Edited by Bà Còm
Kiệu hoa ngừng lại, Tạ Hộ trong lòng căng thẳng, chung quanh tiếng kèn sáo cũng đã giảm bớt, hỉ bà đứng bên cỗ kiệu nói mấy lời cát tường, sau đó thỉnh tân lang tới đá cửa kiệu rồi cõng tân nương tử từ trong kiệu ra.
Tầm mắt của Tạ Hộ bị khăn đội đầu che lại chỉ nhìn thấy chân chủ tử, ngoài ra không thấy gì khác. Tạ Hộ nghe tiếng mành kiệu xốc lên, sau đó một bàn tay hơi lạnh cầm lấy tay nàng, làm trong lòng nàng rung động, cảm thấy mình được nắm tay kéo đứng dậy. Sau đó, phía trước cỗ kiệu nghe tiếng hỉ nương thúc giục: “Tân nương tử mau để tân lang cõng vào phủ, bạch đầu giai lão, ân ân ái ái.”
Hôm nay mỗi một câu xướng của hỉ nương phải kèm theo vài lời cát tường. Tạ Hộ cảm thấy mình bị kéo đến nằm sấp trên lưng chủ tử, nghĩ đến hôm nay phạm vào đại bất kính, Tạ Hộ cả người phát run, khẩn trương đến nỗi ngay cả hô hấp cũng không thông.
Thẩm Hấp tựa hồ cảm giác được người nằm trên lưng hắn đang khẩn trương, cảm thấy thân mình của nàng nóng hổi, cũng không biết là nghẹn đến phát cuồng hay là bị dọa sợ.
Tạ Hộ cảm giác được hai chân của mình rời mặt đất, chủ tử đã cõng nàng từ kiệu hoa đi lên bậc thang của Quốc Công phủ, sau đó mới thả xuống dưới. Trong tiếng xướng hướng dẫn của hỉ nương, Thẩm Hấp dắt tay dẫn Tạ Hộ vào phủ, vượt qua chậu than, đi trên phúc lộ, một đường tiếng pháo nổi lên tứ phía. Tạ Hộ cúi đầu nhìn bước chân đều nhịp của hai người, trong lòng hoảng hốt không ngừng, cảm thấy hết thảy giống như là một giấc mộng -- -- nàng cứ thế mà gả cho chủ tử...
Đời trước lúc chủ tử đăng cơ căn bản không có chính thê, hiện giờ cưới nàng, vậy thì chuyện gì sẽ tiếp diễn? Mười năm nữa chủ tử sẽ đăng cơ, còn nàng sẽ phiêu bạt nơi nào? Với thân phận của nàng nhất định không có khả năng làm Hoàng Hậu, đời trước Hoàng Hậu của chủ tử là nữ nhi của Tể tướng. Chẳng biết đến lúc đó nàng còn ở đây hay không, hoặc là nói, nàng lúc đó sẽ lấy thân phận gì để lưu lại? Là sung nhập hậu cung, hoặc là căn bản không thể sống sót cùng chủ tử vào cung? Tóm lại, nếu căn cứ vào phỏng đoán của nàng, thật ra hôn lễ của nàng và chủ tử chính là do Quốc Công gia cố ý gán ghép, chủ tử chỉ là bị ép buộc. Mười năm sau Thẩm gia bị diệt môn, còn nàng -- thê tử mà Quốc Công gia dùng để nhục nhã chủ tử -- vẫn có thể sống sót hay sao?
Trong lòng ngũ vị tạp trần, Tạ Hộ theo tiếng xướng lễ đã bái đường, nàng nắm một đầu của dây lụa đỏ được dẫn vào động phòng.
Tạ Hộ được hỉ nương đỡ đến ngồi trên giường hỉ, hai tay khẩn trương giao lại đặt trên đầu gối, mồ hôi trong người đã sớm tuôn ra như mưa hạ, may mắn hỉ phục đủ dày nên nhìn không ra, nếu không mới thật là xấu hổ.
Sau khi những lời chúc mừng đã được xướng xong liền đến lúc nhấc khăn đội đầu. Một cây gậy như ý duỗi vào khăn trùm đầu của nàng, nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng nhấc mảnh khăn lên. Thẩm Hấp mặc một bộ hỉ bào đỏ thắm, rực rỡ động lòng người, sắc như xuân sơn, chi lan ngọc thụ, khí vũ hiên ngang, khóe miệng cười như không cười càng thêm mị hoặc, một đôi mắt đen thâm trầm khiến người đoán không ra cảm xúc. Tạ Hộ liếc nhanh một cái liền vội vàng thu hồi ánh mắt không dám nhìn thêm, sợ ở trong mắt chủ tử sẽ nhìn thấy sát khí.
