tối om om bao phủ núi non trùng điệp, nơi cách xa đống lửa đã tối không thấy bất kỳ vật gì nữa, Uyển Như nắm thật chặt áo, tiến vào lều đặt cung và bao đựng tên ở bên gối, lúc này mới chậm rãi nằm xuống.
Nàng muốn ngủ làm thế nào cũng không ngủ được, người đang khẩn trương sẽ đặc biệt chú ý động tĩnh bên cạnh, mà ở trong đêm tối yên tĩnh, bất kỳ tiếng vang nào cũng sẽ bị phóng đại vô hạn.
Uyển Như nghiêng tai nghe, chỉ cảm thấy lá cây rơi lả tả ở bên người, gió núi thỉnh thoảng giống như rít gào, thậm chí còn có tiếng chân đạp nhánh cây cọt kẹt. Nàng đột nhiên giật mình một cái, núi hoang vắng vẻ này có ai lại đang đi đây?
“Người của tuần tra đi lại.” Tiếu Dương im lặng thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nắm cả vai Uyển Như cười hỏi, “Nhìn xem, chim sợ cành cong -- ta ở bên cạnh nàng còn phải sợ gì?”
“Aizzz, đây không phải là lần đầu chân chính ngủ ở trong rừng rậm sao? Còn chàng nữa trước đó nói ‘Hoàng Tuyền đạo’ đương nhiên là có chút sợ.” Gương mặt Uyển Như khẽ nóng lên, biện giải cho mình đôi câu
“Chỉ là nhắc nhở mọi người chú ý thêm thôi. Đội ngũ ước chừng một ngàn binh sĩ, dù là dã thú bạo động cũng không nàng làm bị thương, mau ngủ đi.” Tiếu Dương hắng giọng cười một tiếng, ôm thật chặt thê tử vào trong lòng.
Nàng dựa vào lồng ngực ấm áp cảm giác có thể tin được của trượng phu dần dần ngủ đi, trong mơ màng thoáng một cái đã qua hơn hai canh giờ, đang lúc này chợt có một thanh thét làm Uyển Như thức tỉnh từ trong mộng, nàng trầm ngâm nghiêng tai nhất thời lại nghe thấy dã thú gào lên: “NGAO...OOO ~~~”
Ngay sau đó, chính là từng trận hô cảnh báo của binh lính tuần tra, đầu vai đột nhiên bị trượng phu nhấn một cái, chỉ nghe hắn nói một câu: “Ta đi ra ngoài xem một chút.” Rồi trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Sau một khắc, trong lều ngủ sát vách Tiếu Đường mặc áo giáp lưng, bao đựng tên, hông đeo đại đao, dẫn hai tỳ nữ biết võ đi vào, họ vâng mệnh thời khắc bảo vệ hai bên nữ quân.
“Vậy là cái gì? Sói sao?” Trong ngày thường cho dù là đi săn thú Uyển Như cũng chỉ vui đùa nuôi nhốt con thỏ nhỏ, nai con ở trong vườn, chưa từng ngay mặt nghiêm chỉnh thấy dã thú, chỉ nghe tiếng tru của sói là “NGAO...OOO”.
“Vâng, là bầy sói, ước chừng sáu mươi đến bảy mươi con, không biết sao đột nhiên nhào tới.” Sau khi Tiếu Đường nói xong lại trấn an cười một tiếng, “Nương tử yên tâm, chúng ta là ở giữa nhất, bên ngoài đều là tướng sĩ chém giết đang coi chừng, sẽ không có vấn đề. Một ngàn so với vài chục, thế nào cũng không thể để những thứ súc sinh kia giương oai.”
Uyển Như cũng không thể chân chính an tâm ngồi yên trong lều vải, trượng phu của nàng vẫn còn đang ở bên ngoài, không tận mắt thấy sao lại có thể yên tâm?
Thậm chí còn cầm mũi tên trên bao đựng tên trên lưng nàng vào ngón giữa, lúc này mới ra khỏi lều, vừa giương mắt nhìn liền phát hiện doanh địa lại hỗn loạn một mảnh! Bầy sói tuyệt không phải chỉ có mấy chục con theo lời của Tiếu Đường, theo Uyển Như thấy, ước chừng hơn một trăm năm mươi con! Đây thật ra là do nhiều bầy sói tập họp di chuyển!
Mà Ôn thất lang mang tôi tớ nhiều nhất lại không bị bầy thú xâm nhập, chợt có Dã Lang sa lưới xông về địa giới bọn họ thì gia đinh không giơ đao kiếm lên phản kháng ngược lại cùng với tỳ nữ thét chói tai chạy loạn, không chỉ có tặng không cửa cho ác lang còn làm rối loạn tiết tấu quân sĩ chống đỡ.
