Edited by Bà Còm
Buổi tối hôm nay đột nhiên Tạ Hộ ăn rất nhiều, có món thịt hầm đậm đà hợp khẩu vị làm nàng ăn hết hai chén cơm đầy, sau đó còn ăn một đĩa bánh táo, uống một chút sữa bò. Trước khi đi ngủ cảm thấy bụng vẫn có chút đói, Thẩm Hấp lại đi lấy về cho nàng một ít trái cây, chỉ riêng cam quýt thôi mà Thẩm Hấp đã bóc cho nàng bảy tám trái, hơn nữa còn ăn thêm dưa mật linh tinh. Rốt cuộc sức ăn của Tạ Hộ làm cho Thẩm Hấp cảm thấy sợ hãi nên không dám cho nàng ăn nữa.
Lúc này Tạ Hộ mới xoa bụng, quyết định không tranh cãi với Thẩm Hấp để phu quân đỡ nàng lên giường, được Thẩm Hấp hiệp trợ chậm rãi đặt nàng nằm xuống.
Từ khi bụng Tạ Hộ quá lớn đến độ buổi tối ngủ không quá an ổn, nàng từng kiến nghị để mình đến ngủ ở phòng cho khách lại bị Thẩm Hấp một ngụm cự tuyệt, nói "nàng ngủ nơi nào thì vi phu sẽ theo ngủ nơi đó", tóm lại hai người nhất định phải ngủ chung.
Tạ Hộ không lay chuyển được đành phải nghe theo. Thật ra có rất nhiều thời điểm Tạ Hộ đều chịu đựng không dám động đậy, chỉ có khi chịu không nổi mới phải xoay người. Khi nàng vừa động đậy thì Thẩm Hấp sẽ tỉnh lại ngay, sau khi tỉnh lại cũng không lên tiếng phiền Tạ Hộ chỉ ngồi im lặng quan sát nàng, sau đó đắp chăn lại cho nàng chờ khi nàng tiếp tục ngủ thì mới nằm xuống.
Buổi tối hôm nay cũng như thế, Tạ Hộ cảm thấy bụng thật nặng nề vô cùng tựa hồ muốn trệ xuống dưới. Thật ra nàng chưa ngủ được chỉ nhắm mắt lại nhưng cũng không dám động đậy, thân thể cứ bị lạnh run rẩy từng đợt.
Lúc đang nhắm mắt thì cảm giác được có người đẩy mình vài cái, Tạ Hộ mơ mơ màng màng mở mắt ra liền thấy Thẩm Hấp khẩn trương tiến đến trước mặt nàng, thấy nàng tỉnh lại liền nhỏ giọng hỏi: "A Đồng, có phải nàng không thoải mái hay không?"
Tạ Hộ thấy vẻ mặt phu quân lo lắng liền cười trấn an: "Không có, chàng mau ngủ đi. Ngày mai còn phải dậy sớm đi công sở đấy."
Thẩm Hấp vẫn cảm thấy nàng có chỗ nào không đúng, vuốt bụng Tạ Hộ một đường đi xuống thì lòng bàn tay tựa hồ có thể cảm giác được một chút co giật, lại nhìn Tạ Hộ đang nhắm mắt run rẩy, sờ đến bụng dưới của nàng thì đôi mắt Tạ Hộ đột nhiên mở bừng, ở trong bóng tối đối mặt với Thẩm Hấp ngữ khí thật là vô tội: "Phu quân. Thiếp hình như... đái dầm."
"..."
Ấn đường Thẩm Hấp nhíu lại, sau đó mới ý thức được vấn đề vội vàng xốc váy Tạ Hộ lên nhìn. Tạ Hộ tuy rằng cảm thấy thật ngượng ngùng, bất quá từ nãy đến giờ nàng nằm ở một tư thế lâu rồi nên tay chân đều tê rần không thể động đậy, đành phải để kệ Thẩm Hấp xốc váy nàng lên.
Thẩm Hấp xốc lên xong bèn đưa mắt nhìn nhìn vào trong, lại còn sờ sờ. Tạ Hộ xấu hổ muốn khóc: "Phu quân, chàng đừng chạm vào, dơ lắm. Thiếp động đậy không được, chàng đỡ thiếp một chút."
Thẩm Hấp nhìn bàn tay bị ướt dầm dề, đột nhiên cả người bật thẳng dậy, ngay cả giày cũng chưa kịp mang vội vàng chạy như bay ra ngoài, dồn dập hô: "Triệu Tam Bảo! Triệu Tam Bảo!"