Tạ Hộ không dám nhìn Thẩm Hấp, nhưng Thẩm Hấp lại không ngại đánh giá nàng, cảm thấy nhan sắc của tiên nữ chắc cũng chỉ được đến thế. Thường ngày Tạ Hộ không trang điểm phấn son nhìn thanh nhã tú lệ như u lan trong động, nhưng hôm nay trang điểm lên lại không chút nào có vẻ tục khí, hơi che đi nét thanh thuần của hài tử nhưng lại lộ ra vài phần nhu tình quyến rũ. Gương mặt nàng phát ra linh khí bức người, bộ hỉ phục đỏ tươi làm nàng thoạt nhìn tựa đóa mẫu đơn quý báu nhất, nụ hoa hé mở lộ ra vẻ "quốc sắc thiên hương".
Trong phòng hỉ mọi người cũng bị tân nương đẹp như tiên tử làm cho ngây người. Bỏ thân phận cao thấp qua một bên không nhắc đến, hai vị này đứng chung một chỗ trông như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, khiến cho những người lúc trước coi khinh bắt đầu nghiêm túc đánh giá vị tân nương có thể làm mọi người rớt tròng mắt này.
Sắc mặt Thẩm Hấp trầm tĩnh như nước, không hiện hỉ nộ, nhìn uy nghiêm thong dong. Tạ Hộ trong lòng hoảng hốt, không dám nhìn phu quân của mình, chỉ cảm thấy Thẩm Hấp ngồi xuống bên cạnh, gần như dựa vào người của nàng. Sau đó, Thẩm Hấp tiếp nhận chén canh "Sớm sinh quý tử" hỉ nương đưa tới, múc một muỗng đưa đến bên môi Tạ Hộ. Tạ Hộ liếc một cái rồi nhanh chóng há mồm ăn xong; sau đó Thẩm Hấp lại dùng cùng một cái thìa Tạ Hộ vừa ăn qua cũng múc một miếng cho vào miệng rồi trao lại cái chén cho hỉ nương. Trong tai nghe các hỉ nương tận hết sức lực xướng lời chúc mừng, Tạ Hộ mặt nóng lên đỏ tựa ráng mây chiều.
Sau khi nghi lễ động phòng hoàn tất liền có người tới thỉnh Thẩm Hấp đi kính rượu từng bàn tiệc. Thẩm Hấp gật đầu, lại nhìn thoáng qua vành tai đỏ bừng của Tạ Hộ rồi đứng lên ngay, cũng không tỏ vẻ phu quân săn sóc an ủi gì cả, mà chỉ không quay đầu lại rời đi hỉ phòng. Mọi người nhìn thấy cảnh này đều đã hiểu rõ, tân lang rốt cuộc là bất mãn với việc hôn nhân này.
Đối với sự lãnh đạm của Thẩm Hấp, Tạ Hộ cũng không cảm thấy thương tâm. Trên thực tế, nàng phát hiện chỉ cần không phải đối diện với chủ tử thì đầu óc của nàng mới có thể vận hành bình thường. Tạ Hộ nhìn nhìn mọi người vây quanh hỉ phòng, có một ma ma dáng người hơi béo đi tới, không phải là người Tạ Hộ mang đến mà là ma ma của Quốc công phủ, đi vào đứng trước mặt Tạ Hộ để giới thiệu cho Tạ Hộ từng người có mặt trong hỉ phòng.
Bởi vì không phải là thời điểm chính thức nhận thân nên ma ma béo cũng chỉ giản dị giới thiệu một phen. Tạ Hộ vừa nghe vừa ghi nhớ, cuối cùng cũng biết được một số người.
Trong số đó có hai vị di nương của Nhị lão gia là bắt mắt nhất, một vị là Liên di nương, một vị là Lan di nương, đều là di nương chưởng sự trong viện của Nhị lão gia. Liên di nương trông rất minh diễm, bộ dáng thật tuyệt, trời sinh kiều mị, khiến ai thấy cũng bị hớp hồn. Lan di nương thì tư sắc cũng thường thôi, bất quá toàn thân lộ ra vẻ tri thư đạt lý. Co thể thấy được hai vị này rất được Nhị lão gia sủng ái, cho nên mới có thể ở viện của Nhị lão gia đảm đương một phía, quản thúc các di nương thiếp thị khác.