Thậm chí, bầy sói bị đông đảo quân sĩ khống chế thành nửa bao vây cắn giết, giống như là phát hiện khâu nơi này yếu kém, bắt đầu tiến công trọng điểm!
Chỗ bị xé mở một đạo vết thương phòng ngự, trong lúc nhất thời tiếng kêu rên nổi lên bốn phía, mùi máu tươi cũng càng ngày càng nồng, hơn khơi dậy thú tính của Dã Lang, rõ ràng là nhất định tập kích sẽ không thành công, lại khiến Dã Lang tre già măng mọc chạy tới, nhe răng nhếch miệng buông tha sinh mạng chỉ ác đấu cùng người, giống như đang chờ đợi mình chết cũng muốn kéo xuống mấy đệm lưng.
Vốn Tiếu Dương còn trông cậy vào hù dọa đuổi bầy sói là được, hôm nay thành cục diện không có cách nào bỏ qua, hắn âm thầm thở dài, rồi sau đó quyết định “Bắt giặc phải bắt vua trước”.
Trong lúc suy tư, hắn cầm cường cung đứng ở trong doanh địa bỏ quên tất cả động tĩnh quanh mình, tĩnh tâm dưới đống lửa mờ tối quan sát động hướng bầy sói, con mắt màu xanh lục mang theo ánh lạnh quan sát.
Đột nhiên, hắn và một Dã Lang thân hình khổng lồ bốn mắt giao nhau ở trong màn đêm -- là nó, Lang Vương chưa từng công kích chỉ nhìn ở viền ngoài!
Tiếu Dương bỗng chốc giương cung bắn tên, mũi tên kim loại ngân quang trong đêm tối tựa như sao lao thẳng tới mặt con sói, súc sinh giảo hoạt này lại đột nhiên nhảy lên tránh né, mũi tên chỉ trúng chân sau của nó chảy chút máu tươi.
Sau khi bị thương Lang Vương tức giận dựng hai lỗ tai lên, cong lưng từ cổ họng phát ra tiếng gào thét nức nở nghẹn ngào, miệng con sói phun ra lớp sương trắng. Tiếu Dương giương cung lần nữa, nó lại nhảy ẩn vào trong bóng tối bỏ chạy thân hình.
Đồng thời, mười mấy Dã Lang mang theo vết thương đã đầm đìa máu tươi lại tre già măng mọc đánh về phía Tiếu Dương, liều mạng tiến hành quấy nhiễu, trong lúc nhất thời đánh hắn trở tay không kịp.
Đang lúc Tiếu Dương chỉ huy mọi người giơ đao ra sức làm thịt sói, Lang Vương lại giống như tia chớp xuyên qua ở trong đám người, trong khoảnh khắc chạy thẳng tới phía sau lưng hắn -- sói cũng cực kỳ thông minh, đạo lý “Bắt giặc phải bắt vua trước”, nó cũng hiểu.
Ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, Tiếu Dương chỉ nghe một tiếng “NGAO...OOO” hét thảm, hắn cũng không nhìn giơ cánh tay lên trở tay vung đao chém thẳng tới nơi phát ra âm thanh, sau khi cương đao cắm vào thịt lúc này hắn mới nghiêng đầu.
Quả nhiên, Lang Vương đánh lén đã bị chém giết thuận lợi, nhìn thi thể của nó trên đất, Tiếu Dương phát hiện mắt phải nó lại cắm một mũi tên lông đuôi màu đỏ, bởi vì duyên cớ lực cánh tay mũi tên cắm vào không sâu, lại tinh chuẩn khác thường.
Hắn theo bản năng nhìn về phía bắn mưa tên tới, chỉ thấy ái thê Uyển Như cưỡi ngựa ở dưới ngọn đèn tàn cùng mình nhìn nhau, cầm trong tay, là mũi tên tinh xảo đỏ tươi của nàng.
Hai người cứ như vậy hai mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời hai bên đều sóng vỗ trong lòng.
Trong mắt Uyển Như rưng rưng, đôi tay không đè xuống nổi khẽ run, thiếu chút nữa, còn kém một chút xíu phu quân sẽ bị Dã Lang gây thương tích, nàng thật sự không biết dũng khí của mình từ đâu tới có thể giơ tay lên bắn tên, ngay cả Tiếu Đường tinh thông cưỡi ngựa bắn cung bên cạnh cũng sợ ngộ thương lang quân mà chần chờ thời cơ.
Không chút nghĩ ngợi bắn tên cứu phu, nhưng sau khi tên rời dây cung Uyển Như mới nghĩ lại mà sợ, thậm chí sợ đến chân nhũn ra, vô cùng may mắn, vô cùng may mắn không xảy ra ngoài ý muốn.