Triệu Tam Bảo vô cùng lo lắng liền khoác áo ngoài từ đầu kia của thềm đá phóng lên. Thẩm Hấp cũng bất chấp chuyện gì khác la to: "Phu nhân phát động, đi kêu bà đỡ, kêu đại phu, tìm người tới cùng ta nâng phu nhân đến phòng sinh. Hoa Ý Trúc Tình đâu? Mau kêu mọi người dậy!"
Triệu Tam Bảo ngốc ngốc một chút, sau đó vội vàng phấn chấn co chân chạy xuống.
Chỉ một lát mà trong phòng Tạ Hộ liền vây đầy người. Tay chân của nàng vẫn còn cứng đờ, cho tới bây giờ nàng mới kinh ngạc phát hiện đã xảy ra chuyện gì.
Bà đỡ Lý ma ma và mọi người đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, Lý ma ma là người đầu tiên bò lên giường Tạ Hộ, kiểm tra dưới thân nàng một chút rồi nói: "Thật là phát động rồi, nước ối đã vỡ, nhanh đưa phu nhân đến phòng sinh."
Lý ma ma vừa ra lệnh xong thì mọi người bắt đầu vận chuyển, mà lúc này Tạ Hộ cũng bắt đầu nhận thấy trong bụng có cảm giác đau thắt, nhịn không được ôm bụng kêu lên, từng đợt co rút đau đớn ập đến. Hóa ra lúc nãy thai đã bắt đầu tụt xuống, vậy mà nàng còn tưởng buổi tối mình ăn quá nhiều nên bụng trướng lên, hiện tại thì bụng bắt đầu co thắt từng đợt, so với cảm giác trướng bụng lúc nãy mãnh liệt hơn rất nhiều.
Đau một đợt trôi qua thì ngừng lại trong chốc lát, sau đó Tạ Hộ được nâng tới phòng sinh ở phía đông của chủ viện. Dựa lưng vào nệm mềm mại nên Tạ Hộ cảm thấy đỡ hơn một chút, chỉ là không đến một lát sau thì bụng lại bắt đầu co thắt kịch liệt, so với cơn đau lúc nãy còn khó chịu hơn, thẳng đến một lúc sau Tạ Hộ đã không thể thấy rõ ràng những người đi lại xung quanh là ai, thậm chí còn không biết bọn họ đang làm gì, trong đầu chỉ nghe giọng nói của Lý ma ma: "Phu nhân, khẩu cung đã mở, chúng ta sinh nhé. Phu nhân nghe ta nói, hít một hơi, dùng sức!"
Tạ Hộ chỉ cảm thấy một loại đau đớn nứt xương xâm nhập, đau đến nỗi nàng không nhịn được khóc lớn lên, nàng chưa từng có cảm giác thống khổ như vậy, cho dù đời trước thời điểm nàng bị Lý Trăn đánh vỡ đầu cũng không đau đớn đến mức đó, phía dưới giống như có một con dao đang bổ thân người nàng ra làm đôi.
Tạ Hộ không biết đã trôi qua mấy canh giờ, đệm chăn dưới thân đã sớm ướt đẫm cứ phải đổi qua một cái lại một cái, Lý ma ma đã đút cho nàng vài lần canh sâm, ở bên cạnh an ủi cổ vũ nàng, chỉ là, Tạ Hộ không thể nào nhấc lên nửa điểm sức lực.
Tạ Hộ nức nở kêu một cách vô ý thức: "Phu quân... Phu quân... Chủ tử... chủ tử..."
Chính vào lúc Tạ Hộ cảm thấy đau đến nỗi không còn khóc được thì một gương mặt lo lắng kề sát vào tầm mắt đã bắt đầu mơ hồ của nàng. Nàng nghe thanh âm ồn ào của Lý ma ma và các bà đỡ khác liên tiếp kêu lên: "Ai da, tướng công mau đi ra, phòng sinh không may mắn." "Mau ra ngoài đi."
Thanh âm huyên náo chôn vùi vào tai Tạ Hộ. Nàng theo bản năng vươn bàn tay mướt mồ hôi ra, giống như muốn nắm lấy cọng rơm cuối cùng. Thẩm Hấp cũng gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, trong lòng bàn tay cũng mướt mồ hôi không ngừng. Trước nay Tạ Hộ chưa thấy qua một Thẩm Hấp như vậy, đời trước cho dù phải đối mặt với quốc sự khó giải quyết bao nhiêu thì chủ tử cũng chưa từng mất bình tĩnh như bây giờ.
