Edited by Bà Còm
Túc Vương điện hạ không phụ sự mong đợi của mọi người, vào một ngày trời trong nắng ấm đem vụ bãi săn do Thẩm Diệp chủ mưu bẩm báo trước Thánh Thượng. Bất quá Túc Vương không dám dâng tấu buộc tội ngay buổi thượng triều bởi vì chuyện này liên quan đến thể diện của Hoàng gia, Thẩm Hấp hiện tại đã được Hoàng Thượng cho nhận tổ quy tông, vì vậy mặc kệ hắn có sử dụng thủ đoạn hay không thì hắn đều đã là một Hoàng tử, cho nên chuyện này chỉ có thể báo cho Thiên Hòa Đế để lén giải quyết trong Nguyên Dương điện.
Thiên Hòa Đế nghe Túc Vương lên án xong không hiểu sao lại không bạo nộ như mong muốn, làm Túc Vương điện hạ đứng ở dưới long án rất không an tâm, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cố gắng khắc chế hơi thở dồn dập.
Hắn biết phụ hoàng không phải là một hôn quân, điểm này Túc Vương điện hạ đã sớm nhận ra. Bởi vì ngài không phải hôn quân thế nên cho dù đột nhiên từ ngoài cung lãnh hồi một Hoàng tử đã trưởng thành, làm ra hành động nhận thân "kinh thế hãi tục" như vậy nhưng cả triều văn võ bá quan cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà nghịch phản. Cho dù có thần tử đứng ra can gián nhưng bất quá cũng chỉ là can gián dựa theo lễ pháp. Chính là loại lễ pháp này từ trước đến nay đều chỉ dùng để ước thúc người dưới, đối với Quân Vương thì làm gì có đủ khả năng để kiềm hãm chứ?
Mà đối với Thẩm Hấp đột nhiên lấy được danh hiệu Đại Hoàng tử, Túc Vương cho dù trong lòng không thích nhưng cũng không dám hoặc không thể ở trước mặt Thiên Hòa Đế tỏ thái độ -- thứ nhất bởi vì hắn không xác định Thiên Hòa Đế có bao nhiêu cảm tình sâu đậm đối với Thẩm Hấp nhi tử này, thứ hai bởi vì Thẩm Hấp hiện giờ đã là Đại Hoàng tử cho vào tông phả của Hoàng thất, là huynh trưởng của hắn. Nếu trong lời nói của hắn có gì vô lễ thì lễ pháp sẽ không dung thứ cho hắn, càng đừng nói hắn không có nhiều chứng cứ để có thể tố cáo một cách chắc chắn -- nếu Thiên Hòa Đế tin thì coi như qua, nếu không tin thì tội danh vu cáo huynh trưởng cũng liền thành lập.
Bởi vậy, lúc này Túc Vương tố cáo chính là Định Quốc Công Thẩm Diệp. Đối với Thẩm Diệp thì Túc Vương lại không có nhiều cố kỵ như vậy. Dưới nhận xét của hắn, Thẩm Diệp là dưỡng phụ của Thẩm Hấp, nếu lôi chuyện này ra để ám chỉ Thẩm Diệp muốn giúp Thẩm Hấp đoạt được thân phận Hoàng thất mà lập ra kế hoạch ám sát ở bãi săn, chuyện này về tình về lý đều có thể nói thông. Túc Vương tin tưởng, có một số việc hắn chỉ cần nhấc lên, cũng không cần hoàn toàn nói thẳng ra thì mọi người khác sẽ có thể nghĩ đến những khúc mắc trong đó. Tỷ như nói hắn tố cáo Thẩm Diệp, người có tâm liền sẽ nghĩ vậy chắc Thẩm Diệp là vì Thẩm Hấp mà sáng tạo thời cơ...
*Edited by Bà Còm*
Ngón tay nhịp vài cái trên long án, Thiên Hòa Đế vẫn không nói gì, chỉ dùng một ánh mắt cơ trí quét qua trên người Túc Vương làm Túc Vương không khỏi cúi đầu.
"Chuyện này... Trẫm đã biết. Ngươi lui xuống đi." Thiên Hòa Đế im lặng thật lâu sau mới nói ra câu này.
