Edited by Bà Còm
Tạ Hộ vắt khô khăn lông, đang muốn lau mặt cho Thẩm Hấp thì bị phu quân chộp tay ngăn lại. Thấy Tạ Hộ kinh ngạc nhìn mình, Thẩm Hấp thở dài nói: “Nàng không cần hầu hạ, ta cũng không kiều quý như vậy đâu. Những việc này từ trước vẫn là tự mình ta làm, không cần người khác hầu hạ.”
Thẩm Hấp vừa nói chuyện vừa cầm chặt tay Tạ Hộ không buông, ánh mắt thâm thúy như có thể hút hồn người đối diện, chăm chú nhìn Tạ Hộ thật lâu mới buông lỏng tay đi vào sau bình phong thay y phục.
Tạ Hộ cúi đầu nhìn nhìn cánh tay của mình, chỗ lúc nãy bị cầm lấy vẫn còn nóng lên, trong đầu nhớ lại từng lời mẫu thân dặn dò, xấu hổ cúi đầu.
Người nam nhân này là ai? Là chủ tử đấy! Đời trước chủ tử đi săn không mang theo phi tần, buổi tối uống vào chút rượu thiếu chút nữa bắt nàng thị tẩm. Lúc ấy cũng không biết vì sao mà trong lều trướng tất cả mọi người đã ra ngoài, chỉ còn dư lại nàng và chủ tử, chủ tử thân cận với nàng trong chốc lát liền ôm nàng đi vào nội trướng; nàng quá sức sợ hãi, không chỉ muốn giãy ra mà dường như đã cắn rách môi còn đạp bị thương ngực bụng của chủ tử, sau đó xiêm y xốc xếch trốn dưới long sàng, tránh ở dưới đó không dám nói lời nào.
Vốn tưởng rằng lần đó là thật sự chết chắc rồi. Không ngờ chủ tử ngủ qua một đêm rồi ngày hôm sau liền thanh tỉnh, không hề nhắc lại chuyện này, dần dà Tạ Hộ cũng phai nhạt.
Ngẫm lại đời trước nàng cũng thật sự hỗn trướng. Trong đầu nàng chỉ toàn hình ảnh Lý Trăn, cho rằng thủ thân như ngọc chờ hắn là có thể hèn mọn được hắn rũ lòng thương, trong khi chủ tử đối tốt với nàng như vậy, lại còn cứu tánh mạng của nàng. Nếu nói đời trước nàng vì Lý Trăn mà cự tuyệt yêu cầu thị tẩm của chủ tử, vậy thì đời này nàng lại vì nguyên nhân gì chứ?
Một đời này nàng đã sớm đoạt tuyệt phần tâm tư với Lý Trăn, hiện giờ nàng lại gả cho chủ tử, mặc kệ xem xét từ phương diện nào thì nàng hẳn nên buông xuống hết thảy, phải hầu hạ chủ tử cho thật tốt mới đúng.
Thẩm Hấp từ sau bình phong đi ra, thay đổi một bộ trường sam mặc ở nhà, trông càng thêm thanh nhã tuấn dật. Tạ Hộ không ở trong tịnh phòng, Thẩm Hấp tắt nến ra ngoài nhưng cũng không thấy nàng ở trong phòng, đang hồ nghi chẳng lẽ vừa rồi mình đã dọa đến nàng khiến cho nàng muốn tránh né nên mới rời đi chăng?
Trên môi nở một nụ cười khổ, Thẩm Hấp hít sâu một hơi rồi đi đến bên giường. Hắn đang muốn lên giường thì lại thấy nàng từ phía bên phải bình phong bước ra. Nàng đã thay một bộ áo ngủ bằng lụa đỏ rực thêu hoa văn hình mây bằng chỉ tơ vàng, mái tóc đen nhánh tùy ý vấn thành một búi tóc trái đào, không mang trâm cài hay trang sức gì trên tóc. Nàng tựa hồ đặc biệt thích hợp mặc màu đỏ thắm để tôn lên làn da trắng như tuyết, ở trong hỉ phòng khắp nơi đều là màu đỏ càng khiến nàng trở nên kiều mị động lòng người.
Thẩm Hấp dời ánh mắt tránh đi, lui sang bên cạnh một bước nhỏ, ý bảo Tạ Hộ hãy lên giường trước.
