“Tham lam? Bọn họ làm chuyện gì?” Uyển Như rất nghi hoặc.
Lúc trước ở Tây Nam khu bởi vì quan viên ở đây cho đóng sưu cao thuế nặng nên kích thích dân biến mà náo loạn một trận, tất cả quan viên liên quan đều mất mạng, thật vất vả mới trấn áp được, phái người khác tới quản lý, vì sao những người này lại muốn dẫm lên vết xe đỗ?
Hoặc là nói, nàng càng hiếu kỳ là, Chiết Xung Đô Úy Gai Châu và Thứ sử cũng đã đến nhậm chức hơn một năm, cũng đã biết được lợi dụng tiền tài biết dùng người không phản kháng rồi chứ nhỉ?
“Địa giới này vắng vẻ mà hỗn loạn, bình thường chỉ có quan viên bị khiển trách giáng chức mới có thể ‘đến dạo chơi như vậy’, như ta ấy bình thường tự nguyện chờ lệnh hơn phân nửa cũng đã đạt được ý nguyện.” Tiếu Dương hết cách cười khổ nói: “Tức là chỉ, một người bị giết hay một nhóm người đổi một nhóm người khác thì cũng đều chung một chủ tử.”
“Một nhóm người đều làm việc giống nhau?” Uyển Như nghe được trong lời nói của phu quân để lộ ra tin tức, cùng với mấy chuyện đã tận mắt thấy trong mấy ngày nay cũng không khỏi thay đổi sắc mặt: “Vàng, bạc, quặng sắt?”
Lúc ở chung với thiếu nữ bộ lạc Lô Lộc Uyển Như cũng phát hiện các nàng thích mang đồ trang sức vàng bạc, mặc dù tỉ lệ không đủ cũng như không tinh xảo như ở kinh thành nhưng lại có ý vị khác, hơn nữa các nàng cũng không cảm thấy vật ấy đặc biệt quý trọng, dùng vàng nhỏ nén bạc giao dịch gấm trắng, muối ăn thậm chí kẹo với quan viên thì ra tay rất là xa xỉ.
Thậm chí Uyển Như đã từng suy nghĩ chờ chiến sự được dẹp loạn sai người mở ngân hàng tư nhân ở nơi đây, nói không chừng còn có thể thu hoạch phong phú.
Hôm nay nghe Tiếu Dương nói, mới đột nhiên tỉnh ngộ, bộ lạc Lô Lộc Gai Châu tìm được tài nguyên khoáng sán này mới của cải dày, bởi vì nơi ở cách nhau nên chỉ có thể cùng giao dịch với bộ lạc gần đó, không qua lại với bên ngoài cho nên làm cho một mảng lớn châu phủ này đều là vàng bạc thì rẻ mà vải vóc, muối ăn v.v… thì lại mắc!
Ki My Phủ Châu này tương đương với lãnh địa thuộc thủ lĩnh của bộ lạc, triều đình khai thác mỏ chắc là không quản nhiều hay ít, chỉ căn cứ vào các nơi giàu nghèo khác nhau mà trưng thu thuế đất khác nhau, mà quan viên Đại Tề hiểu rõ bên trong là nhìn trúng điểm này, tận lực được làm chủ một châu, rồi sau đó...
Nhất định là thao túng vật phẩm ở bản địa lâu dài, lén “cống phẩm” cho thủ lĩnh rồi!
“Chiếm lấy nữ nhi của thủ lĩnh Lô Lộc huyện Gai, là muốn có người ở trong tay để khống chế đối phương tốt hơn?” Uyển Như lập tức hiểu rõ tính toán của đối phương, người Hán thường làm chuyện quan hệ thông gia không phải sao, tựa như phụ thân cam tâm tình nguyện đưa mình đến Tiếu gia, thương hộ Hồ gia vừa ý ca ca.
Đáng tiếc, bọn họ chỉ hiểu biết nửa vời lại quên tập tục của bộ lạc Lô Lộc —— bọn họ không thông hôn với người ngoài. Nói không chừng Chiết Xung Đô Úy Gai Châu đang nghĩ bản thân hạ mình nạp thiếp, lại hoàn toàn không biết vì sao đối phương liều chết phản kháng.