Đã từng có một người tôn quý như thế mà hiện giờ lại là phu quân của nàng, có lẽ lần này chính là lúc nàng phải trả lại công đạo. Ông trời đã ban cho nàng kỳ ngộ này, để nàng có thể bá chiếm chủ tử một thời gian dài như vậy là nàng đã thỏa mãn, chỉ đáng thương cho hài nhi còn chưa xuất thế trong bụng của nàng... Ý thức của Tạ Hộ dần dần mờ ảo, thanh âm nghe được dường như càng ngày càng xa...
"A Đồng. Dùng sức đi! Ta ở ngay đây. Không cần sợ, ta ở ngay đây! Nàng đừng ngủ! Ta và hài tử đều đang đợi nàng! A Đồng..."
Sau khi Thẩm Hấp xông vào, thấy Tạ Hộ mồ hôi mướt đầy người, mái tóc đen nhánh dính vào khuôn mặt tái nhợt của nàng, trong lòng giống như bị một cây chùy sắt đập cho vài cái, trái tim gần như vỡ vụn.
Tựa như lần trước nàng chắn mũi tên cho hắn bị thương nặng, trong lòng của hắn cũng có cảm giác đau đớn bất lực y như vậy. Ở bên ngoài nghe được tiếng nàng thống khổ kêu rên, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình quá vô dụng, nếu phần thống khổ này có thể cho hắn gánh vác, hắn sẽ không chút do dự đổi chỗ cho A Đồng.
A Đồng của hắn đang sinh hài tử cho hắn. Tất cả mọi người đều bảo hắn phòng sinh không thể tiến vào; chỉ là, A Đồng của hắn đang sinh hài tử cho hắn, đang ở trong đó kêu hắn, làm sao hắn có thể không tiến vô được?
Trong lúc thần trí của Tạ Hộ đang mờ ảo thì bỗng nghe được hai chữ "hài tử", đột nhiên liền tỉnh táo lại -- đúng vậy, nàng còn có hài tử, nàng đang sinh hài tử! Đây chính là hài tử của phu quân, nàng đang sinh hài tử của chủ tử...
Đời trước chủ tử không có hài tử, cả đời đã quá khổ sở rồi. Đời này ông trời cho nàng cơ hội bồi ở bên người chàng, làm sao nàng có thể bởi vì sinh hài tử mà rời bỏ chàng, nếu vậy, không phải nàng lại muốn cho chàng thống khổ cả đời này luôn hay sao? Mất đi thê tử, lại mất đi hài tử... phu quân đáng thương của nàng sau này sẽ phải sống thế nào?
Hồn phách Tạ Hộ dường như phiêu đãng qua rất nhiều địa điểm -- có lúc ở trong căn phòng tối tăm với một hài tử thương tích đầy người đang cuộn tròn trong góc phòng; sau một lúc lại nghe thấy tiếng nữ nhân rên siết thống khổ; trong chốc lát lại thấy một hài tử vẻ mặt hốt hoảng chạy trên hành lang xông ra ngoài trời đang dông tố, phía sau có người đuổi theo đánh hắn...
Hài tử kia là ai?
Mãi cho tới khi một tia chớp xẹt qua, chiếu vào cái bớt đỏ thắm hình chim phượng hoàng phía sau vai hài tử ánh vào mi mắt Tạ Hộ, làm nàng đột nhiên mở bừng hai mắt trừng trừng nhìn lên đỉnh màn, sau một lúc lâu vẫn chưa lấy hơi được.
Thanh âm nóng nảy của Lý ma ma vang lên bên tai: "Tỉnh tỉnh, phu nhân tỉnh. Mau, mau đút canh sâm cho phu nhân. Nước ấm đâu, lấy nước ấm tới."
"A Đồng, A Đồng. Nàng nhìn ta đây này, nàng hãy quay đầu nhìn ta, là ta đây, nàng quay đầu nhìn ta nha." Lúc nãy hơi thở của Tạ Hộ dường như không có, Thẩm Hấp điên cuồng độ khí cho nàng, rốt cuộc đã làm nàng phục hồi tinh thần.
Thanh âm lọt vào tai Tạ Hộ xong rồi đưa vào trong đầu, Tạ Hộ nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Thẩm Hấp.