Túc Vương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vị Hoàng đế như đang tỏa ra hào quang uy vũ vô hạn. Ở trong ấn tượng của hắn, phụ hoàng trước nay đều là một người công tư phân minh, thưởng phạt phân minh; nhưng hôm nay đối diện với một chứng cứ thật mạnh bày ra trước mắt, phụ hoàng thế nhưng chỉ nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy làm Túc Vương không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ chuyện mình bẩm báo ở trong mắt phụ hoàng lại không đáng giá nhắc tới đến vậy sao? Chỉ cần một tội có ý đồ lẫn lộn huyết thống của Hoàng thất thì dù cho Thẩm Hấp là một Hoàng tử cũng không thể đặc xá, không phải sao?
"Phụ hoàng, chuyện này vô cùng quan trọng. Kế tiếp nhi thần nên làm gì, còn thỉnh phụ hoàng chỉ bảo cho biết."
Túc Vương cũng biết những lời này thật sự có chút quá phận, chỉ là hắn không cách nào nhịn xuống được. Người nam nhân này là Hoàng Đế, cũng chính là phụ thân của hắn; từ nhỏ đến lớn hắn đều được xem như trưởng tử mà nuôi dưỡng; tuy mẫu phi của hắn không phải Hoàng Hậu nhưng còn có thể lấn lướt cả Hoàng Hậu; trong cung ngoài cung ai không cho rằng Phong Ký hắn đây chính là người được chọn làm Hoàng Thái tử?
Ngay cả chính hắn cũng cho rằng như thế. Hoàng Hậu không có nhi tử, hắn là trưởng tử, mà mẫu phi lại là Quý Phi dưới một người trên vạn người, ngoại tổ là Thủ phụ, đưa mắt nhìn toàn bộ Hoàng thất thì đâu ai có thân phận có thể lướt qua hắn? Chính là, đột nhiên "sấm dậy đất bằng" đánh hắn thương tích đầy mình, bỗng dưng lòi ra một Hoàng trưởng tử Thẩm Hấp. Ngay cả danh tiếng của Thẩm Hấp hắn cũng mới nghe mấy năm nay, vốn tưởng rằng Thẩm Hấp là một nhân tài nên cũng tìm mọi cách thu nạp nhưng không thành. Lúc ấy hắn còn buồn bực, cứ nghĩ Phong Du chơi thủ đoạn với hắn, cho rằng Thẩm Hấp cuối cùng hướng về phía Phong Du. Vậy mà hiện giờ Hoàng đệ bởi vì một vụ không thể công khai mà bị tước tước lưu đày, còn Thẩm Hấp kia thì lắc mình biến hoá thành huynh trưởng của hắn, thành Hoàng trưởng tử chính cống!
Vấn đề này làm cho Phong Ký trước sau luôn có lý niệm bị người giáo huấn nên thật sự chịu không nổi, Thẩm Hấp là người nào? Hắn dựa vào gì khiến phụ hoàng vì hắn phá lệ? Hắn dựa vào gì chiếm đoạt vị trí Hoàng trưởng tử? Cho nên Túc Vương trút xuống toàn bộ nhân thủ, chính là muốn điều tra Thẩm Hấp dùng cách quỷ bí nào mà có thể tiếp cận phụ hoàng. "Hoàng thiên không phụ người có tâm", quả thực để hắn tra được người phía sau màn, tuy không phải là Thẩm Hấp nhưng lại có quan hệ không tầm thường với Thẩm Hấp.
Dưỡng phụ tử!
Chỉ cần Thánh Thượng công khai xử quyết Thẩm Diệp, như vậy dư luận thế gian đương nhiên liền phải hướng về hắn, Thẩm Hấp và Thẩm Diệp cấu kết với nhau làm việc xấu, chung sức lập mưu bày ra vụ hành thích ở bãi săn chính là muốn lẫn lộn huyết thống Hoàng thất, làm Thẩm Hấp có cơ hội "đục nước béo cò".
Dù cho hắn biết chuyện Thẩm Hấp nhận tổ quy tông mười phần thì có tám chín phần là huyết thống thật sự, phụ hoàng không hồ đồ, sẽ không cho phép Thẩm Diệp dùng phương pháp như vậy lừa gạt ngài. Bởi vậy Túc Vương khẳng định Thẩm Hấp nhất định thật sự là hài tử của phụ hoàng, nhưng cho dù là thật thì hắn cũng sẽ không để Thẩm Hấp thuận lợi như vậy.