Tiếu Dương khẽ gật đầu, khinh thường nói: “Đúng vậy, một đám ngu xuẩn. Thiếu chút nữa gây thành đại họa.”
“Sao lại tham tiền tài đến như vậy chứ? Làm người vẫn phải có nguyên tắc chứ? Muốn làm quan cũng phải đi thi nữa mà?” Uyển Như nhớ tới Y Mạc bị chết thiêu oan uổng cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, thật ra, chính nàng cũng tham tiền, thực sự không muốn tranh lợi ích với dân chúng, lại càng chưa từng tính toán vơ vét tiền tài bất nghĩa.
“Ngoại trừ quặng, còn có nước độc hại (có độc) tới kỳ trân dị bảo —— chỗ này của chúng là thương nhân nhất định phải đi qua.” Tiếu Dương đưa tay lấy một quả vàng ở trong hộp ra xoay chơi: “Từ xưa đến nay nguyên nhân của chiến tranh là vì tranh đoạt cùng chia chác tài nguyên, bởi vì tiền tài mất thì thức ăn cũng mất, lợi ích thật lớn đủ để khiến người ta bí quá hoá liều thậm chí mất đi nhân tính.”
Muốn có vàng bạc quặng là vì tiền tài, quặng sắt, nghĩ tới đây Tiếu Dương càng muốn cười lạnh, phải biết rằng, người Lô Lộc giỏi về đi săn, bọn họ rèn yêu đao, tài nghệ bắn tên không thua ở Trung Nguyên.
Từ lời nói ấp úng của Tiếu Dương, Uyển Như mơ hồ đoán được việc này còn có chuyện gì đó, hắn không muốn nói rõ, chính mình cũng không thể hỏi.
Cũng may Tiếu Dương cam tâm tình nguyện giảng giải cho mình về việc anh minh sáng suốt giải quyết chuyện phản loạn của huyện Gai thế nào, cũng không làm cho Uyển Như hoàn toàn thất vọng.
Trong một đêm nào đó trước khi xuất phát, Tiếu Dương dùng phương thức tìm đồn canh gác tránh được tất cả tai mắt của mọi người xông vào phòng ngủ của huyện lệnh Bạch Thủy Hà, tới mật đàm, chân thành nói cho ông ấy biết tính toán ngăn cản thủ lĩnh huyện Gai khởi nghĩa báo thù của mình, muốn mặt đối mặt với bọn họ để khơi thông, nếu nói mà cũng không được, thì dùng thủ pháp ám sát không sợ thiệt thòi.
Việc Tiếu Dương làm đã thật sự chứng minh thực tế rồi, bản thân có thể một mình xuyên qua cả thôn trại tìm đến bên gối Tư Mạc Bạch Thủy Hà, thì ý nghĩa dưới tay hắn cũng có người tài ba làm theo y như thế được, từng người một tiêu diệt “đầu sỏ của kẻ phản loạn”, lúc trước hắn lập công diệt bộ lạc Tây Nhung cũng là như thế.
Đối mặt với loại thuyết pháp này, Tư Mạc Bạch Thủy Hà cảm giác có chút buồn cười, hắn cho rằng Lô Lộc giống như người Hán, Hoàng đế chết thì sẽ như “Rồng không đầu” sao? Vốn là mỗi bộ lạc đều có người có năng lực, chết một người thì tuyển chọn người kế vị là được, sau đó mọi người sẽ ở chung một chỗ báo thù cho người chết.
“Tuyển chọn thì cũng cần thời gian mà đúng không? Từng bước từng bước giết một thì có gì khó?” Tiếu Dương lại lập tức nhìn rõ suy nghĩ của ông ấy, đầu tiên là rất mạnh mẽ nói lời tàn nhẫn, rồi sau đó lại mềm giọng nói: “Vốn là bọn họ làm không đúng, vì sao còn muốn vì những vị quan người Hán đó tìm cái chết vô nghĩa chứ? Vì sao huyện Gai muốn phản triều đình?”
Đầu sỏ gây nên cũng đã chết rồi, tù rồi, vì sao còn muốn náo loạn người không chết không ngừng?