Chàng đã từng thong dong, đã từng bình tĩnh, nhưng trong một khắc này tất cả đều hóa thành hư ảo. Trong mắt của chàng chỉ chứa một nữ nhân sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trợn mắt không động đậy, Tạ Hộ nhìn được bộ dáng thê thảm của mình trong đôi mắt của chàng.
Không biết từ đâu ùa tới một cổ sức lực, Tạ Hộ hét lên một tiếng, giống như đang dùng một cây đao vô hình ráng sức chém mình thành hai nửa từ trong ra ngoài, ngay lúc đó bên người lại truyền đến một trận hoan hô: "Ra tới, ra tới. Đầu ra tới rồi..."
Ngay sau đó mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều, Tạ Hộ chỉ cảm thấy bụng dưới tựa hồ như có thứ gì bị kéo ra ngoài. Nàng bấu vào tay Thẩm Hấp dường như móng tay đã đâm vào thịt nhưng Thẩm Hấp vẫn không động đậy, thậm chí hy vọng nàng có thể bấu mình thêm vài cái, cho dù bấu chặt đến nỗi phế luôn cánh tay cũng không có sao.
Hài tử rốt cục đã được lôi ra.
Trúc Tình lập tức đưa vải bông lại. Lý ma ma cầm hai bàn chân nhỏ xíu xanh lục của hài tử dốc ngược hắn xuống, đồng thời vỗ vài cái trên cái mông cũng xanh lục của hắn. Hài tử lập tức phát ra tiếng khóc, đầu tiên là oe oe nỉ non, sau đó tiếng khóc càng lúc càng lớn, thanh âm đầy đủ khí lực.
Thẩm Hấp nghe tiếng hài tử khóc rốt cuộc mới yên tâm. Trong tay vẫn chưa từng buông tay Tạ Hộ, bất chấp cả người nàng đều mồ hôi đầm đề ghé người lại gần, mặt dán mặt kề cận một lát rồi hôn nàng.
"Chúc mừng Đại công tử, chúc mừng Thiếu phu nhân, là vị tiểu công tử!"
Tạ Hộ nghe thấy Lý ma ma hô to như vậy mới yên tâm, phảng phất như là sống sót sau một tai nạn, trong lòng tràn ngập vui sướng. Cho dù thân mình còn rất suy yếu, phía dưới vẫn đau lợi hại, bất quá lại là không có cảm giác sắp chết tới nơi giống như lúc nãy.
Tạ Hộ ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Hấp cũng đang vô cùng cảm động, thấy trong mắt của chàng đong đầy nước mắt, không khỏi suy yếu mỉm cười, nhịn không được muốn giơ tay lên lau đi nước mắt cho chàng.
Hoa Ý và Trúc Tình dùng vải bông bọc hài tử thật cẩn thận rồi đưa đến cho Tạ Hộ và Thẩm Hấp. Hoa Ý cũng mồ hôi đầy đầu chật vật không chịu nổi, bất quá hiện tại lại đang thập phần cao hứng, cười hí hởn nói với Tạ Hộ: "Phu nhân mau xem, gương mặt của tiểu công tử trông giống ngài."
Kể ra cũng thật kỳ quái, Tạ Hộ sinh xong hài tử thì lại cảm thấy mình khỏe hơn một ít, còn có thể hơi nâng thân mình lên một chút thò lại gần xem hài tử. Thẩm Hấp ôm hài tử vào lòng rồi đưa đến trước mặt Tạ Hộ, đôi phu thê lần đầu tiên nhìn thấy hài nhi đều có chút dở khóc dở cười.
Cái bọc đỏ hồng nhăn dúm dó như thế lại là hài tử của hai người họ sao?
Tạ Hộ thấy hài tử nhăn nheo như vậy đột nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất, nước mắt liền trào ra, suy yếu nức nở: "Bộ dạng hắn sao lại... biến thành thế này?"
Thẩm Hấp thấy nàng khóc vội vàng lau nước mắt cho nàng an ủi: "Đừng khóc mà. Bộ dạng không phải khá tốt sao, ta thấy không giống nàng mà giống ta hơn. Nương nói khi ta mới sinh ra cũng có bộ dáng trông giống khỉ con như vậy."