Dù cho Hoàng Thượng không thu hồi sắc phong đối với Thẩm Hấp, ít nhất cũng phải để ngài sinh ra hiềm khích đối với đôi dưỡng phụ tử kia mới được.
*Đăng tại Wattpad*
Thiên Hòa Đế từ sau án thư đi ra, khoanh tay trầm ngâm một lát nhưng vẫn không nói một lời. Túc Vương thấy thế không khỏi tiến lên một bước, lại một lần nữa mở miệng: "Hoàng Thượng, nhi thần biết phụ hoàng suy nghĩ Định Quốc Công dưỡng dục huynh trưởng có công, chính là chuyện này có chỗ lộ ra huyền bí, nếu không tra tỉ mỉ thì làm thế nào khiến người tâm phục khẩu phục? Chỉ sợ người có tâm sẽ lên án phụ hoàng."
Túc Vương vừa dứt lời thì Thiên Hòa Đế liền vỗ long án một cái, cả giận gầm lên: "Hỗn trướng!"
Thiên tử giận dữ, triều dã khiếp sợ.
Túc Vương điện hạ lập tức quỳ xuống thỉnh tội: "Nhi thần nói lỡ, thỉnh phụ hoàng trách phạt."
Thiên Hòa Đế nhìn hắn như vậy không khỏi thở ra một hơi thật mạnh, sau đó mới dùng thanh âm vững vàng lên tiếng: "Chuyện này trẫm đã biết, ngươi không cần nhúng tay. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ hắn là huynh trưởng của ngươi, ngươi cần phải kính yêu hắn, dù cho không kính ái thì ngươi cũng phải minh bạch giữa huynh đệ nên ở chung như thế nào. Nếu là có lần tới để trẫm nghe được ngươi "chỉ cây dâu mà mắng cây hòe" ý đồ không thuần, trẫm sẽ có biện pháp đối với ngươi!"
Túc Vương sợ tới mức thanh âm cũng không dám phát ra, cúi đầu quỳ gối dưới án thư, hai tay gắt gao nắm thành quyền. Bộ dáng đấy Thiên Hòa Đế xem ở trong mắt không khỏi lắc đầu.
Ngài hiện giờ có bốn nhi tử -- Tam nhi tử làm ra chuyện hại quốc hại dân, lấy bại chuyển thắng, tội không thể tha ; Tứ nhi tử ngu dốt bất kham, khó gánh trách nhiệm nặng nề; Nhị nhi tử này thì mặt ngoài kính cẩn, chính là trong nội tâm lại âm độc vô cùng. Ngài giàu có tứ hải, trong chuyện của Thẩm Hấp ngài thật sự có phá lệ, chính là bởi vì Thẩm Hấp đích xác là trưởng tử của ngài. Lúc trước bởi vì Lạc thị kiên trì cho nên ngài không thể đưa hắn vào cung nuôi nấng. Làm sao ngài lại không biết, tuy rằng Thánh chỉ của ngài phát ra nhưng bên ngoài vẫn có biết bao nhiêu người hoài nghi thân phận của hắn; đừng nói người khác, ngay cả các nhi tử của ngài cũng đều hoài nghi. Bởi vậy khi ngài biết Nhị nhi tử muốn điều tra chuyện bãi săn ngài cũng không cản trở, chỉ muốn xem sau khi hắn tra xét xong rốt cuộc sẽ làm cái gì, có thể bởi vì huynh trưởng của hắn mà quyết định buông tha hay không?
Nếu hắn bởi vì Thẩm Hấp mà buông tha Thẩm Diệp, như vậy ở trong mắt Thiên Hòa Đế, nhi tử này vẫn có điểm vô cùng đáng khen. Rốt cuộc đây là nhi tử mà ngài đã trút xuống thời gian bồi dưỡng hai mươi năm thành Hoàng trưởng tử, nếu không có Thẩm Hấp xuất hiện thì tương lai rất có thể chính là hắn sẽ kế thừa ngôi vị Hoàng Đế. Ngài cũng muốn nhìn một chút lòng dạ nhi tử này có phụ sự kỳ vọng của ngài hay không? Chỉ là kết quả làm ngài thực thất vọng.