Tạ Hộ đi đến trước mặt Thẩm Hấp, không cởi giày vớ lên giường đi ngủ mà lại đứng yên trước mặt phu quân, run rẩy vươn tay muốn giải khai nút thắt vạt áo trước của chàng.
Thẩm Hấp không biết nàng muốn làm gì, thấy nàng định giải khai nút thắt vạt áo của mình mới ngạc nhiên hỏi: “Nàng làm gì thế?”
Tạ Hộ ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn tràn đầy thẹn thùng, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve lí nhí: “Thiếp thân hầu hạ phu quân nha.”
Thẩm Hấp thở dài: “Nàng biết ta muốn hầu hạ "kiểu" gì sao?” Trong giọng nói tràn ngập nghi vấn cùng không tín nhiệm.
Tạ Hộ ngẩng đầu không nói gì nhìn phu quân một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục giải khai nút thắt trung y của Thẩm Hấp.
Ánh mắt Thẩm Hấp tối sầm lại, cánh tay dài duỗi ra vòng xuống dưới nách Tạ Hộ bế nàng lên giống như đang ôm hài tử, để tay nàng vòng qua cổ đặt trên hõm vai của mình, thử tính hôn vào bên má nàng một chút. Tạ Hộ tuy khẩn trương nhưng không kháng cự. Thẩm Hấp lại dời mục tiêu lên đôi môi của nàng. Tạ Hộ bị phu quân ôm vào trong lòng đành phải vòng hai cánh tay câu lấy cổ chàng để giữ thăng bằng. Nụ hôn của Thẩm Hấp vừa dịu dàng lại vừa nồng thắm, cũng không thâm nhập tựa như sợ làm nàng kinh hãi. Tạ Hộ cảm thấy cả người nhũn ra giống như muốn hóa thành một bãi nước, có loại cảm giác vượt qua sự khẩn trương khiến cho toàn thân sảng khoái. Thẩm Hấp dán vào đôi môi của nàng, lúc này lại có ý muốn dùng khớp hàm để tiến vào bên trong. Thân mình Tạ Hộ cứng đờ nhưng cũng thực mau chóng lại thả lỏng. Thẩm Hấp nhấm nháp môi lưỡi của nàng một hồi lâu mới buông ra, ở bên tai nàng khàn khàn nhẹ giọng hỏi: “Nàng đã nghĩ kỹ rồi sao? Hôm nay nếu nàng đổi ý ta sẽ không thể dừng lại.”
Nghe được thanh âm này khiến ngực Tạ Hộ nóng lên, thuận theo dựa đầu vào bờ vai của phu quân. Thẩm Hấp lập tức bế nàng đặt trên giường, hô hấp cũng vì thế mà trở nên dồn dập hơn. Tuy thân thể nàng hãy còn non nớt nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng hấp dẫn, nhìn hình dáng nàng nằm trên giường đệm quyến rũ cực kỳ -- đôi chân thật dài, thân hình thon thả, vòng eo mảnh mai. Thẩm Hấp buông xuống màn che hai bên tạo thành một không gian chỉ thuộc về hai người. Thẩm Hấp chống tay úp người phía trên nàng, nâng một tay muốn mở ra những hạt nút trân châu trên ngực áo của Tạ Hộ nhưng tay lại có chút phát run, làm thế nào cũng không mở được.
Tạ Hộ cũng nhận thấy Thẩm Hấp động tình, tự mình đưa tay cởi ra vạt áo phía trước để lộ ra chiếc yếm đỏ rực thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng. Bầu ngực của nàng tuy không lớn nhưng thật xinh xắn như hai búp măng mới nhú, hiện giờ vì bị kích thích mà hai đầu ngực vươn lên thẳng tắp. Tạ Hộ cảm giác được ánh mắt chăm chú của chủ tử, xấu hổ muốn kéo vạt áo che lại nhưng bị ngăn cản, càng kéo càng lộ thân thể nhiều hơn.
Kế tiếp Tạ Hộ thật sự không có cách gì khống chế tình huống, dục tình của chủ tử hoàn toàn bị kích thích, động tác cũng dần dần cuồng loạn hơn. Đúng như lúc nãy chủ tử đã cảnh báo, nếu bây giờ Tạ Hộ muốn dừng lại thì chủ tử cũng không cách gì làm được.