Không có gì hơn là đã giết quan viên người Hán do triều đình phái tới, đã không có đường lui một không làm, hai không ngừng mà thôi. Nhưng mà, nếu như Tiếu Dương hắn có thể đảm bảo nói rõ Thứ sử Gai Châu và Chiết Xung Đô Úy phạm sai lầm, hai bên đều phạm sai lầm để triều đình bỏ qua chuyện cũ, thì như thế nào?
“Dẫn ta đi gặp người có thể làm chủ bên kia, thuyết phục bọn họ.” Tiếu Dương mang theo một loại giọng điệu yêu cầu nói với Tư Mạc Bạch Thủy Hà, người này ở trong bộ lạc vốn là người đức cao vọng trọng, nổi tiếng xa gần, tục xưng là người hòa giải.
Có ông ấy làm người trung gian tất nhiên có thể làm ít được lợi nhiều.
“Nếu quan trên thật sự muốn bắt bớ kẻ giết người áp giải vào kinh thẩm tra xử lí việc này, cùng lắm thì ta thế chấp biểu đệ cho ông, tự mình cùng đi với bọn họ!” Tiếu Dương vỗ bộ ngực nói lời này dĩ nhiên chứa ý lừa dối người.
Nếu thật sự đến một bước đó chỉ có thể đến lúc đó lại xem tình hình rồi làm việc, dù sao, mặc kệ hãm hại lừa gạt hay là hiên ngang lẫm liệt, phải qua cửa ải khó khăn trước mắt đã.
Tâm tư càng thêm đơn thuần Tư Mạc Bạch Thủy Hà có chút động lòng, trong mắt ông, quan lại làm chủ cho dân như Tiếu Dương thật sự là quá khó gặp.
Cho nên, sau hành động đó cũng như đã nói rõ ràng ra, hơn nữa còn thề không lạm sát, hắn lấy được bản đồ chi tiết của huyện Gai trong tay Tư Mạc Bạch Thủy Hà, để cho tướng lĩnh đắc lực dẫn nhuệ binh đã thay trang phục màu xanh ô liu tiến vào rừng, một đường tránh người lẻn vào huyện Gai.
Chính hắn thì mang theo hai thị vệ cùng với Tư Mạc Bạch Thủy Hà cùng nhau tham gia cuộc họp “Cư Ni Mông Cách” do Tư Mạc huyện Gai đứng ra mời tất cả thủ lĩnh, đại hội đoàn kết các nhà chống lại kẻ thù bên ngoài.
Một tiểu tướng quân đơn độc to gan lớn mật đi gặp, thậm chí khẩu xuất cuồng ngôn muốn khuyên bảo bọn họ đầu hàng làm cho mọi người chấn động, lúc đó đã có người đề nghị làm thịt hắn tại chỗ, như thế mới không làm cho những tộc nhân chịu khổ thất vọng.
Đã có một số người khác đối với hành động của Tiếu Dương thì xem trọng nhìn thoáng qua, tôn kính hán tử nhiệt huyết này như một anh hùng can đảm, dù hắn là người ngoại tộc.
Không thể không nói, Tiếu Dương nói lưu loát ngôn ngữ của tộc Lô Lộc và trong tư tưởng cũng không nói gì không rõ ràng, rất dễ dàng làm cho người ta ôm lòng thiện cảm với hắn.
Cùng qua lại với hắn rất sâu, Tư Mạc Bạch Thủy Hà càng dốc hết sức đảm bảo, nói: “Người này là khách nhân của ta, hắn không mang theo địch ý nào cả, các ngươi cũng đừng căm thù hắn —— ta cùng với hắn cùng tiến cùng lùi.”
Đã qua năm mươi tuổi nhưng Tư Mạc Bạch Thủy Hà là một lão già rất cơ trí, ông cho rằng Tiếu Dương không giống một quan viên Đại Tề nào mà bản thân đã thấy qua, thấy trong mỗi tiếng nói mỗi hành động của người trẻ tuổi kia có các loại phát triển ở bên trong, ông thấy được một loại hi vọng.
Hi vọng thay đổi hiện trạng của Lô Lộc.