Đứa con trai này không những không có lòng dạ bao dung mà còn có thù tất báo, lỗ mãng ghen tị. Khi hắn điều tra vụ bãi săn đã vận dụng biết bao thủ đoạn tàn khốc khiến Thiên Hòa Đế nghe ám vệ bẩm báo cũng không khỏi cảm thấy líu lưỡi, lúc này mới xác định nhi tử này đã hoàn toàn thay đổi!
Hiện giờ Thẩm Hấp chẳng qua chỉ mới được nhận tổ quy tông, ngài đúng là vì bận tâm cảm thụ của các Hoàng tử khác nên không lập tức phong Vương tước. Điều này đã rất xin lỗi Thẩm Hấp rồi, hắn cũng là Hoàng tử của vua chúa, vậy mà hơn hai mươi tuổi còn chưa được phong Vương, chỉ là lãnh một danh phận trong tôn thất, lại không được hưởng những thứ mà hắn đáng phải được, thế mà bọn chúng còn ghen ghét cái gì nữa chứ? Phải biết rằng, những thứ bọn chúng có được đã nhiều hơn vô kể so với những gì Thẩm Hấp nên có!
Vốn dĩ ngài nghĩ không phong Vương có thể làm những người khác bình ổn tâm tình, đồng thời cũng khiến Thẩm Hấp tương đối an toàn hơn chút.
Chỉ là, trên thực tế thì sao?
Bất quá mới qua mấy tháng mà Nhị nhi tử đã kìm nén không nổi muốn ra tay đối phó Thẩm Hấp. Trực tiếp lôi ra một tội danh lẫn lộn huyết thống Hoàng thất rồi không chút do dự chụp xuống trên đầu huynh trưởng. Hắn có từng nghĩ tới nếu tội danh này thành lập thì đối với Thẩm Hấp mà nói chính là tai họa ngập đầu.
Chỉ cần tưởng tượng đến trưởng tử của ngài thiếu chút nữa liền gặp đối đãi như vậy, tim Thiên Hòa Đế đột nhiên co rút đau đớn, như bị người chọc cho một dao vào ngực, càng đừng nói đến kẻ cầm dao lại chính là nhi tử đã từng được ngài tín nhiệm và coi trọng nhất.
*Edited by Bà Còm*
Túc Vương hốt hoảng lui xuống, mãi đến khi ra ngoài điện còn cảm thấy bước chân run rẩy. Lý Mậu tiến lên nâng đỡ: "Vương gia, cẩn thận té ngã."
Lại bị Túc Vương một phen đẩy ra, ánh mắt hung ác liếc hướng Lý Mậu, lạnh lùng nói một câu: "Cẩu nô tài, ngay cả ngươi cũng dám tới chê cười ta?" Nói xong liền cũng không quay đầu lại đi xuống bậc thang ngọc thạch.
Tổng quản Thái giám Lý Mậu đứng ở cạnh cửa nhìn theo bóng dáng Túc Vương rời đi, không khỏi lắc đầu, đối với sự vô lễ của Túc Vương rất là khinh thường, trong lòng thầm nghĩ vị này coi bộ đã thấy rõ tình thế, chỉ tiếc chậm quá rồi. Ông ta là Tổng quản Thái giám, bởi vậy có chút chuyện bí ẩn trong Hoàng thất ông ta biết còn nhiều hơn so với các Hoàng tử; có thể nói, từ sau khi Đại Hoàng tử nhận tổ quy tông, con đường sau này phải đi trên cơ bản đều đã có thể xác định được rồi.
Vị Nhị Hoàng tử kia không chỉ không nghĩ tới bắt tay vào điều tra từ thông lệ của Tôn thất, trái lại cứ lo đi gom góp những chứng cứ vô dụng. Hiện giờ Đại Hoàng tử Phong Cừ, người khác không biết nhưng Lý Mậu lại biết rõ, vị này chính là nhân vật đã mang dấu ấn trăm ngàn năm qua của Phong gia. Nhị Hoàng tử thật sự cho rằng Đại Hoàng tử này là Hoàng Thượng tùy tiện nhận bừa hay sao?
Không thèm để ý tới Túc Vương vô lễ, Lý Mậu liễm hạ mặt mày, cung cung kính kính quay trở lại Nguyên Dương điện hầu hạ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa
Chương 168: Túc vương tố cáo
Chương 168: Túc vương tố cáo