Một tay Tạ Hộ nắm chặt khung giường, một tay bấu lấy đầu vai của chủ tử. Sau đó nàng cảm thấy thân mình như bị xé rách, nàng trừng lớn đôi mắt, đau đến nỗi không thể kêu ra tiếng. Thẩm Hấp biết nàng đau đớn, bản thân hắn cũng rất đau, duỗi tay vỗ về bờ mông tròn trịa của nàng rên rỉ: “A Đồng, thả lỏng.”
Sau một hồi gian nan mới tiến vào được, Thẩm Hấp cũng là lần đầu tiên trải qua chuyện tình dục, không biết làm thế nào để trấn an nàng, vì thế chỉ nhấp thân được mười cái liền tiết ra.
Tạ Hộ cảm thấy thời khắc ngắn ngủn kia thật giống như nàng mới dạo một vòng quỷ môn quan, đau đến mức "tê tâm liệt phế", thật không biết sao người ta lại thích làm chuyện này. Nước mắt ngăn không được ứa ra rồi chảy xuống, thật sự quá đau!
Thẩm Hấp ghé vào trên người nàng thở dốc, ánh mắt có chút trống rỗng mê ly, đến bây giờ cũng không dám tin tưởng mình mau như vậy đã xong rồi, tuy nhiên dục hỏa trong lòng vẫn chưa dập tắt. Thẩm Hấp cúi đầu nhìn thoáng qua Tạ Hộ, chỉ thấy khóe mắt của nàng ướt át, đôi tròng mắt giống như được tẩy rửa trở nên vô cùng trong trẻo. Hắn cũng không rút dục thân ra, cứ thế mà ôm nàng cọ sát trong chốc lát, sau đó lại tiến vào thân nàng từ phía sau. Lần này so với lần trước tốt hơn nhiều, bởi vì tinh dục của lần đầu tiên vẫn ở bên trong của nàng nên Thẩm Hấp không gặp khó khăn gì khi tiến vào. Phần dưới của nàng đã ướt dầm dề khiến Thẩm Hấp kiên trì được hơn một khắc, đã không còn sự hấp tấp khô khốc của lần đầu tiên, cảm giác mỹ diệu của sự xâm nhập ùa đến khiến người nào đó vừa khám phá mùi vị tuyệt vời của tình dục không thể nào dừng lại.
Tạ Hộ mệt đến mức không nhấc tay lên nổi, chỉ cảm thấy mình giống như miếng thịt trên thớt bị chủ tử lật qua đảo lại vài lần. Chủ tử dường như không biết mệt mỏi, rõ ràng Tạ Hộ cảm giác mình sắp sửa ngất đi, nhưng quay đầu nhìn một cái thì lại thấy chủ tử càng động càng hăng. Đến cuối cùng nàng khổ không nói nổi, lên tiếng xin tha vài lần chủ tử mới chịu nghỉ ngơi.
Thẩm Hấp tự tay lau sạch cho nàng, sau đó lại giúp nàng mặc y phục thỏa đáng rồi ôm nàng vào lòng. Tạ Hộ mệt mỏi rúc vào ngực chủ tử ngủ say.
Thẩm Hấp nhìn dung nhan người đang ngủ ngon trong lòng ngực của mình, tim đập đến bây giờ vẫn chưa ổn định. Thấy nàng ngủ say nhưng ấn đường vẫn nhíu lại, bảo bối này nhất định không biết vừa rồi nàng đã khiến hắn trải qua thời khắc tốt đẹp đến mức nào. Biết lúc nãy mình nhất định suýt làm mệt chết nàng, Thẩm Hấp đau lòng thò mặt lại gần hôn nhẹ lên hàng mi của nương tử, sau đó liền ôm bảo bối tuyệt vời của hắn ngủ ngon lành.
*Đăng tại Wattpad*
Tạ Hộ cảm giác mình cũng chưa ngủ được bao lâu, chỉ cảm thấy quanh thân ấm áp nói không nên lời, trong mũi luôn có một cổ hương tùng nhàn nhạt chui vào, mùi hương thật dễ chịu khiến nàng không muốn buông ra.