Hoặc là nói, chính mình phát huy xuất sắc toàn bộ nhờ vào phu quân lần lượt kiên nhẫn chỉ điểm, toàn bộ bởi vì hắn bồi bạn vô số lần giương cung luyện tập mới có thể phản xạ có điều kiện tựa như trúng mục tiêu -- thế gian này quả nhiên mọi sự cũng bởi vì mới có kết quả.
Đồng thời, trong lòng Tiếu Dương cũng xúc động thật lâu, ai có thể nghĩ tới ban đầu tiểu nương tử nũng nịu không dám lên ngựa không nâng nổi mũi tên có thể giương cung bắn chết dã lang? Thật không hỗ là, thê tử của ta.
Sau khi đánh gục Lang Vương, đám sói không đầu lại tổn thất thảm trọng biết đám người kia là kẻ khó chơi không dễ chọc, tất nhiên nức nở dần dần thối lui, lúc này mọi người mới chậm yên tâm, thậm chí còn rất vui mừng còn sống sau tai kiếp.
Nhưng chờ tới khi trời sáng, nghênh đón bọn họ chính là trách mắng tựa như bão tố của tiểu tướng quân.
Ngàn dặn dò, vạn dặn dò, dọc đường không cần nhặt đồ loạn, lại có nô tỳ kiếm củi đốt ôm hai con sói con đến doanh địa! Đây chính là ngòi nổ mọi người bị vây công.
Chuyến này ước chừng một nghìn năm trăm người, trong đó hơn phân nửa đều là quân nhân chuyên nghiệp, là hãn tướng Tiếu tam lang hắn tỉ mỉ thao luyện ở trong chiến trường có thể lấy một chọi mười, hôm nay, không ngờ bị chính một trăm năm mươi con sói quấy rầy đến chật vật không chịu nổi!
Hắn phải làm gì những người này, còn không bằng huấn luyện một đội Lang Binh lấy một chọi một trăm.
Khi Dã Lang vây quét thì lại có nô tỳ chạy loạn đi hướng người mình đụng đầu mũi tên, làm hại quân sĩ rón ra rón rén không dám sử dụng cường cung cường nỏ!
Còn có lúc chạy giết sói có dẫm lên thực vật có độc, rơi xuống núi, không bị sói gặm bị rắn cắn...... Các loại bị thương, các loại thê thảm….
Thậm chí, vào thời điểm mấu chốt cận vệ Tiếu gia tỉ mỉ bồi dưỡng lại bởi vì ăn nhầm nấm độc tiêu chảy, nôn mửa, rồi biến mất không thể bảo vệ nam nữ chủ nhân!
“Mạng của ta là nữ quân cứu, đây là may mắn sao? Không, đây là sỉ nhục của các ngươi!” Tiếu Dương vung roi ngựa nặng nề trút lên trên đất, kích thích một mảnh cành khô lá vụn, rồi sau đó, hắn hung tợn nói: “Trên đường còn không tới thời gian một tháng, tất cả đều liều mạng thao luyện cho ta, sau khi đến Mông Châu mà không hợp cách thì toàn bộ cút đi cho ta!”
Lần này là Uyển Như không có việc gì cứu mình, lần sau có thể là ở địa phương chính mình không nhìn thấy nàng gặp tập kích, bất kể như thế nào Tiếu Dương phải loại bỏ khả năng này.
Hơn nữa, một đoạn cuối cùng hắn chỉ mắng người mình, ánh mắt cự tuyệt thoáng nhìn qua Ôn gia trong đội ngũ -- người cản trở mặc kệ có phải là Tiếu gia hay không, hắn đều không vui.
Ôn thất lang xấu hổ đến nóng lên, hắn cũng rất muốn gào thét một trận: một đám thành sự thì ít, bại sự thì nhiều. Liễu Y Y, đầu óc ngươi bị nước vào nữa à? Trong rừng rậm có thể có con chó cho ngươi ôm chơi?!
Tác giả có lời muốn nói: tựa đề chương này gọi là 【Thục - Thân Độc đạo】,【Thân Độc】 là tên gọi Ấn Độ cổ đại, 【Thục Thân Độc đạo】chính là con đường tơ lụa phương Nam, lối đi quốc tế cổ xưa từ hai tỉnh Xuyên Điền từ nam chí bắc địa khu Tây Nam, nối liền Miến, Ấn, đi thông Đông Nam Á, Tây Á cùng với các nước châu Âu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng
Chương 71: Thục - Thân Độc đạo
Chương 71: Thục - Thân Độc đạo