Bọn họ phụ thuộc vào Đại Tề, là thần dân Đại Tề, nhưng cũng là ngoại tộc ở biên cương bị bóc lột, loại thân phận xấu hổ này thường làm cho người ta không biết làm thế nào, những việc Tiếu Dương đang làm, là có ý tốt tiếp nhận bọn họ với lòng trung thành chân chính, Tư Mạc Bạch Thủy Hà mơ hồ cho rằng, hắn có thể thành công.
Được Tư Mạc Bạch Thủy Hà hòa giải, Tiếu Dương không nhận phải khó xử quá lớn, chỉ là bị giam ở trong phòng không được tự do, rồi sau đó bọn họ ở một căn phòng khác bàn bạc rốt cuộc nên xử lý như thế nào.
“Hôm nay chỉ nói đến đây thôi, muốn biết kết quả như thế nào thì sau đó sẽ được biết.” Tiếu Dương cười với thê tử, ngáp một cái nói mình mệt mỏi, muốn ngủ một lát.
“Vậy, vậy thì tranh thủ thời gian nghỉ ngơi!” Uyển Như có chút thẹn thùng tranh thủ thời gian đi trải giường chiếu cho hắn, sau khi đến vùng biên cương loại chuyện này đều là chính nàng làm, phòng quá nhỏ không chứa nổi tỳ nữ thiếp thân.
Lúc đang trải chăn, Uyển Như âm thầm phỉ nhổ chính mình thật sự chẳng phân biệt được nặng nhẹ, một lòng muốn biết trượng phu đi ra ngoài thời gian dài như vậy rốt cuộc đã trải qua những thứ gì, lại đã quên hắn lặn lội đường xa trở về tinh thần không tốt tất nhiên cần nghỉ ngơi!
Chờ trải tốt giường xong, đã thấy Tiếu Dương dựa ở trên bàn viết thư nhanh, Uyển Như đi vòng qua một bên nhìn, phát hiện hắn đang ghi tấu chương: “... Bọn họ đã không làm yên ổn lòng kẻ phản loạn, lại không có người tài trải đời, chỉ biết dùng quỷ kế giảo hoạt, kết bè kết đảng cướp đoạt của dân chúng, bóc lột ức hiếp dâm ô cướp bóc, không việc ác gì không làm, chết không có gì đáng tiếc!”
Bảo là muốn nghỉ ngơi, lại bận rộn... Nàng không khỏi than khẽ, đứng ở một bên kéo tay áo mài mực, châm trà cho phu quân.
Nhìn hắn nghiêm túc viết, Uyển Như đột nhiên nhớ tới đại phu* Thúc Tôn Báo thời Xuân Thu Lỗ quốc từng đưa ra quan điểm —— tam lập không thay đổi: Lập đức, lập ngôn, lập công.
(*đại phu: chức quan to thời xưa, dưới quan khanh, trên quan sĩ.
**Quân tử cần có tam lập: Lập đức, lập ngôn, lập công. Muốn biết rõ thì sớt gg nhé ^.^)
Tuy nhiên nàng vẫn chưa nghe thấy Tiếu Dương nói chuyện cụ thể, thực sự có thể từ trong đôi câu mà đoán được, hắn không đánh mà thắng giải quyết một lần biên cương nguy cấp.
Ôn thất lang hi vọng trước khi xuống mồ bản thân có thể làm được điều thứ hai, trong vòng chưa được một năm thân thích của mình đã làm được điều cuối —— vì nước vì dân thành lập chiến công
Hắn vốn chỉ là một du kỵ tướng quân Tòng ngũ phẩm, ở dưới quyền quản lý của Côn Lĩnh Chiết Xung phủ Đô Đốc Mông Châu kiêm chức Quả Nghị Đô Úy, lần này lập nhiều đại công chắc hẳn phẩm cấp sẽ tăng lên nhỉ?
Về phần công lao có thể bị cấp trên đoạt đi hay không... Chắc hẳn bọn họ cũng không có lá gan lớn như vậy, dầu gì cũng là người của quận chúa đấy, hơn nữa trưởng công chúa và nhi tử của Quận vương cũng đang đứng ở ngoài quan sát!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng
Chương 91: Thăng quan phát tài
Chương 91: Thăng quan phát tài