Ngày hôm sau giờ Mẹo canh ba liền có người tới kêu nàng rời giường, nói phải đi thỉnh an Lão thái quân. Lúc này Tạ Hộ mới giật mình nhớ ra, nàng đã gả làm tức phụ nhà người ta, sau này phải luôn sớm tối thưa hầu, không thể ngủ nướng.
Quay người lại phát hiện bên hông bị một cánh tay đè lên, động tác của nàng cũng đánh thức người nào đó đang ngủ say, đôi mắt đẹp không thể diễn tả vừa mở ra hãy còn mê ly nhưng thực mau liền khôi phục thanh minh, ánh mắt quét một vòng trên người của nàng.
Không biết vì sao mặt Tạ Hộ lại đỏ bừng, dứt khoát co người lại chống đỡ trên ngực Thẩm Hấp rầu rĩ nói: “Canh giờ không còn sớm, thiếp thân nên dậy đi thỉnh an Lão thái quân.”
Thẩm Hấp cảm thấy trước ngực tê dại một trận, lại xoay người đè Tạ Hộ dưới thân. Tạ Hộ kinh hãi, ngoài cửa tiếng gõ lại đều đặn vang lên.
“Phải, phải dậy rồi ạ.” Tạ Hộ đẩy đẩy phu quân.
“Ta biết.” Thẩm Hấp vùi đầu trước ngực nàng cọ cọ, hít thở hương thơm trên người nàng một hồi, cuối cùng mới luyến tiếc buông ra thân thể mềm mại mảnh khảnh kia, vừa xoay người sang một bên vừa nói: “Ta đi cùng với nàng.”
Hai người nhanh chóng thay đổi y phục đi đến chủ viện của Lão thái quân. Dọc theo đường đi, Thẩm Hấp cũng không nói một lời nào với Tạ Hộ, bất quá bàn tay nắm chặt tay nàng lại không hề buông ra. Hiện tại Tạ Hộ tuy rằng eo đau lưng mỏi, nhưng không thể phủ nhận trong lòng vô cùng mềm mại. Cho dù nàng biết phần sủng ái này của chủ tử có khả năng sẽ không duy trì bao lâu, nhưng chỉ cần một đoạn thời gian rất ngắn thì Tạ Hộ cũng cảm thấy đời này thật sự đáng giá.
Trải qua đêm trước đã khiến nàng hoàn toàn thả lỏng trái tim. Nếu một đời trùng sinh đã đi tới bước này, vậy nàng không có đạo lý gì lại muốn giật lùi. Chủ tử là người tốt, là người cực kỳ tốt, đời trước đã từng chịu đựng nhiều sai lầm của nàng, đã cứu tánh mạng nàng, bất kỳ lúc nào nàng bị người khác khi dễ thì chủ tử cũng sẽ kịp thời đuổi tới chống lưng cho nàng. Nếu nói đời trước nàng thực sự phải xin lỗi người nào nhiều nhất thì đó chính là chủ tử.
Nàng không phải đồ ngốc, đương nhiên có thể cảm nhận được cách khác biệt mà chủ tử đối xử với nàng. Cho dù không phải thâm ái nhưng ít nhất là có sự yêu thích dành cho nàng. Khổ nỗi trong lòng nàng vẫn luôn chất chứa hình bóng của Lý Trăn, mắt điếc tai ngơ với mọi sự ám chỉ của chủ tử, lại còn tàn nhẫn dựng lên một bức tường ngăn cách với chủ tử, làm cho chủ tử cả đời đều cầu mà không được. Khi nàng hầu hạ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ nhưng chủ tử chưa bao giờ ghét bỏ nàng. Thẳng đến sau một thời gian dài, hai người mới dần dần tạo thành một sự ăn ý "nước giếng không phạm nước sông", những năm sau đó nàng vẫn hầu hạ ở ngự tiền nhưng chủ tử chưa từng đưa ra yêu cầu gì khác. Chủ tử biết chuyển nàng đến chỗ khác trong cung nàng căn bản sống không nổi, do đó vẫn cứ đặt nàng ở ngự tiền mà tùy thời quan tâm.
Nàng thiếu chủ tử thật sự quá nhiều, cho nên nàng nghĩ một đời này nhất định nàng được trùng sinh là để trả nợ. Đời trước nàng đã phụ ân tình của chủ tử, vậy một đời này nàng nên chuyên tâm bồi thường.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa
Chương 75: Không thể dừng được
Chương 75: Không thể dừng được