Tạ Hộ được Thẩm Hấp an ủi dở khóc dở cười, Lý ma ma đang lau chùi phía dưới cho nàng, nghe xong Tạ Hộ than thở không khỏi bật cười giải thích: "Thiếu phu nhân không cần sầu, hài tử vừa sinh hạ đều là cái dạng này, trên đầu trên mặt trên người toàn bộ đều đỏ hồng, chân tay đều xanh tím, chỉ cần dưỡng vài ngày là đẹp lên ngay."
Tạ Hộ sinh xong hài tử cũng không gặp phải vấn đề hậu sản gì, không khí trong phòng sinh thoải mái hơn rất nhiều, các bà đỡ đều tranh nhau thò qua xem hài tử, ngươi một lời ta một ngữ nói lời chúc mừng.
Thẩm Hấp tâm tình rất tốt bèn lên tiếng: "Tất cả đều có thưởng, một người năm mươi lượng bạc! Tất cả người ở Thương Lan Uyển cũng được thưởng!"
Mấy bà đỡ cao hứng muốn hỏng luôn rồi, bọn họ được kêu tới phủ đỡ đẻ cho quý nhân đều là trả thù lao theo tháng, mỗi tháng năm lượng bạc; nếu gặp một nhà chủ nhân ra tay rộng rãi thì sau khi sinh nhiều nhất cũng chỉ được thưởng mấy xâu tiền, bọn họ chưa từng bao giờ gặp qua vị chủ nhân nào vung tay mạnh mẽ như vị Thẩm Đại công tử này. Mọi người lập tức mặt mày hớn hở, trong miệng những cát tường cứ cuồn cuộn tuôn ra như thác đổ.
Không khí trong phòng sinh một lần nữa đạt tới đỉnh điểm, so với lúc nãy không khí bất an như mây đen mù sương, hiện giờ mỗi người đều cảm thấy vô cùng vui mừng không giống tình huống lúc trước một chút nào.
Bà tử dùng khăn nóng lau người cho hài tử, sau đó bọc vào tấm chăn bằng tơ vàng ôm tới cho Tạ Hộ.
Hiện tại hài tử không khóc nữa, đôi mắt còn chưa mở ra hoàn toàn, chiếc miệng nhỏ xíu chóp cha chóp chép hướng hai bên tìm đồ ăn, một bàn tay lộ ra khỏi tấm chăn để ở bên môi hắn, hắn bèn không ngần ngại liền mở miệng muốn ngậm tay mình.
Lý ma ma thấy thế bèn nói: "Tiểu công tử đói bụng rồi, hãy để nhũ mẫu ôm xuống cho bú thôi."
Tạ Hộ nhìn chiếc miệng nhỏ cứ chóp chép, gương mặt non nớt tựa hồ có thể thấy được mạch máu bên trong, hài tử non nớt như vậy nàng thật không nỡ đưa hắn vào tay người khác, tốt nhất đừng rời khỏi bên người nàng một khắc nào.
Tạ Hộ giơ tay xoa xoa ngực của mình, cảm thấy trương cứng bèn ngẩng đầu nhìn Lý ma ma, khàn khàn nói: "Nếu không trước tiên để ta cho hắn ăn xem sao, ta cảm thấy trước ngực tựa hồ đã có sữa tràn ra."
Tuy nói chủ mẫu của gia đình giàu có rất ít khi tự mình cho bú, bất quá rốt cuộc cũng không phải không có. Lý ma ma nghe Tạ Hộ nói xong thì nhìn qua Thẩm Hấp, chỉ nghe Đại công tử dịu dàng khuyên: "A Đồng ngoan, vẫn nên để nhũ mẫu cho bú đi thôi! Hiện giờ nàng đang suy yếu, chịu không nổi mệt mỏi đâu."
Tạ Hộ cắn môi do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định muốn thử: "Thiếp còn khỏe lắm, hãy cho hắn ăn một lần thử xem sao. Dù gì cũng có sữa ra rồi, nếu hắn không ăn được thì sẽ đưa nhũ mẫu ôm đi."
** Giải thích một chút về cái tựa
Tựa của chương này mình trích từ câu ca dao "Đàn ông đi biển có đôi, đàn bà vượt cạn mồ côi một mình" nói lên nỗi vất vả của người phụ nữ khi sinh nở. Còn vì sao đặt cái tựa "VƯỢT CẠN KHÔNG MỒ CÔI" thì mọi người đọc xong chương này chắc đã hiểu 😊
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa
Chương 136: Vượt cạn không mồ Côi
Chương 136: Vượt cạn không mồ Côi