Ngoài ra Tạ Hộ còn gặp vài vị cô nương và tức phụ của Quốc Công phủ. Bởi vì Tạ Hộ gả cho Thẩm Hấp, mà Thẩm Hấp chính là đích trưởng tử của đại phòng, cho nên Tạ Hộ tuy rằng tuổi cũng không lớn, nhưng khi tới phiên những người trẻ tuổi có mặt trong phòng, phần lớn đều phải kêu Tạ Hộ một tiếng tẩu tử. Tạ Hộ nhất nhất nhận qua.
Mọi người tụ lại trong tân phòng nói chuyện trong chốc lát, sau đó ma ma béo mới thay mặt Tạ Hộ nói: “Được được, hôm nay là ngày đại hỉ của Đại công tử, mọi người liền tan đi, sau này có rất nhiều thời gian để thân cận. Chờ lát nữa Đại công tử kính rượu trở về có thể muốn nhập động phòng. Chúng ta ở chỗ này... không thích hợp!”
Ma ma béo nói xong làm cho mọi người nổi lên một trận trêu đùa, nhưng cũng không dây dưa lâu, nối đuôi nhau ra khỏi phòng. Chỉ trong chốc lát hỉ phòng đông người như vậy liền thanh tịnh lại.
Lúc này ma ma béo mới bẩm với Tạ Hộ: “Thiếu phu nhân mới đến, Lão thái quân đưa mấy nha hoàn tới hầu hạ Thiếu phu nhân. Bất quá nhất thời chưa biết được thói quen của Thiếu phu nhân, coi bộ còn phải phiền các cô nương bên người của Thiếu phu nhân. Lão nô sẽ dẫn ngài đi tịnh phòng, tắm gội thay y phục.”
Tạ Hộ gật gật đầu. Ma ma này nói chuyện rất hòa thuận, nhìn dáng vẻ là người đắc ý bên cạnh Lão thái quân, ngôn hành cử chỉ đều thập phần khéo léo có chừng mực. Sau khi Tạ Hộ cảm tạ bà ta liền kêu Hoa Ý Trúc Tình cùng đi tịnh phòng, thật nên lột một tầng da tẩy rửa thật kỹ càng.
Sau khi ma ma béo đưa các nàng đến tịnh phòng thì mang theo các hỉ nương rời khỏi hỉ phòng, lúc này Tạ Hộ mới thanh thản thần kinh một chút.
Hoa Ý Trúc Tình cũng là lần đầu gặp trận như vậy, học theo bộ dáng của Tạ Hộ thở ra một hơi thật dài rồi than: “Ai nha, quy củ của Quốc Công phủ thật quá nhiều so với Hầu phủ của chúng ta, làm khổ cô nương phải đội mũ phượng nặng như vậy suốt cả ngày.”
Hoa Ý là nha đầu thẳng tính, có gì nói đó. Vừa nói xong liền bị Trúc Tình gõ đầu một cái, cẩn thận thấp giọng mắng: “Hừ, muội có thể quản được cái mồm của muội không? Không biết giữ mồm thì để ta may nó lại. Nơi này là Quốc Công phủ, không phải Hầu phủ của chúng ta, cẩn thận "tai vách mạch rừng".”
Trúc Tình nói làm Hoa Ý le lưỡi. Tạ Hộ cũng cảm thấy Trúc Tình giáo huấn rất đúng, nơi này không còn là chỗ các nàng có thể tùy ý nói chuyện.
Tạ Hộ lại thở dài thêm một tiếng, nhìn thái độ của mọi người trong hỉ phòng lúc nãy, Tạ Hộ liền biết bản thân của mình cũng không được hoan nghênh trong cái nhà này, bởi vì người tới hỉ phòng, chỉ có di nương cùng thứ nữ và thứ tức, các phu nhân chính phòng cùng đích nữ đích tức một người cũng chưa xuất hiện.
Lúc nãy tuy rằng không khí trong hỉ phòng coi như là hòa thuận, nhưng Tạ Hộ lại ẩn ẩn cảm thấy, cuộc sống của mình ở Quốc Công phủ cũng chưa chắc trải qua thật tốt.
*Đăng tại Wattpad*
Tân lang Thẩm Hấp ở bên ngoài kính rượu xã giao, mãi qua giờ Dậu mới trở về.
Tạ Hộ đã thay ra bộ hỉ phục dày nặng, mặc một thân váy Giao lĩnh màu đỏ rực, nghiêm chỉnh ngồi dưới ngọn nến đỏ Long Phượng trình tường, lẳng lặng chờ đợi.
Thẩm Hấp vào cửa liền thấy thê tử ngồi nghiêm chỉnh dưới ánh nến, cả phòng đỏ hồng làm tôn lên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo tựa như sứ trắng, như miếng bạch ngọc không tỳ vết, thuần mỹ động lòng người.
Khi Thẩm Hấp vừa vào cửa thì Tạ Hộ liền đứng lên, bị ánh mắt thẳng tắp kia quan sát một cách chăm chú. Nếu nói không bị áp lực là gạt người, Tạ Hộ kiệt lực làm mình nhịn xuống bản năng muốn thỉnh an chủ tử. Thẩm Hấp đi đến trước người Tạ Hộ, từ trên cao nhìn xuống ngắm nàng. Tạ Hộ bị nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, nhưng cũng không dám lui về phía sau một bước. Tính tình chủ tử rất quái lạ, rõ ràng trên người phát ra lực công kích cường hãn nhưng lại không cho phép người khác sợ hãi. Nếu lúc chủ tử tiến đến gần ngươi mà ngươi lui về phía sau, đó chính là biểu hiện của sự chột dạ, xong việc nhất định phải bị xử lý.
Tạ Hộ tự đánh giá mình có phần định lực này, Thái Sơn sập trước mặt cũng không đổi sắc.
Hỉ nương quay lại nhìn một đôi tân nhân đang đối chọi gay gắt, ai cũng không thoái nhượng, đúng lúc hô lên một câu chúc mừng rồi nói: “Thời giờ không còn sớm, thỉnh tân lang tân nương uống rượu giao bôi rồi nghỉ ngơi.”
Tạ Hộ mượn cơ hội thoát ly phần áp lực kia, xoay người tiếp nhận rượu hỉ nương đưa tới, trước tiên đưa cho Thẩm Hấp, giọng thấp như tiếng muỗi lí nhí: “Phu, phu quân, mời.”
Ánh mắt Thẩm Hấp tối sầm lại, tựa hồ rất có ý kiến với câu ‘phu quân’ của Tạ Hộ, bất quá cũng không nói gì thêm, chỉ tiếp nhận chén rượu Tạ Hộ đưa tới để cùng cạn ly với nhau, vai kề vai mà uống. Chén rượu đưa lên miệng nhấp một ngụm xong thì một giọng trầm thấp vang lên: “Phu nhân, mời.”
Hai người uống xong rượu giao bôi, đưa trả chén rượu cho hỉ nương. Các hỉ nương lại đồng thanh xướng một loạt lời cát tường, sau đó ma ma béo vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ liền dẫn mọi người rời khỏi hỉ phòng. Hoa Ý Trúc Tình dĩ nhiên cũng đi theo ra ngoài. Hỉ phòng thật to rộng, nến đỏ cháy sáng, cũng chỉ dư lại hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí vô cùng xấu hổ.
Thẩm Hấp tựa hồ không muốn có bất luận động tác gì. Tạ Hộ cũng đứng thẳng bất động trước mặt phu quân một hồi lâu, sau đó mới phản ứng kịp. Chủ tử đứng bất động khẳng định là muốn nàng đến hầu hạ, nàng thật là đã qua một thời gian quá dài không hầu hạ người, bởi vậy phạm phải sai lầm lớn như vậy. Trong lòng rùng mình, Tạ Hộ vội vàng tiến về phía trước nói: “Thiếp thân hầu hạ phu quân thay y phục.”
Thẩm Hấp vẫn không nói gì, bất quá lại thoáng lui về phía sau một bước, sau đó mở hai cánh tay chờ Tạ Hộ tiến lên phục vụ. Vốn dĩ Thẩm Hấp nghĩ cô nương nũng nịu này làm sao biết cách hầu hạ nam nhân cởi y phục, bất quá tận mắt trải nghiệm Tạ Hộ nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngoài của hắn, đem đai lưng và phối sức tất cả cởi xuống đâu vào đấy, chỉnh tề sắp hàng ở một bên phía trên giá áo, sau khi áo ngoài cởi xuống cũng thực mau được gấp lại, thậm chí ngón tay mở nút thắt của hắn vô cùng quy quy củ củ, không hề chạm vào thân thể của hắn một chút nào, hơn nữa động tác cực kỳ "nước chảy mây trôi", phảng phất đối với thân hình cùng thói quen của hắn rõ như trong lòng bàn tay... Thẩm Hấp rất ít khi bất an về chuyện gì, nhưng tối nay hắn lại thực sự thắc mắc, phần bản lĩnh này của thê tử tân hôn rốt cuộc là làm thế nào để luyện ra?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa
Chương 67: Bên trong hỉ phòng
Chương 67: Bên trong hỉ phòng